Đọc truyện Là Ai Nợ Ai: Chân Tình – Chương 122: Không Thể Tha Thứ.
“Tôi vẫn không thể nào tha thứ cho cô ấy, nhưng nhân quả đều có báo ứng, chúng ta không có quyền quyết định. Ngụy Hàn… Hứa với tôi, anh đừng xen vào chuyện này nữa có được không?”
***
Đưa Đổng Tây trở về phòng bệnh viện, bác sĩ đến kiểm tra nói sức khỏe cô suy nhược quá độ, bảo ở lại bệnh viện truyền nước biển vài ngày thì sẽ không sao. Lương Ứng Nhiên vừa rồi thấy cả người Ngụy Hàn đều ướt đẫm nên đã về nhà lấy quần áo đến bệnh viện cho Ngụy Hàn thay, Từ Tâm Di nhìn Đổng Tây mặt trắng bệch nằm trên giường bệnh, lại nhìn Ngụy Hàn ngồi bên giường nắm chặt tay Đổng Tây không buông, cô và Lương Ứng Nhiên chỉ biết thở dài rồi rời khỏi đó, để lại không gian yên tĩnh cho hai người họ.
Ngụy Hàn trầm tư rất lâu, đến khi cửa phòng lại mở thì anh mới ngẩng đầu lên nhìn. Nguyễn Hằng Tuệ vừa hoàn thành xong cuộc phẫu thuật, vừa rồi đụng mặt vợ chồng Lương Ứng Nhiên bên ngoài, nghe họ nói rõ tình hình thì không thể không đến tìm Ngụy Hàn. Cô đến ngồi xuống sofa gần đó, liếc mắt nhìn Ngụy Hàn, chưa kịp lên tiếng thì đã nghe Ngụy Hàn lạnh nhạt bảo.
“Chuyện lớn như thế mà cô còn che giấu cả tôi. Bác sĩ Nguyễn, cô giỏi thật đấy.”
“Là cô ấy không cho tôi nói.”
“Cô ấy không cho là cô không nói?”
“Anh có biết cái gì là bí mật nghề nghiệp không?” Nguyễn Hằng Tuệ hừ lạnh, Ngụy Hàn không nói gì nữa, cô đành thở dài bất lực nói: “Rõ ràng hai người yêu nhau, nhưng lại vô tình làm tổn thương đối phương.”
Anh nhìn sang Đổng Tây, giọng dường như trầm xuống: “Cô ấy không yêu tôi… Không cần con của chúng tôi.”
“Anh dám chắc cô ấy không yêu anh? Ngụy Hàn… Anh…” Lần này Nguyễn Hằng Tuệ bức xúc mà đứng dậy, đi đến bên giường, nói rất rõ ràng: “Anh làm chồng như thế nào mà để vợ mình đau chật vật đến gần như ngất đi cũng không biết? Nếu cô ấy không gọi cho tôi thì có lẽ giờ còn đang gặp nguy hiểm kìa. Thật vô trách nhiệm!”
Ngụy Hàn đương nhiên không cách nào phản bác, anh đúng là rất vô ý, cô nói cô đau bụng do hành kinh, qua kì kinh nguyệt vẫn còn đau bụng vậy mà anh lại tin những gì cô nói, chỉ là hiện tượng thông thường.
“Là tôi vô trách nhiệm.”
“Còn nữa… Tôi thật chịu hết được rồi, cô ấy không để tôi nói, nhưng nếu không nói quả thật là tôi để trong lòng đến nghẹn chết thôi. Đổng Tây không phải đi phá thai mà là cô ấy bị sẩy thai.”
“Cái gì?”
“Tim thai rất yếu nên bác sĩ khuyên Đổng Tây bỏ cái thai, cô ấy một mực không đồng ý, một mình chịu đau đớn suốt mấy tiếng trong phòng bệnh cũng nhất quyết không đồng ý. Anh biết cô ấy nói gì không? Cô ấy nói một giây cũng không từ bỏ, giữa lúc như thế cô ấy còn không để tôi báo cho anh biết. Đến cuối cùng cô ấy vì đau quá mà ngất đi, thai chết trong bụng, là tôi quyết định đưa cô ấy vào phòng phẫu thuật để đảm bảo an toàn cho cô ấy. Anh muốn trách đúng không? Có trách thì trách tôi đây này!”
Dường như Ngụy Hàn đã không còn tâm trạng đâu mà nghe bác sĩ Nguyễn nói thêm nữa, tay anh càng siết mạnh lấy tay Đổng Tây, mắt nhìn cô không rời. Nguyễn Hằng Tuệ nhìn hai người như vậy, lại thở dài não nề.
“Tôi bó tay với hai người rồi, một người im lặng, một người hiểu lầm. Cô ấy rất đáng thương… Anh Ngụy, tôi thấy hai người có chuyện gì thì cứ nói rõ một lần, cứ dây dưa như vậy cũng không phải cách.”
Nguyễn Hằng Tuệ chỉnh lại dây truyền dịch rồi cũng không nghe Ngụy Hàn đáp lời, thế là cô dặn dò.
“Cô ấy vừa sẩy thai, sức khỏe rất yếu, tốt nhất anh đừng để cô ấy kích động mà bỏ đi ra ngoài nữa.”
“Được rồi. Cảm ơn cô.” Cuối cùng Ngụy Hàn cũng nói được một lời với Nguyễn Hằng Tuệ, lời cảm ơn vô cùng chân thành.
“Chuyện nên làm.”
Bác sĩ Nguyễn rời khỏi rồi, Ngụy Hàn lại quay sang nhìn Đổng Tây, anh đưa tay cô áp vào má mình, tay còn lại vuốt ve dọc theo gương mặt của cô. Nước mắt anh lại không kiềm được mà rơi xuống, anh khẽ nói.
“Tiểu Tây… Xin lỗi…” Xin lỗi vì đã trách lầm em.
Anh luôn nghĩ là cô không cần con của hai người, nhưng không phải thế, cô rất cần nó, còn mạo hiểm vì nó. Không ai biết vừa rồi anh nghe bác sĩ Nguyễn nói thế, tâm tình anh đã kích động thế nào. Ngụy Hàn lại hôn lên bàn tay Đổng Tây, không nói nên được lời nào nữa.
Đợi lúc Đổng Tây tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau, vừa mở mắt đã chạm ngay gương mặt ở cự li gần của Ngụy Hàn. Anh thấy cô tỉnh thì liền nở nụ cười.
“Tiểu Tây…”
Trong phòng còn có Từ Tâm Di, sáng nay cô ở nhà hầm canh, sẵn đường đưa Tiểu Niệm đi học nên mang đến cho Đổng Tây một thể, vừa lúc Đổng Tây cũng tỉnh, cô cũng chạy đến bên giường.
“Dâu Tây! Cậu thấy sao rồi? Còn khó chịu không?”
“Mình không sao…”
Cô hoàn toàn phớt lờ Ngụy Hàn mà trả lời Từ Tâm Di, vừa định chống tay ngồi dậy thì bên cạnh đã có người đỡ ngay. Ngụy Hàn nhẹ nhàng đỡ Đổng Tây tựa vào đầu giường, Từ Tâm Di rất nhanh đã đổ canh hầm ra bát mà đưa vào tay Ngụy Hàn.
“Anh Ngụy… Anh ở đây cùng Dâu Tây nhé, Ứng Nhiên và Tiểu Niệm còn đợi tôi ở dưới lầu.”
“Cảm ơn cô, Tâm Di.”
Từ Tâm Di mỉm cười đầy ẩn ý, sau đó lại liếc mắt nhìn Đổng Tây, cảnh cáo: “Còn cậu đấy! Cứng đầu!”
Đổng Tây không có phản bác, chỉ cười trừ cho qua. Đợi Từ Tâm Di đi rồi, trong phòng chỉ còn hai người, Ngụy Hàn mới đưa thìa canh lên.
“Ăn một chút…”
“Anh còn ở đây làm gì?”
“Đương nhiên là chăm sóc em rồi.”
“Không cần. Tôi tự biết chăm sóc mình.” Cô nghiêng mặt, chẳng thèm nhìn Ngụy Hàn một cái.
Ngụy Hàn đặt bát canh xuống bàn, ngồi xuống giường rồi bất chợt ôm Đổng Tây vào lòng, cô vừa chống tay định xô anh ra thì lại nghe anh nói.
“Tiểu Tây. Là anh không tốt, không nên trách lầm em. Xin lỗi Tiểu Tây… Thật lòng xin lỗi em.”
Vừa nghe đã biết anh rõ ràng mọi chuyện rồi, hẳn là bác sĩ Nguyễn nói cho anh biết. Đổng Tây lặng thinh không phản ứng, Ngụy Hàn chờ đợi mãi cũng không thấy cô nói lời nào, anh đành buông cô ra.
“Vẫn còn giận anh sao?”
“Ngụy Hàn… Anh có cảm thấy chúng ta như thế này chỉ làm cả hai khó chịu không? Sao không buông tha cho nhau một lần?”
“Em hỏi anh sao không thể buông tha cho nhau một lần? Vậy sao em không thử một lần thôi, một lần tha thứ cho anh?”
“Tha thứ cho anh…” Đổng Tây tự mình nhắc lại câu nói đó, Ngụy Hàn liền giữ lấy vai cô, để cô nhìn vào đôi mắt thâm tình của anh.
“Đúng! Tha thứ cho anh, em và anh sống cuộc sống thật bình yên.”
Lần này Đổng Tây lại não nề lắc đầu, cô không cho anh đáp án, chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngụy Hàn… Anh không biết sao? Cuộc sống bình yên mà anh nói không phải như tôi mong muốn. Anh dùng danh vọng, quyền lực để trả thù, để lấy lại những gì anh đã mất. Còn tôi, tôi chỉ cần những năm tháng bình lặng ngày qua ngày không có tranh giành.
Vài ngày sau Đổng Tây ra viện, Ngụy Hàn tạm giao công việc ở công ty cho Lương Ứng Nhiên xử lí, anh liền ở nhà suốt tuần để chăm sóc cho vợ mình thật chu đáu. Đổng Tây không nhắc gì đến chuyện đứa con, Ngụy Hàn và những người khác cũng nào dám nhắc đến, thế là chuyện đó cứ như thế mà trôi qua, lạc vào miền quá khứ. Nhưng mỗi khi bất chợt nghĩ đến từng có một sinh mệnh bé nhỏ tồn tại trong cơ thể mình, Đổng Tây lại cảm thấy chua xót.
Hứa Mạnh vừa đến Tân Nam đã nghe được Ngụy tổng bỏ bê công việc ở nhà làm người chồng đúng mực. Ông có nghe Lương Ứng Nhiên nói qua việc Đổng Tây sẩy thai, nên cố tình mua hoa quả, nhân sâm, thuốc bổ đến nhà thăm cô.
“Đổng Đổng!”
Đổng Tây đang ngồi ở sofa móc len thì nghe tiếng gọi ở ngoài cửa, Ngụy Hàn mở cửa cho Hứa Mạnh đi vào. Đổng Tây vừa thấy ông thì đã bỏ cuộn len xuống, mỉm cười với Hứa Mạnh.
“Chú Hứa. Lâu quá không gặp.”
Ông hai tay xách hai túi đồ rồi đặt xuống đầy bàn, vừa thấy gương mặt xanh xao của Đổng Tây thì lại quay sang mắt lớn mắt nhỏ cùng Ngụy Hàn.
“Tiểu Ngụy! Có phải cậu bắt nạt Đổng Đổng nhà chúng tôi không? Xem con bé… xem con bé kìa… tôi nhìn còn phải xót xa.”
Người vô tội kia cũng nhìn vào mặt vợ mình, nói xót xa, có ai xót xa bằng anh chứ. Ngụy Hàn chỉ cười cười không đáp, Hứa Mạnh lại hắn giọng lớn tiếng.
“Tôi muốn uống loại trà ngon nhất ở nhà của cậu. Cậu đi pha đi!”
Vừa nghe đã biết Hứa Mạnh muốn nói chuyện riêng với Đổng Tây, Ngụy Hàn cũng không có chút ý kiến mà đi vào bếp, sẵn tiện nấu luôn vài món để chiêu đãi ông chú này.
Hứa Mạnh ngồi xuống sofa đối diện, thần sắc cũng có chút nghiêm chỉnh hơn: “Hôm đám cưới chú có việc phải đi nên không có thời gian nói chuyện cùng con. Đổng Đổng! Chuyện của hai đứa chú có nghe qua, chú biết là con chịu nhiều khổ sở, con đừng lo, chú cũng đã đánh tiểu Ngụy một trận ra hồn, sau này bảo đảm nó không dám ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, bằng không chú sẽ khiến cho nó tuyệt tử tuyệt tôn.”
Người nào đó vừa nghe thấy, ở trong bếp liền làm rơi cái thìa trên tay. Hứa Mạnh hướng vào bếp trừng mắt rồi lại quay sang cười tươi với Đổng Tây.
“Đổng Đổng này, con nói xem Ngụy Hàn có bắt nạt con không? Chú sẽ lấy lại công bằng cho con.”
“Chứ Hứa… Cảm ơn chú.”
“Đứa trẻ ngốc này… Cảm ơn cái gì chứ, đều là người một nhà.” Ông liền nhớ đến mấy hộp thuốc bổ thượng hạng của mình, đành loay hoay tìm: “Chú có mua thuốc bổ cho con, mỗi ngày con lấy ra hầm một ít, uống vào sức khỏe sẽ hồi phục rất nhanh, để xem… ở đâu rồi nhỉ?”
Nhìn Hứa Mạnh như thế, Đổng Tây bỗng thấy được hình bóng của bố mình, hai người dường như có vài điểm giống nhau, bên ngoài thì lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng đối với cô lại rất mực quan tâm.
Buổi chiều Hứa Mạnh ở lại dùng cơm cùng Ngụy Hàn và Đổng Tây, đến tối lại ngồi đánh cờ uống trà cùng Ngụy Hàn. Đổng Tây biết Hứa Mạnh thích trà, cô đích thân vào bếp chọn trà ngon, đun nước nóng pha cho ông một bình trà thượng hạng.
Nhờ phúc của Hứa Mạnh mà Ngụy Hàn lại có cơ hội uống trà của Đổng Tây pha, cái mùi vị ấy cứ như ba năm trước, một chút cũng không thay đổi, là cái hương vị mà anh tìm kiếm suốt ba năm qua. Thế là anh cứ cầm tách trà lên uống từ tách này đến tách khác, rất biết hưởng thụ.
Đến tận tám giờ Hứa Mạnh mới quyết định đi về, Đổng Tây cùng Ngụy Hàn tiễn ông ra cổng, cô còn nói.
“Chú Hứa, có thời gian lại đến nhé?”
Đương nhiên cầu còn không được, Hứa Mạnh ngay lập tức gật đầu, cười lớn: “Tất nhiên rồi…” Ông đến kéo tay Đổng Tây qua một bên, tránh Ngụy Hàn xa một chút mới nhỏ giọng bảo: “Đổng Đổng! Tiểu Ngụy cũng rất đáng thương, con xem tha thứ được thì tha thứ cho nó.”
“Chuyện đó… Cháu vẫn chưa nghĩ đến.”
“Còn nữa, đại ca của chú… à… là gã họ Tàu đó, ông ấy cũng rất thương con, thật ra chuyện của Dương Chấn Khải và tiểu Ngụy làm ông ta rất khó xử, con thông cảm cho ông ta được không?”
Đổng Tây từ lâu đã không còn oán giận gì Tàu Dũng nên thẳng thắn nói ngay: “Cháu không còn trách chú ấy.”
“Vậy thì tốt quá rồi. Hôm nào chú sẽ cùng đại ca đến nhà hai đứa chơi.”
Ngụy Hàn đứng đó nhìn một lớn một nhỏ thì thì thầm thầm, không nhịn được mà tiến đến. Hứa Mạnh vừa trông thấy Ngụy Hàn tiến đến thì đã cười hà hà.
“Chú về đây… Cảm ơn bữa cơm của hai đứa.”
Hứa Mạnh đi rồi, Đổng Tây cũng sải bước vào trong. Ngụy Hàn rất nhanh đem cô ôm vào lòng, vừa đi vừa hỏi.
“Chú Hứa nói gì với em vậy?”
“Cũng không có gì quan trọng…”
Anh biết cô không muốn nói nên cũng không ép. Hôm nay Hứa Mạnh đến nhà chủ yếu là bàn chuyện tư, về việc dự án ở Bắc Vinh ông không hề nhắc đến, có lẽ Thiên Mặc Hy đã xử lí ổn thỏa với Dương gia, Ngụy Hàn cũng thấy nhẹ nhỏm, xem ra thời gian tới anh phải tranh thủ thời gian ở cạnh cô vợ nhỏ của anh mới được.
Được Ngụy Hàn chăm sóc đầy đủ, sức khỏe Đổng Tây hồi phục rất nhanh. Cô không muốn ngày ngày đối mặt cùng anh nên quyết định đến Sắc Hương phụ giúp Từ Tâm Di. Ngụy Hàn không ngăn được nên đành chiều ý cô, anh mỗi sáng đưa Đổng Tây đi đến Sắc Hương rồi bản thân lại đến Mộ Cần giải quyết mấy chồng văn kiện trong suốt hai tuần anh không đến công ty.
Thời gian qua Dương Chấn Khải ở Bắc Vinh tận lực thâu tóm thế lực các cổ đông ở Dương thị. Anh không đến Tân Nam nhưng vẫn không quên gọi điện thoại cho Đổng Tây, hỏi thăm tình hình của cô, bảo cô nhất định phải đợi anh. Lần nào Đổng Tây vừa có ý định mở miệng khuyên anh thì anh lại nói sang chuyện khác, không muốn nhắc về chuyện đó. Đổng Tây cũng không biết làm sao, cứ thuận theo tự nhiên vậy.
Thứ hai Tiểu Niệm phải đến bệnh viện khám sức khỏe định kì, Từ Tâm Di kéo luôn cả Đổng Tây đến bệnh viện cùng mình. Nhìn thấy Tiểu Niệm nhảy chân sáo phía trước, hai người đi phía sau cũng bật cười.
“Di Di! Tiểu Niệm quả thật rất đáng yêu.”
“Tiểu Niệm còn rất hiểu chuyện, lại biết quan tâm người khác. Mình cảm thấy rất may mắn vì có Tiểu Niệm.” Như nhận ra điều gì đó, Từ Tâm Di nhìn sang bên cạnh, thấy Đổng Tây nhìn Tiểu Niệm đến thất thần, cô đưa tay choàng lấy tay Đổng Tây: “Dâu Tây này… Thật ra hạnh phúc rất đơn giản, có khi ngay ở trước mắt. Mình trước kia không nghĩ là sẽ giữ lại Tiểu Niệm, nhưng khi có con bé rồi, mình lại cảm thấy mình quyết định không sai một tí nào, Tiểu Niệm chính là niềm hạnh phúc của mình.”
Cứ nghĩ đến khoảng thời gian vừa biết mình mang thai đứa con mà không biết mặt bố nó là ai, Từ Tâm Di lúc đó đã hoảng loạn ra sao. Nhưng cô lại cảm thấy sợ hãi hơn nếu như khi ấy mình quyết định bỏ Tiểu Niệm, hẳn là cô sẽ hối hận cả đời.
“Dâu Tây… Mình biết mình là người ngoài cuộc không có quyền xen vào, nhưng cậu hãy bình tâm suy nghĩ lại những gì mình nói có được không? Thử mở lòng một lần nữa… Tha thứ một lần nữa. Cậu sẽ cảm thấy thoải mái hơn hiện tại rất rất nhiều.”
“Có thể mình chưa đủ dũng khí đó…”
Đến khoa nhi, Từ Tâm Di dẫn Tiểu Niệm vào khám, Đổng Tây ngồi chờ bên ngoài. Cô nhìn từng đứa trẻ được bố mẹ dẫn đi khám, trông chúng đáng yêu làm sao. Cảm giác của Đổng Tây chính là, có một đứa con cũng rất hạnh phúc. Nghĩ đến lời bác sĩ, lòng Đổng Tây lại đầy ưu tư, vô thức sờ bụng, chẳng biết cô còn có thể mang thai nữa không.
Vừa nghĩ đến vấn đề này, ngay cả Đổng Tây cũng cảm thấy hốt hoảng, tại sao cô lại nghĩ đến vấn đề đó, cứ tự nhiên muốn một đứa con, mà bố nó lại là Ngụy Hàn. Đổng Tây liền lắc đầu, xua tan mọi suy nghĩ.
“Đổng Tây!”
Đổng Tây ngẩng đầu liền thấy người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi, ăn mặc sang trọng, nhưng gương mặt lại phủ đầy tầng lớn thời gian, nơi mí mặt xuất hiện nếp nhăn. Thế mà nhìn bà vẫn trang trọng và quý phái như ngày nào, gặp bà, Đổng Tây có chút kinh ngạc, nhưng rồi cũng đứng lên, lịch sự chào lại.
“Bác Phó… Chào bác.”
Từ Tâm Di đang trong phòng khám thì nhận được tin nhắn của Đổng Tây, cô nói có chút việc nên về trước, Từ Tâm Di không mảy may nghi ngờ mà tin ngay.
Phó Như Ngọc cùng Đổng Tây đi dọc theo dãy hành lang bệnh viện, đến lầu sáu, cửa thang máy mở ra, Phó Như Ngọc lại dẫn Đổng Tây đến một gian phòng. Bà đứng ở cửa, quay sang nhìn Đổng Tây, thấy cô không có chút hồi hộp hay lo lắng, bà mới mở cửa ra. Bên trong là căn phòng bệnh rộng lớn đầy đủ tiện nghi, Đổng Tây đảo mắt một vòng, liền thấy ngay người nằm trên giường bệnh, trên tay vẫn ghim ống truyền dịch.
“Đổng Tây! Bác biết mình không có tư cách yêu cầu con đến đây, nhưng… nhưng… con đến gặp Chi Dương một lần đi được không?”
Đổng Tây cầm chặt túi xách trên tay, bước thật chậm vào trong, đến bên giường bệnh, cô nhìn chằm chằm cô gái nằm ở đó, gương mặt trắng trẻo hồng hào tựa như đóa hồng ngày nào không còn nữa. Phó Chi Dương mang gương mặt tái nhợt không chút máu nằm bất động trên giường, đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như mọi thứ trước mắt đều không tồn tại.
Nếu nói hận, Đổng Tây quả thật rất hận Phó Chi Dương, cô ta mù oán yêu Ngụy Hàn đến mức ép Đổng Tây chết trong nhục nhã cho bằng được. Cứ nghĩ rằng cả đời chẳng thể nào có đủ can đảm gặp lại Phó Chi Dương, nhưng hôm nay nhìn cô ấy thành ra như vậy, Đổng Tây mới biết, gặp mặt, cũng chỉ vậy thôi, không hơn không kém.
Nhìn thấy Đổng Tây vẫn không có chút động tĩnh nào, Phó Như Ngọc mới bước đến, cũng nhìn con gái mình mà nghẹn ngào lên tiếng: “Nó như vậy đã ba năm rồi, nằm đó không có chút phản ứng, cũng không biết là tỉnh hay mê, nếu nó không mở mắt, bác còn tưởng là nó trở thành người thực vật rồi. Vậy mà khi nó mở mắt thì nó cứ như vậy, như không nhìn thấy ai cả…”
“Là Ngụy Hàn làm?”
“Là nó tự làm tự chịu…”
Từ khi Đổng Tây trở về bên cạnh Ngụy Hàn, cô chưa từng nhắc đến Phó Chi Dương, thỉnh thoảng nhớ đến đoạn quá khứ kia, cô cũng thừa biết hẳn là Phó Chi Dương cũng sống không tốt đẹp gì. Hôm nay đến đây, cô mới biết rằng lời Ngụy Hàn nói chưa hề sai, anh nói sẽ trả thù cho cô, mà Phó Chi Dương chính là đối tượng đầu tiên.
“Chi Dương… Tôi rất hận cô. Trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ đến cô lại độc ác như vậy, lại đối với tôi như vậy… nên khi bọn người đó bắt tôi, tôi vừa nghe giọng nói của cô thì tôi hận cô đến thấu xương. Rất hận.”
“Đổng Tây! Bác biết… bác biết Chi Dương phạm sai lầm không thể tha thứ, nhưng con xem nó đã chịu trừng phạt như vậy rồi, bác xin con…” Phó Như Ngọc quay sang nắm tay Đổng Tây, nước mắt bà rơi đầy mặt: “Hôm nay bác đưa con đến đây cũng để con biết Chi Dương đã chịu trừng phạt thích đáng rồi. Con tha thứ cho nó đi… Bác xin con.”
Đổng Tây rút tay mình lại, đáp ngắn gọn: “Bác xin con làm gì, con tha thứ hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng đến cô ấy.”
“Không phải… Đổng Tây! Là con không biết, năm xưa Ngụy Hàn đã đem những gì con gánh chịu trút hết lên người Chi Dương, thậm chí còn muốn mạng con bé. Nhưng cậu ta nói là Chi Dương nợ con, đợi con quay về thì cậu ta sẽ để con đích thân đòi… Vậy nên Đổng Tây, bác biết con hận Chi Dương, nhưng xin con thương cho người mẹ này, tha cho Chi Dương đi được không?”
Vừa nghe nói, Đổng Tây liền nhìn về phía Phó Chi Dương, những gì cô gánh chịu? Nghĩ đến đó, Đổng Tây liền run rẩy, cô liền xoay người định rời khỏi. Phó Như Ngọc rất nhanh lại níu tay Đổng Tây mà van xin.
“Đổng Tây! Nếu con muốn trách thì trách bác đi, là bác không biết dạy con gái, để con bé từ nhỏ đã ngang ngược hiếu thắng. Là bác không biết đúng sai, để mặc nó tiếp cận Ngụy Hàn, hãm hại con. Đổng Tây! Chi Dương từ nhỏ đã không có một gia đình hoàn hảo, nó có ông bố vô trách nhiệm, có người mẹ không biết quan tâm… Con trách bác, hận bác cũng được, cầu xin con tha cho Chi Dương…”
“Bác Phó… Bác buông ra đi có được không?” Đổng Tây định rút tay lại mà Phó Như Ngọc cứ ghì chặt, bà khóc rống lên: “Cũng tại cái tên khốn kiếp Trần Thắng Ninh vô trách nhiệm đó, làm bao nhiêu điều ác đều bắt con gái gánh chịu…”
Nghe đến tên Trần Thắng Ninh, Đổng Tây còn nghĩ mình nghe nhầm, cô mấp mái môi, cuối cùng mới cất giọng hỏi lại: “Bác nói… Trần Thắng Ninh… ông ta là bố của Chi Dương? Là Trần Thắng Ninh? Là…”
“Ông ta là bố dượng của con. Chính là cái tên vô lương tâm đó…”
Phó Như Ngọc cắt ngang lời Đổng Tây mà khẳng định luôn Trần Thắng Ninh là bố dượng cô. Đổng Tây ngây người, cô là bạn với Phó Chi Dương bao năm, chưa bao giờ nghe cô ấy nhắc về bố, cũng mãi không ngờ mình cùng Phó Chi Dương chính là đã có liên hệ từ rất lâu rồi.
“Bác… Bác Phó… Bác buông tay con ra đi. Con phải về rồi.”
“Con vẫn chưa đồng ý với bác, bác tin chỉ cần con nói một tiếng, Ngụy Hàn sẽ tha cho Chi Dương. Đổng Tây! Con rộng lượng tha thứ cho Chi Dương đi, bác nguyện nửa đời sau sẽ ăn chay niệm phật để sám hối lỗi lầm thay con gái. Đổng Tây… bác xin con… xin con mà…”
“Bác đừng ép con.”
“Không phải bác ép con, là bác cầu xin con.”
“Mẹ… Không cần… Không cần cầu xin…”
Là tiếng nói vọng lại từ giường bệnh, Phó Như Ngọc hoảng hốt nhìn con gái, Đổng Tây lại chỉ ngạc nhiên một lát rồi thôi, nhân lúc bà không để ý, cô gạt tay bà rồi bỏ chạy ra ngoài. Phó Như Ngọc nơi này mặt không hết hoảng sợ, tức giận với con gái.
“Ai bảo con lên tiếng hả? Đổng Tây mà nói với Ngụy Hàn con đã bình phục rồi thì phải làm sao?”
Phó Chi Dương nhìn ra bầu trời ngoài kia, bình tĩnh nói: “Cô ấy sẽ không nói đâu.”
Đổng Tây bỏ chạy một mạch ra khỏi bệnh viện rồi leo lên một chiếc taxi. Cô đi thẳng về nhà, ngồi thừ người trên sofa, mặc cho Đậu trắng không ngừng cọ cọ đầu vào chân cô.
Ngụy Hàn về nhà vào xế chiều, anh có qua Sắc Hương đón cô nhưng Từ Tâm Di nói cô đã về từ sớm, anh không yên tâm mà gọi điện, cô cũng chẳng nghe máy, Ngụy Hàn đành lái xe về nhà xem trước. Vừa bước vào phòng khách đã thấy Đổng Tây nằm gụt trên sofa mà ngủ, Ngụy Hàn tiến đến cầm điện thoại cô lên mới biết là đã hết pin. Anh ngồi xuống cạnh cô, Đổng Tây liền phát giác được, mơ màng mở mắt.
“Sao không lên phòng ngủ?”
Đổng Tây chống tay ngồi dậy, nhìn qua đồng hồ, đáp qua loa: “Chỉ vừa chợp mắt một tí thôi.”
Anh thấy trán cô đẫm mồ hôi thì đưa tay lên lau, Đổng Tây liền nghiêng người né tránh. Ngụy Hàn tiến đến ôm lấy Đổng Tây, vùi đầu vào cổ cô mà hôn. Từ ngày cô sẩy thai, gần như hai người chưa từng thân mật, Ngụy Hàn luôn đặt sức khỏe Đổng Tây là trên hết, bất quá chỉ hôn cô cho đỡ nghiện. Anh hôn lên vành tay Đổng Tây, âm giọng đầy mị lực mà khẽ hỏi: “Lúc trưa đã đi đâu?”
“Gặp Phó Chi Dương.”
Cô thẳng thắn thừa nhận không chút che giấu, Ngụy Hàn nghe đến ba chữ Phó Chi Dương thì ngay lập tức buông Đổng Tây ra, mặt lộ vẻ căng thẳng.
“Là Phó Như Ngọc tìm em?”
“Đúng vậy. Bác ấy dẫn tôi đi gặp Chi Dương.”
Ngụy Hàn cũng bình tĩnh trở lại, anh nói thật: “Anh cũng định đưa em đến tìm cô ta, nhưng hôm nay Phó Như Ngọc đã dẫn em đi rồi. Thế nào? Có gì muốn nói với anh?”
“Tôi hận Phó Chi Dương.”
Đây chính là lời thật lòng của Đổng Tây, cô nói rất rõ ràng, Ngụy Hàn lại im lặng lắng nghe tiếp. Đúng thật là Đổng Tây lại nói thêm.
“Nhưng không đồng nghĩa với việc tôi muốn cô ấy chết. Ngụy Hàn! Anh thật không hiểu những gì tôi đã chịu đâu. Nếu anh hiểu thì anh đã không khiến Phó Chi Dương thành bộ dạng như bây giờ. Anh nói anh giúp tôi đòi nợ, nhưng thật ra anh đang tạo nghiệt, mà thứ oan nghiệt đó lại mang tên tôi.”
“Cô ta đáng bị như vậy. Là cô ta có lỗi với em.” Nói những lời này, ngữ khí của Ngụy Hàn hoàn toàn lạnh lẽo.
“Lỗi của Phó Chi Dương là yêu anh, yêu quá mù oán.”
Mặt Ngụy Hàn trầm xuống, anh suy nghĩ rất lâu, sau đó quay sang ôm Đổng Tây đặt lên đùi mình, nhìn cô mà hỏi.
“Vậy em muốn thế nào?”
“Tôi và Phó Chi Dương coi như sau này không ai nợ ai, cũng không còn chút can hệ.”
“Em muốn như thế mà bỏ qua?”
“Tôi vẫn không thể nào tha thứ cho cô ấy, nhưng nhân quả đều có báo ứng, chúng ta không có quyền quyết định. Ngụy Hàn… Hứa với tôi, anh đừng xen vào chuyện này nữa có được không?”
Lời cô rất nhẹ nhưng nghe vào lại vô cùng kiên định. Ngụy Hàn nhìn Đổng Tây hồi lâu, kết quả vẫn thỏa hiệp mà gật đầu: “Được! Anh hứa với em.”
Ba năm qua Ngụy Hàn dùng Mộ Cần chèn ép Phó Nhất, khiến Phó Như Ngọc không thể nào điều được nguồn tài chính để xoay chuyển tình thế. Mặt khác anh lại khống chế không để Phó Như Ngọc đưa Phó Chi Dương bỏ trốn khỏi tầm kiểm soát của anh. Anh vốn đợi Đổng Tây về để Đổng Tây toàn quyền quyết định chuyện này, giờ cô đã nói thế, anh đương nhiên không thể không hứa với cô.
“Vẫn còn chuyện muốn hỏi?”
Đã bị anh sớm lật tẩy rồi, Đổng Tây lại lần nữa thẳng thắn hỏi: “Năm đó anh muốn lấy gì từ Phó Chi Dương?”
“Em nghĩ sao?”
“Tôi vừa mới biết Trần Thắng Ninh là bố ruột của cô ấy… Cũng cảm thấy có chút liên quan.”
“Em đã biết anh để cô ta đến gần mình là vì mục đích khác, vậy tại sao còn không chịu tha thứ cho anh?”
Bị Ngụy Hàn hỏi ngược lại, Đổng Tây nhanh chân muốn trèo xuống người anh, Ngụy Hàn nhanh tay giữ chặt không cho cô nhút nhích. Đổng Tây lại ngang ngược nói.
“Hai chuyện không liên quan.”
“Được… Không liên quan thì không liên quan…” Anh hôn lên chóp mũi Đổng Tây, cọ cọ mà thì thào: “Có nhiều việc khi chưa làm rõ vẫn chưa thể nói với em. Đợi anh làm rõ rồi sẽ giải thích cặn kẽ cùng em. Được không?”
Cô cũng chỉ Ừm cho qua, vốn dĩ không để tâm lắm. Ngụy Hàn trông dáng vẻ ngoan ngoãn của cô thì không nhịn được cúi xuống ngậm lấy đôi môi hồng, hôn cô đến quên trời đất. Đối với Ngụy Hàn, sự phản kháng của Đổng Tây là vô dụng, cô đành trơ người ra đó, anh muốn hôn thì cứ hôn. Ngụy Hàn hôn đủ rồi, đưa tay nhéo nhẹ cái mũi của cô mà trách móc.
“Không có chút hưởng ứng.”
Cô không đáp, chỉ lười biếng thoát khỏi vòng tay anh rồi đi lên lầu.