Đọc truyện Là Ai Nợ Ai: Chân Tình – Chương 17: Không Còn Là Công Chúa.
Lời nói vô ý của Phó Chi Dương làm bàn tay đang xoay xoay cốc nước trên tay Lý Khánh Bằng ngưng lại, anh giả vờ hỏi Đổng Tây: “Đổng Tây có bạn trai rồi sao?”
***
Chiều tối đó Đổng Tây đã nằm mê man trên giường không thể nhấc nổi chân tay, nếu có chết thì ma cũng không hay biết, may mà có bà Dư bất ngờ đến thăm mới phát hiện mà chăm sóc cô qua cơn sốt. Bà ở bên chăm sóc Đổng Tây cả đêm, ngồi trong căn phòng chỉ tràn ngập hình Ngụy Hàn, bà mỉm cười rồi xoa xoa tóc cô bé ấy: “Con gái ngốc. Thích cái thằng gỗ mục đó đến thế sao? Sao mà nhìn con là cô thấy lại tuổi trẻ của mình thế này…” Bà dịu dàng sửa lại chăn cho cô rồi thay khăn ấm trên trán Đổng Tây.
Cũng chính đêm đó, Ngụy Hàn cũng không hề chợp mắt, vừa nghe cảnh sát Chu nói Đổng Tây bị sốt anh đã muốn vượt ngục mà đến lo cho cô, nhưng tiếc rằng điều ấy anh không làm được. Trong phòng giam, trên tay anh nâng niu tấm ảnh ấy, rồi lại nhớ đến dáng vẻ yếu đuối nhỏ nhắn của cô bên kia tấm kính trong đêm tối. Không biết vì sao lòng anh lại dâng tràn thù hận. Anh hận đời, bất công. Anh hận người, bất nghĩa. Anh hận chính bản thân mình, bất tài. Nhưng cũng chính cái hận đó mà anh mới nhận ra rằng, công bằng chỉ do mình dành lấy, tình nghĩa cũng chỉ mua bằng quyền lực, và không phải người có tài đã thành công.
Tiểu Tây! Cô gái bé nhỏ của anh, chỉ có em là trong sáng như viên ngọc không bị cái đen tối của xã hội vấy bẩn, dù giá nào anh cũng sẽ bảo vệ viên ngọc này.
“Nhìn cái mặt cậu kìa, nhìn con người ta say đắm thế sao?” Tàu Dũng nằm trên giường mình nhắm chặt mắt mà vẫn có thể phát hiện được ý nghĩa hiện hữu trong đầu chàng trai trẻ. Thấy anh không trả lời, chỉ đặt tấm ảnh xuống dưới gối rồi nằm xuống, kê đầu lên gối mà đặt tay lên trán, nhìn trần nhà của tù ngục. Tàu Dũng lại nói tiếp: “Đừng trách ai cả, chỉ hận bản thân đã không sớm nhận ra cái bỉ ổi của đời thôi.”
“Cháu từng có ước mơ.” Anh bỗng dưng muốn nói cho Tàu Dũng biết về những gì mình đã trải qua: “Cháu mơ ước thành bác sĩ, Tiểu Tây lúc ấy nói sau này cháu mặc áo blouse trắng chắc chắn sẽ rất giống thiên thần. Cháu cũng nghĩ vậy, cháu sẽ cứu mọi người, giúp xã hội, báo ơn cho cuộc đời.” Rồi anh tự mỉm cười mỉa mai chính mình: “Vậy mà tất cả đổ nát hết kể từ ngày bị chính người mình yêu phản bội, cô ta trước quan tòa chỉ tội cháu, rồi họ nhìn cháu bằng cái nhìn khinh bỉ. Họ nói cháu giết người, người đó là bố của Tiểu Tây. Ngày cô ấy nhìn thấy cháu trong phòng tạm gia, cô ấy đã khóc rất nhiều, cháu cứ nghĩ là mình mất tất cả rồi, không còn gì nữa, vậy nhưng sau đó Tiểu Tây lại đến gặp cháu, nói là tin cháu, ở bên cháu… Cháu ngồi tù ở đây, cô ấy cũng chạy đến thành phố Tân Nam sống… Không biết bây giờ nên đối xử như thế nào với cô ấy mới được đây. Tiểu Tây làm cháu rất khó chịu, cháu phải đấu tranh, đấu tranh không ngừng…”
Tàu Dũng nghe xong, ông thở dài: “Cậu biết vì sao tôi ngồi tù lâu như vậy không? Tôi bị định tội là âm mưu giết người không thành, tôi không bị ai vu oan cả, chính là tôi định giết người, không chỉ một mà là năm người, già trẻ lớn bé trong cái nhà đó đều nhém tí bị chính tay tôi giết chết.” Trông cái nhìn kinh ngạc của Ngụy Hàn, Tàu Dũng ngồi dậy rồi vuốt lại mặt mình, ông bật cười: “Nhiều khi tôi cũng sợ chính mình đấy thôi. Nhưng chưa bao giờ tôi ân hận vì mình làm thế.”
“Họ hại chú sao?” Ngụy Hàn cũng ngồi dậy từ bao giờ, anh ngồi đối diện cùng Tàu Dũng. Ông ta lắc đầu: “Không. Họ đều vô tội. Chỉ là họ đều bị chính người thân họ liên lụy. Cái tên đó là bố của những đứa trẻ, là con của ông bà cụ, là chồng của người phụ nữ vô phước.”
“Vậy hắn ta hại chú?”
Ông vẫn lắc đầu: “Cũng không. Người hắn ta hại là con trai tôi. Nó cũng trạc tuổi cậu, nó ước mơ làm phi công, cũng đã thi đậu vào trường không quân, thân già tôi đây làm xã hội đen mà nó lại muốn cống hiến cho tổ quốc.” Ông bật cười, nhưng đầy đớn đau, sau đó lại tiếp tục: “Nó rất hiếu thảo, lại hay giúp người… Cái tên khốn kiếp kia buôn thuốc phiện, bị tôi chặt một cánh tay, hắn ôm hận, bắt con trai tôi, chặt bỏ cánh tay nó rồi gửi lại đứa con trai đó về cho tôi. Cậu biết nó tỉnh dậy trong bệnh viện nó nói với tôi điều gì không?” Ngụy Hàn lắc đầu, ông lại nói tiếp: “Nó hỏi tôi có sao không?” Tàu Dũng lại bật cười cay đắng: “Người bị hại là nó mà nó vẫn hỏi tôi có sao không đầu tiên. Cái thằng con này, từ nhỏ đã ngốc thế rồi, mẹ nó chê tôi nghèo, bỏ theo thằng khác, bố con tôi cùng nhau sống trong giới xã hội đen, nhưng nó vẫn cố học, nó nói nó không muốn tham gia vào lực lượng phá hủy xã hội, nó yêu tổ quốc. Chỉ vì tôi mà đứa con đó phải từ bỏ ước mơ. Ngày tôi thấy xác nó dưới tòa nhà mấy chục tầng, tôi còn ngỡ nó đau lòng quá mà tử tự, tôi đã trách mình như thế nào cậu không thể biết đâu. Nào ngờ thời gian sau, tôi mới biết cái người lôi con tôi đến công ty của tôi rồi ném nó xuống từ sân thượng. Cái tên đó, tôi chỉ hận không thể băm hắn thành trăm mảnh mà đền tội.”
Ngụy Hàn thẫn thờ nhìn người đàn ông trước mặt: “Hắn ta bỏ trốn rồi ư?”
“Hắn chạy sang Ý trốn, tôi bắt gia đình hắn, vậy mà tên cầm thú đó vẫn vì bản thân mà bỏ quên mọi thứ. Vẫn may, ông trời còn có mắt, hắn bị bọn khủng bố ở đó giết rồi.” Ông thở dài rồi nhìn Ngụy Hàn: “Bởi thế tôi muốn cậu biết, trong thế giới loài người, chỉ có kẻ mạnh mới sống.”
Ngụy Hàn im lặng rồi day day trán mình. Anh hiểu cái chân lí đó, đã từng trải nghiệm nên thấm sâu vào xương tủy rồi. Chỉ là không ngờ rằng ngoài anh ra, còn nhiều nạn nhân cho sự dơ bẩn ấy. Tàu Dũng cũng lặng thinh nhìn Ngụy Hàn, cậu trai này cho ông thấy lại con trai mình.
Khỏe bệnh, Đổng Tây trở lại như trước đây, gạt bỏ mọi ưu tư, sầu muộn phiền phức ra khỏi đầu mình, cô đâu thể làm cho những kẻ đó đắc ý, cô chắc chắn sẽ sống tốt hơn những gì họ nghĩ. Đổng Tây đi tìm việc làm, thẻ tín dụng của Cao Thụy Nghiêng đưa đã bị cô ném vào sọt rác không thèm giữ lại, nhưng bây giờ Đổng Tây mới phát hiện tìm được một việc làm lại khó đến thế. Đi khắp nơi không thu được kết quả gì, một ngày mệt nhọc, Đổng Tây ngồi bên ghế đá ở góc đường, nắng buổi trưa gay gắt làm mặt cô đỏ gay. Đổng Tây lấy trong ba lô ra chai nước rồi uống cạn một hơi, nhìn những chiếc xe qua lại tấp nập. Cô lại nhớ đến Ngụy Hàn, ngày mai là có thể đến gặp anh rồi, từ cái đêm cô đột ngột tìm anh, thái độ của Ngụy Hàn đối với Đổng Tây thay đổi rất nhiều, anh đã không như khúc gỗ ngồi nghe, mà giờ đã biết hỏi về cuộc sống hiện tại của Đổng Tây, anh cứ lo cô sẽ chịu khổ, nhưng khi nghe Đổng Tây nói số tài sản bố cô để lại cho cô có thể nuôi cô hết đời, Ngụy Hàn mới yên tâm mà hỏi sang vấn đề khác. Đổng Tây hứa với bản thân rằng đây là lần đầu tiên và lần cuối cùng cô nói dối anh, nếu để anh biết bây giờ cô bỏ nhà đi với hai bàn tay trắng chắc anh lại tự trách mình, Đổng Tây không hề muốn thế.
“Tiểu Tây! Cố lên nào! Vì anh Hàn, Tiểu Tây phải cố lên!” Đổng Tây tự mỉm cười rồi giơ tay lên như động viên mình. Sau đó cô lấy cái mũ đội lên đầu rồi đứng dậy tiếp tục đi tìm việc làm.
“Đổng Tây! Cậu đi đâu đấy?” Phó Chi Dương đưa đầu ra cửa xe gọi Đổng Tây.
Đổng Tây quay đầu lại liền nhìn thấy Phó Chi Dương đang ngồi trong xe hơi cùng Lý Khánh Bằng, anh ta vừa thấy Đổng Tây nhìn mình đã mỉm cười. Đổng Tây liền chuyển ánh mắt sang Phó Chi Dương: “Mình ra ngoài có tí việc.”
“Lên xe đi, trưa nắng thế này đi lang thang dễ cảm lắm.”
“Không cần đâu. Mình còn việc cần làm thật mà.”
Phó Chi Dương liền xuống xe rồi không để Đổng Tây kịp phản ứng đã vội kéo cô lên xe, cùng Đổng Tây ngồi vào ghế phụ phía sau. Lại còn quay lên cười tươi với Lý Khánh Bằng: “Nhà anh gần đây mà, cho tụi em uống nhờ cốc nước được không?”
Đương nhiên, Lý Khánh Bằng sảng khoái bật cười: “Rất vinh hạnh!”
Nhà của Lý Khánh Bằng nằm trong khu chung cư cao cấp nhất thành phố. Phó Chi Dương kéo Đổng Tây ngồi xuống ghế, hào hứng nắm lấy tay cô: “Hôm nay chúng ta đi đâu chơi đi!”
“Mình bận thật mà.”
“Hai người uống nước đi!” Lý Khánh Bằng đặt hai cốc nước cam mát lạnh xuống bàn, anh nhìn sang Đổng Tây, đúng lúc cô cũng nhìn anh, thế là anh ta lại nhếch môi lên cười: “Trưa thế này mà em đi lang thang ngoài phố thế?”
“À…” Đổng Tây không biết trả lời ra sao nên chỉ cúi đầu cười trừ. Phó Chi Dương liền kéo tay Đổng Tây lại: “Mình nói rồi, hôm nay chúng ta đi chơi!”
“Chi Dương!”
“Mình đã cho cậu ngày chủ nhật để dành cho anh bạn trai bí ẩn của cậu rồi, hôm nay mà còn từ chối thì đừng trách mình.”
Lời nói vô ý của Phó Chi Dương làm bàn tay đang xoay xoay cốc nước trên tay Lý Khánh Bằng ngưng lại, anh giả vờ hỏi Đổng Tây: “Đổng Tây có bạn trai rồi sao?”
Phó Chi Dương liền xen vào, nhìn Đổng Tây vẻ trách móc: “Nghe nói là thanh mai trúc mã, nhưng Đổng Tây giấu kín quá nên đến giờ em chưa gặp được mặt nữa.”
“Không phải mình giấu…”
“Cậu đừng nói dối mình nữa, định nói anh ta ngồi tù sáu năm nữa à, mình không bao giờ tin đâu.”
Sắc mặt Lý Khánh Bằng càng tệ hơn, nhưng anh vẫn cố giữ nét phong độ mà hỏi: “Vậy mà làm anh cứ tưởng Đổng Tây đây vẫn còn độc thân.”
“Lúc đầu em cũng nghĩ là vậy, gần đây mới biết được Đổng Tây có người yêu rồi, anh xem, bao nhiêu chàng trai tốt nhất trong trường đều theo đuổi, cô ấy đều bỏ mặc, tối ngày nhớ tới cái anh chàng kia, cả lúc ngủ gật trong lớp cũng gọi tên anh ta.”
Đổng Tây liền phản ứng, cô ngạc nhiên hỏi: “Mình có sao?”
“Anh Hàn, anh Hàn. Cậu tưởng mình không nghe chắc. Có đúng không? Anh ta tên Hàn?”
Nhìn cái vẻ mặt ửng đỏ ngượng ngùng của Đổng Tây thì cả Lý Khánh Bằng và Phó Chi Dương đều chắc chắn đều ấy, Lý Khánh Bằng càng nhìn Đổng Tây chăm chú hơn, anh rất tò mò ai mà có bản lĩnh khiến cô gái này si mê đến thế. Chiều hôm ấy Đổng Tây không thể tiếp tục đi xin việc, Phó Chi Dương một hai bắt buộc mời Đổng Tây ăn tối, không từ chối được nên cũng đành làm kì đà cản trở hai người họ hẹn hò. Suốt buổi ăn, Đổng Tây im lặng không nói nhiều, chỉ mong bữa ăn này mau trôi qua để cô còn thoát khỏi cái ánh mắt kì lạ của chàng trai kia, chẳng hiểu sao mà anh ta cứ thỉnh thoảng là nhìn Đổng Tây làm cô cảm thấy không hay tí nào.