Là Gái... Không Phải Gay!

Chương 11: Cú điện thoại đổi đời


Bạn đang đọc Là Gái… Không Phải Gay! – Chương 11: Cú điện thoại đổi đời

Sau 1 ngày học vất vả nó đã lên kế hoạch sẽ thưởng ình một buổi tôi thư gian . Nó không biết ngày mai điều gì sẽ đến nhưng hôm này phải sống cho xong cái đã . Khánh Linh đang phiếm chuyện cho dỡ buồn .
” .. Và anh xin lỗi bao lâu nay anh
Đã không yêu em như hôm nay
Bởi anh yêu nhưng hay ghen nên mới thế.
Và giờ anh muốn ôm em yêu
Trao chiếc hôn như khi xưa kia
Ta đã trao nhau trong đam mê lần đầu tiên.
Dù là ngàn năm hay bao nhiêu năm
Chỉ yêu em… yêu riêng em thôi
Vì anh biết chẳng ai nữa thay thế được em. …”
– Có điện thoại kìa ! – Khánh Linh nhắc nó
– Ok ! – Nó không mở máy nhưng biết ai rồi ngoài dì Tam nó thì còn ai nữa …
– Alo, con đây dì …
……
…..
….
….
Không hiểu sao nhưng nói chuyện với dì xong nó chạy ngay lên phòng và thu dọn đồ đạc chao Khánh Linh và đi ngay !
—————————-
Xốc cái ba lô trên vai nó đang nhìn xem dì nó đưng đâu !
Bà dọi đèn làm dấu cho nó .

Xe chạy thẳng về biệt thự Hoa Trắng – Nhà của dì nó đấy !
————————–
Tại Biệt Thự Hoa Trắng ….
– Hà Anh! Hôm này con ở trường đã gây chuyện phải không ? – Bà này thông tin nhanh thấy chúa !
– dạ không ! chỉ là con bị .. – nó ấp úng
– bị sao ? đánh nhau trong căng tin hả ? – Bà đang nắn gân nó chỉ lên mất vế trên trán!
– Không chỉ là con ngã thôi !
– Không phải chối nữa thầy hiệu trưởng đã send cho dì cả hình và bản tường trình đầy đủ .
– hả ? Thầy hiệu trưởng
” ặc ổng biết mình bị đánh mà bỏ mặ lại còn chụp hình và bản tường trình . Thạt là cái trưởng bệnh hoạn !
* át xì*
*át xì*

– Con đã vì phạm giao ước cho nên con …..- bà Tâm nhìn nó nói giọng đều đều mà nó sợ
– không, con là người bị hại mà dì !
– Nhưng con gây lộn xộn, tiếng tăm xấu
– dì à con không mà !
– Thôi được . Dì sẽ xóa bỏ giao ước ….
– Thật sao ? Ôi con cám ơn dì ! Dì tốt quá hi hi !….
-ấy không có dễ dang thế đâu ! con phải chấp nhận với dì một điều kiện .
– Có sao …? -Tò mò
– Chính thế ! Có muốn không ?
– Đông ý hết!
– Về trường dì ! – Bà nói nhanh !
– No ! never ! Con giữ bản giao kèo ! không bỏ bản giao kèo
– Còn chưa nghe hết cơ mà ! Đến trường dì 1 tháng ta sẽ bãi bỏ hết giao ước cấm đoán cháu ! Cho cháu tự do thoải mái tới khi bị phát hiện !
Nó vẫn chưa tin tưởng lắm nó ngó ngó bà dì vẻ nghi nghi bữa nay sao bả dễ tánh dễ nết thế có khi nào ….
– Dì hôm này mát tánh quá ha ! Có phải sài chất kích thích không nè ? – làm cái mặt ngộ nó dò hỏi bà dì !
– Kích thích ? Con chán ở trong này muốn về bắc hả ? Dì mua vé cho há ?
Người đàn bà này tuy đã có tuổi nhưng tánh tình lại vui vẻ hoạt bát chứ chưa nói tới trẻ con nhưng hôm nay nó thấy dì nghiêm túc một cách lại thường, sự nghiêm túc ánh len trong đôi mắt bà làm cho nó phải im lặng, bởi lẽ lúc này nó biết bà đang nói chuyện nghiêm chỉnh như hôm giao ước trước . Và cũng bởi một lẽ nó không muốn mất đi cái cơ hội trời cho này ! Cơ hộ này là của nó ! Ngày trả thù không còn xa .
Nó !
Vâng chính nó !
Nó đã nhận ra 1 chân lý mà trước khi bước vào ngôi trường ấy nó không hề nghĩ đó là !

” Nó không thể sống thu mình như anh nó ! anh nó vì người cha bệnh tật mà phải sống câm lặng cả 1 quãng đời học sinh !


Còn nó !
Nó vướng bận gì?

Không gì ?

Nó phải đòi lại cho anh nó cái quyên mà vô tình đã đánh mất từ lâu !
Tại ngôi trường ấy nó sẽ không là người khuất phục !
Nó đứng mà đi chứ không phải đi bằng hai đầu gôi !
Ngày ấy không còn xa !

– Con vẫn không hiểu ? Dì muốn con làm gì ? – Lần này thì nó thật sự nghiêm túc ! Nó không thể giỡn với cơ hội có 1 không 2 này được .
– Ồ giờ thế này có tốt hơn không ! – đưa cho nó ly nước – uống đi ! – Bà thông thả bước tới xa lông đối diện nó , chiếc xa lông mà đỏ rực như tôn thêm cho người đàn bà quyền lực kia nét đẹp quyến rũ !
Nó tự nhiên nghĩ ” quái Dì đẹp thế kia mà ế chồng cơ đây “. Nhưng nhanh chóng cái ý nghĩ ấy bị cắt ngang khi dì lên tiếng :
– Con mới vào nên chắc là chư biết ở vào tháng sau có một buổi lễ gọi là ” Khiêu vũ sàn ” . Đó không phải là một buổi khiêu vũ tầm thường mà đó là cuộc thi hay cuộc chiến quyết liệt để dành suất học bổng lên tới 1 tỷ USD ( cái này chém) bên cạnh đó còn là thể hiện đẳng cấp và trình đọ của mỗi trường !

– Rồi sao ạ ! – ngồi nãy giờ nghe mà nó chẳng hiểu bả muốn nó làm gì ?
– ừ thì trường dì tuy nổi tiếng với chất lượng học tập tốt cơ sở vật chất hiện đại thì mặt hoạt động ngoại khóa lại rất kém nên trong lân thi này dì muốn …- bà chưa kịp nói xong thì nó đã cướp lời để thể hiện cái trí “thông minh” trời phú của nó

– dì muốn con làm huấn luyện viên cho học sinh trường dì tham gia cuộc thi lân này ? – nó toe toét – không thành vân đề !

– Không phải chỉ là trường dì năm nào thi cũng chỉ ở top 10 không thể lọt tới đích năm nay dì muốn con thi đâu cho trường dì ! – Bà nhìn thẳng mặt nó và nói chắc nịch !

2s


1s

” Phụt”

Nó không cầm được phun thẳng nước về phía bà và … ( ai cũng hiểu vì tác giả cũng hiểu )
– Hà Anh ! – Bà dít qua kẽ răng nhưng vẫn tỏ vẻ điềm tĩnh !
– Dì … con… không cố ý nhưng … nhưng … cái vụ … vụ .. vụ kia con .. không – nó ấp úng như gà mắc tóc không nó thành lời !

– đừng bao giờ nó không được với dì ! Con muốn 3 tháng dòng dã bị đánh tan tác hay muốn 1 tháng đi học nhảy tham gia đoạt giải và tự do ! – Bà thấm nhẹ nước trên mặt mình và chậm dãi nói như đóng đinh !

– Học nhảy ? – Không lẽ 1 tháng đi học nhảy ? – Nó mắt tròn mắt dẹp !

– Chứ con nghĩ 1 tháng đó cho con đi shopping sao? Khùng quá !
– tại sao lại là học nhảy ? Con biết nhảy mà ? – Nó trân trân

– Không lẽ con tiính mặc đầm dạ hội nhảy hip hop hả ? Là nhảy khiêu vũ đó ! – bà nhấn mạnh và thay đổi tư thế qua 1 tư thế chủ đông . ngôn ngữ cơ thể đã nói rằng bà ấy không hề nói láo ! – con đã vi phạm giao ước nên con sẽ ở nhà chờ chuyển sang trường dì hẳn hoặc nghe lời di và ở lại nơi con muốn ! – anh mắt người phụ nữ này đanh lại vừa đùa đùa vừa dọa thẳng mặt !
– Ok ! Ok ! chấp nhận tất ok ?

– Thế mới là cháu ngoan của dì ! – xoa đầu nó bà khen tít lên – Hôm nay ta đưa cháu đi xa stress . Nào chàng trai thay đồ và tới nơi của tuổi trẻ Sài Thành !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.