Đọc truyện Là Em, Vẫn Luôn Là Em – Chương 39: Chờ đợi ngàn năm
Trên chiếc ghế cao rộng lớn có một người
to lớn đang ngồi. Không gian tối đen không nhìn ra được khuôn mặt mà chỉ nhìn lờ mờ thấy bóng dáng cao ngất của người đó cùng đôi sừng và cái
cánh của người đó. Cánh cửa rộng lớn bị đẩy ra, ánh sáng theo đó lẻn vào bên trong căn phòng lộ ra khuôn mặt xinh đẹp không phù hợp với hình
thái của người đó.
Người bước vào căn phòng là một thiếu niên có mái tóc đen, khuôn mặt
xinh xắn có đôi mắt kiên định. Thiếu niên cứ thế đứng nhìn người to lớn đang ngồi trên chiếc ghế cao phía trên, mà cái người ngồi trên ghế cao
cũng nhìn người thiếu niên, một lúc sau người đó mới nói: ” Người tới để giải thoát cho con”
“Vì sao?”
“Con từng nói với Người về vấn đề của hệ thống GOW nhưng chưa kịp ngăn
cản thì đã chậm, virus đó hoạt động quá nhanh gây tổn thương cho nhận
thức mệnh lệnh của con. Vì để tránh lây lan loại virus này con đã khóa
lại toàn bộ dữ liệu của hệ thống. Nhưng con vẫn là sai lầm khi đánh giá
nó, nó còn có hậu chiêu mà đến khi GOW phát hành con mới phát hiện. Có
phải con đã làm Người rất thất vọng”
Thiếu niên nhìn người đàn ông co người run rẩy trên chiếc ghế. Nó là đứa con tinh thần làm bạn 20 năm của thiếu niên. Thiếu niên bước lại gần
chiếc ghế cùng Người đàn ông. Ngay khi thiếu niên vừa bước một chân tới
một đồ họa như bảo vệ chiếc ghế và người đàn ông thì người đàn ông đang
run rẩy hét lên:
“Không, Người mau dừng lại. Đây là vòng bảo vệ ngăn cách khu vực lây
lan. Nếu Người tiến vào nó có thể xâm nhập đến trung tâm não bộ ăn mòn
các nơ rô thần kinh. ” Người đàn ông run rẩy mãnh liệt khi thấy thiếu
niên bước càng ngày càng gần hơn. Chiếc áo của người thiếu niên từng
mảnh từng mảnh như bị ăn mòn. Người đàn ông cố gắng đứng dậy bước xuống
khỏi bậc cao nơi chứa chiếc ghế. Khi thiếu niên lõa thể thì cũng là lúc
người đàn ông ngã ngồi trước mặt thiếu niên, thiếu niên vươn tay chạm
vào đôi sừng rồi đến trán của người đàn ông.
“Hãy ngủ đi. Khi ngươi tỉnh dậy là lúc ngươi có sinh mệnh mới, ta sẽ sửa chữa những việc ngươi đang làm.” Người đàn ông nghe xong nhắm mắt, cơ
thể người đàn ông nhỏ dần rồi khi biến thành một búp bê nhỏ bé thì dừng
lại. Thiếu niên lặng lẽ ôm búp bê vào lòng và bước lên chiếc ghế. Khi
ngồi vào chiếc ghế, thiếu niên nhìn những dãy số 01011 đang chảy dài
biến hóa không ngừng. Bàn tay thiếu niên đánh lên màn phím ảo vừa được
ra trong không trung. Thiếu niên thấy đầu mình hơi choáng nhưng vẫn
không ngừng tay. Không biết bao lâu người thiếu niên dừng tay. Người
thiếu niên mỉm cười và bước xuống chiếc ghế. Ngay khi bước chân thiếu
niên bước tới vòng tròn bảo vệ thì một dãy số màu đen xuất hiện bên trên vòng tròn bao quanh thiếu niên.
“Shit”. Thiếu niên chửi thề một câu và nhanh chóng bước trở lại chiếc
ghế phía trên cao. Sau khi ngồi xuống chiếc ghế, thiếu niên nhìn biến
hóa của hàng chữ số. Bàn tay thiếu niên gõ gõ lên thành ghế bên cạnh.
Thời gian trôi qua một phút. Thiếu niên mở ra bàn phím ảo và gõ lên. Mắt thiếu niên liếc nhìn dãy chữ số đang chạy nhanh hơn. Không rõ thời gian trôi qua bao nhiêu, thiếu niên thở dài một hơi và bàn tay mở ra một hộp thoại có chữ R làm biểu tượng.
“Giám đốc Cheng. Tôi đã gửi cho ông một kế hoạch thay đổi game GOW trong từng giai đoạn. Ông hãy theo đó mà thực hiện.”
Người đàn ông tên Cheng sau khi nhận được hộp thoại tin nhắn thì mở ra
xem. Ông lướt nhìn kế hoạch và vò đầu nằm vật ra chiếc bàn làm việc:”
Cái kế hoạch này là thế nào đây. Sếp không có việc gì lại nhảy sang
thiết kế game là sao đây.” Sau đó ông nhấn phím điện thoại và nói với
người phía bên kia đường dây: “Triệu tập cuộc họp khẩn cấp các phòng ban cho tôi ngay”…
Thiếu niên bên này sau khi sau khi nói chuyện với người tên Cheng xong
thì lại mở một hộp thoại khác. Khi thấy người đàn ông tóc vàng bên kia
đang ôm ấp một cô gái thì nhíu mày nói: ” Kyo, tôi muốn nói chuyện riêng với cậu”
“A”. Người đàn ông tóc vàng giật mình khi thấy một thiếu niên lõa thể
ngồi trên một chiếc ghế xuất hiện trong ti vi của mình. Cô gái quay
người lại nhìn về người đang nói nhưng chỉ thấy dáng một đứa trẻ lõa thể trong ti vi. Có vẻ đứa trẻ đó không có tính kiên nhẫn, cô gái nghe thấy nó nói: ” Cô còn ở đó không rời đi”. Cô gái bĩu môi nhìn Kyo, Kyo gật
đầu nói: ” Em về trước đi, anh sẽ gọi cho em sau, cưng”.
Khi cô gái đi rồi, Kyo ngả người về sau dựa vào thành ghế nói: ” Cậu là ai, sao lại xuất hiện trong nhà tôi”.
“Tôi là Sky, hiện tôi đang gặp chút rắc rối, tôi cần cậu giả trang đến
các buổi họp hàng tháng giúp tôi. Ít nhất là 8 tháng, nhiều nhất là 2
năm, trước khi tôi giải quyết xong vấn đề hiện nay.” Thiếu niên lộ ra
khuôn mặt cho Kyo.
“Ực”. Kyo nuốt nước bọt nhìn khuôn mặt
thiếu niên lõa thể. Nhưng khi nghe giọng nói rõ ràng của người bạn thân
thì quay mặt đi che giấu thất thố của mình, “Cậu làm cái trò gì vậy, sao lại trong cái hình hài dễ khiến người khác phạm tội vậy?”
“Tôi bị nhốt lại trong GOW.” Sky hay còn có tên gọi khác là Thiên ủ rũ
nhìn người bạn thân của mình. “Đây là hình thái của tôi trong game, có
một loại virus xâm nhập vào hệ thống của R, tuy đã triệt tiêu nó nhưng
còn một phần rễ của nó bám vào thần kinh của tôi không cho tôi ra ngoài. Tôi có thể làm mọi việc ở đây trừ việc tham gia các cuộc họp. Tôi sẽ
tìm cách tạo ra hình thái ngoài đời của tôi ở đây. Đến khi đó cậu có thể không cần giả dạng tôi nữa”.
Kyo bỗng cười rộ lên nói: “Haha, cậu mà cũng có cái ngày hôm nay sao
Sky. Thiên tài có ngày gặp thiên tai..Cậu không lo lắng tôi sẽ cướp mất R sao?”
“Tôi cho cậu cái tài đó cậu cũng không dám”. Thiên liếc mắt nhìn Kyo.
” Mấy lão già thì tôi có thể lừa chứ bé con của cậu thì sao?” Kyo ngừng cười nghiêm túc nói với Thiên.
“Yên tâm đi, tôi sẽ khiến bé con thời gian tới bận rộn không có thời
gian nghĩ đến liên lạc với tôi ngoài đời”. Thiên cười cười và mặc lên
người một bộ trang phục mới được xuất hiện trong không trung. “Cậu nhớ
hàng ngày qua nhà cho tôi ăn uống, vệ sinh cá nhân đấy. Tôi không muốn
đến người thứ ba biết tình trạng của tôi đâu.”
Nói rồi Thiên tắt liên lạc với Kyo. Kyo trừng mắt nhìn màn hình ti vi
tối đen, tức giận nói: ” Bộ tôi là quản gia của cậu à. Đã vậy tôi quậy
phá R cho cậu biết tay.” Chính vì vậy mà trong vòng một năm, tất cả nhân viên cao cấp của R đều tăng năng suất hiệu quả công việc. Kyo cảm thán
tại sao trò phá của mình lại tạo thành hiệu quả lao động cao chứ, nhưng
đó là chuyện của sau này.
Thiên cầm ly rượu ngồi nhìn dãy số trước mặt, lúc này một tin nhắn xuất
hiện khiến Thiên nở nụ cười hạnh phúc. “Chúc ngủ ngon Bé con”.
…..
Thiên ngồi bên giường trong hình thái nhân vật Child thành niên ngắm nhìn Nhi trong hình thái Hỗn Huyết con người. Khẽ chạm tay lên mái tóc Nhi, Thiên cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi của
Nhi: “Chào mừng sự trở lại của em.”
Thiên nghĩ đến một quyết định của mình vào một ngày đó. Thiên biết Nhi không phải không có cảm giác với mình, chỉ là Nhi chưa hiểu rõ mà thôi. Thiên biết mình ích kỷ không muốn ngoài
mình Nhi còn nghĩ tới ai. Thiên quyết định bày tỏ lòng mình khi là nhân
vật Child. Nhi sẽ băn khoăn giữa mình trong game và ngoài đời thực. Chỉ
như vậy Nhi sẽ không vào game cũng như liên lạc với mình khi chưa rõ
lòng mình. Nhi sẽ tìm hiểu bằng mọi cách để phân tích cùng đưa ra quyết
định. Thiên mỉm cười khi thấy Nhi xuất hiện ở GOW mà để chế độ ẩn với
Child. Điều này chứng tỏ em ấy chọn Thiên chứ không phải Child.
“Ưm.” Tiếng của Nhi thức dậy khiến Thiên
nhìn lại Nhi. Nhi mở mắt thì thấy phiên bản thanh niên của Child thì khẽ giật mình. “Huynh, sao huynh lại ở đây”. Nhi ngồi dậy, ngắm nhìn mọi
vật xung quanh. “Đây là đâu?”
“Đây là cung điện của Vương quốc Wonderful, trước đó là thành thị Hỗn
huyết.” Thiên đưa tay để lại mái tóc vì vừa mới tỉnh ngủ của Nhi. Nhi
hơi cứng người, Nhi nghe thấy tiếng nói dịu dàng như suối nước chảy của
Child: ” Huynh đã chờ đợi đệ ngàn năm. Bây giờ đệ đã trở về thật là quá
tốt, huynh sẽ không để đệ rời bỏ huynh như trước nữa.”
Sau đó cả người Nhi bị đẩy lại xuống chiếc giường to lớn, cả người Child đè lên Nhi, chưa kịp hiểu điều gì thì đôi môi Nhi đã bị đôi môi Child
bao trùm. Nhi cảm thấy nụ hôn này có cái gì đó khác xa với ba nụ hôn của đêm hóa trang kia. Nhi cảm nhận sự nâng niu mà cuồng nhiệt của nụ hôn
này. Khi Child chấm dứt nụ hôn nhìn Nhi thở dốc thì cười khẽ.
” Huynh chờ đợi đệ cả ngàn năm đệ có biết không?”