Lá Bài Cuối Cùng

Chương 48


Đọc truyện Lá Bài Cuối Cùng – Chương 48

Trừ thi đấu ra, Lâm Dược thật nghĩ không ra tại sao Daniau lại trọng đãi y
như vậy, tuy rằng đánh y vài cái, nhưng đều không tính là quá đáng, nếu
so với thiếu tay cụt chân mà y tưởng tượng thì thật sự là quá ưu đãi
rồi.

“Cậu ta đang xác định.” Trầm mặc một lúc, Caesar cuối cùng mở miệng.

“Xác định? Xác định cái gì?”

“Xác định cậu rốt cuộc có biết chiêu đó không.”

“Chiêu đó… anh đang nói, trong cuộc đấu ở tỉnh, ván bài cuối cùng đó, đúng
rồi, Lạc Lạc, anh vẫn chưa nói với tôi rốt cuộc làm sao làm được như
vậy. Hai chúng ta còn so ai với ai làm gì, phải biết, miệng tôi chính là miệng anh, mắt tôi chính là…”

“Cái này không nói rõ được.”

Lần này không đợi y nói xong, Caesar đã mở miệng: “Không phải tôi không nói với cậu, mà là, cậu phải tự hiểu lấy, chiêu đó, nếu muốn học, vĩnh viễn không học được.”

“… Thật hay giả vậy, thần bí đến thế, anh trực tiếp nói với tôi là công năng đặc biệt là được.”

“Không phải công năng đặc biệt, cũng không phải kỹ thuật, khi cậu lên tới cảnh giới nhất định, tự nhiên sẽ biết, thật ra Daniau trên cơ bản đã đến
rồi, nhưng cậu ta quá mức cực đoan, cho nên từ đầu tới cuối không thể
hoàn toàn làm được. Nói ra…”

“Nói ra cái gì?”

Lâm Dược vội hỏi, Caesar lại không nói tiếp nữa. Lâm Dược quấy rầy hắn một trận,
nhưng vì thật sự quá mệt, lại thêm dù sao cũng bị thương, y cũng không
còn tinh lực, hỏi hỏi một hồi, tự mình đã mơ màng ngủ mất.

Y ngủ rồi, Caesar lại vẫn rất có tinh thần, trên thực tế, từ sau khi hắn biến thành linh hồn, thì không còn cần ngủ nữa.

Lâm Dược nhắm mắt rồi, hắn cũng không thể nào thông qua mắt y nhìn thế giới bên ngoài, những gì làm được, chỉ là trầm tư trong sương trắng.

Cho tới nay, hắn đều cho rằng mình đã chết rồi, tuy sau khi Daniau xuất
hiện, hắn có từng hoài nghi, nhưng cũng chỉ hoài nghi thôi.


Cho dù ở Macao, hắn cũng hơi chút bán tín bán nghi.

Không phải tự khen, nhưng hắn tin mình vẫn có địa vị nhất định tại giới cờ
bạc, nếu nói ở TQ, không có tin tức về hắn, thì tại sao ở Macao cũng
hoàn toàn không có?

Cho nên, từ lúc đó, hắn đã bắt đầu hoài nghi, nhưng dù sao thái độ của Tiêu Nhiên ái muội, hắn cũng không dám xác
định, mà hiện tại, hắn cuối cùng có thể xác định, có lẽ, mình thật sự
chưa chết. Nếu hắn thật chết rồi, JA nhất định sẽ có biến hóa.

Hắn chưa chết, vậy thân thể của hắn ở đâu? Đang nằm trong bệnh viện, hay bị cô hồn dã quỷ không biết tên nào chiếm lấy?

Mà hắn, còn có thể trở về không?

Caesar có tâm trí kiên cường, điểm này, sau khi hắn trải qua một tháng trời
đáng sợ mà vẫn chưa sụp đổ thì đã được chứng minh rõ ràng.

Cho tới nay, hắn đều biết mình phải làm gì. Còn sống thế nào, sau khi định cư trong đầu Lâm Dược thì vẫn như thế.

Nhưng hiện tại, hắn lại có hơi do dự.

Hắn không biết mình đang do dự cái gì, tại sao do dự, nhưng hắn biết, hắn bắt đầu do dự.

Lâm Dược ngủ một giấc tới ba mươi sáu tiếng, cho tới khi nhu cầu sinh lý
bức bách, mới thức dậy, sau đó bắt đầu gọi điện cho Carlos.

Carlos đang ăn cơm với thủ hạ của mình, nhận điện thoại xong, sắc mặt lập tức phát xanh.

“Sao vậy, sếp?”

“Có chuyện gì vậy?”

Thủ hạ của hắn xôn xao dò hỏi, Carlos đặt di động xuống, mở miệng: “Điện thoại của cậu Lâm.”

Các thủ hạ vốn quan tâm hắn lập tức yên tĩnh. Cậu Lâm! À, tuy đây là một
người vô cùng vô cùng xa lạ, cho dù hiện tại bọn họ cũng không quen
thuộc, nhưng trải qua một ngày rưỡi, bọn họ ít nhất cũng biết một
chuyện, cậu Lâm này, vô cùng khó chọc!


Nhìn Robert và Peter đáng
thương đi, hôm đó sau khi họ về, sắc mặt trắng nhợt, quả thật khiến
người ta cho rằng bọn họ đang sinh bệnh!

Mà giờ lại nhìn sang sếp vẫn luôn lãnh khốc của mình, sắc mặt hiện tại là đang xanh xám nè!

Người thế nào có thể giày vò sếp của họ tới mức một cuộc điện thoại cũng biến sắc? Người thế này tuy bọn họ chưa gặp qua, nhưng… cũng không phải rất
muốn gặp.

Carlos nhìn thủ hạ của mình một vòng: “Robert Peter, các cậu đi theo tôi.”

“Sếp__”

Giọng của hai người vô cùng ai oán, nhưng Carlos lại không nhìn họ lấy một cái.

“Carlos đúng không, anh đã nói với tôi có chuyện gì có thể tìm anh, ngài Daniau có bảo tôi làm gì không? Không có? Vậy tốt quá! Tôi có thể tự do hoạt
động đúng không? Cái gì, phải dẫn theo các anh? Đương nhiên đương nhiên, tôi đương nhiên phải dẫn theo các anh, anh xem tôi đất lạ không quen,
không dẫn các anh theo tôi đi đâu chơi chứ, nơi này lại loạn như vậy,
không dẫn theo các anh, vạn nhất tôi gặp phải nguy hiểm gì thì phải làm
sao chứ. Hơn nữa vật giá ở Mỹ đắc như thế, không dẫn các anh theo… ừm…
được rồi, chúng ta mau đi thôi, ăn sáng ở đâu ngon vậy? Nhất định phải
tiến cử cho tôi nơi ăn ngon nhất đặc sắc nhất.”

Sau khi Carlos gõ cửa phòng Lâm Dược, nhịp điệu chủ trì nằm trong tay Lâm Dược. Sau đó,
bắt đầu từ sáng hôm nay, y chân chính bước lên con đường nước Mỹ của
mình.

Ba ngày sau đó, y giống như bất cứ khách chơi nào tham quan tất cả thắng cảnh, tại Stratosphere American Superstars xem mô phỏng
hành tinh siêu cực, tại Treasure Island Mystere xem tạp kỹ, khi đi ngang máy chơi bài cũng chơi thử.

Y chơi vui vẻ, mà Robert và Peter
vốn cảm thấy vô cùng thảm thiết cũng cảm thấy không tồi. Tuy người TQ kỳ lạ này luôn kêu kêu réo réo, nhưng tại hội trường người kêu thét, trước máy đánh bài dùng tay ra hiệu không biết bao nhiêu, người TQ này cho dù có hơi quá đáng, nhưng cũng không quá đột ngột.

Người duy nhất
bi thảm, chính là Carlos, đối diện với ánh mắt kỳ lạ của thủ hạ, những
gì hắn có thể trả lời chính là: “Các cậu rất may mắn, vì các cậu không

hiểu tiếng Trung.”

Thật ra, nói thật thì Lâm Dược không phải một
người rất khó hầu hạ, y không yêu cầu phong cách cao, cũng không yêu cầu phô trương, đối diện với mấy người từng đánh mình cũng không biểu hiện
chút khúc mắc nào, thỉnh thoảng câu vai bá cổ, tuy khiến người khó thích ứng, nhưng ít nhất biểu hiện được sự hòa ái của y.

Nhưng, y lải nhải.

Lâm Dược biết nói tiếng Anh, nhưng một tháng đó, thu hoạch lớn nhất của y
chính là trình độ khẩu ngữ tiếng Anh… hơn nữa là trình độ khẩu ngữ kiểu
Mỹ đột tiến, nhưng, hiệu quả đột xuất một tháng, đương nhiên không tốt
bằng mấy chục năm tích lũy, nếu không phải vô cùng cần thiết, y đương
nhiên càng quen nói tiếng Trung.

Tại nơi đi đến đâu cũng cần nói tiếng Anh này, có thể dùng tiếng Trung giao lưu với y, trừ Caesar, cũng chỉ có Carlos, thế là…

Mà khi Lâm Dược ăn uống vui chơi, Daniau lại cùng người dẫn đầu của Hồng Môn gặp mặt.

“Ta nghĩ cậu cũng sắp tới gặp ta rồi.” Vương Văn Cường ăn táo, cười ha ha nói.

Nhìn bất cứ chỗ nào, ông đều là một ông lão vô cùng bình thường, có lẽ ông
bảo dưỡng không tồi, không có quá nhiều nếp nhăn, nhưng trên mặt ông đã
có dấu vết người già, ánh mắt giống như cũng có chút mơ màng, lúc này
dựa vào ghế nằm, không có gì khác biệt với bất cứ một người già nào
không phải khổ sở vì cuộc sống tại phố người Hoa.

Nhưng nếu nói tới một cái tên khác của ông, vậy thì, cả Las Vegas này đều sẽ chấn động.

Hoa Hồ tử!

Cao thủ năm đó từng đứng trên đỉnh cao nhất, người TQ năm đó khiến một đống người phương Tây rớt ngựa! Phố người Hoa có thể đứng vững tại Las
Vegas, có quan hệ trực tiếp với việc ông ba mươi năm trước đã kéo Hoa A
rớt ngựa.

Mười lăm năm trước ông rửa tay chậu vàng, tất cả mọi
người đều cho rằng ông đã thoái ẩn, nhưng trừ bài thủ ra, ông vẫn có một thân phận, đó chính là quản sự trong Hồng Môn, mà từ sau khi ông thoái
lui khỏi bàn cược, chính thức tiếp quản thế lực của Hồng Môn tại Las
Vegas.

“Nói thật, Daniau, chúng tôi không phải rất thích cậu,
nhưng nể tình Caesar, chúng tôi sẽ không làm khó cậu, đương nhiên, cũng
mong cậu đừng làm khó chúng tôi thì hơn.”


Nói tới đây, ông cười: “Họp thường niên hai tuần sau, cậu không cần quá lo lắng.”

Daniau cười cười: “Tôi không lo lắng cuộc họp đó, thật ra tôi tới tìm ông,
cũng không phải vì cuộc họp đó. Chắc ông biết, tôi không mấy bận tâm
sòng bài, tôi hứng thú nhất, vẫn là kỹ thuật đánh.”

“À, ta đã rửa tay chậu vàng rồi, sẽ không đánh với cậu.”

“Đương nhiên, điều này tôi biết, vậy thì, ông có hứng thú đánh một ván với ngài Liễu không?”

Con ngươi Hoa Hồ tử cấp tốc thu nhỏ: “Cậu nói ngài Liễu gì?”

“Ngài Liễu trong Hồng Môn, Hoa Hồ tử, ông phải rõ hơn tôi chứ.”

“Ta đã không còn là Hoa Hồ tử mà cậu nói nữa, mà ngài Liễu cậu vừa nhắc tới, đã chết rồi.”

“Chỉ là mất tích, các ông vẫn không thể xác nhận cái chết của ông ta không phải sao?”

“Mất tích hai mươi năm, có gì khác với đã chết.”

“Nhưng nếu ông ta lại có truyền nhân thì sao.” Daniau chậm rãi cười nói: “Ông
nên biết, trước đó không lâu tôi có tới TQ một lần, mà ở đó, tôi đã
thua, người có thể thắng tôi, không nhiều.”

Hoa Hồ tử chậm rãi
dùng tăm xỉa răng ghim một miếng táo, sau đó mới nói: “Ai cũng có lúc
thất thủ, hơn nữa ván đó, ta nghe nói cũng vì cậu thất thường.”

“Đúng, tôi thất thường, mà sỡ dĩ tôi thất thường, chính là vì tôi nghi ngờ cậu ta là một truyền nhân khác của ngài Liễu. Đương nhiên, tôi chỉ nghi
ngờ. Cho nên, tôi muốn ông giúp tôi xác nhận. Ông từng đấu với ngài
Liễu, cũng từng đấu với Caesar, mà đối với họ, ông cũng hiểu rất rõ, tôi tin rằng ông có thể giúp tôi xác nhận.”

“Ta nói rồi, ta đã thoái ẩn rồi.”

Daniau giống như không nghe thấy lời ông, tiếp tục nói: “Mười ba năm rồi, các
ông luôn tìm kiếm mười phần trăm đó. Các ông từng hoài nghi mười phần
trăm đó ở trong tay Caesar, nhưng sự thật chứng minh không phải, mười ba năm trôi qua, anh ta tham dự hai cuộc họp thường quy, một cuộc họp đặc
biệt, mỗi lần đều vô cùng nguy hiểm, nhưng từ đầu tới cuối anh ta đều
không lấy mười phần trăm đó ra, cho nên, chân chính nắm giữ ‘lá bài cuối cùng’ đó chắc là người khác, nhưng người đó sẽ là ai?”

Daniau
nói tới đây, cười cười: “Tôi nghĩ, các ông hoài nghi ngài Liễu hơn cả
tôi, tất cả kỹ thuật của Caesar, đều học từ chỗ ông ta, mà ông ta, lại
là ông ngoại của Caesar.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.