Bạn đang đọc Là Anh Hết Mực Nuông Chiều – Chương 4: Tật Xấu Vứt Đồ Bừa Bãi
Editor: Nơ
“Từ Niệm Bắc, không được cúp điện thoại!” Giọng điệu của người đàn ông vừa lạnh lùng vừa bá đạo.
Trong lòng chú Vương không khỏi run lên, yên lặng rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại Chu Tự Tề đang nghe điện thoại.
Mà đầu bên kia, Từ Niệm Bắc cũng bị Chu Tự Tề dọa sợ.
Sau khi ăn lẩu xong, cô và Tề Bạch Nhu quay về nhà tắm rửa, lúc này cô đang quấn khăn tắm ngồi chăm sóc da, lọ tinh chất nhỏ trước bàn trang điểm bị cô làm rơi trên sàn, chia năm xẻ bảy.
Sự kinh ngạc biến thành tức giận trong mắt cô gái: “Chu Tự Tề, anh có bênh hả, sao lại dọa tôi giật mình!”
“Nếu dễ bị dọa như vậy, sao còn là em?”
Từ Niệm Bắc nghiến răng, không muốn nói chuyện vô nghĩ với tên đàn ông thối này: “Tôi cúp máy đây, sau này chúng ta không còn liên quan gì nữa! Chuyện chúng ta ly hôn trước hết đừng nói cho ba mẹ hai bên biết, tôi không muốn vì chuyện của hai ta mà ảnh hưởng đến sự hợp tác của hai gia tộc, chờ đến khi anh hoặc tôi muốn kết hôn với người khác thì hãy trở về ngả bài với họ, đến lúc đó họ cũng sẽ đồng ý…!Sau này đừng gọi cho tôi, cúp máy đây!”
“Từ từ!”
Động tác cúp máy của Từ Niệm Bắc chợt ngây ra.
“Em lại ầm ĩ gì đấy? Bây giờ em đang ở đâu, nói cho anh địa chỉ!”
“Hiện tại tôi đang ở đâu thì có liên quan gì đến anh? Tôi mới không ầm ĩ, Chu Tự Tề, anh đừng tưởng mình có thể một tay che trời, anh khiến tôi quá ghê tởm, thật may giữa chúng ta không có tình yêu, tôi cũng không trách anh đâu, từ nay về sau anh cũng không cần giấu giếm, chúc anh hạnh phúc!”
Chu Tự Tề không hiểu mô tê gì, thấy sự nhẫn nại của cô gái nhỏ đã đến cực điểm nên bèn nói: “Chuyện khác để từ từ nói, trước tiên hãy nói cho anh biết em đang ở đâu.”
“Hừ, tại sao phải nói cho anh biết!”
“Đơn ly hôn vẫn còn ở chỗ anh, cộng thêm bản sao, em không nói địa chỉ thì làm sao anh đưa nó cho em? Hay đơn ly hôn này chỉ là trò đùa trẻ con của em?”
“Mẹ kiếp, tôi nhịn anh lâu rồi đấy!” Từ Niệm Bắc nổi giận đùng đùng đáp lại anh, “Tôi ở khu biệt thự thuộc tuyến đường Trường An, quận Chưng Tương, anh có thể gửi trực tiếp tới cửa, tôi sẽ tự mình lấy.”
Chu Tự Tề nhướng mày:”Em nói gì vậy, anh chưa từng nghe qua nơi này, em bỏ chặn WeChat và số điện thoại của anh đi, sau đó gửi địa chỉ vào điện thoại cho anh, hôm nay anh không có thời gian, ngày mai sẽ nhờ thư ký Trương gửi đến,”
Chu Tự Tề nói xong cũng không đợi Từ Nam Bắc trả lời, dứt khoát cúp điện thoại.
Ngồi trên ghế sô pha một lúc, điện thoại hiện lên WeChat của mẹ vợ.
[Mẹ vợ]: Tự Tề à, khi nào con có thời gian đưa Tiểu Bắc về nhà ăn cơm? Mẹ sẽ nấu những món các con thích.”
Chu Tự Tề suy nghĩ một chút, liền nhấn nút trả lời bằng tin nhắn thoại: “Mẹ, thứ bảy tuần này con sẽ đưa Tiểu Bắc về, mẹ không cần đích thân xuống bếp, người giúp việc trong nhà đều nấu rất ngon, mẹ đừng để bản thân quá sức.”
[Mẹ vợ]: Quá sức? Có thể nấu cơm cho con gái và con rể khiến mẹ rất vui, vậy thứ bảy các con tới đây sớm một chút, mẹ chuẩn bị cơm trưa chờ các con.”
Chu Tự Tề trả lời “Dạ” rồi lên lầu chuẩn bị tấm rửa.
Vừa đến cửa phòng dành cho khách, thông báo WeChat lại vang lên.
Chu Tự Tề cúi đầu, là Từ Niệm Bắc gửi tin nhắn.
[Bà xã]: Địa chỉ: Biệt thự thuộc tuyến đường Trường An, quận Chung Tương.
Chu Tự Tề nhấn vào giao diện trang chủ, tìm ra số điện thoại của Từ Niệm Bắc trong danh bạ, nhạc chuông vang lên vài giây đã có người nhận, chỉ có điều ngữ khí không được tốt lắm.
“Anh làm sao!”
Chu Tự Tề buồn cười đáp: “Anh chỉ muốn xem xem em có quên điện thoại hay không thôi, dù sao tật xấu vứt đồ bừa bãi rất khó thay đổi.”
Từ Niệm Bắc nghe thấy tiếng cười trầm ấm đầy từ tính của người đàn ông, thân hình nhỏ nhắn không khỏi run lên vài cái, khuôn mặt xinh xắn ửng hồng, nhìn chính mình trong gương, đôi mắt to lập tức trợn tròn bất mãn, tức giận nói: “Anh dám quản tôi!”
Điện thoại bị ngắt nhưng Chu Tự Tề vẫn không tức giận, vào phòng dành cho khách lấy đồ ngủ rồi bước vào phòng tắm..