Là Em, Vẫn Luôn Là Em

Chương 63: Lười biếng (1)​


Đọc truyện Là Em, Vẫn Luôn Là Em – Chương 63: Lười biếng (1)​

Những ánh nắng của tuần đầu tiên tháng 3 xua tan những cơn mưa phùn tháng hai, mang hơi ẩm tới khắp nơi. Căn phòng của đội bóng đá thuộc tầng 1 nên cũng bị ảnh hưởng.

“Mình ghét không khí kiểu này. Nhà cửa mả trông khủng khiếp. Hôm qua, mẹ mình giao mình lau nhà, vừa lau được một tiếng, tiếng sau nhà lại ẩm ướt tiếp.” Thao nhíu mày ngồi chỗm hỗm trên chiếc ghế nhìn xung quanh căn phòng.

“Ừ, con em mình đang bận thi cấp 2 nên việc dọn dẹp nhà toàn là mình phải làm.” Tiến đang ngó nghiêng quyển sách thì nhìn sang Thao gật đầu.

“Ủa, sao mới gặp nhau mà cả hai cùng bàn về việc nhà cửa vậy.” Sơn bước vào phòng và ngạc nhiên khi thấy 2 người nói chuyện về thời tiết và nhà cửa.

“Bọn này đang nhận dọn dẹp nhà cửa giúp mẹ, nhưng thời tiết này dọn xong lại bẩn nên đang chán.” Thao quơ quơ tay vẽ nghịch trên chiếc bàn, vừa nghe thấy tiếng Sơn thì ngẩng đầu nhìn Sơn một cái rồi quay lại với cái bàn trước mặt.

“Nếu không vì tiền tiêu vặt trong tháng thì tạm biệt luôn mấy công việc dọn dẹp đó.” Tiến tiếp lời, mắt vẫn dán chặt vào quyển sách. “Mà ở nhà ông không phải làm việc nhà à”

“Hì, nhà tôi có đứa em trai chăm chỉ lắm. Nó nhận làm hết rồi nên mình không phải làm. Tiền tiêu vặt thì mình cũng không cần tiêu đến nên không phải lo lắng khoảng này. Sơn cười, cất chiếc cặp lên tủ đựng của mình.” Sơn hướng ngồi vào bàn họp cùng Thao và Tiến. Nói vậy chứ vì mối quan hệ với hai đứa em và dì của Sơn cũng không thực sự tốt đẹp nên Sơn thà ở đội bóng, đi chơi game hay ru rú ở trong phòng cũng không muốn sự có mặt của mình làm bóng đèn cho gia đình bốn người. Sơn thở dài trong lòng.

“Hả, bạn không cần đến tiền tiêu vặt á. Không tin được. Thật không đó.” Thao và Tiến tranh nhau hỏi Sơn mà không phát hiện người bạn đang cúi mặt đang nghĩ cái gì.

“Thật mà. Không tin thì thôi. Ngoài tiền học phí, tiền xe buýt ra mình đâu cần thứ gì nữa. À, mình có dùng tiền tiêu vặt hàng tháng để mua bộ quần áo thể thao và giầy thể thao thôi. Ngoài ra thì có cần gì nữa đâu.” Sơn ngẫm nghĩ rồi nói. “Sao ở lớp và cả ở đội bóng, ai cũng có vẻ lo lắng với khoảng tiền tiêu vặt hàng tháng vậy?”


“Thế không mua mấy quyển đam, boylove à?” Thao kinh ngạc khi nghe tới lời Sơn nói, rõ ràng thằng này là hủ nam, không lẽ nó chỉ chăm chăm xài hàng miễn phí trên mạng thôi sao.

Sơn gật gật đầu thay câu trả lời. Đúng là bản thân là một hủ nam, nhưng có ai quy định cứ là hủ thì sẽ mua sách ủng hộ tác giả chứ, Sơn chính là kiểu người ủng hộ tinh thần mà không ủng hộ vật chất, với lại sau một hai năm, rất nhiều sách bị bán đến hiệu sách cũ, đến lúc đó Sơn tới đó mua về cũng vẫn dùng tốt. Đó cũng là nguyên nhân Sơn có nhiều sách nhưng toàn là sách xuất bản lần đầu hoặc sách cũ, không phải vì đọc nhiều mà nó cũ mà là Sơn mua sách cũ về dùng.

“Tên này là người tiền cổ nhỉ?” Tiến dừng nhìn sách mà nhìn Thao, trong mắt hai người là sự ngạc nhiên đến không thể ngạc nhiên hơn. Làm gì có người nào không biết tiêu tiền như vậy chứ.

“Ừ.” Thao quay mặt nhìn về Sơn. “Ông không đi chơi cùng bạn bè à, không mua quà tặng sinh nhật bạn à, ….? Còn cả sách tham khảo, sách nâng cao nữa chứ.” Đây là điều quan trọng nhất, Sơn rất hòa đồng với mọi người, hầu như không ai không quen biết và có cái nhìn tốt về Sơn.

“Không, nếu đi chơi thì ngoài đội bóng, mình chỉ tới nhà Đông thôi. Mà tới đó thì cần gì đến tiền. Tiền mua quà sinh nhật thì góp với mọi người cùng mua một món quà. Đang là học sinh thì không nên tiêu tiền nhiều quá.” Sơn đặt ngón trỏ và ngón cái tay phải lên cằm suy nghĩ. “Còn sách tham khảo và sách nâng cao á, hì, mình chẳng bao giờ mua cả. Nếu muốn thì mượn của Đông ấy. Cậu ta có rất nhiều sách nhé. Mọi người còn chưa đến nhà cậu ta, có hẳn một thư phòng rộng lớn luôn”

“Thằng này nhiều khi kỳ cục.” Thao vỗ vỗ vai Sơn. “Trên thế giới này chỉ có trung tâm là Đông à? Ông có thật sự là thẳng nam không hay thật sự có sở thích không đúng đắn với tên Đông vậy?”

“Đúng vậy.” Sơn cười, hai mắt tỏa sáng nói. “Chẳng có cô gái nào đẹp như Đông, chẳng có thằng con trai nào tỉ mỉ như cậu ta cả. Nói về cậu ta thì nói cả ngày luôn.”

“Nói chuyện với tên này chán quá rồi.” Tiến gấp sách lại rồi để sang một bên bàn, lắc lắc cái vai vì ngồi nhiều mà hơi mỏi.


Đúng lúc này, cánh cửa mở ra, Long Phi bước vào với mái tóc cắt ngắn và đã nhuộm đen, khuôn mặt thì hậm hực. Cả ba nhìn Long Phi khác lạ thì vô cùng tò mò.

“Lạ nhé. Tên này mà lại cắt tóc và nhuộm tóc đen à.” Sơn nhìn Long Phi từ trên xuống dưới, tặc lưỡi một cái.

Long Phi không nói lời nào liếc mắt nhìn ba người duy nhất trong căn phòng, cậu ta lẳng lặng hướng ngăn tủ đi tới. Sau khi cất cặp vào ngăn tủ, cậu ta quay trở lại bàn với cả ba rồi ủ rũ ngồi xuống bàn không nói một lời nào.

“Hôm này tên này bị sao vậy?” Thao nhìn Tiến. Tiến nhìn Sơn. Sơn nhìn lại cả hai. Trong sáu con mắt đều là sự tò mò vì hành động kỳ lạ ngày hôm nay của Long Phi.

“Thằng này, mọi người đang hỏi sao không nói nữa. Sơn vương tay đập mạnh một cái vào lưng Long Phi. Lúc này mọi ngwoif nhìn Long Phi với đôi mắt như sắp khóc.

“Nè, tui chỉ đánh nhẹ mà sao ông lại khóc. Đừng có uỷ mị như con gái thế chứ.” Sơn nhìn bàn tay mình rồi nhìn vẻ mặt của Long Phi, sau đó nhìn lại hai người đang nhìn chằm chằm vào Sơn bên cạnh nhún vai: “Tôi thật sự chưa làm gì hắn ta mà”

“Tại thầy giáo bắt cậu ta phải nhuộm lại tóc và cắt tóc ngắn thì mới cho tham gia đội bóng đó nên cậu ta tiếc mái tóc vàng và dài của mình.” Ngay khi cả ba tò mò thì có giọng nói giải thích vang lên từ hướng cửa phòng, Lâm vừa bước vào khu tủ để đồ vừa nói, sau khi cất đồ xong thì hướng mọi người cười gật đầu chào.

“Hả, thầy nào vậy Lâm.” Thao ngạc nhiên, không lẽ là thầy giáo chủ nhiệm của lớp Long Phi.


“Thầy hiệu trưởng chứ ai.” Lâm cười cười nhìn bộ dạng mới của Long Phi, “Thầy chủ nhiệm thì làm sao mà có thể khiến con ngựa hoang trở thành ngựa thường chứ.”

“Tội nghiệp thằng này, thảo nào mà trưng cái mặt khó coi như vậy.” Sơn tặc lưỡi một cái, vòng tay qua vai Long Phi kéo lại vào gần mình và nói: “Thôi nín đi, đàn ông con trai cắt ít tóc đi có sao đâu.”Bàn tay còn lại Sơn vỗ vỗ mặt Long Phi nói lời an ủi.

“Cái gì mà không sao. Kiểu tóc Hàn Quốc mới nhất, đẹp nhất mà lại bị chê là xấu. Nếu ở Đà Nẵng tui không có bị ép buộc như vậy đâu.” Long Phi gạt tay Sơn ra khỏi vai và mặt mình, đoạn quát lớn vào mặt Sơn.

“Rồi, rồi. Hà Nội là thế mà. Chấp nhận đi.” Bàn tay Sơn khua khua trước mặt Long Phi và nói.

“Mà trước kia Phi học ở trường Dân Lập đúng không?” Thao nhìn Phi đã trở lại bình thường thì cười.

“Ừ, trường mình không bắt buộc mặc đồng phục và tóc tai. Vậy mà ở trường này thì quy định này nọ. Phiền chết được.” Long Phi ảo não sờ mái tóc ngắn của mình, miệng như mếu nói.

“Ha ha, thì thế. Học ở trường công khắt khe lắm mà.” Sơn vỗ vỗ vai Long Phi một cái kêu bịch, mọi người có mặt ở đó nhìn mặt Long Phi đang tối sầm, cú vừa rồi hơi đau nha, hai người này lại bắt đầu rồi.

“Hôm nay, Nhi, Đông và Hà sẽ quay về đội bóng sau 3 tuần bận cho thi học sinh giỏi cấp quận nên chúng ta cũng phải tập cho đàng hoàng chút. Đừng có lười biếng như mấy tuần trước nghe chưa.” Lời Tiến vừa nói xong thành công khiến hai người đang sắp nổi bão bình lặng lại.

“Biết rồi, không cần nhắc. Mà sao chưa ai đến nhỉ?” Thao cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay của mình. Biết rõ hôm nay ba người Nhi trở lại đội bóng mà chưa có bóng dáng ai, nếu Nhi tới mà vẫn không thấy ai thì sẽ nghĩ sao. Tuy rằng mọi người vẫn chăm chỉ tập luyện nhưng rõ ràng cường độ không cao như khi có mặt Nhi.


“Hôm nay cũng sẽ bầu ra đội trưởng cho đội bóng. Không biết ai sẽ là người được chọn nhỉ.” Tiến nhìn các bạn hỏi. Nếu xét về khả năng lãnh đạo thì Sơn được coi là ứng cử viên tốt nhất, nhưng có một đội trưởng luôn miệng nói lười tập thì dù chỉ là câu cửa miệng thì cũng làm lung lay ý chí của cả đội. Đông cũng được coi là ứng cử viên thứ hai, một người chăm chỉ và có cái nhìn tốt cho cục diện cả trận đấu thì còn gì bằng.

“Hôm nay được gặp Nhi à,” Long Phi vừa nghe thấy lời mọi người nói thì vui vẻ khuôn mặt hỏi mọi người.

“Thằng này dễ đoán nhỉ. vừa mới này làm cái bộ mặt khỉ giờ thì trông như mặt công ấy.” Sơn cười lớn nhìn sự thay đổi của Long Phi, xem ra cây si này có Nhi trị được rồi.

“Nói cái gì vậy hả tên kia.” Long Phi tức giận, đôi mắt toé lửa nhìn Sơn.

“Ối, lửa ở đâu mà cháy lớn thế này.” Sơn khoa trương mà dùng hai tay xua không khí nói.

“Thôi đi hai ông, ngày nào cũng cãi nhau. Bộ thấy vui lắm hả.” Lâm ảo não can ngăn hai người này, ba ngày hai trận cứ như oan gia vậy.

“Tại thằng này gây sự trước chứ tại ai.” Long Phi chỉ tay vào mặt Sơn nói.

“Mày gọi ai là thằng này hả.” Sơn đập tay lên bàn nhìn Long Phi.

“Thôi rồi, bọn nó lại gây nhau.” Thao lắc đầu nói, lúc tập luyện thì Sơn toàn tìm cơ hội đá vào Long Phi, Long Phi mỗi lần ném bóng thì cũng chằm chằm ném vô mặt Sơn.

“Có chuyện gì ở đây vậy?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.