Đọc truyện Lá Bài Thứ XII – Chương 15
Cô đã vượt qua một cách xuất sắc.
Tuyệt.
Hai mươi tư câu hỏi trong bài chọn đáp án đúng – tất cả đều đúng, Geneva Settle biết thế. Và cô đã viết bảy trang giấy cho câu hỏi ở bài luận mà chỉ yêu cầu bốn tờ.
Quá tuyệt…
Cô đang nói với thanh tra Bell về việc mình đã làm tốt như thế nào và anh ta gật đầu – điều đó nói với cô bé rằng anh ta không lắng nghe, chỉ đang kiểm tra các giảng đường – nhưng ít nhất vẫn giữ một nụ cười trên mặt và cô
bé đã vờ như là anh vẫn nghe mình nói. Và thật là kỳ cục vì cô cảm thấy tốt hơn khi nói huyên thuyên như thế này. Chỉ nói với anh ta về những câu hỏi mẹo mà giáo viên đã đưa ra trong bài luận, cái cách mà Lynette Tompkins thì thầm: “Chúa ơi, cứu con với”, khi cô bạn này nhận ra rằng mình đã học sai chủ đề. Không một ai ngoại trừ Keesh hứng thú với việc nghe cô kể đi kể lại như thế.
Giờ, cô có bài kiểm tra toán. Geneva không thích tính toán lắm nhưng cô biết tài liệu cần thiết nên đã học và thuộc nằm lòng nó rồi.
“Này cậu!” Lakeesha chạy xuống bậc thang bên cạnh. “Cậu vẫn ở đây à?” Đôi mắt mở to. “Cậu gần như bị giết sáng nay mà chả lo lắng sợ hãi gì cả. Thật là điên rồ.”
“Chà. Nghe như là cậu đang ép tớ vậy.”
Keesh vẫn chơi cái trò ‘snapping’, mà Geneva biết sẽ như vậy…
“Cậu đã đạt điểm A rồi. Sao cậu vẫn đến làm bài kiểm tra làm gì?”
“Nếu tớ không đếnhi, thì tớ sẽ không đạt được điểm A.”
Cô gái to lớn liếc nhìn thanh tra Bell với một cái cau mày. “Ông nói xem, đáng ra ông phải đang ở ngoài truy lùng cái kẻ khốn nạn tấn công bạn gái thân thiết của tôi ở đây.”
“Chúng tôi có hàng chục người đang làm điều đó.”
“Bao nhiêu? Và họ đang ở đâu?”
“Keesh!” Geneva thì thầm.
Nhưng thanh tra Bell cười nhạt. “Hàng chục người.”
Nhanh lên, nhanh lên.
Geneva hỏi bạn: “Vậy, bài kiểm tra Văn minh thế giới của cậu thế nào?”.
“Thế giới không văn minh. Nó chán chết.”
“Nhưng cậu không bỏ nó?”
“Nói với cậu là tớ có làm. Khá tốt, nhóc. Tớ làm hết sức mình rồi. Khá chắc chắn là sẽ được điểm C. Ít nhất là thế. Có thể thậm chí điểm B.”
“Hài thật.”
Họ đi đến ngã tư hành lang và Lakeesha rẽ sang trái. “Gặp sau nhé. Gọi tớ vào buổi chiều.”
“Nhất trí.”
Geneva tự cười với mình khi nhìn cô bạn gái bốc hơi qua những hành lang. Keesh trông giống với bất cứ cô gái xinh xắn, quyến rũ, với bộ quần áo bó sát sặc sỡ, những móng tay nhìn thật đáng sợ, tóc búi căng và những đồ trang sức rẻ tiền. Nhảy nhót thật sexy với các bài nhạc của L.L. Cool J, Twista và Beyoncé. Sẵn sàng nhảy vào những cuộc chiến – thậm chí nhảy ra trước mặt mấy cô gái giang hồ (đôi khi cô vẫn mang theo một con dao rọc giấy hoặc dao bấm). Keesh đôi khi có dịp được làm DJ và tự gọi mình là Def Mistress K khi đứng trên bàn DJ tại những cuộc nhảy ở trường – và ở các hộp đêm nữa, những nơi mà bảo vệ thường cho cô ấy đi qua dù chưa đủ hai mươi mốt tuổi.
Nhưng thực ra, một người quậy phá như cô ấy vẫn giả vờ như vậy. Cô ấy có thể mang trên mình những chiếc móng tay giả kinh dị hay những lọn tóc ba đô la rẻ tiền. Đối với Geneva, điều đó rất rõ ràng: nếu nghe kỹ, ta có thể nói rằng tiếng Anh chuẩn là ngôn ngữ mẹ đẻ của cô ấy. Nghe cách nói của cô ấy có vẻ giống với những nhân vật hoạt hình da đen chợ búa nhưng thực ra họ đều nói không đúng. Cô ấy có thể nói: “Tớ ở nhà Sammy đêm hôm qua[26]”. Nhưng một người nói ngôn ngữ Ebonics[27] thực sự – cụm từ đúng về mặt chính trị là tiếng Anh của người Mỹ gốc Phi (AAVE) – sẽ không nói như vậy; họ sẽ nói: “Tôi đã ở nhà Sammy[28]”. Động từ “be” chỉ được dùng cho hành động đang xảy ra hoặc xảy ra trong tương lai, giống như: “Tớ đang làm việc ở Blockbuster các cuối tuần[29]” Hoặc là “Tớ sẽ đi Houston với cô tháng sau[30]”
[26] Nguyên văn: I be at Sammy’s last night.
[27] Ngôn ngữ của cộng đồng người có nguồn gốc từ các nô lệ da đen châu Phi.
[28] Nguyên văn: I was at Sammy’s last night.
[29] Nguyên văn: I be working at Blockbuster every weekend.
[30] Nguyên văn: I be going to Houston with my aunt next month.
Hoặc Keesh sẽ nói: “Tớ sẽ là người đầu tiên đăng ký[31]” Nhưng đó không phải là AAVE, bởi AAVE không bao giờ bỏ động từ “to be” với ngôi thứ nhất, chỉ ở ngôi thứ hai và thứ ba: “Anh ta sẽ là người đầu tiên đăng ký[32]” là đúng. Nhưng với những người bình thường, nghe như cô ấy lớn lên ở một khu ổ chuột vậy.
[31] Nguyên vãn: I the first one to sign up.
[32] Nguyên văn: He the first one to sign up.
Những điều khác nữa: rất nhiều các cô gái khoe khoang về việc thó đồ từ các cửa hiệu. Nhưng Keesh không bao giờ lấy gì nhiều hơn một cái lọ nước lau móng tay hoặc các lọn tóc giả. Cô ấy thậm chí còn không mua đồ trang sức bán rong trên phố từ bất cứ một ai thó nó từ một khách du lịch, và cô gái to lớn cũng nhanh chóng rút điện thoại ra và gọi cho 911 về những đứa nhóc đáng ngờ lởn vởn quanh hành lang của các tòa nhà vào “mùa săn” – thời gian trong tháng khi mà các cơ quan phúc lợi, và tiền trợ cấp xã hội bắt đầu ngập đầy các hòm thư.
Keesh kiếm tiền chi trả bằng cách của mình. Cô ấy làm hai việc một lúc – làm tóc và làm nhân viên thu ngân trong một nhà hàng bốn ngày một tuần (nó nằm ở Manhattan nhưng cách Harlem về phía nam hàng dặm, để bảo đảm rằng không gặp phải người quen, mà có thể làm lộ ra vỏ bọc là một DJ trên phố 124). Cô ấy tiêu xài một cách cẩn thận và dành dụm các khoản thu của mình để giúp đỡ gia đình.
Tuy nhiên, vẫn còn một mặt của Keesh khiến cô ẩy khác biệt với rất nhiều cô gái khác ở Harlem. Cô ấy và Geneva đều thuộc dạng đôi khi được gọi là “Hội chị em của chẳng nhóm nào”. Ý là, không tình dục. (Chà, trêu đùa, bỡn cợt thôi thì không thành vấn đề gì cả, nhưng, như một người bạn của Geneva nói: “Nghĩa là chẳng có gã trai nào nhét cái ấy vào trong mình cả”, và đúng là thế thật.) Cả hai cô bé đều giữ hiệp ước về trinh tiết khi còn học ở trường trung học. Điều này khiến họ trở thành số ít. Phần lớn các nữ sinh ở Langston Hughes đã ngủ với bạn trai vài năm rồi.
Các nữ sinh tuổi thành niên ở Harlem rơi vào hai nhóm và sự khác biệt được định rõ bởi một hình ảnh: mang thai. Có những cô bé vác bụng đi trên phố và có những cô thì không. Và chẳng có gì quan trọng việc bạn đọc Ntozake Shange hay Sylvia Path hoặc là không biết chữ, không cần biết bạn mặc áo ba lỗ màu cam hay những búi tóc mua từ cửa hàng hay áo blouse trắng và những chiếc váy xếp li… nếu bạn kết thúc với kết quả thuộc nhóm có bầu, thì cuộc đời của bạn sẽ chuyển sang một hướng hoàn toàn khác với những cô gái ở nhóm kia. Một đứa trẻ trong bụng không có nghĩa là kết thúc việc học hành và sự nghiệp nhưng nó lại thường là như vậy. Ngay cả khi nếu không phải thế, một nữ sinh mang bầu có thể sẽ phải chịu đựng một khoảng thời gian khó khăn đau khổ.
Mục tiêu kiên định của Geneva là biến khỏi Harlem ngay khi có cơ hội đầu tiên, đến với Boston hay New Haven để lấy một hoặc hai bằng đại học rồi sẽ tiến tới Anh, Pháp hay Ý. Ngay cả một nguy cơ nhẹ nhàng nhất như mang bầu với khả năng làm hỏng kế hoạch cũng là không thể chấp nhận được. Lakeesha thì không chú trọng đến việc học cao hơn nhưng cô ấy cũng có những tham vọng của mình. Keesha đã đi xem một vài trường cao đẳng thời gian học bốn năm và như một nữ doanh nhân da đen thông minh giàu có, rất thành công ở Harlem. Cô sẽ trở thành một Frederick Douglass hay là Malcolm X của khu thương mại vùng ngoại ô.
Chính những suy nghĩ chung này đã khiến những cô gái trong nhóm khác không ưa hai cô bé. Và giống với hầu hết những mối quan hệ sâu sắc, sự liên kết giữa họ thường trái ngược với định nghĩa về tình bạn thân.
Keesh cho thấy điều này rõ ràng nhất một lần khi giơ cánh tay đầy vòng của mình lên vẫy vẫy, với những ngón tay có móng giả sơn chấm bi, và nói bằng một thứ tiếng Anh đúng với quy tắc không cần thỏa thuận ở ngôi thứ ba số ít của AAVE: “Gì đi nữa, nhóc. Nó có tác dụng, nhỉ[33]?”
[font color=”#0070C0″>33] Nguyên văn: “Whatever, girlfriend. It work, don’t it?”.
Và, tất nhiên, nó vẫn đúng.
Geneva và thanh tra Bell lúc này đã đến lớp học toán. Anh chọn một vị trí bên ngoài cửa. “Chú sẽ ở đây. Sau bài kiểm tra, đợi chú bên trong. Chú sẽ cho ô tô đến khu vực trước cửa.”
Cô bé gật đầu rồi quay vào trong lợp rồi lại lưỡng lự, nhìn về sau. “Cháu muốn nói một điều, thưa chú.”
“Gì vậy?”
“Cháu biết là đôi khi mình không hợp tác. Bướng bỉnh, cứng đầu, như mọi người vẫn nói. Chà, phần lớn thì họ đều bảo cháu là cái nhọt ở mông. Nhưng, cảm ơn vì những gì chú đang làm cho cháu.”
“Chỉ là công việc của chú thôi. Hơn nữa, một nửa số nhân chứng và những người chú bảo vệ không bằng cả cái mặt đường bê tông mà họ đang bước đi trên đó. Chú thấy vui khi được để mắt tới ai đó tốt bụng. Nào, giờ thì sẵn sàng hoàn thành tiếp hai mươi tư câu chọn đáp án đúng nào.”
Cô nháy mắt. “Chú đã lắng nghe cháu? Cháu cứ nghĩ là chú không để ý những gì cháu nói.”
“Chú có nghe chứ. Và quan sát xung quanh cho cháu. Dù chú sẽ thừa nhận là, làm hai việc cùng một lúc hơi quá khả năng của mình. Không thể mong gì hơn thế nữa. Được rồi, giờ… Chú sẽ ở đây đến khi cháu đi ra.”
“Và cháu sẽ trả lại chú tiền bữa trưa.”
“Chú đã nói với cháu là nhà nước sẽ lo việc này mà.”
“Chỉ là, chú trả tiền cho bữa trưa bằng tiền túi của mình – và chú không lấy hóa đơn.”
“Nào, nhìn xem. Cháu cũng để ý những chuyện vặt vãnh nhỉ.”
Ở trong lớp, Geneva nhìn thấy Kevin Cheaney đang đứng ở cuối phòng, nói chuyện với vài cậu bạn trong nhóm. Cậu ấy hất đầu, nở một nụ cười, bước về phía cô. Gần như mọi đứa con gái trong phòng học – dù là xinh xắn hay bình thường – dõi theo bước đi của cậu ấy. Ngạc nhiên – rồi sốc – lóe lên trong mắt khi họ nhìn thấy cậu ta đang đi về phía ai.
Này, cô nghĩ một cách đắc chí, hãy đóng lại nghĩ trong đầu các cô đi.
Tôi đang ở trên thiên đường. Geneva Settle cúi xuống, mặt nóng ran.
“Này, nhóc”, cậu ta nói, bước tới gần hơn. Cô ngửi thấy mùi nước làm mềm da sau khi cạo râu của cậu ta. Tự hỏi nó là loại gì nhỉ. Có thể cô sẽ tìm hiểu ngày sinh nhật cậu ta và mua tặng một vài lọ.
“Chào”, cô nói, giọng run run, hắng giọng. “Chào.”
Được rồi, cô đã có khoảnh khắc vinh quang trước cả lớp – mà có thể sẽ là mãi mãi. Nhưng giờ đây, một lần nữa, tất cả những gì cô có thể nghĩ tới là giữ một khoảng cách với cậu ta, bảo đảm chắc chắn rằng cậu ta không vì cô mà bị liên lụy. Geneva sẽ nói cho cậu ta biết ở gần cô sẽ nguy hiểm tới mức nào. Quên cái trò chửi nhau, quên những chuyện đùa cợt về mẹ của cậu đi. Phải nghiêm túc. Nói với cậu ta điều mình thực sự cảm thấy: Rằng mình lo lắng cho cậu.
Nhưng trước khi có thể nói bất cứ điều gì, cậu ta ra hiệu cho cô đi về phía cuối lớp. “Đi lại đây. Có thứ cho cậu này.”
Cho mình á? Cô nghĩ. Hít một hơi thật sâu và đi theo cậu ta tới góc lớp.
“Này. Một món quà cho cậu.” Cậu ta giúi một thứ gì đó vào tay cô. Bằng nhựa màu đen. Cái gì thế nhỉ? Một chiếc điện thoại? Máy nhắn tin? Chúng ta không được phép mang những thứ này vào trường. Tim Geneva vẫn đập mạnh, thắc mắc không hiểu mục đích của món quà. Có phải là để gọi cho cậu ấy khi cô gặp nguy hiểm? Hay là để có thể giữ liên lạc vói cô bất cứ khi nào cậu ấy muốn?
“Cái này thật tuyệt”, cô nói, xem xét nó. Cô nhận ra rằng nó không phải là một cái điện thoại hay máy nhắn tin, nhưng là một dạng kiểu như thế. Giống một cái Palm Pilot.
“Có trò chơi, truy cập mạng, thư điện tử. Tất cả đều dùng mạng không dây. Chả hiểu nó làm thế nào.”
“Cảm ơn. Chỉ là… ừm, nó có vẻ đắt tiền, Kevin. Mình không biết sử dụng..
“À, không có gì, nhóc. Cậu có nó bằng công sức của mình đấy chứ..
Cô nhìn lên vào cậu ta: “Tớ kiếm nó bằng sức mình?”.
“Nghe này. Không vấn đề gì cả. Tớ và mấy thằng bạn đã thử rồi. Nó được kết nối với cái của tớ.” Cậu ta vỗ vỗ vào túi áo sơ mi“Những gì cậu cần làm là, điều đầu tiên cần phải ghi nhớ, giữ chặt nó ở giữa hai chân cậu. Sẽ tốt hơn nếu cậu mặc váy. Giáo viên sẽ không kiểm tra ở đấy đâu, không thì họ sẽ gặp rắc rối với pháp luật, hiểu chứ? Giờ, câu hỏi đầu tiên trong bài kiểm tra, cậu nhấn vào cái nút này ở đây. Thấy chứ? Rồi sau đó nhấn cái nút cách này và rồi điền câu trả lời vào. Cậu hiểu ỷ mình chứ?”
“Câu trả lời?”
“Này, nghe này, quan trọng lắm. Cậu sẽ phải nhấn nút này để gửi nó cho mình. Cái nút nho nhỏ với một cái ăng ten. Nếu cậu không nhấn thì nó sẽ không gửi đâu. Câu hỏi thứ hai, nhấn hai. Rồi nhấn câu trả lời.”
“Mình không hiểu.”
Cậu ta cười, tự hỏi sao cô lại không hiểu ý mình. “Cậu nghĩ sao? Chúng ta thỏa thuận nhé, nhóc. Tớ sẽ bảo vệ cậu trên phố. Cậu sẽ ‘bảo kê’ cho tớ trong lớp học.”
Geneva như bị một cú tát vào mặt khi nhận ra ý đồ của Kevin, ngước lên nhìn, vẻ chán nản. “Ý cậu là gian lận.”
Cậu ta cau mày. “Đừng có nói to.” Nhìn xung quanh.
“Cậu đùa à. Đây là trò đùa.”
“Trò đùa? Không, nhóc. Cậu đang giúp tớ.”
Không phải một câu hỏi. Một mệnh lệnh.
Cô cảm thấy như mình sắp nôn ọe. Cô thở dốc. “Tớ sẽ không làm việc này.” Cô đưa chiếc máy ra. Cậu ta không cầm lấy nó.
“Vấn đề của cậu là gì? Có rất nhiều đứa con gái giúp tớ.”
“Alicia”, Geneva thì thầm đầy giận dữ, gật gật đầu và nhớ lại về cô bạn từng học cùng lớp với họ cho đến gần đây, Alicia Goodwin, một cô gái thông minh, một thiên tài toán học. Cô ấy vừa rời trường vì gia đình chuyển tới Jersey. Cô ấy và Kevin rất gần gũi với nhau. Vậy thì tất cả là thế: Khi cậu ta mất đi cạ bao che, Kevin đã tìm một người mới và chọn Geneva, một học sinh tốt hơn so với người ‘tiền nhiệm’ nhưng không được xinh đẹp bằng. Geneva tự hỏi liệu cô nằm ở số bao nhiêu trong danh sách ấy. Nỗi tức giận và đau đớn gào thét trong Geneva như ngọn lửa trong cái đầu máy xe lửa.
Nó thậm chí còn tồi tệ hơn cả những gì xảy ra ở thư viện buổi sáng ngày hôm nay. Ít nhất thì cái gã đeo mũ trùm cũng không hề vờ là bạn cô.
Lạy thánh Judas…
Geneva rít lên. “Cậu đã có cả tá cô gái cho cậu những câu trả lời… Điểm trung bình của cậu sẽ là bao nhiêu nếu không có họ?”
“Tớ không ngốc nghếch thế đâu”, cậu ta thì thầm đầy tức giận. “Chỉ là, tớ chẳng cần phải học những cái vớ vẩn này. Tớ sẽ chỉ chơi bóng và sẽ có hàng đống séc để ký cho đến cuối đời. Sẽ tốt hơn cho mọi người khi để tớ luyện tập, thay vì học hành.”
“Cho mọi người.” Cô cười một cách chua chát.
“Vậy thì đó là nơi điểm số của cậu có được: Cậu ăn cắp nó. Cũng giống như chôm chỉa sợi dây vàng của một ai đó ở quảng trường Thời đại mà thôi.”
“Này, nhóc, tớ nói cho cậu biết, cẩn thận cái mồm cậu đấy.” Cậu ta thầm thì đe dọa.
“Tớ sẽ không giúp cậu.” Cô lẩm bẩm.
Thế là cậu ta cười, nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt nheo lại. “Tớ sẽ cho cậu thấy việc cậu làm có giá trị. Cậu có thể đến nhà tớ bất cứ lúc nào cậu muốn. Tớ sẽ làm cho cậu sung sướng. Tớ thậm chí sẽ hôn chỗ ấy của cậu. Tớ biết khả năng của mình trong lĩnh vực đó.”
“Chết đi cho khuất mắt”, cô gào lên. Đầu quay đi.
“Nghe này”, cậu ta gằn giọng, túm chặt lấy cánh tay cô. Đau. “Mông của mày lép xẹp như đứa nhóc mười tuổi và mày đi luẩn quẩn như một ả tóc vàng đến từ Long Island, cho rằng mình hơn tất cả những người khác. Một con điếm với cái đầu bù xù như mày đừng có mà kén cá chọn canh, mày hiểu tao đang nói gì không? Mày kiếm được ở đâu ai tốt hơn tao chứ?”
Geneva thở mạnh trước sự xỉ nhục. “Mày thật là ghê tởm.”
“Được rồi. Tốt thôi. Mày không có hứng thú, hay đấy. Tao trả công cho mày để mày giúp tao. Mày muốn bao nhiêu nào? Một tờ một trăm đô? Hai? Tao có tiền. Nào, nói giá mày muốn đi. Tao phải qua bài thi này.”
“Vậy thì học đi”, cô chửi rủa và ném cái máy vào cậu ta.
Cậu ta bắt nó với một tay và giật mạnh cô về phía mình bằng tay còn lại.
“Kevin”, giọng một người đàn ông nghiêm khắc cất lên.
“Mẹ kiếp”, cậu trai thì thào trong nỗi tức giận, nhắm chặt mắt lại một giây, thả tay cô bé ra.
Ông Abrams, thầy giáo môn toán, bước tới và lấy chiếc máy đi. ông nhìn nó. “Đây là cái gì?”
“Bạn ấy muốn em giúp bạn ấy gian lận trong bài kiểm tra”, Geneva nói.
“Con chó này thật là… Đấy là của nó và nó…”
“Thôi nào, chúng ta sẽ về văn phòng tôi”, ông nói với Kevin.
Cậu ta nhìn Geneva chằm chằm với đôi mắt lạnh lùng. Cô cũng quắc mắt lại.
Thầy giáo hỏi: “Em ổn chứ, Geneva?”.
Cô đang xoa xoa cánh tay mình chỗ Kevin tóm. Cô hạ thấp tay xuống và gật đầu. “Em muốn vào nhà vệ sinh một vài phút.”
“Đi đi.” Ông nói với cả lớp, tất cả nhìn chằm chằm, đều im lặng. “Chúng ta sẽ có mười phút tự học trước khi bước vào bài kiểm tra.” Rồi ông dẫn Kevin ra khỏi cửa sau lớp học. Cả lớp nhanh chóng rộ lên những tin đồn nhàm, như thể có một ai đó đã tắt cái nút “im lặng” trên ti vi đi. Geneva đợi một chút rồi đi theo.
Nhìn ra phía hành lang, cô thấy thanh tra Bell, đang đứng ở gần cửa trước với cánh tay đan chéo trước ngực. Chú ấy không thấy cô. Cô bước vào hành lang và hòa vào đám đông học sinh đang bước tới lớp học của mình.
Tuy nhiên, Geneva Settle không đi vào nhà vệ sinh nữ. Cô đến tận cuối đường và đi qua cánh cửa vào sân trường vắng lặng, nghĩ: Sẽ không ai được thấy mình khóc.
Kia! Không quá ba mươi mét từ chỗ hắn đứng.
Tim của Jax đập thật nhanh khi gã thấy Geneva Settle đứng gần đó, ở trong sân trường.
Vua Graffiti đang đứng ở đầu con hẻm bên kia phố, hắn đã ở đó gần một tiếng đồng hồ, đợi hình bóng của Geneva xuất hiện. Nhưng thậm chí nó còn tốt hơn cả hắn hy vọng. Cô bé đang ở một mình. Jax xem xét dãy nhà. Có một chiếc xe cảnh sát không sơn phù hiệu, cảnh sát bên trong, ở phía trước cổng trường, nhưng nó khá xa cô bé và viên cảnh sát đang không nhìn vào sân trường; gã không thể nhìn thấy cô bé ngay cả khi quay đầu lại. Như thế này còn dễ dàng hơn cả Jax đã nghĩ trước đây.
Vậy thì bỏ cái việc đứng luẩn quẩn ở đây đi, hắn tự nhủ. Đi nhanh lên nào.
Jax lôi một chiếc khăn trùm đầu màu đen ra khỏi túi, trùm cả mái tóc xoăn dày. Len lỏi về phía trước, dừng lại bên cạnh một chiếc xe tải cũ kỹ móp méo, tên cựu phạm nhân dò kỹ khu vực sân trường (mà gợi cho hắn nhớ lại rất nhiều về cái sân ở trong tù, điện, tất nhiên, hàng rào kẽm gai và những tháp súng). Jax quyết định có thể chạy băng qua phố ở đây và tận dụng một chiếc xe chở hàng của hãng Food Emporium đang đậu dọc vỉa hè, động cơ vẫn còn đang hoạt động. Hắn có thể tiến tới trong khoảng hơn bảy mét mà không bị Geneva và viên cảnh sát trong ô tô phát hiện. Như thế là quá gần rồi.
Miễn là cô bé còn đang nhìn chằm chằm xuống đất, Jax có thể trượt qua hàng rào mà không bị phát hiện. Cô bé có thể sẽ sợ hãi sau tất cả những gì đã xảy ra với mình, và nếu phát hiện ra Jax đang tiếp cận, hẳn là cô bé sẽ quay đầu chạy, gào thét kêu cứu.
Đi thật chậm, thật cẩn thận.
Nhưng phải di chuyển ngay lúc này. Mày không có cơ hội như thế này một lần nữa đâu.
Jax bắt đầu tiến về phía cô bé, nhấc chân thật cẩn thận để tránh cái chân cà nhắc của mình kéo lê những chiếc lá và có thể làm hắn bại lộ danh tính.