Đọc truyện Là Em, Vẫn Luôn Là Em – Chương 56: Tết cổ truyền của người phương đông
Đây là một con đường rực rỡ sắc màu hoa
đào, hoa mai và những loài hoa khác. Đoàn người tấp nập người mua người
bán khắp mọi nơi. Trên con đường này có một chàng trai thân hình cao lớn với mái tóc vàng đang cúi đầu nhìn một cây hoa đào. Người bán hàng nhìn người thanh niên giới thiệu cây đào nào đẹp với giọng nói tiếng anh
không chuẩn. Bên cạnh chàng trai là một cô gái mái tóc xoăn nâu cũng tò
mò sờ đông sờ tây, hai thanh thiếu niên một có mái tóc vàng đeo kính
râm, một thì mái tóc hạt dẻ đang tranh luận bằng tiếng nước ngoài trở
thành tiêu điểm của những người xung quanh. Bởi vì họ không chỉ là người nước ngoài mà vì vẻ đẹp của những cô gái chàng trai này mới gây sự chú
ý.
”Mấy đứa bảo nên chọn cây nào thì đẹp hơn.” Chàng thanh niên mái tóc
vàng chính là Kyo nhìn về ba người May, Jame và Luck đang tranh cãi vì
sao nhiệt độ chưa tới âm độ C mà rét buốt như vậy, khi Kyo nhắc tới lần
thứ hai câu hỏi thì cả bọn mới chú ý. Nhìn khắp lượt tất cả cùng đồng
loạt nói: “Không biết.”
Sau một hồi đi khắp khu chợ hoa, mỗi người trên tay đều xách theo những
bức tranh tết. Jame nhìn tập tranh mà hoài nghi người được coi là lớn
tuổi nhất là Kyo- cái người bảo mua hoa đào hoa mai gì đó- cuối cùng lại mang theo một tập tranh vẽ gà lợn kỳ cục được người bán giới thiệu là
tranh tết. Bốn người tiến đến một chiếc xe BMW màu xám ở phía ngoài con
phố hoa tết thì dừng lại. Thiên mở chốt cửa sổ hướng bốn người và tập
giấy trên tay mà không nói gì chỉ gật đầu. Kyo hướng vị trí phía trước
đi tới mở cửa xe ngồi ở vị trí phó lái, ba người Jame cũng trèo ghế sau
ngồi.
Sau khi mọi người lên xe thì Thiên khởi động xe hướng con đường đi tới.
Dựa theo bản đồ định vị Thiên vừa lái xe vừa mỉm cười nghĩ tới cảnh sắp
gặp Nhi. Ngay khi đang cười thì Thiên thấy qua gương chiếu hậu có một
chiếc xe giống xe cảnh sát đi tới, bên cạnh đó là hai chiếc mô tô chở
hai người mặc đồng phục màu vàng hướng xe Thiên lao tới. Một trong hai
xe mô tô lao nhanh chặn trước xe BMW của Thiên. Lúc nãy xe mô tô đi qua
Thiên nhìn thấy trên xe có chữ CSGT.
Thiên dừng xe, một người từ phía sau xe mô tô chặn phía trước xe BMW
hướng xe Thiên bước đến. Tự dưng xe dừng khiến cả bọn ngơ ngác nhìn
nhau.
”Chào anh. Xin mời anh xuống xe và xuất trình giấy tờ.”Ngay khi cửa xe
được kéo xuống, mọi người thấy người đó đưa tay lên chào kiểu cảnh sát
và lính thì biết ngay là ai.
”Police” May vừa nghe lời người đàn ông nói thì nhìn Thiên.” Whats up?” Cả bọn lao nhao nói bằng tiếng anh khiến người cảnh sát vạch đen đầy
đầu. Vì chiếc xe này mang biển số nước ngoài đi vào đường một chiều, con đường này nếu là người bản địa thì còn dễ nói chuyện chứ người nước
ngoài giải thích khá khó, dù sao biển chỉ dẫn đường cấm đi vào đường một chiều mới bị hỏng sáng nay mà bên giao thông chưa có biển thay thế.
Ngay khi đồng chí cảnh sát vừa nói xong thì Thiên đã hướng ánh mắt về
Kyo. Kyo liếc nhìn kẻ lái xe gây chuyện lại muốn mình giải quyết thì bất đắc dĩ bước xuống xe mang theo giấy tờ. Một mặt đưa cho người cảnh sát
giấy tờ, một mặt dùng tiếng việt mới học hơn tháng qua giao tiếp với
cảnh sát.
”Xin hỏi chúng tôi đã làm sai cái gì sao?” Kyo dùng giọng nói dễ nghe và thái độ chân thành khiến Người cảnh sát có ấn tượng tốt. “Bạn tôi bị
câm, không nói được cũng không hiểu Ngài nói gì, ở đây chỉ có tôi biết
nói tiếng việt.” Lúc này, ba bạn nhỏ cũng đang dõi theo Kyo đều nhịn
không được mà muốn cười, ánh mắt của cả ba nhìn Thiên, Kyo và người cảnh sát. Người cảnh sát nhìn những người trên xe sau đó kiểm tra giấy tờ,
đây rõ ràng là giấy tờ của nước ngoài không phải của Việt Nam, phía dưới còn có chứng nhận của Đại sứ quán Việt Nam ở nước đó chứng nhận giấy tờ thật.
”Các anh đi vào đường một chiều, vì vậy chúng tôi yêu cầu các anh đi ra
khỏi con đường này.” Người cảnh sát cũng không làm khó mọi người. Kyo
liếc mắt nhìn lại Thiên, “Thằng này mắt ếch hay sao mà không nhìn thấy
biển báo hiệu đường một chiều.” Kyo quay lại nhìn người cảnh sát trang
phục màu vàng nói lời cảm ơn và hứa sẽ không vi phạm lần nữa.
Sau khi lên xe, Kyo trừng mắt nhìn Thiên: “Sao cậu không chú ý cái biển
báo hiệu hả?” Thiên nhìn đường không liếc mắt sang Kyo nói: “Có một cái
biển nằm dưới đất bị đổ, đã bao giờ cậu thấy cái biển báo nào nằm ở dưới đất mà người đi đường vẫn hiểu đó là biển báo cấm không?” Jame, May và
Luck nghe xong lời Thiên nói thì lăn lộn cười, Kyo thì trừng mắt nghĩ
tới mình khó khăn mở miệng tiếng việt giải thích với người cảnh sát vừa
rồi là tốn công tốn nước bọt hay sao.
Chiếc xe BMW dừng lại trước một con phố nhỏ, Thiên ngó nghiêng nhìn bản đồ định vị rồi lái xe vào con phố. Ngay khi dừng lại trước một căn nhà
thì Thiên dừng xe, Kyo là người đầu tiên nhảy khỏi xe bấm chuông. Cậu
rất mong muốn gặp bé Sơn ngoài đời nhé, không biết nói gì với cậu nữa.
Cánh cửa mở ra, một chàng trai quyến rũ với mái tóc nhuộm tím đang mặc
tạp dề hình con thỏ dễ thương bước ra khỏi cửa nhà. “Xin hỏi anh tìm
ai?”
Tử Lăng đang bận rộn làm bữa tiệc cuối năm thì nghe thấy tiếng chuông
cửa, hướng nhìn qua camera là một chàng trai đẹp người nước ngoài đôi
mắt xanh và mái tóc màu vàng. Tử Lăng mở cửa và bước ra khỏi cửa nhà:“Xin hỏi anh tìm ai?”
Kyo nhìn người đàn ông đang mở cửa và quay lại nhìn Thiên nói: “Liệu có
nhầm nhà không? Cha mẹ của Sơn phải là người trung niên chứ không thể là thanh niên được.” Thiên liếc mắt nhìn Tử Lăng và nhìn Kyo nói: “Đây là
nhà của Nhi, ai bảo đây là nhà của bé Sơn nhà cậu.” Kyo ngẩn người nhìn
Thiên, ừ nhỉ. Kyo tự đưa bàn tay lên đập vào cái trán của mình mà cảm
thán. Vừa nghe lời hai người nói với nhau, Tử Lăng nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh xe ô tô nhìn người đang ngồi trên xe, phía sau là ba đứa nhỏ
nữa.
Ngay lúc này, ba anh em Nhi và Sơn từ hướng xa bước tới. “Nhà bạn có
khách hả?” Sơn là người đầu tiên lên tiếng, Kyo nhìn theo tiếng người
nói thì thấy có ba người con trai và một cô gái, cô gái kia là Nhi không cần bàn nữa, một người thì là thanh niên khẳng định là anh cả của cô bé Nhi, bên cạnh đó là hai thiếu niên tầm 16, 18 tuổi, Kyo nhìn chằm chằm
vào người vừa mới nói, sau đó lúng túng không biết nói gì. Thiên nhìn
qua gương chiếu hậu thì mỉm cười nhìn Nhi, ngước mắt nhìn Kyo như thiếu
niên mới yêu lần đầu thì cảm thấy thật buồn cười.
Ba người May ngồi trên xe khi quay lại nhìn thấy Nhi thì vội vàng mở cửa xe chạy lại ôm chầm lấy Nhi mà huyên náo. Nhi nhìn ba người bạn hơn năm không gặp mà vui mừng ôm chầm các bạn. Khi nhìn thấy một bóng dáng mở
cửa xe ô tô bước xuống thì Nhi ngơ ngác rồi bước chân chạy vội tới ôm
chầm người con trai đó: “Anh Thiên“.
Thiên mỉm cười chờ cô bé chạy lại vòng tay ôm cô bé và đặt một nụ hôn
lên trán Nhi. An nhìn những người mới xuất hiện và thái độ của Nhi thì
khẳng định là người quen của Nhi. Khi vừa nghe thấy anh Thiên từ miệng
Nhi thì nhìn chằm chằm vào người bảo hộ ở nước ngoài, người này chính là cháu trai của người đàn ông nhận nuôi Nhi năm xưa. Đó là một chàng trai cao lớn, có vóc dáng cân xứng như người mẫu. Khuôn mặt đẹp nhưng lạnh
lùng mà quyến rũ, mái tóc màu đen mềm mượt và nổi bật là đôi mắt hổ
phách, người đàn ông đang nở nụ cười ôn nhu hôn trán Nhi.
”Anh, anh không phải là….” Nhi nhìn Thiên mà ngừng lời, không phải anh ấy vẫn còn bị kẹp ở trong GOW sao, bây giờ anh ấy ở đây, có nghĩa là
mọi việc đã được giải quyết rồi sao, Nhi nhìn Thiên chằm chằm không nói
lên lời.
”Nếu là người quen thì chúng ta vào nhà thôi.” Tử Lăng là người đầu tiên lên tiếng đánh vỡ không khí của hai người. Thiên nhìn Tử Lăng gật đầu
rồi cứ vậy bế Nhi đi vào nhà. An trừng mắt nhìn người kia, sao mình có cảm giác không thích người đó nhỉ?. Tử Lăng đứng chờ mọi người đi vào
cùng với An, “Có vẻ quan hệ hai người đó không chỉ là anh em“. Lời Tử
Lăng vừa nói ra khiến An chợt nghĩ ra vì sao mình lại không thích người
đó rồi, đó là kẻ muốn cướp em gái khỏi An, đây chính là cảm giác bố
chồng gặp con rể. Tử Lăng nhìn An đang hiểu ra mà mỉm cười.
Kyo nhìn Sơn đang bước lại gần thì rất khẩn trương, Sơn đang nhìn Nhi
vui vẻ với ba người bạn rồi người tên Thiên kia thì cười, nhất là khi
nhìn thấy vẻ mặt của Nhi khi nhìn thấy người con trai đó. Sơn nhìn sang
Đông bên cạnh nói: “Xem ra ông có một người em rể tốt đó.” Đông nhìn
sang Sơn ngạc nhiên. “Sao ông biết người đó sẽ là em rể của tôi, lại còn tốt nữa.”
Sơn không nói gì chỉ cười cười và bước đi lên. Khi đi qua Kyo thì cảm
nhận ánh mắt nóng bỏng của người này nhìn mình. Sơn ngạc nhiên khi nhìn
người này, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, vì cớ làm sao mà
người này lại có ánh nhìn như cả thế kỷ không gặp vậy. “Chúng ta quen
biết nhau sao?”
”Chào Dụ Thụ, tôi là Tổng Công, tên của tôi là Kyo, rất vui lần đầu tiên gặp em“. Kyo trả lời, vốn chuẩn bị biết bao nhiêu câu nói mà đến cuối
cùng chỉ có thể nói như vậy, Kyo thở dài trong lòng than thở chính bản
thân mình.
”Anh là Tổng công.” Sơn ngạc nhiên nhìn người con trai đẹp như tranh vẽ
này lại chính là nhân vật Tổng công mặt than trong GOW mình gặp.