Đọc truyện Lá Bài Cuối Cùng – Chương 22
Đối với Lâm Dược mà nói, rời khỏi phòng tối, cuộc sống liền hồi phục lại
trạng thái nhàn nhã trước kia. Tuy vì ngón út bị thương, rất nhiều máy
tập luyện không thể sử dụng, nhưng đánh thái cực, chạy trên máy chạy bộ
thì vẫn có thể.
Mà so với trước kia, cuộc sống của y hiện tại càng tiêu dao.
Tất cả mọi người ở sòng bài đều biết, khi cậu hai Trương không chống đỡ nổi nữa, Lâm Dược đã nhận lấy nguy nan, không tới hai ván, đã chọc tên quỷ
nước Mỹ tức phì phì bỏ đi__
Tuy đa số mọi người đều cảm thấy tên
Mỹ đó quá nhỏ mọn, cũng có người ghen tỵ nói vài câu, nhưng nịnh bợ, ton hót thì chiếm phần nhiều.
Không nói bản thân Lâm Dược thế nào,
chỉ cần nhìn sự chuyển biến của cậu cả cậu hai, cũng biết Lâm Dược lúc
này không thể đắc tội, càng huống hồ tính cách của Lâm Dược cũng tốt,
đột nhiên phát đạt, cũng vẫn như xưa hòa hợp với mọi người, không bày vẻ cao ngạo hơn người một bậc, mọi người cũng thích qua lại với y.
Thế là, trừ ăn cơm, Lâm Dược còn có thể cùng mấy người khác trong sòng bài
uống vài ly. Trừ luyện tập thân thể, còn có thể cùng xem phim cùng ca
hát__ những thứ này ở sòng bài đều có.
Mà những tinh dầu, sữa tắm rồi đủ thứ dầu loạn cào cào đáng giá kia sao, hiện tại ngay cả còn
nguyên cũng có người tặng cho y__ Một bình thì sẽ lấy ra một chút, mười
bình thì có thể được một bình, chỉ cần thêm chút nước vào, những người
khác sẽ không phân biệt được. Đây là người tặng đồ cho y nói, Lâm Dược
vốn không muốn nhận vừa nghe, cũng đành cười khách sáo.
Loại
chuyện này đương nhiên không mấy phúc hậu, nhưng hảo ý của người khác
cũng không thể phụ, hơn nữa Lâm Dược vốn không phải người có lòng chính
nghĩa quá mạnh, đi trên đường, nếu gần đó có thùng rác, thì đương nhiên
sẽ ném rác vào nó, nhưng nếu đi một trăm mét còn không thấy thùng rác,
Lâm thiếu gia tuyệt đối sẽ tiện tay ném rác bên đường. Cho nên chuyện
trộm dùng tinh dầu… nếu không bị phát hiện, vậy cớ gì không làm chứ?
Mà so với cuộc sống của Lâm Dược, hai anh em họ Trương không tốt gì cho cam.
Đầu thập niên chín mươi, kẻ có thế lực đều tới ven biển phát triển, mà hiện tại, những thế lực này bắt đầu lan tràn vào lục địa.
Ven biển có địa thế, nhưng thị trường nội địa càng có tiềm lực, huống hồ
quốc gia còn muốn phát triển đại tây bắc, mà con đường thông tới hướng
tây, chính giữa không thể bỏ qua.
Trương Trí Thành xây dựng cứ điểm tại Cúc thành, một là bối cảnh của hắn có tại đây, hai là vì địa lợi của nơi này.
Cúc thành tới tỉnh lị chỉ mất 70 km, hai thành phố còn mở ba đường thông
thành phố, ngoại ô phía tây Cúc thành lái xe đến ngoại ô phía đông tỉnh
lị chỉ mất nửa tiếng! Từ cự ly mà nói chính là một thành phố, nhưng suy
xét cho cùng thì là hai thành phố.
Đúng vậy, Cúc thành thuộc về tỉnh lị, nhưng nó dù sao cũng không phải tỉnh lị!
Trong tỉnh lị, có bao nhiêu người dòm chằm chằm? Đừng nói cái khác, chỉ với
hai tổ chính phủ đã cho bạn chịu đủ rồi. Mà ở Cúc thành, hoàn toàn không cần lo lắng phương diện này.
Cũng chính vì những nguyên nhân
này, Hạo Nhiên sơn trang mới có thể lớn như thế, nếu không một Cúc thành nhỏ bé, sao có thể có nhiều khách cược đến vậy?
Nhưng điểm này,
Trương Trí Thành nhìn thấy được, người khác đương nhiên cũng thấy. Ván
đấu mỗi năm, trừ phạm vi thế lực tiền vốn to bự ra, còn có các định mức
thị trường trong tay các bên, mà cứ điểm, cũng nằm trong định mức thị
trường. Tuy không phải nói mỗi lần đều sẽ cược cứ điểm, nhưng những thứ
như tay, chân, mạng người đều có thể đem cược, huống hồ là cứ điểm.
Trước kia mọi người vì tốt đẹp cho nhau, cũng không làm quá quyết tuyệt.
Nhưng lần này, Trương Trí Thành không chút hoài nghi, Ngụy lão lục sẽ
cược cứ điểm!
“Anh, Ngụy lão lục hiện tại còn đang ở tỉnh thành, tỉnh thành, hiện tại còn đang…”
Trương Trí Công vẻ mặt dữ tợn. Cho dù hắn dốt đặc cán mai, cũng biết mất đi cứ điểm ở Cúc thành có nghĩa là gì. Trong xã hội đen, tuy coi trọng nghĩa
khí, nhưng nghĩa khí này là dùng tiền để tạo ra. Cửa tiệm lớn như thế
mời bao nhiêu người như vậy, không cần nói cái khác, chỉ mỗi phí dụng ăn uống mỗi ngày của những người này đã tốn bao nhiêu?
Thủ hạ của
anh hắn có làm ăn, nhưng tiền của những mối làm ăn này đều dùng để quay
vòng dùng để thông ải của phía trên. Nếu mất đi cứ điểm hiện tại, bọn họ tất duy trì không nổi cục diện hiện tại, thu ít chi nhiều, sau này chỉ
sợ trường kỳ nằm trong cục diện bị động.
Trương Trí Thành lắc
đầu: “Ngụy lão lục cũng không phải ngốc, mấy hôm nay gã ta đều ở yên
trong đại viện, không bắt được gã ta, chúng ta hiện tại động tới Daniau
chỉ khiến gã ta cao hứng.”
Bọn họ động tới Daniau trong Cúc
thành, cho dù người khác đều biết là bọn họ làm, cũng sẽ không có vấn đề gì quá lớn, nhưng nếu đã chạy tới tỉnh thành, đặc biệt là dưới tình
huống Ngụy lão lục cũng đã tới, vậy chính là trở mặt, lúc đó, người sau
lưng Ngụy lão lục sẽ đứng ra, đến lúc đó, vấn đề sẽ lớn.
“Kỳ thật chuyện này cũng chưa chắc hoàn toàn xấu, con đường này dù sao cũng
không đi lâu dài, hiện tại có thể nhân cơ hội thoái lui, cũng không hẳn
không phải chuyện tốt. Chân của em thế nào rồi?”
“Đỡ hẳn rồi, bác sĩ nói qua một tháng nữa có thể cưa thạch cao.”
Trương Trí Công còn muốn nói gì nữa, nhưng thấy anh mình chuyển đề tài, cũng chỉ đành chuyển theo.
Trương Trí Thành gật đầu: “Vậy thì, anh nhớ visa ở Mỹ của em là trong một năm
có thể qua lại nhiều lần, một tháng sau vẫn chưa hết hạn phải không.”
“Anh!”
Không đợi hắn mở miệng, Trương Trí Thành đã vỗ vai hắn: “Đừng phí lời nữa,
nếu không còn sòng bài nữa, em ở lại đây cũng vô dụng. Anh để em đi,
cũng không phải bảo em đi lánh nạn, chỉ là… ít nhiều cũng lưu lại hậu
thế cho ba.”
“Anh, chúng ta ở Hoa thành, Lục thành, còn có…”
“Anh biết anh biết, lần này có thua cũng không thể làm anh sụp đổ, chỉ là anh… hơi mệt thôi.”
Trương Trí Thành nói xong, huơ huơ tay, bảo hắn ra ngoài, Trương Trí Công còn
muốn nói gì đó, nhưng thấy anh mình đã nhắm mắt lại, hắn cũng chỉ đành
ra ngoài.
Trương Trí Công xoay xe lăn, cũng không biết mình muốn đi đâu, trong lòng có một nỗi chua xót khó nói.
Năm nay hắn hai mươi bảy tuổi, ký ức trước năm bảy tuổi là trắng đen, trắng đen mang theo màu xám.
Lúc đó, hắn bị người ta trêu chọc, bị người khinh thường, luôn ăn không no, dường như, còn luôn chịu lạnh.
Mà sau năm bảy tuổi, thế giới của hắn liền bắt đầu sáng lạn.
Hắn tới Bắc Kinh, tới Thượng Hải, ngồi máy bay, còn ăn McDonald mà lúc đó ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.
Tất cả, đều là vì hắn đột nhiên có một người anh.
Mà từ đó về sau, anh của hắn đã trở thành bầu trời của hắn. Hắn có tiền
tiêu vặt xài không hết, có trò chơi mới nhất, có thể không ngừng đổi
trường học, cuối cùng dứt khoát bỏ học. Hắn có thể học lái xe, học lái
tàu thậm chí học làm sao lái máy bay. Hắn có thể cầm súng đến núi Trường Bạch săn bắn theo sự hướng dẫn của hướng dẫn viên, hắn có thể làm bất
cứ chuyện gì mình thích, chỉ cần hắn không hút thuốc phiện không chuốc
nguy hiểm, anh hắn sẽ dung túng hắn, hắn cũng luôn hưởng thụ sự dung
túng đó.
Hắn sống tùy tiện, nhưng chưa từng nghĩ xem sự tùy tiện này làm sao tới.
Nếu không phải có anh hắn ở trên chống đỡ, làm sao hắn được như vậy? Đúng,
anh hắn rất tài năng, rất xuất sắc, có thể giải quyết tất cả mọi chuyện, nhưng thật ra, sỡ dĩ hắn có loại lỗi giác này, là do hắn quá bất lực.
Nếu hắn có thể chống đỡ vài thứ, thậm chí, nếu kỹ thuật của hắn tốt hơn
một chút, nếu hắn có thể đem thời gian đi bắn súng đua xe dùng cho việc
rèn luyện kỹ thuật của mình, liệu có thể…
“Yesterday…”
Trong bất tri bất giác, hắn đã tới tầng thượng, còn chưa lên, đã nghe thấy
một chuỗi ngâm nga, Trương Trí Công học tập tuy không ra sao, nhưng vì
từng dạo qua Mỹ mấy lần, một vài khẩu ngữ vẫn có thể ghép lại, huống hồ, nhịp điệu này rất nhiều người quen thuộc.
Câu từ cũng ra dáng,
nhưng giọng thấp trầm, vào ban đêm, có cảm giác thật cô tịch, cảm giác
này, như chiêng phối thêm trống vào tâm tình của cậu hai Trương, nó gọi
là hài hòa.
Hắn chậm rãi mở cửa, xoay bánh xe vào, thì thấy một
bóng người ngồi trên sân thượng, một tay vỗ chân mình, liên tục lặp lại
bài hát dó.
“Cậu hai!”
Có lẽ là tiếng xe lăn của hắn kinh
động tới bóng người đó, y quay đầu lại lộ ra hàm răng trắng. Cậu hai
Trương hơi bất ổn, xém chút rớt khỏi xe lăn.
“Là cậu!”
Chỉ như thế, chua xót nè khổ sở nè, đều lập tức biến đi thật xa.
“Cậu hai nghĩ là ai? Lẽ nào cậu hai có hẹn người khác ở đây hả?” Lâm Dược
gãi đầu, có chút khổ não nói: “Khi tôi đến không thấy người khác, hay là người đó còn chưa tới, vậy, tôi nhường chỗ cho cậu hai…”
“Cậu cứ ngồi đi, tôi không hẹn người khác.”
“Cậu hai, tôi thật sự có thể ngồi đây?”
Lâm Dược cẩn thận nhìn hắn, Trương Trí Công hung tợn trừng y một cái: “Cậu muốn đi tôi cũng không cản.”
“Thật sao? Vậy tôi đi nha.”
Lâm Dược nhảy lên, dứt khoát nhanh nhẹn đi ra ngoài, cậu hai Trương bực
tức, buộc miệng học theo vai nữ trong phim truyền hình hạng ba: “Cậu
đứng lại cho tôi!”
Lâm Dược nhíu mày khổ mặt quay lại: “Cậu hai,
tôi ở đây hát, là đang luyện tiếng Anh, tuyệt đối tuyệt đối không có
chút quan hệ nào với đánh bài, cậu không cần theo học.”
Trương Trí Công chỉ cảm thấy hai tay tê ngứa, lần đầu tiên hối tiếc không mang theo cái nạng.
“Đi lấy cho tôi hai bình rượu tới đây.”
“Vậy cậu hai, cậu muốn bia hay rượu trắng hay rượu vang…”
“Bảo cậu đi lấy thì đi lấy đi, nói nhiều vậy làm gì!”
Lâm Dược đi rồi, một lát liền xách một chai rượu Mao Đài một chai Rémy
Martin cực phẩm, ngoài ra còn lấy hai chai bia Đức__ Bất luận là Trương
Trí Công muốn cái gì, đều có.
Trương Trí Công nhìn y một cái, cũng không nói gì, lại sai y đi lấy thêm hai cái ly, mới nói: “Uống với ta một ly đi.”
Lần này Lâm Dược rất dứt khoát, lập tức ngồi xuống, tự động rót cho Trương Trí Công một ly, lại rót cho mình một ly.
“Cậu hai, tôi chúc cậu, mỗi năm đều có ngày vui như hôm nay…”
Nói xong, tự mình uống cạn.
“Cậu hai, tôi lại chúc cậu, mọi việc thuận lợi, mỗi năm phát tài…”
“Cậu hai, tôi còn muốn chúc cậu…”
Nhìn y liên tục uống bốn ly, một chai Mao Đài đã sắp thấy đáy, Trương Trí
Công cuối cùng hết chịu nổi: “Cậu rất thiếu rượu uống sao?”
Liên
tục uống gần bảy xị, Lâm Dược đã hơi choáng váng, y nói hàm hồ: “Rượu
không thiếu, nhưng đây là rượu Mao Đài đó, sau năm mười bốn tuổi thì
chưa từng uống qua. Cậu hai à, thật ra tôi không thấy có gì khác biệt
giữa rượu Mao Đài và Erguotou, nhưng có rượu Mao Đài uống, sao tôi có
thể bỏ qua chứ.”
Trương Trí Công cười lạnh một tiếng: “Yêu cầu của cậu cũng không cao.”
Lâm Dược chỉ không ngừng cười ngốc, cậu hai Trương cúi đầu, uống rượu của mình, rồi tự rót cho mình một ly Rémy Martin.
Hai loại rượu uống chung, cậu hai Trương liền choáng đầu, nhưng cho dù có
say, hắn cũng không cười nổi, nhìn người không ngừng cười ngốc trước
mặt, hắn híp mắt, nghi hoặc nói: “Lâm Dược, tại sao cậu luôn có thể vui
vẻ như vậy?”