Đọc truyện Lá Bài Cuối Cùng – Chương 85
‘Tìm kiếm khắp thiên hạ’ là một trang mạng không nổi cũng không chìm, tuy có cái tên rất độc, nhưng nó còn lâu mới chân chính tìm khắp thiên hạ.
Nhưng trang mạng này mấy hôm nay thực sự nổi từ nước Mỹ tới thế giới, số
lượng truy cập liên tục tăng, có một thời gian thậm chí xém chút làm tê
liệt máy chủ, sở dĩ như thế, hoàn toàn là vì một bức ảnh, nói chính xác
hơn, là một chùm ảnh.
Bức đầu tiên, lấy Caesar làm trung tâm.
Đại sảnh sân bay ồn ào náo nhiệt, xung quanh Caesar, là đám người áo đen tỏa ra sát khí.
Bức thứ hai, lấy Lâm Kiến Thiết làm trung tâm.
Chẳng qua trọng điểm lại là Caesar và Trương Trí Công, hai người bốn mắt nhìn nhau, tia lửa tung tóe, mà một góc bên cạnh, cái đầu Lâm Dược bị dùng
đường đỏ khoanh lại.
Bức thứ ba, lấy Lâm Dược làm trung tâm.
Địa điểm đã chuyển tới JA, đại hội trao thưởng cho người từ hạng hai tới
hạng chín, người trao thưởng là một trong những đại cổ đông của JA là
Jones và một vị quan chức chính phủ, phần thưởng là một chiếc vòng tay
vàng và một tờ chi phiếu với con số không nhỏ.
Trong ảnh, Lâm
Dược đang đưa tay để Jones đeo vòng cho mình, Caesar và Trương Trí Công, một người quyền thế cao đứng trên vị trí chủ tổ chức, một người phong
độ ưu nhã đứng ở chỗ khách quý, nhưng ánh mắt hai người đều đang tập
trung vào Lâm Dược__ Trong ảnh, đường kẻ màu xanh nổi bật đặc biệt đánh
dấu.
Bức thứ tư, với trân châu đen là trung tâm.
Người phụ nữ da đen này thật sự lấy được quán quân WPS kỳ này, trên ảnh, Caesar
đang trao thưởng cho cô. Tuy là hắn đang đeo vương miện cho trân châu
đen, nhưng nhìn từ phương diện nào, cũng thấy hắn càng giống vương giả
hơn. Mà trong bức ảnh này, Lâm Dược đứng bên trái Lâm Kiến Thiết, Trương Trí Công đứng bên phải Lâm Kiến Thiết, hai người đang nói chuyện, mà
ánh mắt Caesar thì xuyên qua thời không, bắn tới!
Trong video sau đó, chúng ta có thể thấy được, ánh mắt này ẩn mật hàm súc, trong thời
gian đó, hắn sẽ nói chuyện với trân châu đen, hoặc nói chuyện với quan
chức bên cạnh, hoặc nhìn xuống dưới, trên cơ bản, là không có nhìn về
phía Lâm Dược.
Nhưng chỉ một ánh mắt, đã bị bắt được.
À,
một cái nhìn rất bình thường, nhưng trải qua phân tích so sánh chúng ta
có thể thấy, ánh mắt này, tuyệt đối không giống ánh mắt bình thường, ánh mắt này, tuyệt đối khác với ánh mắt vừa rồi, ánh mắt này, tuyệt đối
tuyệt đối là đặc biệt. Nếu ánh mắt trước đó là lãnh khốc bình tĩnh
nghiêm túc, thì ánh mắt này chính là nóng cháy vặn vẹo nghiêm khắc,
chính là lửa trong nước, tuyết trong lửa, cái gì, sao chúng ta có thể từ một ánh mắt mà nhìn ra được nhiều thứ như thế?
À, nếu chúng ta
có thể từ một động tác khoác áo, đã dẫn ra một mớ, thì chúng ta tại sao
không thể từ một ánh mắt mà dẫn ra một mớ?
Càng huống hồ, ánh mắt này, còn đặc biệt bị đường đen chỉ ra!
Bức thứ năm, mấy người cùng tới nhà ăn, khiến chúng ta vô cùng tiếc nuối
là, không có ảnh trong nhà ăn, nhưng chúng ta cũng có thể phán đoán được từ bức ảnh thứ sáu!
Trung tâm bức thứ sáu là Trương Trí Công.
Lúc này, mặt cậu hai Trương đỏ bừng, thân thể không vững, rõ ràng đã uống
nhiều, một nhân viên JA dìu hắn, mà đối lập rõ ràng với hắn là gương mặt trắng như tuyết của Caesar.
Ánh mắt đại đế vẫn lạnh lẽo, sắc mặt đại đế vẫn bình tĩnh, tâm tình đại đế thế nào chúng ta không biết,
nhưng theo như nhiều người suy đoán, chắc tương đối tốt.
Sau đó
còn bức thứ bảy là chụp trước thang máy, bức thứ tám, hình Trương Trí
Công rời khỏi, bức thứ chín là hình khoác áo mà mọi người đều đã rất
quen thuộc, chỉ là lần này, dưới thân hình khổng lồ của Caesar, lại có
một góc để lại cho Trương Trí Công.
Bức thứ mười, là một đống hỗn độn, không phải trắng cũng không phải đen, nói là xám đi, lại có chút
không giống, bức ảnh đó mù mờ như khi thiên địa chưa sinh ra, sau đó,
trong một đống hỗn độn xuất hiện một chùm ảnh chụp, cuối cùng, cũng chỉ
có duy nhất một câu: Ngựa hoang đang ở đâu?
…
Câu này được người ta gọi là câu kinh điển, dùng bình luận xác đáng nhất chính là:
Nếu không có câu này, thì chùm ảnh kia quá bình thường, nhiều lắm, bọn
họ cũng chỉ có thể tưởng tượng một chút mờ ám, nhưng thêm câu đó, thì
hoàn toàn khác, đây chính là 3+1 điển hình, cho chúng ta càng nhiều chọn lựa!
Không cần nói, tiêu đề này vừa ra, cậu hai Trương lập tức
bị chú ý, bất kể nói sao hắn dù gì cũng từng tham gia WPS, cũng vào được năm mươi hạng đầu, hiện tại cũng là một trong những cổ đông của Sharon, tin tức để lại không ít, rất nhanh những vấn đề trọng đại trong cuộc
sống của hắn đều bị tung ra.
Thế là tiếp theo, tin tức này bị fans của Caesar cho nổ tung!
“Đại đế là ai? Các người kéo anh ấy và Ngựa hoang lên cùng một đường thẳng
thì cũng thôi, hiện tại lại kéo một vô danh tiểu tốt lên? Cho dù lùi
mười ngàn bước, đại đế thật sự thích Kẹo que rồi, cũng sẽ không để người TQ này tùy ý như thế! Không ném gã vào biển đã tốt rồi, còn để gã vào
JA? Đây rõ ràng là kẻ ghen tỵ đang sỉ nhục đại đế của chúng ta! Đại đế
không phải những minh tinh hạng ba, đừng bàn chuyện riêng của anh ấy!”
Fans của Caesar là hung hãn, nhưng trong dòng người mênh mông vẫn bị chìm
ngập, những người khác thật ra cũng không có ý kiến gì với Caesar, hoặc
nên nói là cố ý làm gì làm gì hắn, nhưng, chỉ là tám chuyện thôi mà!
Năm đó Diana gần như được cả thế giới tôn trọng, nhưng vẫn bị các phóng
viên truy theo gà bay chó sủa, cuối cùng còn xảy ra tai nạn xe cộ.
Phóng viên tại sao lại có thể truy theo vương phi Diana? Đương nhiên do còn
có người muốn xem! Những người muốn xem chưa chắc không tôn trọng vương
phi, nhưng tại sao còn muốn xem chuyện đời tư của bà?
Vì hóng chuyện, đã ăn sâu vào trong bản chất của chúng ta!
Bên dưới là một bình luận phản bác lại fans của Caesar: “Đây là sỉ nhục
sao? Người TQ đó bất luận từ phương diện nào cũng đều không tồi. Càng
huống hồ chúng ta chỉ đang nói đây là một khả năng, mà không phải nói
nhất định sẽ như thế, có lẽ đại đế không thích ai cả, ai biết chứ, mấy
năm trước không phải còn nói anh ta và Vịt con xấu xí có gì sao? Hơn nữa Vịt con xấu xí không phải cũng có người yêu khác sao?”
“Tại sao
nếu là Vịt con xấu xí thì không sao, mà là Kẹo que thì không được? Đây
là kỳ thị đồng tính luyến ái sao? Thật ra, nếu nói thật, ai cũng đồn đại đế và Kẹo que có gì đó, nhưng nếu chỉ nhìn từ ảnh chụp, tôi lại cảm
thấy đại đế và người TQ đó có gì đấy. Các bạn xem đi, ánh mắt đại đế
nhìn người TQ đó nóng bỏng biết bao.”
Bình luận này lập tức được khen ngợi.
“Đại đế và người TQ đó, Kẹo que và Ngựa hoang, vừa đúng hai đôi!”
“Ủng hộ Kẹo que và Ngựa hoang!”
“Tôi cũng ủng hộ, nhưng Ngựa hoang rốt cuộc đi đâu rồi, còn nữa, ông chú người TQ luôn xuất hiện đó là ai.”
Rất nhanh, thân phận của Lâm Kiến Thiết cũng lộ ra, thế là còn có phóng
viên phỏng vấn ông, Lâm Kiến Thiết ra đời vào thập niên năm mươi, cả
cuộc sống học tập gần như đều trôi qua trong diễu hành lên án, ngay cả
hai mươi sáu chữ cái tiếng Anh cũng không biết hết, càng đừng nói là nói chuyện.
Cho nên dù những phóng viên đó nhiệt tình như lửa, cũng
chỉ nhận được đáp trả lạnh như băng. Đương nhiên, Lâm Dược ở bên cạnh
ông, tiếng Anh của Lâm Dược, ít nhất từ khẩu ngữ thì rất tốt. Nhưng cũng phải là Lâm Dược nguyện ý phiên dịch mới được. Có lúc y rất nguyện ý,
nhưng luôn xuất hiện vấn đề.
Chẳng hạn nếu phóng viên hỏi “Ông có cách nhìn thế nào về tin đồn trước mắt?”
Vậy thì vào trong miệng y liền thành, “Bọn họ hỏi ba, ba bình luận thế nào về tin đời tư của Obama?”
Nếu phóng viên hỏi là “Ông có phản đối tình cảm của Kẹo que không?”
Thì vào miệng Lâm Dược sẽ thành “Bọn họ hỏi ba, có phản đối tự do yêu đương không?”
Lâm Kiến Thiết rất mù mờ, thật ra, sau khi tới Mỹ ông vẫn luôn mù mờ.
Hai năm nay, ông sống không tồi, tốt lắm.
Nếu nói trước kia, ông chỉ là một người làm ăn khá có tiền ở Cúc thành, thì hiện tại, ở Cúc thành một câu nói của ông đã rất có trọng lượng.
Trước kia ông vì một mảnh đất mà phải cầu bà nội lạy ông nội, mà hiện tại,
người ta tặng tới tận tay, người như lão năm Vương gặp ông, từ xa đã
phải gọi là anh hai.
Hai năm trước, ông cố gắng hơn nửa đời, cũng chỉ kiếm được mấy triệu, còn là đã tính luôn cả nhà cả xe, mà hai năm
nay, ông đã có tới hai ba mươi triệu.
Hai ba mươi triệu, tại
thành phố lớn không tính là gì, nhưng tại Cúc thành, thì đã rất lớn, hơn nữa trên trên dưới dưới đều biết, phía trên ông có người che chở, cho
nên làm gì cũng đều để ông được thuận lợi.
Lâm Kiến Thiết không
phải một người rất có dã tâm, có thành tựu trước mắt ông đã cảm thấy
không tồi, thậm chí, có lúc ông còn hơi mơ hồ sợ hãi.
Ông biết sở dĩ mình thuận lợi như thế là vì anh em nhà họ Trương, mà sở dĩ anh em
nhà họ Trương chiếu cố ông như thế, là vì Lâm Dược.
Mà Lâm Dược,
tuy ông không hiểu lắm đứa con này, nhưng cũng chưa từng thấy y có năng
lực đặc biệt nào, học lực cũng không cao, tại sao lại được anh em nhà họ Trương ưu đãi?
Khi đêm khuya yên tĩnh, Lâm Kiến Thiết càng nghĩ
càng sợ, sợ Lâm Dược ở bên ngoài có phải đã làm chuyện gì nguy hiểm, hơn nữa Lâm Dược đi là hai ba năm, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại
về, thường xuyên gửi tiền về, nhưng ông càng sợ!
Cho nên khi Trương Trí Công gọi ông tới, ông lập tức đồng ý.
Ông mắc nợ Lâm Dược, mắc nợ mẹ Lâm Dược, nhưng ông sẽ bù lại. Hiện tại ông
kiếm tiền, tương lai sẽ lưu lại một ít cho con nhỏ, nhưng ít nhất cũng
để lại cho Lâm Dược một nửa!
Ông đã nghĩ sẵn rồi, ông tới, là tìm cơ hội khuyên Lâm Dược về, nếu có gì khó xử, ông cũng sẽ toàn lực giúp đỡ!
Tiền của ông không nhiều, nhưng cũng không ít, nếu thật không được, thì lại
đi cầu người khác, hiện tại ông cũng có một vài người quen rồi. Đương
nhiên, người quen của ông đều không thể so sánh với anh em nhà họ
Trương, nhưng Lâm Dược vì bọn họ bán mạng hai ba năm, cuối cùng còn có
thể chọi cứng sao?
Ông biết hiện tại họ đã không thể hoàn toàn thoát ly khỏi anh em nhà họ Trương, nhưng chắc vẫn có thể về sống cuộc sống bình an.
Ông đã nghĩ rất kỹ, kết quả vừa thấy Caesar đã ngốc ra.
Ông tự cho rằng hai năm nay cũng đã thấy nhiều trường hợp lớn, gặp thị
trưởng, lãnh đạo tỉnh cũng từng gặp, thời gian trước vì một mẩu đất còn
cùng ăn cơm với một phú hào siêu cấp trong nước, tên của người đó nghe
nói là trên bảng xếp hạng trong nước cũng có thể thấy.
Nhưng tất
cả những nhân vật lớn mà ông từng gặp nếu so với người này, ngay cả có
gom góp mang vác thêm bao nhiêu cũng không sánh nổi! Nhìn xe của thủ hạ
người ta là một kiểu chạy băng băng, còn là đồ lắp ráp của Đức, đừng nói cái khác, chỉ cảm xúc của chỗ ngồi thôi cũng khác.
Lại nhìn sự nghiệp của người ta đi, ông chủ một sòng bài!
Đương nhiên, những thứ này đều là của người ta, không liên quan tới ông,
nhưng ông chủ này, nhìn thế nào, cũng rất xem trọng con trai nhà mình.
Cái người tên Carlos đó nói gì?
“Biết bác tới, ông chủ của chúng tôi đặc biệt tới đón.”
Đã năm phút trôi qua, Lâm Kiến Thiết vẫn cho rằng là mình nghe lầm, nhưng
nếu nghe lầm, thì làm sao giải thích người đó thật tới đón ông?
Sau đó, ông thấy con trai nhà mình lên bục nhận thưởng, đối với WPS gì đó
ông không biết, ngay cả poker Texas cũng chỉ thoáng nghe qua, nhưng
Trương Trí Công nói thế này: “Lâm Dược bận tới đón bác, cho nên chỉ lấy
được hạng chín, thành tích của cậu ấy vốn sẽ tốt hơn nữa. Nhưng vào mười hạng đầu rồi thì đã có vòng tay, năm nay người tham gia thi đấu nhiều,
phí phát sóng cũng cao, hạng chín, đại khái cũng có chừng một triệu năm
trăm ngàn, có lẽ còn cao hơn nữa? Lát nữa bác nhìn chi phiếu của cậu ấy
sẽ biết thôi.”
Lúc này, vì quá kinh ngạc, ông hỏi một vấn đề rất ngốc: “Một triệu năm trăm ngàn… đô la Mỹ?”
“Đương nhiên, ở đây là Mỹ mà.”
Tới nay, Lâm Kiến Thiết biết mình đã nghĩ sai hết rồi, bất kể rốt cuộc Lâm
Dược làm gì, một chút tiền của ông đối với Lâm Dược hiện tại không có
ích gì.
Một triệu năm trăm ngàn… cho dù hiện tại tiền đô tụt giá, cũng xấp xỉ hơn mười triệu nhân dân tệ rồi, hiện tại số tiền mặt ông có thể lấy ra cũng không nhiều như thế, mà cái này, chỉ là Lâm Dược thắng
một trận đấu có được! Hơn nữa theo cách nói của cậu hai Trương, y vốn
còn có thể thắng nhiều hơn?
Một tuần sau đó, Lâm Kiến Thiết càng
mơ hồ, ông đi đâu cũng có thể thấy tin tức về Lâm Dược, những chữ tiếng
Anh đó ông không biết, nhưng ảnh của Lâm Dược thì ông cũng phải nhận ra
chứ!
Cho dù Lâm Dược bình luận những tờ báo này là: “Chỉ làm rộn thôi.”
Nhưng ông cũng biết, con mình đã thành nhân vật lớn rồi!
Đương nhiên là nhân vật lớn, nhìn người tên Caesar đó đi, thái độ nói chuyện
với y cũng khác biệt, đối với người khác thì mặt lạnh như băng, đối với
Lâm Dược thì sao? Cho dù không thể nói là gió xuân mưa rả rích, nhưng ít nhất cũng dịu dàng hơn rất nhiều, hơn nữa đối với ông cũng rất tôn
kính.
Còn có cậu hai Trương, đối với Lâm Dược, quả thật là ton
hót, khi ở Cúc thành ông cho rằng anh em nhà họ Trương đối tốt với ông
là vì nể tình Lâm Dược đã bán mạng cho họ, hiện tại ông biết không phải, Lâm Dược, con trai của mình đã leo lên được vị trí ngang bằng họ, thậm
chí còn vượt hơn!
Lâm Kiến Thiết không biết phải nói cái gì, ông
cảm thấy tất cả quả thật giống như nằm mơ, cho dù nằm mơ, cũng không
hoang đường như thế.
Lâm Kiến Thiết ở lại Mỹ một tuần, tuy ông
vốn định ở lại ba tháng, nhưng Hồ Ái Bình gọi điện cho ông nói Lâm Hàm
bệnh, đối với đứa con nhỏ này ông vẫn luôn thương yêu, tuy nghe thì
không phải nghiêm trọng, nhưng ông vẫn quyết định về nước trước.
Đương nhiên, cũng là vì ông cảm thấy mình ở đây quá khó xử. Trương Trí Công
cũng thôi đi, ngay cả vị Caesar đó cũng ngày ngày tới cùng ông đi tham
quan, ông thực sự cảm thấy gánh không nổi.
Cho dù Caesar rất tôn
kính rất tốt rất chăm sóc ông, nhưng có một người như thế ở bên cạnh,
ông thật sự ăn không vô, uống cũng không nổi, cảm giác cứ như yết kiến
hoàng đế vậy đó.
Nghe ông muốn đi, Trương Trí Công cố sức phản
đối, nói ông mới tới Mỹ, ngay cả Las Vegas còn chưa tham quan xong, ngay cả vườn quốc gia Yellowstone cũng chưa đi, tuyệt đối không nên về.
Nhưng cho dù vậy, Lâm Kiến Thiết vẫn cố chấp muốn về, trước khi đi, ông kéo
Lâm Dược nói: “Hiện tại con đã thành công rồi, ba cũng không giúp được
con, cũng không có kiến nghị gì, nhưng đối với Caesar đó, ba cảm thấy
con vẫn nên cẩn thận chút, nhân vật lớn kiểu đó… TQ chúng ta có một câu
nói, tặng lễ người tất có yêu cầu, nói không chừng cậu ta đối với con có tâm tư gi đó, đến lúc đó con phải nhanh trí một chút, đừng ngốc nghếch
bán mình đi.”