Đọc truyện Là Ai Nợ Ai: Chân Tình – Chương 12: Thế Giới Của Anh.
“Nghe tiếng Ngụy Hàn, Đổng Tây không còn cảm giác tay mình đau nữa, cô lấy sức đứng lên nhìn anh mỉm cười: “Anh Hàn!””
***
Ngày hôm sau cô đến trường mới học, bạn bè cũng vô cùng thân thiện. Như thường lệ, Đổng Tây vẫn chỉ ngồi trong lớp học xong rồi chờ reo chuông mà ra về. Cô nhanh như cắt biến mất khỏi trường mà có mặt tại một siêu thị cạnh bệnh viện thành phố, thẻ tín dụng của mẹ cô cho vẫn chưa dùng đến, hôm nay cô sẽ mua nhiều thứ gửi vào cho Ngụy Hàn, chắc anh ở trong cái thế giới đó rất khó chịu. Cô ngồi xe buýt gần hai tiếng mới ra được vùng ngoại ô nơi có trại giam Q, chú bảo vệ vừa thấy cô xách nhiều thứ vào thì đã nhận ra ngay. Trong những năm ông làm ở đây, chỉ xuất hiện duy nhất một cô bé xinh xắn có ánh mắt đầy hy vọng bước vào nơi đầy đen tối này thôi. Cô gửi biếu ông ít hoa quả rồi mọi thứ gửi hết vào cho Ngụy Hàn, ngồi ở phòng đợi anh, Đổng Tây hồi hộp không biết phải thông báo cho anh ra sao, nếu anh biết cô có thể thường xuyên đến thăm anh, vậy anh có vui lên hay không.
Cánh cửa vừa mở, Đổng Tây đã cười tươi rồi xoay lại: “Anh…” Nụ cười trên môi lên đông cứng khi người bước vào là một người cảnh sát. Ông là người đã đưa Ngụy Hàn đến bệnh viện, Đổng Tây vừa nhìn đã có thiện cảm với người đàn ông trung niên tóc đã hoa râm này.
“99587 không muốn gặp cháu.”
“Dạ?” Cô ngẩn người rồi bước đến trước ông ấy: “Không muốn gặp sao ạ?”
“Ừ. Cậu ấy nhờ tôi chuyển lời như thế.”
“Anh ấy bị bệnh sao chú?”
“Rất khỏe.” Thấy mi mắt long lanh của cô bé đã sụp xuống, ông thở dài: “Có lẽ cậu ấy mặc cảm, ai cũng như thế mà.”
“Vâng ạ… Cảm ơn chú…” Nghe ông nói thế lòng cô càng thắt lại, cô cúi đầu lủi thủi đi ra ngoài. Người cảnh giác ấy nhìn theo rồi lắc đầu.
Chiều hôm đó Đổng Tây đứng đợi ở ngoài cửa nhà giam rất lâu. Sáng hôm sau lại ngủ quên dẫn đến đi học muộn nên cô bị giáo viên phạt phải trực nhật nhà vệ sinh một tuần, nhưng cái thái độ thơ thẩn của cô bé khiến giáo viên phải tức điên lên, còn điện thoại về cho người nhà. Đổng Tây không biết người nhà mà cô giáo đã nói chuyện là ai, chỉ biết rằng sau đó người giáo viên càng hà khắc với cô gấp mấy lần. Người khác quên mang tập thì có thể tha thứ, cô quên mang tập liền bị dọn sân trường, bạn cùng bàn không tham gia hoạt động tập thể chỉ bị cảnh cáo, còn cô cũng bận không tham gia mà lại bị phạt trực lớp trong một tháng tới. Cô cũng không để tâm, xem đó như rèn luyện thể lực để khỏi ngã bệnh thôi.
*****
“Ô… Cháu lại đến sao?”
“Tất nhiên rồi ạ…” Cô mỉm cười rối rít khi thấy người cảnh sát Chu vừa bước ra. Ông dần dần cũng thân thiện với cô, vì chính người đã sống hơn nửa đời người cũng phải ngạc nhiên bởi sự kiên trì bền vững của cô bé này. Ông cứ nghĩ rằng ngày hôm đó cô sẽ giận và không đến nữa, vậy mà hôm sau cô vẫn phơi bày cái mặt vui vẻ đến đòi gặp Ngụy Hàn. Đã ba tuần qua, ngày nào cô cũng đến, không sớm thì muộn, khiến cho ông có một suy nghĩ khác về cô nhóc còn mặc trên người bộ đồng phục nữ sinh này. Giờ cũng như thường lệ, cô ngồi ở trên chiếc ghế đá đặt ở một gốc cây to trong sân của trại giam này.
“Anh Hàn… vẫn không chịu gặp cháu sao chú?”
“Cậu ta ngày nào cũng như khúc gỗ, lầm lầm lì lì.”
“Ơ… Sao chú nói anh ấy là khúc gỗ chứ?”
Cảnh sát Chu bật cười, ông ngồi xuống cạnh cô bé: “Cái thằng nhóc đó, rất cứng đầu… Tốt!”
“Rốt cuộc chú khen hay chê anh Hàn vậy?”
“Chú đang khen đấy thôi.” Ông nhìn vào đôi mắt trong sáng của cô gái, rất ngây thơ, không ngờ ở nơi này còn có thể tồn tại một tâm hồn như thế. Ông làm ở trại giam hơn mấy mươi năm, đây là trường hợp đầu tiên, cũng không ít người đến thăm người tù, nhưng thời gian sau đều biệt tích, họ đều khinh bỉ cái gọi là tội phạm.
Đổng Tây sờ lên mặt mình rồi hỏi cảnh sát Chu: “Chú… Có phải mặt cháu dính gì không?”
“À… Chú thấy 99587 rất có phước đấy.”
“Là sao ạ?” Cô ngẩn người rồi hỏi.
“Có người em gái tốt như cháu.”
Gương mặt Đổng Tây sa sầm. Cô vội phản bác lại: “Cháu có phải em gái anh ấy đâu.”
Ông phì cười rồi quay lại vỗ nhẹ lên vai cô: “Không phải thì thôi. Nhưng cháu muốn gặp thằng nhóc đó không?”
“Muốn ạ!” Vừa nghe tới cơ hội cô liền nắm bắt, tay cũng giữ chặt tay cảnh sát Chu: “Chú ơi, chú giúp cháu đi, cháu xin chú, cháu nhớ anh Hàn lắm.”
*****
Chủ nhật, Đổng Tây thức dậy thật sớm rồi đón xe buýt đến ngay trại giam, nhưng không như mọi khi mà đến cổng chính chờ nữa. Lần này cô đi theo con đường mòn phía sau rồi băng qua cánh đồng lúa chín thơm ngát. Đổng Tây ngừng chân rồi nhìn những hạt sương còn đọng lại trên lá, cô cúi xuống nhìn nó, rất long lanh, rất sạch sẽ. Sau đó cô dang rộng đôi tay mà ngửa đầu hít sâu bầu không khí trong lành này. Thiên nhiên mới là thứ bình yên nhất.
“Anh Hàn… Nhất định phải có một ngày anh cùng em tận hưởng buổi sáng như thế này…” Cô thề với lòng mình, ngày đó chắc chắn sẽ có, sẽ có.
Qua những bụi cây rậm rạp, Đổng Tây hé mắt nhìn sang bên kia, cái lưới sắt cao gần bốn mét chắc chắn đã ngăn cách thế giới này với thế giới bên ngoài. Ở giữa còn có một con kênh nhỏ, cô chỉ tiếc không thể nhảy qua để đu lấy cái hàng rào mà thôi. Bỗng đang nhìn ngó thì thấy một tốp người đi từ phía cửa trong kia ra ngoài bãi sân rộng trong hàng rào. Đổng Tây liền hớn hở hẳn lên, cô lấy tay vén mấy cành cây trong bụi rậm này ra để có thể nhìn rõ. Cảnh sát Chu nói chủ nhật anh sẽ ra ngoài đây tham gia hoạt động của những người tù.
“Anh… Hàn…” Nhém tí Đổng Tây đã kêu lên khi xác định rõ đối phương, nhưng cô đã kịp dùng tay che kín miệng mình. Đôi mắt to tròn lại lần nữa rơi lệ vì anh, trước mắt Đổng Tây giờ đây, là anh. Ngụy Hàn đây sao? Đổng Tây cảm thấy có cái gì đó xuyên chặt vào trái tim mình, sao mà đau đến thế, đau đến nước mắt không kiềm được mà phải bật ra. Anh trong bộ đồ tù nhân đang đứng dựa vào bức tường, mặt lạnh tanh, không có chút cảm giác. Trong khi những người tù nhân khác đã hòa nhập, còn tụ lại nói chuyện cười giỡn xem như mình đang ở ngoài xã hội. Chỉ anh, lẻ loi, đơn độc. Trên mặt anh, khóe mắt anh, khóe môi anh đều đầy những vết bầm. Đổng Tây nhớ về sắc thái lúc cảnh sát Chu nói về anh. Cứng đầu? Ý ông ấy nói là anh đã cứng đầu cam chịu những trận đánh đập khủng khiếp của những người tù khác sao? Nghĩ tới thôi mà cô đã sợ đến nổi lạnh toát xương sống. Từ đầu biết rằng thế giới đó luôn như thế, đến giờ mới thực sự hiểu cái gì gọi là địa ngục trần gian.
“Anh Hàn… Sao không chịu gặp em? Anh định bỏ mặc em luôn sao? Anh Hàn…” Vậy mà cô từng nghĩ rằng cuộc sống trong căn hộ của mình là thê thảm, giờ Đổng Tây mới thấm thía, cô có cuộc sống tốt hơn anh biết bao nhiêu.
Cảnh sát Chu vừa bước vào, ông tiến đến nói gì đó với Ngụy Hàn, anh chỉ trả lời qua loa rồi quay đầu đi nơi khác. Đổng Tây đang chăm chú nhìn theo thì bỗng phát hiện trên tay mình có gì đó rất trơn, cô từ từ cúi đầu và thản nhiên lớn tiếng thét lên: “Á! Rắn! Á… á… á….!”
Ầm… Nước tung tóe bắn lên cùng tiếng thét kinh hoàng trước đó làm tất cả mọi người đều chú ý đến vật vừa rơi xuống con kênh ngoài kia. Ngụy Hàn nghe thấy tiếng đã nghi ngờ có phải cô không, vậy mà lúc vừa ngoảnh đầu nhìn đã trông thấy cô bay thẳng xuống nước.
“Tiểu Tây!” Anh gọi lớn rồi chạy nhào đến cái hàng rào sắt: “Tiểu Tây!” Nhìn cô chới với dưới nước anh mới nhớ rằng cô bé này từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ học bơi. Anh quên rằng mình là ai, đang ở đâu mà leo lên hàng rào.
“99587! Dừng lại!” Cảnh sát cũng kịp chạy đến và quát. Mọi người có mặt tại đó cũng ùa đến xem. Nhưng Ngụy Hàn vẫn tiếp tục leo.
“Dừng lại cho tôi!” Người cảnh sát đã kịp kéo Ngụy Hàn lại. Anh giận dữ gạt mạnh tay họ ra rồi đỏ bừng mặt mắng lại: “Tránh ra!”
“Cứu người… cứu người đi! Có người té xuống kênh kìa.” Bấy giờ có một tù nhân la lên khi phát hiện người té xuống không biết bơi.
“Buông tôi ra! Cô ấy mà chết tôi sẽ giết hết các người!” Anh lớn tiếng gạt mạnh tay họ ra nhưng họ vẫn giữ chặt Ngụy Hàn lại. Chỉ có một nam cảnh sát khác là nhanh chân trèo lên hàng rào cứu người.
Bên kia bụi cây có một người phụ nữ vội vã chạy đến khi nghe tiếng động, vừa trông thấy có cánh tay đang dần buông lỏng thì bà đã nhào xuống nước cứu người.
“Tiểu Tây!” Ngụy Hàn giữ lấy cánh cửa, những dây gai đâm vào tay anh, máu dần chảy xuống.
Lại có một người đàn ông từ bên kia đi ra, ông hốt hoảng nhìn vợ mình kéo cô bé đã bất tỉnh lên.
“Chuyện gì… chuyện gì?”
“Nó bị té…”
“Để anh xem…” Ông vừa định cúi đầu xuống hô hấp nhân tạo thì người phụ nữ đã xô ra: “Làm gì thế?”
“Cứu người.”
Mấy người cảnh sát cùng tù nhân nhìn đôi vợ chồng không lo cứu người mà chỉ tranh cãi bèn trố mắt ngạc nhiên. Chỉ có Ngụy Hàn là quát: “Cãi cái gì chứ. Cứu người mau!”
“Để tôi…” Người phụ nữ tiến hành hô hấp nhân tạo rồi ép tay lên ngực của Đổng Tây để đẩy nước ra. Anh cảnh sát bấy giờ chỉ mới lội kênh qua được, nhìn người phụ nữ thuần thục với mấy động tác cứu người.
“Được rồi…” Bà thở phào buông Đổng Tây ra khi thấy cô đã sặc hết nước ra. Mọi người thấy thế nên cũng mừng rỡ.
“Cô bé có sao không?”
“Con…” Đổng Tây lờ mờ mở mắt chỉ thấy gương mặt phúc hậu của người phụ nữ trước mặt mình: “Không sao…”
“Tay nó chảy máu kìa!” Người đàn ông kêu lên.
Họ nhìn về hai vết răng trên bàn tay của Đổng Tây, Ngụy Hàn mở to mắt nhìn nó đã chuyển sang màu tím: “Rắn cắn. Tiểu Tây! Kêu họ đưa em đến bệnh viện nhanh lên!”
Nghe tiếng Ngụy Hàn, Đổng Tây không còn cảm giác tay mình đau nữa, cô lấy sức đứng lên nhìn anh mỉm cười: “Anh Hàn!”
“Ngồi yên đi! Này! Cô bé!” Người phụ nữ đỡ ngay khi thấy Đổng Tây lại ngất đi lần nữa. Anh cảnh sát trẻ liền bế cô lên chạy ra phía bên kia. Cặp vợ chồng ấy cũng chạy theo. Chỉ mình Ngụy Hàn nhìn theo dáng họ mất dần ở rừng cây phía sau. Cô vẫn còn cười, anh nhắm chặt mắt mình rồi la lớn: “Á….” Tay anh không ngừng vỗ mạnh vào hàng rào sắt đầy gai. Cảnh sát Chu cùng mấy người khác liền kéo anh ra ngoài, không ngừng cảnh cáo: “99587. Bình tĩnh lại! Bình tĩnh lại!”