Là Anh Yêu Thầm Trước

Chương 7: Nhẹ Ôm Lấy Eo Cô Ôn Nhu Không Dễ Phát Hiện


Đọc truyện Là Anh Yêu Thầm Trước – Chương 7: Nhẹ Ôm Lấy Eo Cô Ôn Nhu Không Dễ Phát Hiện


Anh Đào sống tới bây giờ sẽ rất ít khi vì người khác mà ảnh hưởng tới chính mình, nhưng mà giờ khắc này, tình cảnh này, câu nói kia của Kỳ Dạng vẫn làm cô có chút xấu hổ.

Đặc biệt là khi cô thấy ý cười chế nhạo trong mắt Trình Kiệt, nỗi xấu hổ tăng lên làm cho thân thể cô cứng đờ.
Bàn tay Trình Kiệt rất lớn, nhẹ ôm lấy eo cô, ôn nhu không dễ phát hiện, phát giác trên mặt cô lóe lên một tia quẫn bách, ý cười anh càng sâu, thanh âm lười biếng trầm thấp: “Thì ra bác sĩ Dụ mơ ước tôi đã lâu.” Là loại ngữ điệu thả lỏng, nghiền ngẫm trêu chọc.
“…”
“Phiền anh buông ra.”
“Không phải em muốn chiếm tiện nghi của tôi sao? Không ôm?” Anh cười xấu xa nhướng mày, hài hước trêu chọc cô.
“Đúng vậy.” Kỷ Dạng chỉ thấy qua bộ dáng bình tĩnh thong dong của Anh Đào, đây vẫn là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một tia kinh hoảng xuất trên trên mặt cô.

Lòng hiếu kỳ tăng lên, cậu đứng ở bên cạnh dùng sức hùa theo: “Bác sĩ Dụ, chị đừng chối mãi như thế.

Năm ngoái tôi đưa chị tới sân bay, lúc ở trên xe chị còn ngủ mơ gọi tên ảnh đế người ta nữa cơ mà.”
Kỷ Dạng đương nhiên là nói bừa, trên thực tế, Anh Đào chưa từng ở trước mặt người nhà nhắc tới Trình Kiệt, cũng chưa bao giờ tiết lộ mình có bất kì ý nghĩ gì với anh, giống như Trình Kiệt đối với cô chẳng qua chỉ là một người quen cũ, qua đi liền qua đi thôi.
Ánh mắt Trình Kiệt nhìn về phía Anh Đào dần gia tăng, mặc dù hiểu rõ chuyện này rất có thể là giả, nhưng anh vẫn ôm chút chờ mong, thu lại tất cả tâm tư của cô, nhẹ nói: “Thật sao?”
“Là giả.”
Cô nhìn về phía Kỷ Dạng, liếc mắt một cái rất nhạt.
Kỷ Dạng đang xem trò vui lập tức cứng mặt, không được tự nhiên thu hồi ý cười.
Trong nhà này cậu không sợ Kỷ Lương, càng không sợ Dụ Lệ An, nhưng mà cậu sợ Anh Đào.

Đừng nhìn cô bình thường rất ôn nhu, nhưng người như vậy lại có tính tình tuyệt tình lạnh nhạt nhất, có đôi khi Kỷ Dạng cảm thấy cô căn bản không có trái tim, luôn dùng một loại ánh mắt người đứng xem để quan sát hết thảy mọi thứ trên thế gian này.
Tuy rằng cậu đối với cô không có vẻ gì là kiên nhẫn, nhưng đó là bởi vì biết Anh Đào sẽ nhân nhượng mình, nếu mà cô thực sự nghiêm túc, Kỷ Dạng cũng không giám lỗ mãng.
Dụ Lệ An sở dĩ không có cắt ngang là do bà hiểu rõ trong lòng Anh Đào cũng có Trình Kiệt, kỳ thật bà rất hy vọng hai người họ có thể ở bên nhau, nhưng cũng biết là phải từ từ, “Được rồi Trình Kiệt, đừng trêu Anh Đào nữa, da mặt con bé mỏng.” Trong dọng nói tràn đầy quen thuộc.
Trình Kiệt cười buông tay, “Con nghe dì.”
Anh Đào đứng cách xa anh một chút, nhìn bước chân của cô càng ngày càng xa, Trình Kiệt không chút để ý nhẹ chậc một tiếng, quay mặt qua đối diện với Dụ Lệ An lại là một khí chất trầm ổn khác.

“Còn chưa có chúc mừng dì và chú tân hôn vui vẻ.

Hai người rất xứng đôi, vừa nhìn là biết sẽ bạch đầu giai lão.”
Kỷ Lương vô cùng hưởng thụ, rất tự nhiên nhập vai thân phận cha vợ, ánh mắt nhìn Trình Kiệt tràn ngập vui mừng.
Dụ Lệ An đỏ mặt: “Cái đứa nhỏ này, miệng lưỡi trơn tru như vậy!”
Trình Kiệt hạ vai, phi thường nghiêm túc thành khẩn: “Lời con nói là thật.”
“Anh cũng cho rằng Trình Kiệt nói đúng, chúng ta đúng là rất xứng đôi.” Kỷ Lương cười nắm lấy tay Dụ Lệ An.

Dụ Lệ An giận dỗi liếc hắn một cái, tuy tuổi không còn trẻ, nhưng có thể sinh ra một cô gái xinh đẹp như Anh Đào, dung mạo tất nhiên sẽ không kém, sau khi hạnh phúc bên Kỷ Lương thì thoạt nhìn càng phong vận mê người.
Kỷ Lương nhìn đến trong lòng khẽ động, bàn tay nắm tay bà nhịn không được siết chặt hơn một chút.
Anh Đào thấy vui khi cha mẹ ân ái hạnh phúc, nhưng Kỷ Dạng chỉ cảm thấy sến sủa, sau khi trợn trắng mắt liền lười biếng dựa vào sofa: “Còn có việc gì không? Không có việc gì thì con về đây.”
Dụ Lệ An nhanh chóng nói: “A Dạng không cùng ăn cơm sao?’
Kỷ Dạng liếc Trình Kiệt một cái: “Cùng con rể của các người ăn đi.”
Anh Đào:?
Trình Kiệt cảm thấy thằng nhóc này đang tỏ thái độ với mình, nhẹ giọng cười, ánh mắt chậm rãi chuyển tới trên mặt Anh Đào, “Xem ra em trai em cũng cảm thấy chúng ta rất xứng đôi, bác sĩ Dụ.”
Anh Đào phá lệ bình tĩnh: “Nó là bộc phát tính tình trẻ con mà thôi, Trình tiên sinh đừng trách móc, sau này tôi sẽ nói rõ với thằng bé, miễn cho việc ngáng chân đường tình duyên tốt đẹp của Trình tiên sinh.”
“Đừng nha.” Trình Kiệt nói chuyện với cô vẫn luôn không hề đứng đắn, lười nhác phiêu phiêu, “Bác sĩ Dụ phương diện nào cũng được, tôi có thể miễn cưỡng chấp nhận em.”
Anh Đào liếc anh, mi nhọn sắc bén của người đàn ông hạ xuống, trong mắt đều là ý cười, vừa lười biếng vừa vô lại nhìn chằm chằm cô.
“Xin lỗi, tôi không muốn miễn cưỡng với anh.”
Trình Kiệt có điểm tiếc nuối, than nhẹ: “Cứ nghĩ rằng em sẽ đồng ý chứ, rốt cuộc thì tìm một người bạn trai tốt như tôi cũng không hề dễ.”
“…”
Nhìn hai người bọn họ lời tới lời đi đều sắc bén đâm chọc như vậy, Dụ Lệ An với Kỷ Lương nhìn nhau cười.
Văn Chính cảm thấy Trình Kiệt rất kỳ quái, rõ ràng mỗi câu nói đều đang tâng bốc chính mình, nhưng vì cái gì mà vẫn cho người ta một loại cảm giác hận bác sĩ Dụ?
“Anh Kiệt.” Văn Chính đi tới bên cạnh anh chỉ chỉ đồng hồ: “Thời gian không còn sớm, chúng ta nên đi thôi.”
Dụ Lệ An hỏi: “Sao thế, A Kiệt có công việc sao?”

Bà đột nhiên thay đổi xưng hô làm cho Trình Kiệt cùng Anh Đào đều sửng sốt.
Trình Kiệt lâu rồi không nghe hai chữ này, lúc trước ở trấn Cố Thủy, chỉ có người quan hệ rất thân với anh mới gọi như vậy.
“Vâng, chụp ảnh quảng cáo.”
“Vậy con mau đi đi, đừng chậm trễ công việc, hôm nào tới nhà dì ăn cơm.”
Thanh âm Trình Kiệt mang theo ý cười, mĩ mắt khẽ nâng nhìn Anh Đào, lời nói lại nói với Dụ Lệ An: “Dì, con thật sự sẽ tới.”
Dụ Lệ An giận mắng: “Bảo con tới thì tới, dì còn có thể nói dối sao! Mau đi đi, hôm nào lại nói tiếp.”
Anh Đào cùng nhiếp ảnh gia đang xem ảnh chụp, cô chưa kịp bảo hắn ta xóa cái ảnh hai bọn họ vừa ôm nhau đi thì một bàn tay khớp xương thon dài bỗng nhiên vươn qua cầm lấy máy ảnh, đối phương cười mở miệng với nhiếp ảnh gia: “Bức ảnh này tôi mua, anh cứ ra giá rồi nói cho trợ lý của tôi, sau đó sẽ có người chuyển tiền cho anh.

Cho nên giữ nó cho tốt, đừng để người ta xóa mất.”
Ánh mắt đen nhánh của anh quét về phía Anh Đào, đuôi mắt ngậm ý cười, hơi cúi người nhìn cô: “Ngày mai gặp lại, bác sĩ Dụ.”
Đem máy ảnh trả lại cho nhiếp ảnh gia, tay anh đút vào túi quần cất bước nhàn nhã đi xa.
Anh Đào nhăn mày, nhiếp ảnh gia vội vàng ôm chặt cái máy ảnh: “Bây giờ không thể xóa!”
“…”
**
Mùa hè mưa nhiều, ánh mặt trời rất đẹp nhưng dưới tình huống mưa không ngừng như thế này thì rất khó thấy.
Anh Đào ngồi trước cửa sổ phòng nghe tiếng mưa rơi, theo thói quen vuốt vuốt quả cầu câu thông Noel.
Cô ở lầu hai, bên ngoài cửa sổ ở dưới sân có trồng một cây anh đào, là Kỷ Lương với Dụ Lệ An mấy ngày trước đã vì cô mà trồng nó, Kỷ Dạng cũng có tham gia, lúc ấy cậu còn bị bắt đi đào hố.

Hiện tại nó chỉ là một cây non, Kỷ Lương nói mấy năm nữa nó lớn lên, đến lúc đó quả đào đầu tiên tất nhiên sẽ để cho cô ăn.
Nghĩ đến chuyện ấm áp đó, khóe môi Anh Đào hơi cong.
Sau khi mưa tạnh, Anh Đào bắt đầu soạn bài cho buổi huấn luyện ngày mai, thời điểm lấy bút từ trong túi ra, cô còn lôi ra rất nhiều kẹo, bên trên có đủ các loại kẹo khác nhau.
Ngày đó Trình Kiệt cường ngạnh nhét kẹo vào trong túi cô, còn không cho phép cô lấy ra, lúc ấy anh dỗ người thực sự lợi hại, không biết từ chỗ nào học được mấy chiêu đó, liên tiếp lưu luyến gọi cô bác sĩ Dụ, gọi đến mức tâm cô loạn như ma, thúc giục anh nhanh chóng đi đoàn làm phim, sau đó liền quên mất chuyện này.
Bây giờ nhớ tới, Anh Đào hơi ngây ngốc, trong nháy mắt nhớ lại chuyện xưa…

Lớp 12 việc học vô cùng nặng, cho dù là trường cấp ba ở trấn nhỏ cũng vậy, Anh Đào 6 rưỡi xuống lầu đã thấy Dụ Thiên Minh vừa vặn đẩy xe đạp ra, quay đầu cười với cô: “Mau tới đây.”
Không khí buổi sáng sớm ở trấn nhỏ sạch sẽ tươi mát, đêm qua còn mưa, rừng cây ở gần Dụ gia sương trắng mênh mông, xe đạp đi thông qua đám cây, bỗng nhiên truyền tới tiếng xe máy tới gần.
Rất nhanh, chiếc xe máy kia đã ngừng ở trước xe đạp của Dụ Thiên Minh, Dụ Thiên Minh không còn cách nào khác phải dừng lại.
Nam sinh gỡ mũ bảo hiểm xuống, thế mà lại là Trình Kiệt.
Đây là lần đầu tiên Anh Đào nhìn thấy bộ dáng không đội mũ của anh.
Đầu đinh gọn gàng thoải mái, mặt mày anh lãng, mũi cao, tướng mạo không có một chút nào gọi là ôn hòa cả.

Anh tựa như thiếu niên hư ở trong phim tùy thời có thể lôi ra một cây gậy đánh người, kiệt ngạo khó thuần, cùng cái loại nam sinh văn nhược* như Dụ Thiên Minh là hoàn toàn bất đồng.
*Văn nhược: Văn nhã, nhu nhược
Dụ Thiên Minh nhìn thấy anh như chuột thấy mèo, thanh âm đều có chút run run, “Cậu… cậu làm gì?”
Trình Kiệt híp mắt nhìn Anh Đào phía sau hắn, Anh Đào cũng đang nhìn anh.
Trình Kiệt lấy túi đồ treo ở trên xe máy xuống, đi tới trước mặt Anh Đào đưa cho cô, Anh Đào phát hiện bên trong là trà sữa và một quyển sách.
“Cho em sao?” Tròng mắt màu trà của cô phản chiếu gương mặt anh, trong nghi hoặc còn có tò mò.
Yết hầu Trình Kiệt giống như bị ngọn lửa thiêu lấy, vừa nóng vừa ngứa, không khống chế được mà lăn lộn.
“Ừ.”
“Bao nhiêu tiền?”
“Không cần.”
Anh Đào lắc đầu: “Không thể lấy không được.”
Trình Kiệt bỗng nhiên đặt đồ lên đùi cô, Anh Đào theo bản năng ôm lấy.
“Hôm nay tôi không tới trường bán sớm được.” Nam sinh một tay cầm mũ bảo hiểm, dáng người cao lớn lạnh lùng, một tay khác lấy từ trong túi ra rất nhiều loại kẹo đủ mọi màu sắc đặt vào trong tay cô.
Anh cong môi: “Cho nên đưa trước.”
Nói xong liền đội mũ vào rời đi, nhanh đến mức chỉ như một cơn gió.
Anh Đào có chút phản ứng không kịp.
Dụ Thiên Minh chờ người đi rồi mới dám bày ra uy nghiêm của một người anh: “Hai người các em sao lại như thế này?”
“Không biết nữa.”
“Sao lại không biết? Em để ý hắn ta vài lần, hắn ta cũng luôn cho em hết cái này tới cái nọ.

Anh Đào, tuy thành tích em tốt, nhưng cũng không thể yêu sớm.”

Anh Đào không nói chuyện, có chút không hiểu lắm vì cái gì mà Trình Kiệt đưa đồ cho cô, trước đó cô mua sách với đồ chơi của anh ở chợ cũng là do tò mò mà thôi, sau đó mua bánh với trứng ở cổng trường cũng là muốn cảm ơn chuyện bánh mì với sữa bò của anh.
Sau khi Anh Đào tới lớp liền bắt đầu tiết tự học, mọi người trong lớp không có mua được đồ ăn sáng của Trình Kiệt liền vây quanh bàn cô hỏi han.

Anh Đào sửng sốt, cô với Trình Kiệt căn bản không thân, tại sao mọi người lại cảm thấy quan hệ của bọn họ rất tốt chứ?
Trên đường tan học về, Dụ Thiên Minh lái xe qua chỗ sửa xe, Anh Đào thấy Trình Kiệt mặc quần áo lao động đang kiểm tra xe.
Anh đội mũ lưỡi trai, một người bạn đứng bên cạnh đưa cho anh một điếu thuốc, sau khi anh nhận lại tùy ý kẹp vào sau tai, lười biếng câu có câu không nói chuyện với mấy người kia, tựa hồ là đang nói về vấn đề xe cộ.
Anh Đào kéo kéo áo Dụ Thiên Minh, hắn dừng xe hỏi: “Sao thế?”
Anh Đào đi tiệm tạp hóa gần đó mua mấy chai nước, còn lên cửa hàng gà rán duy nhất ở trong trấn mua hamburger.

Cô xách đống này có chút nặng, Dụ Thiên Minh muốn giúp nhưng cô không cho.
Trình Kiệt đang nói chuyện với những người kia cho nên không có phát hiện Anh Đào tới đây, bạn của anh vỗ vai anh ý bảo anh xem phía sau.
Trình Kiệt quay đầu nhìn thấy cô gái nhỏ xinh đẹp mặc đồng phục ôm rất nhiều đồ, ngoan ngoãn nhìn anh.
Trình Kiệt sửng sốt.
Anh Đào buông đồ xuống, vốn muốn nói với anh lần sau không cần đưa đồ ăn cho cô nữa, mấy thứ này coi như là thanh toán xong, nhưng bên cạnh anh còn có người, sợ nói ra sẽ làm ảnh hưởng tự tôn của anh, cô hơi do dự, cuối cùng vẫn là xoay người rời đi.
“A Kiệt được nha, giáo hoa* đó!”
*Giáo hoa: Hoa khôi trường
“Cô gái nhỏ thật ngoan, mày cũng đừng bắt nạt người ta đấy.”
“Còn tặng đồ cho mày nữa chứ, tiểu tử này đúng là số tốt thật!”
“Nước với hamburger nhiều quá nè, chia cho bọn tao một ít nhé.”
Anh Đào vốn dĩ cũng là nhìn thấy nhiều người như vậy nên mới mua nhiều thêm vài phần, nhưng lại nghe được Trình Kiệt không khách khí mắng: “Đừng có chạm vào đồ của ông đây.”
“Còn tức giận nữa, A Kiệt, không phải bình thường mày rất hào phóng sao?”
“Mày thì biết cái gì, đồ mà bạn gái đưa có thể tùy tiện đưa cho người khác sao?”
Anh Đào đỏ mặt vội vàng ngồi vào ghế sau xe đạp, Dụ Thiên Minh giận mà không dám nói gì, nhanh chóng chở em gái về nhà.
**
Năm ấy Trình Kiệt cực nóng như nắng gắt, thiếu niên kiệt ngạo khinh cuồng.
Năm ấy Anh Đào tóc ngắn mái bằng, ngoan ngoãn thiện lương dễ đỏ mặt.
Bọn họ năm ấy, vẫn là bộ dáng lúc thanh xuân..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.