Lá Bài Cuối Cùng

Chương 96


Đọc truyện Lá Bài Cuối Cùng – Chương 96

Ike lập tức lên tinh thần, hắn muốn chính là cái này, nhưng lúc này hắn vẫn vô cùng tiếc nuối, tại sao Lâm Dược phải đẩy hết số chip ra, đẩy một
nửa, ít nhất còn có thể đấu một ván, đồng thời, bọn họ cũng có thể quảng cáo thêm một chút.

Nhưng tuy trong lòng nuối tiếc, miệng hắn vẫn không ngừng, “Kẹo que cược all, Vịt con xấu xí sẽ theo chứ? Cô có phần
thắng rất lớn! Thậm chí có thể nói là phần thắng tuyệt đối! Trừ khi lá
River thứ năm là con 4, nếu không, Kẹo que tuyệt đối không có phần
thắng! Anh ta có thể lấy được con 4 sao? Rất khó, vô cùng khó. Cái gì,
anh ta từng lấy được? Đúng rồi đúng rồi. Trong ván với Hoa Hồ tử, anh ta từng làm được, trong cuộc đấu WPS, anh ta cũng từng làm được, vậy hiện
tại, anh ta vẫn có thể làm được sao?”

Còn có thể làm được không?

Lúc này, Vịt con xấu xí cũng suy nghĩ vấn đề này.

Sau khi Lâm Dược cược all, cô nhìn mặt bài, phát hiện mình chỉ suy nghĩ tới J, nhưng lại không suy nghĩ tới một khả năng khác.

4!

Nếu trong tay Lâm Dược có hai con 4, vậy thì cục diện bài lúc này có hai
khả năng. Y hoặc là tứ quý 4, hoặc là tứ quý J__ Đương nhiên, điều này
phải chờ xem con River thứ năm.

Cô nhìn Lâm Dược. Lâm Dược đang xoa bóp vai mình, giống như ngồi lâu rồi, y hơi khó chịu.

Vịt con xấu xí đen mặt, cố nén tức giận cúi đầu điều chỉnh hơi thở của mình, nhưng rất nhanh cô lại ngẩng lên.

Kẹo que!

Lâm Dược hôm nay không cầm kẹo que!

Có nghĩa là… y vẫn chưa nghiêm túc?

Đột nhiên, tức giận lại không thể áp nổi, trong cuộc đấu với tôi, anh vẫn
không nghiêm túc, anh xem thường tôi, hay xem thường cao thủ?

Đối với Vịt con xấu xí, Lâm Dược đương nhiên không thể xem thường cao thủ, vậy thì chỉ có một cách giải thích.

Anh ta xem thường mình!

Anh ta lại xem thường mình!

Vịt con xấu xí bóp hai lá bài lại, ném cho nhà cái, toàn trường kinh ngạc, Ike thì lại rú lên thảm thiết.

“Thật ra, tôi có bài rất tốt, nhưng, tôi không muốn đặt cược theo ý nguyện của anh.”

Cô nhìn Lâm Dược, chậm rãi mở miệng.

Lâm Dược sững người, cũng ném bài cho nhà cái: “Được rồi, vậy tôi cũng không có gì khác để nói nữa.”

Nói xong, lại lầm bầm một câu: “Đã lớn tuổi rồi, còn con nít như thế.”

Thật ra, giọng y không lớn, nhưng trên bàn lại chỉ có hai người họ, lúc này
lại an tĩnh như thế, Vịt con xấu xí làm sao không nghe được?

Không chỉ là Vịt con xấu xí, mà các cao thủ đang ngồi cũng nghe được, mọi
người đều quay mặt đi, không dám nhìn biểu tình của Vịt con xấu xí.


Vịt con xấu xí là mỹ nữ, Vịt con xấu xí là cao thủ, nhưng vị mỹ nữ này rốt
cuộc bao nhiêu tuổi, đó vẫn luôn là một câu đố. Nhưng bất kể cô bao
nhiêu tuổi, có một điểm có thể khẳng định, tuyệt đối đã vượt qua cái
tuổi rõ ràng còn là hạt đậu, mà còn tự xưng bà đây.

Đối với một
hạt đậu, bạn nói cô ấy thành thục là tán thưởng. Đối với một bà cô… cho
dù chỉ mới ở tuổi trung niên, bạn nói cô ấy thành thục… a, không bằng
dứt khoát chửi cô ấy còn hơn!

Vịt con xấu xí nhịn rồi nhịn, cuối cùng vẫn nhịn không được nói: “Kẹo que, đàn ông TQ đều không phong độ sao?”

Lâm Dược trợn mắt: “Cái này, tôi tuyệt đối không phải nói cô già. Tôi là
nói cô vừa thành thục vừa ngây thơ, vừa xinh đẹp vừa động nhân, vừa
thướt tha lại vô cùng dễ thương. Cô xem, đàn ông chúng tôi đều thiện
biến, có lẽ hôm nay chúng tôi thích kiểu gầy như que củi, ngày mai lại
thích phúng phính tròn trịa, hôm nay thích Monroe, ngày mai nói không
chừng lại thích Diana… ừm, sự khác biệt của các cổ là gì sao? À, ý của
tôi là đàn ông chúng tôi thích nhiều dạng phụ nữ, cô tập trung đa dạng
trên người, cho nên càng khiến đàn ông yêu thích. Hơn nữa là đàn ông đủ
kiểu. Chẳng hạn tuổi tác lớn lại thích bé gái ngây thơ, mà trẻ tuổi thì
lại thích các chị gái thành thục, cô xem cô vừa là chị gái vừa…”

Đối với phái nữ Lâm Dược trước giờ luôn đối xử khác biệt, vừa rồi lầm bầm
một câu, lúc này liền liều mạng muốn vãn hồi. Nhưng chuyện này dù sao y
cũng không làm nhiều, nghiệp vụ không tinh, không quá hai câu, lại chạy
về đường cũ, may là y cũng coi như biết nhìn tình hình, vừa cảm thấy
nguy hiểm như đổ dầu vào lửa, liền lập tức ngưng lại.

Nhưng cho
dù như thế cũng khiến Vịt con xấu xí nghe tới ngứa răng đau đầu. Các cao thủ đang ngồi thì đều đã định chủ ý sẵn, sau này ở trên bàn, tuyệt đối
không nói chuyện với Kẹo que!

Vịt con xấu xí muốn bố trí một
chiến trường cho mình, nhưng sau đó cô phát hiện rất khó làm được. Lâm
Dược đánh bài quả thật không có bất cứ quy luật nào. Y có thể cược all
khi toàn bàn là bài tạp, cũng có thể bỏ bài cũng vào tình huống đó.

Khi cô cuối cùng cầm được một bài tốt quyết định đánh lớn, Lâm Dược lại giơ tay yêu cầu Kẹo que!

Vịt con xấu xí tính toán, quan sát, sau đó càng lúc càng phát hiện mình lực bất tòng tâm, sau đó, cô phát hiện mình mấy tiếng trước đã rơi vào bố
cục rồi.

Cô không nên bỏ bài vào ván đó, cô không nên luôn muốn
thiết kế chiến trường, cô không nên chỉ nghĩ tới bài của mình! Thứ mình
nắm chắc!

Mà khiến cô ngạc nhiên nhất là, trong hai tiếng cuối cùng cô lại chưa từng nghĩ tới cướp gà!

Nhưng khi cô ý thức được sai lầm của mình, số chip của cô chỉ còn lại năm trăm!

Năm trăm, trong ván đấu này, quả thật là một con số đáng thương, tới mức này, cô cũng không thể không cược.

Lần này cô lấy được bài riêng không tồi, 10 chuồn, J chuồn.

Bài chung xuất hiện cũng có hai con chuồn: 6 chuồn, 8 chuồn, ngoài ra là một con K rô.


Tuy không tạo ra sảnh, nhưng lại có hy vọng tạo thùng, hơn nữa, thậm chí có khả năng ra thùng phá sảnh!

Cô cược all, cô cũng không thể không cược all. Vì Lâm Dược đã cược tám
trăm, cô trừ cược all và bỏ bài thì cũng không còn lựa chọn nào khác.

Lá Turn thứ tư xuất hiện là một con J rô, lá River thứ năm là một con K bích.

Hai đôi, tuy không phải là thùng phá sảnh cũng không phải thùng, nhưng hai
đôi này, cũng coi như bài không tồi. Quả thật là không tồi, đáng tiếc
là, trong tay Lâm Dược có hai con J.

Cù lũ ba con J!

“Kẹo
que! Kẹo que! Kẹo que!” Ike liên tục kêu tên Lâm Dược, đổi lại một người có nghiên cứu với poker Texas có lẽ cũng cảm thán kỹ thuật của Lâm
Dược, trong trận đấu này, y biểu hiện tùy ý tự tại, cũng khiến các cao
thủ quan sát trận chiến vô cùng cảnh giác.

Vịt con xấu xí có chút thất thường, trong đó có nguyên nhân cá nhân của cô, nhưng phần nhiều
là vì cô đã rơi vào bố cục của Lâm Dược.

Nếu đổi lại là họ, có thể trốn thoát sao?

Người này khi tham gia WPS vẫn chưa đạt tới trình độ này, không tới ba tháng, lại có thể tiến bộ vượt bậc như thế? Hay là, trước kia cậu ta che giấu
thực lực?

Chẳng qua đây là suy nghĩ của các cao thủ, mà Ike sở dĩ kích động, lại hoàn toàn là vì Lâm Dược đã thắng Vịt con xấu xí, sắp
phải đối diện với Caesar!

Nếu nói cuộc đấu giữa Lâm Dược và Vịt
con xấu xí là vô cùng quan trọng, thì cuộc đấu của Lâm Dược và Caesar
quả thật chính là kinh điển!

Cái gì, còn chưa bắt đầu sao có thể nói là kinh điển?

Ai nói là ván đấu đó?

Hai người này mà đấu với nhau đã là kinh điển rồi!

“Vịt con xấu xí hiện tại đã ra khỏi cuộc đấu, nhưng không có nghĩa là cô
phải rời khỏi cá mập. Chúng ta đều biết đối thủ của trận tiếp theo là
đại đế. Đại đế từng thua sao? À, đại đế đương nhiên từng thua bài, bỏ
bài trong ván đấu, nhưng trong toàn bộ cuộc đấu, anh ta luôn là người
thắng cuối cùng! Người duy nhất từng dao động địa vị của anh ta chính là Xì gà Daniau, nhưng Daniau vẫn bại vào phút chót! Mà hiện tại, có lẽ
chúng ta có thể thấy được lần đầu tiên!”

“A, không phải, ý của
tôi tuyệt đối không phải là nói trình độ của Kẹo que đã vượt qua đại đế, mà là, bạn xem, khi bạn đánh bóng rổ với bạn gái, bạn luôn nhường cô ấy không phải sao? Đương nhiên, poker Texas không phải bóng rổ, chúng ta
cũng tuyệt đối tin tưởng phẩm hạnh của đại đế. Nhưng có lúc tình cảm của con người luôn phức tạp.”

Hắn mở miệng là nói tin phẩm đức của
Caesar, nhưng lại uyển chuyển biểu thị cuộc đấu tiếp theo, trọng điểm là trên tình cảm, đương nhiên cũng tạo nên kháng nghị của fans Caesar,
nhưng… kháng nghị này đương nhiên bị nhấn chìm.

“Chúng ta đương nhiên xem tình cảm, poker Texas, chúng ta đã xem rất nhiều rất nhiều rồi!”


“Thật ra, tôi rất muốn thay thế Kẹo que ngồi trên bàn đó.”

“Tôi cảm thấy Ike nói đúng, tình cảm rất quan trọng, thật ra cho dù là đại đế nhường, tôi cũng cảm thấy rất bình thường.”

Cuộc đấu còn chưa bắt đầu, đa số mọi người đã cho rằng Caesar tuyệt đối sẽ nhường Lâm Dược.

Mà cũng có người nghi hoặc thế này: “Tại sao mọi người đều cho rằng quan
hệ của họ không bình thường? Hai người họ… chưa ai mở miệng thừa nhận
cả.”

Điểm này, hiển nhiên bị tất cả mọi người làm lơ.

Đương nhiên, đây là về sau, mà lúc này, Vịt con xấu xí nhìn bài riêng của Lâm Dược, cô sững người một lúc. Sau đó cô cười.

Có mấy phần tự cười nhạo mấy phần khổ sở, nhưng lại có mấy phần thỏa mãn.

“Tôi thua rồi.” Cô mở miệng, “Tâm phục khẩu phục, anh thích hợp trở thành
cao thủ hơn tôi, đáng tiếc quy củ là quy củ, tôi cũng không thể thay
đổi, nếu không, hiện tại tôi đã nguyện ý thừa nhận anh.”

“A, cảm ơn.”

“Rất đặc sắc, anh cũng rất lợi hại.” Cô nói, đưa tay ra, “Cảm ơn anh đã cho
tôi một cuộc đấu đặc sắc, tôi có thể ra đi mà không luyến tiếc.”

Lâm Dược bắt tay cô: “Không phải, cô có thể đã hiểu lầm, tôi…”

“Tôi thua rồi, bất luận có hiểu lầm hay không, đều là tôi thua. Được rồi, kết thúc tại đây thôi.”

Cô nói rồi quay người đi, mọi người nhìn bóng lưng cô, sau đó, Vua sư tử vỗ tay đầu tiên.

“Vịt con xấu xí, hy vọng sáu năm sau cô còn có thể trở lại.”

Vịt con xấu xí dừng một chút, không quay người, cô ngẩng đầu lên, nhìn bầu
trời ngoài cửa sổ thủy tinh, ngừng một chút, mới nói: “Tôi cũng hy vọng
tôi còn có thể trở lại.”

Cô không nói gì nữa, trực tiếp đi.

Sau khi cô đi, Vua sư tử bắt đầu sắp xếp cuộc đấu tiếp theo. Vẫn lại khách
sạn này, Lâm Dược và Caesar đều không có ý kiến, nhưng Caesar lại yêu
cầu: “Thời gian thi đấu đổi thành mười một giờ đi.”

Vua sư tử ngạc nhiên, ánh mắt chuyển sang Lâm Dược, Lâm Dược cũng liều mạng gật đầu bên cạnh, sau đó, Vua sư tử tỉnh ngộ.

“Trễ một chút cũng tốt trễ một chút cũng tốt, nhưng thời gian bữa tối sẽ đổi thành bảy giờ chiều.”

Hai mươi bốn tiếng, có hai lần dùng cơm, cũng có thể nói tám tiếng nghỉ
ngơi một lần. Đối với việc này, Lâm Dược và Caesar đều không có ý kiến,
Vua sư tử cũng không có ý kiến khác, chỉ nói trong lòng: “Có lẽ căn bản
không cần ăn cơm, hai người này, nói không chừng bảy phút đã giải quyết
rồi.”

Tuy Vua sư tử nghĩ thế, nhưng cuộc đấu của hai người không
giải quyết trong bảy phút, thậm chí mười bảy phút, hai mươi bảy phút
cũng không giải quyết.

Cuộc đấu hôm đó gần như các cao thủ đều
tới, khi gặp mặt, bọn họ nói thế này: “Hiếm khi thấy đại đế xuất thủ,
lần này phải tới quan sát học hỏi.”

Cái gì, câu này có vị TQ?


Nói bậy!

Đừng cho rằng người nước ngoài không hiểu hàn huyên! Đừng cho rằng người ta
đều lòng dạ ngay thẳng. Cứ xem người ta hiện tại còn đánh thái cực ở rất nhiều vấn đề của TQ, chúng ta đã có lý do tin tưởng, năm đó Trương Tam
Phong sau khi giả chết lại ra nước ngoài dạo một vòng, đã truyền thụ đạo lý khéo đưa đẩy ra.

Đương nhiên, nguyên văn của người ta không
phải như thế, nhưng ý nghĩ thì giống. Nhưng trong lòng mọi người đều
hiểu rõ, đây tuyệt đối là nói dối.

Đúng, Caesar mấy năm nay không tham gia đấu, lần này, ngay cả WPS cũng không tham gia, đương nhiên,
cái này cũng có liên quan tới việc JA làm chủ tổ chức.

Nhưng
người ngoài không thấy Caesar xuất thủ, bọn họ thì mỗi năm ít nhất có
một cơ hội nhìn thấy, thậm chí còn có khả năng trực tiếp đấu với hắn.
Hiện tại lại còn chạy tới là vì cái gì?

Tinh thần hóng chuyện vô địch!

Những cao thủ này đối với hóng chuyện người khác chưa chắc cảm thấy hứng thú, nhưng đối với Caesar, thì lại hiếu kỳ tới cực điểm.

Càng huống
hồ, cũng không biết từ đâu truyền ra, sau trận đấu này, Caesar còn có
thể trực tiếp kết hôn, tuy rằng điểm này vẫn chưa thể chứng thật, nhưng
nếu tin đồn trước đó là thật, thì điểm này, cũng không phải không thể,
hôn lễ của Caesar, bọn họ sao có thể bỏ qua?

Một đám người ôm đủ
lại suy nghĩ âm u, bẩn thỉu, lén lút rồi còn khó thể nói rõ ngồi lên ghế khán giả, hy vọng có thể nhìn thấy cảnh tượng kích tình, màu hồng phấn, nhưng khiến bọn họ thất vọng là, hai người trên bàn đều vô cùng nghiêm
túc.

Caesar mặc âu phục màu bạc xám, sơ mi cùng màu, cà vạt xanh
lam, phối thêm vẻ mặt tê liệt, thật sự là… có thể dán lên cửa trừ tà.

Lâm Dược mặc âu phục màu đen, sơ mi viền hoa trắng, không thắt cà vạt, mà
thắt nơ. Hiếm khi không lộ ra vẻ mặt hững hờ, mà vô cùng nghiêm túc ngồi trước bàn.

Tốc độ hai người đặt cược không nhanh, nhưng cũng
không chậm, đều rất cẩn thận, cho tới bốn mươi phút sau, cũng không xuất hiện cược lớn, số chip cũng không có chênh lệch rõ rệt.

Hai người vẫn không nói chuyện, chỉ trầm mặc đặt cược, hoặc bỏ bài.

Bầu không khí này, khiến mọi người tại hiện trường cũng dần trở nên nghiêm túc, chỉ có Ike là buồn bực không thôi.

Hai vị! Hai vị!

Bất kể hai vị rốt cuộc có tình hay có thù cũng không nên như thế đi! Cho
một vẻ mặt coi! Các anh không thể như thế chứ. Các anh như thế tôi bình
luận kiểu gì!

Trầm mặc cuối cùng bị đánh vỡ vào phút thứ năm mươi lăm, sau một lần cược mù nhỏ, Lâm Dược đột nhiên mở miệng: “Cái này…
đại đế, tôi đột nhiên nhớ ra, hình như, hai chúng ta lần đầu tiên đấu
với nhau?”

Caesar gật đầu: “Đúng.”

“Lần đầu tiên đó, thật có ý nghĩa kỷ niệm.” Lâm Dược sờ cằm suy nghĩ, “Hai chúng ta không tới chút gì sao?”

“Cậu muốn cược thêm?”

Lời này vừa nói ra, các cao thủ bên dưới liền hưng phấn. Tiền vốn đấu là
năm triệu, cuối cùng tính thắng thua cũng tính theo năm triệu này, nhưng nếu hai người thi đấu muốn cược thêm thứ khác, đương nhiên cũng sẽ
không có người phản đối.

Mà hiện tại, gần như lỗ tai tất cả mọi người đều dỏng lên: Cược cái gì? Cược cái gì? Cược cái gì?!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.