Đọc truyện Lá Bài Cuối Cùng – Chương 39
Khi cuộc đấu vừa bắt đầu còn hơi ồn ào một chút, dù sao hơn một trăm người, bên ngoài lại có nhiều phóng viên khán giả, cho dù không nói chuyện,
chỉ đi tới đi lui, chụp hình cũng không thể yên tĩnh được.
Nhưng
khi số người càng lúc càng ít, bầu không khí cũng càng lúc càng ngưng
đọng, khi chỉ còn lại mười người cuối cùng, trên cơ bản, đã không có
người chụp hình nữa.
Mười người, tám người, sau đó, cuối cùng, chỉ còn lại một bàn!
Khi người thứ năm bước ra, lại một trận huyên náo, bốn người cuối cùng, chính là bốn hạt giống đã được chọn ra từ đầu!
Các phóng viên đều hưng phấn, lần này càng có thứ để tung ra rồi.
Bốn người này mở bàn mới, bắt đầu ngồi xuống.
“Này, mọi người thấy lần này ai có thể lấy được tám triệu đó?”
Không chỉ phóng viên, khán giả vây xem thảo luận, ngay cả nhân viên nội bộ
của sòng bài Sharon cũng đang bàn tán, trong phòng giám sát, một người
mở miệng nói.
“Lâm Dược.”
“Tôi cũng cảm thấy là Lâm Dược đó.”
“Tán đồng.”
“Nhất trí.”
“Không ý kiến.”
…
Trong nhất thời, tám nhân viên giám sát, mà đã có bảy người đều chọn Lâm
Dược, người vừa hỏi ngạc nhiên, hắn nhún vai: “Nè nè, không cần phải
đoàn kết vậy chứ, chị Lưu thì cũng thôi đi, khác giới hút nhau, nhưng
đám các cậu, đừng nói đều theo Brokeback Mountain nha.”
“Biến đi!” Hắn chưa nói xong, đã bị người khác ngắt lời.
“Tôi chọn cậu ta là vì chị Lưu, chị Lưu của chúng ta có lúc nào nhìn lầm
người chứ.” Câu này nói ra liền có hai người phối hợp gật đầu.
“Tôi đương nhiên cũng vì chị Lưu rồi, nhưng Thạch Chấn Đào là quán quân đợt
trước, chúng ta không nói nữa. Bà cô kia thì có kinh nghiệm tuyệt đối,
mà người Nhật Bản đó, nghe nói số học rất xuất sắc, chúng ta đều biết,
mấy nhà số học quả thật chính là thiên địch của sòng bài, tuy số liệu
của mạt chược không dễ tính toán, nhưng thằng nhóc đó có thể đi tới bây
giờ, tuyệt đối là có bí quyết, đợi mà xem, tương lai cậu ta không tốt
nghiệp thì là được sòng bài mời chào, chỉ có Lâm Dược này, các cậu nói
xem, cậu ta có gì?”
Mấy người khác quay mặt nhìn nhau. Đúng, bốn
người còn lại, ba người đều có đặc điểm riêng, mà chỉ có Lâm Dược… Lâm
Dược đương nhiên cũng có đặc điểm, mà đặc điểm của y chính là nhanh.
Bất luận trên bàn nào, y đều rất ít đánh quá ba ván. Bọn họ cũng từng
nghiên cứu trọng điểm, mỗi lần đều cảm thấy, vận may của người này thực
sự quá tốt.
Có lúc bài phát tốt thì không cần nói, mà có lúc, rõ ràng chỉ có bài tạp, nhưng người ta lại có thể muốn gì có đó.
Có lẽ khi xào bài, ngay cả một số cũng không có, nhưng chỉ mới ba vòng đã
có thể ‘nghe’. Hồi xưa khi chưa có máy mạt chược tự động, thì không tính là gì, vì khi xào bài đã có nghiên cứu rồi, bài, xúc xắc đều có thể
khống chế, nếu muốn có bài tốt, cũng không khó khăn.
Nhưng hiện
tại đều dùng máy mạt chược tự động, bài đều là trực tiếp tốt, cho dù sau đó có thể khống chế xúc xắc thì có tác dụng gì?
Huống hồ bọn họ
từng tính qua, trong gần một trăm ván bài của Lâm Dược, số lần đổ xúc
xắc của y không quá mười tám lần, còn chưa đủ một phần tư.
Lâm Dược có cái gì, may mắn?
Nhất thời trong đầu mọi người đều hiện ra hai chữ lấp lánh rực rỡ tia sáng vàng.
“Xì, từ tháng bảy tới giờ đã mười ngày rồi, vận may của cậu ta, cũng quá tốt rồi đi.”
“Bất kể có phải vận may không, cậu ta có thể đi tới vòng này đều vô cùng
khó, càng nhìn càng không hiểu, tôi càng cảm thấy cậu ta có hy vọng.”
Mọi người vốn dỏng tai nghe cao luận của hắn, kết quả lại lòi ra một câu như vậy, lập tức làm thế cầm đồ chọi.
Người đó vội xin tha, giơ hai tay nói: “Được được được, tôi sai rồi, chúng ta nghe chị Lưu nói đi, chị Lưu, sao chị lại cược cậu ta?”
Hắn hỏi
thế, mọi người đều yên lặng lắng nghe, nhìn sang cô gái duy nhất tại đó, Lưu Yên Nhiên. Bọn họ đều biết, poker Texas của Lưu Yên Nhiên rất tốt,
nhưng không thích đánh cược, câu này có lẽ hơi kỳ, một bài thủ chuyên
nghiệp trước kia ngày ngày lăn lộn trong sòng bài mà lại không thích
đánh cược, nói ra ai cũng không tin.
Nhưng Lưu Yên Nhiên quả thật như thế, trừ BlackJack và poker Texas ra thì cô chưa từng tham gia bất
cứ ván đấu nào, ngay cả vé số đua ngựa cũng chưa từng mua.
Nhưng
lần này cá cược, ngay từ vòng loại cô đã cược lớn cho Lâm Dược, vì thế
đám người bọn họ đối với Lâm Dược cũng đặc biệt quan tâm, rồi cũng theo
hướng gió mua cược cho Lâm Dược.
Lưu Yên Nhiên hút thuốc, lại phả ra, qua một lúc mới nói: “Tôi và người này từng đấu qua, rất, đáng sợ.”
Những người khác đều ngốc lăng, Lâm Dược này, tính là cao thủ mạt chược đi,
mà ai cũng biết, Lưu Yên Nhiên là poker, cô từng đấu với Lâm Dược, đấu
thế nào?
Còn đáng sợ, đáng sợ thế nào?
Rất đáng sợ.
Thạch Chấn Đào lúc này, cũng có cảm giác như thế. Khi Lâm Dược nổi bật ở vòng loại, hắn vô cùng khinh thường, huênh hoang như thế khoa trương như
thế, chắc chắn không thể lăn lộn trong vòng này. Mạt chược không so cái
khác, cho dù không có thương lượng, ba người khác, cũng có thể âm thầm
liên thủ.
Lâm Dược này, cho dù có năng lực, nhưng có thể địch lại ba người khác đồng tâm hiệp lực sao? Vào chung kết, không quá ba ván,
tính ra sẽ bị đá bay!
Nhưng không chỉ ba ván, ba mươi ván đã qua, Lâm Dược này giờ đã ngồi trước mặt hắn!
Cao thủ!
Hắn đã có nhận thức này rồi, nhưng sau khi chân chính bắt đầu, hắn mới nhận thức được sự đáng sợ của người này. Không có kỹ thuật hoa lệ hù dọa gì, ngay cả động tác mở bài cũng không chút thành thạo, giống như là một
chim non hoàn toàn, nhưng khi đánh bài lại kín không chảy nước, hơn nữa
không có bất cứ quy luật nào.
Thạch Chấn Đào nhìn hai con bài rác trong tay, một con ngũ Vạn, một con tứ Sách, đúng ra, hắn phải đánh ngũ Vạn, vì nhà dưới của hắn là Lý Vương Hồng Anh vừa đánh ra bát Vạn, mà
nhà trên của hắn là Masaru Sato vừa đánh ra thất Vạn, nhìn từ trình độ
cực lớn, ngũ Vạn này là an toàn.
Nhưng… hắn nhìn Lâm Dược, đã đánh con tứ Sách, trong ván này, Lâm Dược không ngừng đánh Sách, có nghĩa là, y không cần Sách.
Khi nhìn thấy con này, Tiêu Nhiên trong phòng làm việc thở dài, ván này,
bài của Lâm Dược thực không ra sao, chỉ có một số, ba con tứ Sách, bài
khác thì đều là tạp, mà dưới tình trạng này, y phải đánh tam Sách, lục
Sách ra hết, tất nhiên là đang dụ người khác để thu tứ Sách.
Nhưng hắn có thể thấy được bài của Lâm Dược mới nghĩ như vậy, người khác
không thấy, đương nhiên sẽ cho rằng y không cần Sách, nhưng cho dù có
bốn con này thì y cũng…
Tiêu Nhiên nhất thời đông cứng tại chỗ,
Lâm Dược chiếu con tứ Sách, sau đó, tiếp theo là tìm thêm một con tam
Vạn! (Chiếu: khi đã có ba quân giống nhau, người khác đánh ra một con đó nữa, hành động ăn nó gọi là ‘chiếu’. Chiếu cũng là thuật ngữ chỉ bốn
quân giống nhau.)
À, tam Vạn không phải là bài tốt gì, nhưng
trong tay y vẫn còn một con tứ Vạn rác, con ngũ Vạn của Thạch Chấn Đào,
nếu không có gì bất ngờ, vòng sau sẽ đánh ra!
Ghép lại chẳng qua
là một đôi cửu Vạn, ba con tứ Sách, không tới năm vòng, thì không chỉ
‘nghe’ mà còn có chiếu, quả thật chính là không còn một con bài rác nào, tất cả những người trên bàn mạt chược này đều đang đi theo kế hoạch mà y đã định sẵn.
Hắn nhìn Trương Trí Công, âm thầm lắc đầu, nếu là
cậu cả Trương Trí Thành có lẽ còn có khả năng, cậu hai này, rõ ràng
không thể vây được người như thế.
Nhưng, có liên quan gì tới hắn đâu chứ?
“Cậu hai, cà phê không thể cho cậu uống nữa, rượu vang thế nào?”
Trương Trí Công tỉnh táo lại, gật đầu, lúc này, Lâm Dược đã đẩy mạt chược ra, y ngẩng đầu, mỉm cười nói với Thạch Chấn Đào: “Xin lỗi, bài này tạp quá,
không thể không thắng.”
Nói thật chân thành, vẻ mặt thành khẩn, Thạch Chấn Đào thì lại nghẹn cổ họng, cái này gọi là gì, nói vậy là có ý gì?
Khiêm nhường? Xin lỗi?
Đều không phải!
Đây là nói, tôi vốn muốn ù, nhưng vì bài không tốt, chỉ có thể thắng anh
thôi. Đây là chế nhạo và châm chích tuyệt đối kinh điển!
Mặt Thạch Chấn Đào lập tức biến thành màu đỏ.
“Thạch Chấn Đào này, tôi vốn cho rằng qua một năm anh ta sẽ trầm ổn một chút,
xem ra vẫn không có, một năm qua anh ta uổng phí rồi.”
Tiêu Nhiên bình luận trong phòng làm việc. Theo lý mà nói, quán quân bình thường
bọn họ đều sẽ sắp xếp, hoặc là thu làm tản khách sòng bài, hoặc sắp xếp
vào sòng bài nhỏ ở nước khác, mà chỉ có Thạch Chấn Đào này, bọn họ cho
tiền thưởng xong rồi không để ý tới nữa.
“Kỹ thuật của người này còn được, chính là không được độ lượng, xem ra lần này, anh ta phải xuống trước rồi.”
Trương Trí Công gật đầu, nhìn chằm chằm màn hình không nói.
Tiêu Nhiên nghĩ nghĩ, nói: “Cậu hai, nếu cậu thật sự không muốn để cậu ta thắng, hiện tại nói một tiếng, vẫn còn kịp.”
Tuy có rất nhiều người xem, nhưng ở chỗ của hắn, một vài động tác nhỏ vẫn có thể làm.
Trương Trí Công cuối cùng mở miệng: “Tôi không phải không muốn cậu ta thắng.”
Đúng, hắn không phải sợ Lâm Dược thắng. Thủ đoạn khống chế của hắn đối với Lâm Dược trước giờ không phải là tiền.
Giấy thông hành của Lâm Dược nằm trong tay hắn, bên cạnh Lâm Dược luôn có
người theo, cha của Lâm Dược ở Cúc thành, mà cha của y, chẳng qua chỉ có gia sản trên triệu, chỉ toàn quen biết nhân vật bình thường đều là tôm
tép, hắn không sợ Lâm Dược thắng, y không có hậu đài không có bối cảnh
không có tích lũy, cho dù có mấy triệu, cũng vô dụng.
Vậy thì, hắn sợ cái gì?
Nhìn Lâm Dược ngồi đó xếp bài, nhìn y tự tin xuất bài, nhìn y khoa trương thắng bài, Trương Trí Công cao hứng, vui thích.
Hắn biết, hắn thích nhìn thấy Lâm Dược thế này, thích nụ cười y lộ ra khi thắng bài, thích thái độ không sao cả của y, thích y…
“Lẽ nào thích một người thì sẽ có bộ dạng này sao?” Trương Trí Công lại suy ngẫm nửa ngày, cuối cùng có được kết luận này.
“Có lẽ là vì tôi quá thích rồi, mới sẽ sợ hãi.”
Mà cùng lúc này, Thạch Chấn Đào đúng như Tiêu Nhiên nói phải ra khỏi cuộc
đấu. Thật ra bài của hắn không kém, trước đó, chip của hắn cũng coi như
nhiều nhất, nhưng mà sau ván đó, hắn lại đánh bài như mất lý trí, hoàn
toàn chỉ nhắm vào Lâm Dược mà đánh, Lâm Dược có thể cần Sách hắn liền
đánh Văn, Lâm Dược có thể cần Vạn, hắn liền đánh Sách, nếu nói lúc này
chỉ có hắn và Lâm Dược, thì cách đánh của hắn còn có thể nói là không
tệ, mà trong tình trạng có bốn người, cách đánh này đương nhiên không
thể được.
Mà sỡ dĩ hắn không thể quay đầu, một nhân tố rất quan
trọng trong đó chính là, cho dù hắn đánh thế nào, cũng luôn luôn đánh ra quân Lâm Dược cần!
Sau khi không ngừng suy nghĩ, tính toán, bài
hắn đánh ra vẫn sẽ bị phỗng hoặc bị chiếu thậm chí bị ù! (Phỗng: Ăn ra
ba con giống nhau. Chiếu: Ăn ra bốn con giống nhau. Ù: thắng)
Khi sắc mặt hắn trắng bệch đứng lên, ngay cả khán giả bình thường, đều cảm
thấy có chút đáng thương, thậm chí ngay cả fans của Lâm Dược đều không
có vỗ tay.
Mà sau Thạch Chấn Đào, người tiếp theo lại là Lý Vương Hồng Anh, khác với Thạch Chấn Đào, bà tự động từ bỏ, đối diện micro, bà nói thế này: “Loại thi đấu này rất ý nghĩa, nếu có thể, năm tới tôi vẫn muốn tới tham gia, quán quân, năm tới đi, năm nay tôi nghĩ tôi không
thể giành được. Tại sao không tiếp tục? Nguyên nhân rất đơn giản! Hiện
tại tôi đang có bốn triệu, hiện tại tôi có thể lấy hết bốn triệu ra, mà
nếu tiếp tục đấu, có thể ngay cả một đồng tôi cũng không có.”
“Ai sẽ thắng? Ừm, điều này rất khó nói. Hôm qua con tôi nói với tôi, nhà số học đều rất lợi hại, tôi không hiểu lắm, nhưng nếu nói từ cảm giác của
tôi, thì Lâm tay nhanh của chúng ta lợi hại hơn, ha ha ha ha, hiện tại
còn có thể đặt cược chứ? Tôi chấp nhận lấy một triệu để cược.”
Lý Vương Hồng Anh cười vui vẻ, trên gương mặt mập mạp tràn đầy sáng lạn,
sau trận đấu, bà được rất nhiều phóng viên phong là “người mẹ có sức
quyến rũ nhất”, “người mẹ thông minh nhất”, “người mẹ có nhãn quang
nhất” đủ loại danh hiệu, đồng thời cũng trở thành thần tượng của rất
nhiều bà mẹ.
Mà sau hai người đó, trên bàn cược, chỉ còn lại Lâm Dược và Masaru Sato.
Khi chỉ còn lại hai người, đại sảnh vang lên tiếng thiếu nữ thét chói tai,
đa số đều là ủng hộ Lâm Dược, nhưng cũng có một phần nhỏ là fans của
Masaru Sato, trong đó có một vài du khách Nhật Bản, nhưng cũng có một
vài thiếu nữ Hồng Kông Macao, dùng cách nói của họ, chính là Masaru Sato “rất khốc rất dễ thương rất giống ai ai ai đó trong phim hoạt hình.”
Fans của hai bên, còn âm thầm tiến hành biện luận, đấu đá vô số lần, hiện
tại khi đang kêu tên thần tượng, còn công kích lẫn nhau, giống như chỉ
cần âm thanh của họ lớn hơn, kêu thắng, thì thần tượng của họ nhất định
sẽ thắng.
Ban đầu chỉ có số ít người đấu đá, nhưng từ từ, hai bên đều bị châm lửa giận, thế là tại đó xuất hiện trạng thái mất khống chế, ngay cả bảo vệ cũng hơi khó áp chế.
Đương nhiên, không phải
không thể áp chế, mà là những thiếu nữ này không thể so với những khách
chơi trước kia, đây là thân mềm thịt yếu. Những người này có thể vừa kêu vừa la, trên có móng tay dưới có cú đá, ngay cả ngón tay của mấy cổ họ
cũng không dám động, bên cạnh còn có phóng viên hưng phấn chụp hình, thế là trong nhất thời, bảo vệ chỉ có thể dùng bức tường người cản lại.
“Lẽ nào cuộc đấu mạt chược lần này còn có trò hay khác?” Có phóng viên hưng phấn nghĩ.
Hiện tại Sharon sắp đối diện khó khăn không đuổi người được.
Đuổi người, thì luôn phải đắc tội với một phần khách chơi, cho dù là những
thiếu nữ này sai, nhưng người nhà của những thiếu nữ này vẫn có ý kiến
với sòng bài.
Không đuổi, các cô đã ảnh hưởng tới cuộc đấu bình thường.
“Nói không chừng trận đấu này không thể xem rồi, nhưng có bất ngờ mới có đề tài.”
Khi có người nghĩ thế, Lâm Dược đứng lên.
Y đi tới trước vạch đỏ, fans của y yên tĩnh đầu tiên, bên kia thiếu đi đối thủ, cũng dừng lại.
“Ừm, tôi nghe thấy có người gọi tên mình…”
“Phải!”
Không đợi y nói xong, fans của y đã kêu lên, Lâm Dược cười cười, gãi đầu tiếp tục nói: “Được rồi, tôi rất vui vì có người thích tôi, tuy thật ra tôi
không có gì tốt. Học hành không được, ca hát đương nhiên… ừm, đại khái
cũng không ra sao, thể dục còn tạm được, nhưng tuyệt đối không thể tham
gia Olympic.”
Fans của y càng hưng phấn, y liên tục xua tay mới áp được âm thanh.
“Được rồi được rồi, tuy tôi làm gì cũng không tốt lắm, nhưng lần này, tôi chắc có thể thắng, cho nên, đừng làm ồn nữa.”
Vừa nói xong, tiếng thét của thiếu nữ gần như phá sập nóc nhà, nhưng đồng
thời, người bên phía Masaru Sato, nếu không phải bị vệ sĩ cản lại, chắc
đã lao lên ăn y!
“Ông trời, cậu ta làm gì vậy, thêm dầu vào lửa à?”
Quản lý sòng bài bất đắc dĩ che mặt.