Ký Ức Tựa Mùa Rơi

Chương 15: Khúc tự tình của thời gian


Đọc truyện Ký Ức Tựa Mùa Rơi – Chương 15: Khúc tự tình của thời gian

Cuối cùng cũng đến ngày cắt bột trên tay, cả người tôi như nhẹ đi mấy ký. Sau khi cắt bột trở về, Như nhìn tay tôi cười điên dại. Vùng da bị bí lâu ngày vừa trắng vừa đỏ, lông tay cũng rụng hết cả, trông thực sự rất kỳ.

Hôm cắt bột lại đúng ngày Như chuẩn bị về nhà bố mẹ để mấy hôm sau làm đám hỏi. Hai chúng tôi tiện thể tự ăn mừng, vừa mừng cho tay tôi thoát khỏi mớ bột trắng, vừa mừng cho Như chuẩn bị đeo gông.

Ở cái tuổi này, lập gia đình là chuyện không còn là sớm nữa, nhưng đối với tôi mà nói, quyết định này của Như làm tôi cảm thấy chênh vênh. Chênh vênh không phải vì nhìn Như lập gia đình mà cảm thấy bản thân mình nên vội vã, chênh vênh bởi vì tôi sợ Như sẽ không còn là Như của bây giờ. Làm phụ nữ, cưới chồng rồi sẽ một lòng chăm lo cho gia đình, một lòng hy sinh vì chồng con. Dường như với những thứ mà thời độc thân từng ham muốn sẽ không còn đoái hoài nhiều nữa. Tôi chính là sợ Như như thế, sẽ không thể cùng tôi chơi bời lêu lồng, sẽ không thể ở cạnh tôi như đã từng.

Nửa đêm, hai chúng tôi vẫn ngồi trước một bàn đầy rượu. Vừa uống vừa tỉ tê tâm sự.

–  Cưới rồi bà chuyển qua bên nhà chồng hả?

–  Ừ.

–  Còn nhà này?

–  Cứ để vậy từ từ tính.

–  Ở với bố mẹ chồng được không, hay xin ra riêng qua đây ở?

–  Muốn ở riêng cũng phải làm dâu mấy tháng chứ. Kệ đi, từ từ tính.

–  Hây! Làm dâu cực lắm.

–  Ừ. Mà bà ở với tui luôn đi, chừng nào tui cưới xong thì bà chuyển về phòng.

–  Để suy nghĩ.

–  Suy nghĩ cái gì. Chảnh sợ. Thôi đi đi, tui không chứa nữa.

–  Bà mới là trở mặt nhanh hơn cách Ariana rời khỏi Việt Nam ấy.

–  …

Tôi chẳng thể nhớ chúng tôi ngày trước, lúc ngồi với nhau đã từng nói những gì. Thời gian trôi liền một mạch, bây giờ lại chỉ toàn nói về chuyện cuộc sống, hôn nhân. Mỗi thời khắc qua đi, kỷ niệm cũ sẽ được thay bằng khoảnh khắc mới, sống đến tận cùng, bao nhiêu chuyện xảy ra trong đời đều trở thành ký ức.

Như ngồi đối diện tôi, lúc này đã say khướt, gục đầu xuống bàn nói lảm nhảm. Tôi định đưa Như vào phòng ngủ, rút cuộc cô bạn không có chút tự chủ nào, tay chân đã nhũn ra hết, tôi dùng bao nhiêu sức cũng lôi không được. Đang lúc bất lực không biết phải làm sao thì điện thoại Như trên bàn đổ chuông, tôi nhìn qua, là số người yêu cô.

–  Alo. Em là Thư.

–  Như đâu em?

–  Nó uống say, ngủ mất rồi.

–  Uống hả?

–  Dạ…

–  Vậy em ra ngoài cầm ít đồ vào dùm Như được không?

–  Dạ được, em ra liền.

Hôm nay trời mưa, tờ mờ tối sương ẩm đã giăng đầy thành phố nhỏ, khí lạnh đột ngột kéo về. Bên ngoài, một người đàn ông đang đứng co ro, mặt vùi kín trong cái khăn len to đùng, dày cộm.

Cửa vừa hé ra, anh ta liền chạy lên hiên nhà.

–  Đừng ra, ngoài này lạnh lắm.

Tôi bị chặn lại ở cửa, chỉ mới ló được cổ ra ngoài. Anh ta đến gần đưa bịch đồ cho tôi, lo lắng hỏi:

–  Như say lắm hả?

–  Vâng.

–  Ngủ lâu chưa?

–  Dạ mới.

–  Ừ, vậy anh về đây.

–  Dạ, chào anh.

Tôi nhìn anh ta đi, bỗng nghĩ ra một chuyện.

–  A, từ từ. Anh có thể giúp em bế Như lên giường không?

–  Hả?

–  Bế Như lên giường.

Anh ta không nghĩ ngợi, lập tức quay lại, đẩy cửa bước vào.

Trông thấy Như ở trong bộ dạng đó, anh ta hơi nhếch mép lên cười, liền sau đó bế Như lên đưa vào phòng ngủ. Tôi cũng lật đật chạy theo sau. Đang định kéo mền đắp cho Như thì anh ta đã nhanh chóng thực hiện trước. Sau đó anh ta ngồi xuống giường.

Sau đó thì tôi đi ra ngoài, để mặc uyên ương hai người bọn họ được riêng tư.

Hai người họ yêu nhau được sáu năm, đôi lần gián đoạn. Bây giờ đã đạt đến cảnh giới mặn nồng bão hòa rồi.

Tôi mới chỉ gặp người yêu Như vài lần. Mỗi lần gặp qua cũng chỉ chào hỏi khách sáo mấy câu. Phần tôi không thích tiếp xúc với người yêu của bạn, phần người yêu Như cũng tương đối lạnh lùng cách xa. Có hôm Như hỏi tôi:

–  Bộ bà không ưa người yêu tui hả?

–  Đâu có.

–  Chớ sao rủ bà đi ăn vơi ổng bà cũng không đi, mà có lần gặp bà cũng né không nói chuyện.

–  Không mốn thôi.

–  Bộ bà thấy ổng không tốt hả?

–  Tốt hay không là ở chỗ bà suy nghĩ. Tui “no comment”, ok.

–  …

Với cách nghĩ của tôi, chuyện tiếp xúc hay quen thân với người yêu của bạn là việc làm không cần thiết. Tất nhiên rằng tôi vẫn tìm cơ hội quan sát xem người đó có phù hợp với bạn mình không, có thực sự tốt với bạn mình không. Tôi không có ý định xen vào hay phán xét chuyện yêu đương của Như, nhưng cũng thật may mắn vì người yêu Như là người tốt. Xét về mọi mặt, hai người họ đều rất tương xứng với nhau.

Tôi ở phòng khách nhấm nháp chút sâm-panh còn lại, đồng thời ngồi đếm thời gian. Ít phút sau, người yêu Như cũng đi ra, anh ta nhìn ba chai rượu vang và hai chai sâm-panh trên bàn, cất tiếng hỏi:

–  Hai đứa em uống hết bằng này?


–  Không, còn nửa chai.

Vừa nói tôi vừa lắc lắc chai sâm-panh còn dở trên tay.

–  Em không say hả?

–  Không, toàn Như uống. Hì.

–  …

Anh ta thở dài, chân hướng theo cửa chính đi ra.

–  Ừ, cảm ơn em. Anh về đây.

Người yêu Như về, tôi vẫn rề rà uống hết chai rượu rồi mới dọn dẹp, sau đó bật máy tính gọi cho Quân. Lúc màn hình được kết nối, anh đang ngồi chơi rubik.

–  Anh không làm việc nữa hả?

–  Khuya rồi, làm hết vô rồi.

–  Vậy ngủ đi.

–  Anh đợi em đến khuya thế này mà em bảo anh đi ngủ.

–  Em sợ anh buồn ngủ mà.

–  Không buồn ngủ.

–  Ừm.

–  Liên hoan vui không?

–  Vui.

–  Làm gì?

–  Uống rượu, nói xàm.

Quân đang chăm chú nghịch khối vuông màu sắc trong tay, nghe tôi nói câu này, đột nhiên anh ngẩng lên, vẻ mặt nghiêm khắc.

–  Em mới tháo bột chứ có phải xương đã lành hẳn đâu. Ai cho em uống.

–  Em chỉ uống ít sam-panh thôi, toàn là Như uống.

–  Thì cũng là rượu.

–  Nhưng mà…

–  Uống rồi còn nhưng gì.

Tôi bị phê bình gây gắt, lòng cảm thấy bực bội. Ban nãy người yêu Như thấy cô say thì ân cần chăm sóc, còn tôi lại người yêu bị quạu. Tôi nổi cơn tủi thân, không nói không rằng bỏ đi tắm. Tôi tắm rất lâu, lúc trở ra vẫn thấy anh trên màn hình. Bản thân còn chưa biết nên nói gì tiếp theo thì anh lên tiếng:

–  Khuya vậy rồi em gội đầu?

–  …

Tôi hờn rồi anh còn không biết. Tôi không thèm nhìn vào màn hình, ấm ức nói:

–  Kệ em!

–  Sao mà kệ?

–  Kệ em, không liên quan đến anh.

–  …

Anh im lặng hồi lâu, sau đó gọi tên tôi:

–  Thư.

–  …

–  Thư. Nhìn anh coi.

–  …

–  Sao em giận anh?

–  Nãy giờ anh cứ nói em thế này thế kia.

–  Em gội đầu khuya mai lại bị cảm thì làm sao?

–  …

–  Sao không trả lời anh. Còn gì nữa?

–  Nãy em uống rượu chỉ uống sam-panh thôi, giống coca pepsi, mà anh cũng nặng giọng.

–  Nhưng trong đó cũng có cồn, ngày mai em sẽ bị nhức tay cho coi.

–  …

–  Còn gì nữa?

–  Hết rồi.

Quân cười khổ rồi thở dài:

–  Ây da, em đi sấy tóc đi, nhớ sấy thật khô.

–  Tí em sấy.

–  Ừ, miễn trước khi đi ngủ tóc khô là được.

–  …


–  Sao lại im lặng nữa?

–  Chủ nhật anh đi với em được không?

–  Đi đâu?

–  Đám hỏi Như. Như mời anh đó.

–  Ừm. Đi.

–  Hôm đó em về nhà bố mẹ luôn.

–  Ừm. Anh chở em về.

Quân nói câu này, âm điệu trầm ấm, ánh mắt dịu dàng. Một tay anh chống cằm, tay kia gõ nhẹ năm ngón xuống bàn. Trông như anh đang suy nghĩ điều gì đó.

–  Anh nghĩ gì thế?

–  Không có gì.

–  Không có gì tức là có gì.

–  Anh có phải con gái như con gái tụi em đâu.

–  Vậy ý anh là con gái bọn em “ăn có nói không”.

–  Không phải…

–  Vậy ý anh là con gái bọn em thích suy diễn.

–  Không phải…

–  Vậy ý anh là tính tình con gái bọn em không tốt.

–  Không hề… Nhưng mà chắc giờ anh phải nghĩ lại rồi.

Tôi cười ngặt nghẻo, không bắt bẻ anh nữa. Lát sau, chúng tôi kết thúc cuộc trò chuyện.

Cơn buồn ngủ kéo đến làm mi mắt tôi nặng trĩu, miệng ngáp dài ngáp ngắn. Tôi sấy tóc qua loa, sau đó mộng mị đi vào giấc ngủ.

***

Ngày đám hỏi, sáu giờ sáng, tôi và Quân xuất phát từ phố về huyện.

Ngày mưa, sương sớm dày đặc, rét căm. Xe đi tốc độ cao, gió cứ thế đập thẳng vào mặt, lạnh cắt da. Tôi cúi thấp người nép sau lưng Quân, không nhìn lên trước nữa.

Xuống hết đèo, rặng thông xanh tụt lại ở phía sau, cao vút và cô đơn. Lúc này, hai bên đường chỉ thấy toàn những vườn hồng nối tiếp. Hồng đã vào mùa, cây nâu trụi lá, toàn những cành khô khúc khuỷu, gầy xác xơ. Quả hồng chín mọng, căng đầy, treo lủng lẳng khắp cây. Từ xa, nhìn chỉ thấy sắc đỏ, vàng chi chít.

Tôi ngẩng đầu, đập đập vai Quân, sau đó chỉ tay về phía vườn hồng. Quân nhìn thoáng qua rồi tiếp tục tập trung lái xe. Đi được một đoạn, đột nhiên anh lái xe tấp vô lề đường, dừng lại.

–  Lạnh quá.

Quân chà chà hai bàn tay vào nhau, lời nói của anh đi qua lớp khẩu trang dày nghe không rõ.

–  Ai bảo anh quên bao tay.

–  Ừ.

–  Mang bao tay của em đi.

–  Không vừa.

–  Vừa. Bao tay len, giãn được.

Tôi tháo bao tay, giục Quân mang vào. Anh nhìn đôi bao tay con gái, hơi chần chừ, cuối cùng cũng chịu mang vào. Trước khi đi tiếp, anh với tay ra sau tìm hai tay tôi, mang nhét vào túi áo anh.

Trước đây, Như từng hỏi tôi tại sao lại thích Quân? Theo Như, Quân không đẹp trai, không vui tính, không mang đến ấn tượng đặc biệt để yêu theo kiểu tình yêu sét đánh. Tại sao anh chưa tán, mà tôi tự đổ?

Bởi vì Như không biết rằng, tôi thích đôi mắt đượm buồm đậm nét mangan của anh biết nhường nào. Như cũng không biết, tôi thích giọng nói trầm ấm và ngọt ngào của anh. Càng không biết, anh nam tính và chững chạc thế nào. Có khi anh không nói, chỉ cứ thế dịu dàng quan tâm tôi một cách âm thầm khiến tôi càng ngày càng thích anh. Thực sự, thích anh.

Đám hỏi của Như diễn ra suôn sẻ. Bố mẹ cô khóc sướt mướt, khóc như thể sau đám hỏi con gái sẽ ngay lập tức theo chồng, một đi không trở lại. Tôi chứng kiến cảnh tượng đó, bấm bụng nhịn cười mãi. Quân liếc xéo một cái:

–  Để xem mai mốt ba mẹ em khóc em có cười được không.

–  Ba mẹ tống được em đi, còn chả cười thành tiếng ấy.

Suốt buổi, Quân hầu như chỉ ngồi yên một chỗ nhìn tôi chạy qua chạy lại. Lâu lâu anh lại bày ra dáng vẻ đăm chiêu, không rõ là thất thần hay suy nghĩ điều gì. Nhìn Như trao nhẫn xong, tôi chạy lại ngồi cạnh anh.

Vừa rồi tôi được giao bưng một mâm xôi rất nặng. Mâm lớn đặt lên cẳng tay, tôi phải gồng lên để bưng cho vững. Lúc bưng chỉ thấy nặng, hiện tại chỗ tay vừa lành xương thấy hơi khó chịu. Tôi hơi lo, nhíu mày lại.

–  Tay em bị sao rồi?

–  Không. Nhưng có khi nào nó bị gãy lại hay bị nứt không?

–  Không sao. Mai mốt đừng làm mấy việc nặng thế nữa, vẫn chưa lành hẳn đâu.

Quân nói xong, vươn tay nắm lấy tay tôi. Bàn tay anh day nhẹ vùng tay trước đây tôi bị gãy, sau đó anh nắm tay tôi dấu dưới bàn. Khuôn mặt tỉnh bơ.

Tay anh dài và trắng nhưng chẳng hiểu vì sao lại rất thô. Dường như anh chơi bóng và tập thể dục nặng rất nhiều. Lòng bàn tay có những vết chai cứng sần lên như tay của một người nông dân thường xuyên cầm cuốc, phần khớp giữa các đốt bị bè ra.

Bị tay Quân nắm chặt, tay tôi bắt đầu nhả mồ hôi. Tôi khó chịu muốn rút ra, anh lại nắm càng chặt. Người này thường có sở thích trêu đùa tôi như thế. Bao giờ tôi thực sự khó chịu muốn nổi quạu lên anh mới chịu thôi. Việc này giống hệt như việc một người lớn thích hôn em bé, cứ đè đôi má mủm mỉm ra hôn mãi, chừng nào nó òa khóc mới dừng.

–  Buông tay em ra.

–  Tí nữa anh chở em về.

–  Ơ… liên quan gì chứ. Buông ra, tay em bị mồ hôi rồi.

–  Anh chở em về nhà anh, sau đó mới về nhà em.

Tôi ngừng vật lộn với tay Quân, tròn mắt nhìn anh.


–  Sao em lại về nhà anh?

–  Anh giới thiệu em với ba mẹ.

–  Sao tự dưng…

–  Đâu có tự dưng.

–  Tự dưng anh muốn giới thiệu.

–  Không có, anh nghĩ cả tuần rồi. Hẹn ba mẹ rồi.

–  Cả tuần?

–  Lúc em mời anh đi đám hỏi này.

Là hôm tôi uống rượu, sau đó giận lẫy anh.

–  Nhưng mà chỉ mới hơn hai tháng…

–  Hai tháng thì sao?

Hai tháng thì sao? Tôi cũng không biết nữa.

Hai tháng, có phải là quãng thời gian quá ngắn để khẳng định tình yêu. Hai tháng, có đủ để người lớn yên tâm và rộng lòng đón nhận một nửa kia của con họ. Người ta thường dựa vào thời gian để đánh giá một tình yêu nào đó, mà cách đánh giá lại chả bao giờ giống nhau. Một mối tình chín năm, nếu chia tay, mọi người sẽ nhận định rằng “Yêu chín năm, chán rồi, yêu sao nổi nữa.” Một mối tình chỉ vài tháng đã kết hôn, chắn chắn sẽ bị dèm pha “Còn chưa biết rõ nhau đã cưới, chạy bầu hay sao?” Tôi rất sợ những cái nhìn phiến diện như thế, sợ mấy câu phán xét không đúng của người đời.

Ví dụ, hôm nay tôi đến gặp ba mẹ anh. Liệu họ có cảm thấy đột ngột rồi có cái nhìn không tốt về tôi. Liệu mẹ anh có để bụng chuyện mấy hôm trước tôi đến ăn cơm mà không giúp đỡ gì. Liệu mẹ anh có thích kiểu người như tôi. Hay liệu rằng mẹ anh đã nhắm cho con trai mình một người xứng đôi vừa lứa, tôi lại chen ngang phá đám chuyện tốt của anh.

Tôi chìm đắm trong suy nghĩ riêng mình, mãi chẳng đáp lời Quân. Bao nhiêu thời gian đó, anh vẫn im lặng nhìn tôi, ánh mắt đợi chờ. Tôi không nhịn được nỗi lo, mù mịt hỏi anh:

–  Lỡ mẹ anh không thích em thì sao?

–  Mẹ anh thích em.

–  Hả?

–  Mẹ anh mới gặp em hai lần.

–  Nhưng mà Đăng nói về em cả chục lần. Mẹ thích em từ lần đầu gặp ấy!

–  …

–  Hôm anh tỏ tình với em, sau đó kể cho mẹ. Em biết mẹ nói gì không?

–  Không…

–  Giỏi!

–  …

–  Mẹ anh giục anh đưa em về suốt, anh định hỏi ý em mấy lần.

–  Nhưng hôm nay anh có hỏi ý em đâu.

–  Anh quên.

Tôi nghẹn lời. Tay không rút được khỏi tay anh, đối đáp cũng không thắng được miệng lưỡi anh.

Quân có một tuần để suy nghĩ chuyện ra mắt hôm nay, vậy mà cả một tuần đó anh có thể “quên” được, rút cuộc tại sao bây giờ anh lại đột nhiên nhớ ra. Nếu hôm nay tôi nhất quyết không đến, hại ba mẹ anh bị leo cây, mai này nếu muốn đến lại càng không dễ gì. Chuyện này chẳng khác nào Quân đang quăng cho tôi một bài thi lựa chọn, mà số đáp án để lựa chọn chỉ một mà thôi.

Sau lễ, nhà gái bày cỗ đãi nhà trai và khách khứa. Tôi và Quân còn đang ngồi ở bàn uống trà thì Như chạy tới. Hôm nay Như rất đẹp. Cô trang điểm theo lối tự nhiên, những đường nét trên khuôn mặt vốn đẹp lại càng rõ nét. Tóc Như búi cao, đầu đội khăn đóng, hai bên mai có vài lọn tóc rớt xuống tự nhiên. Vóc dáng cô thon thả, làn da trắng ngần, mặc chiếc áo dài thêu phụng màu đỏ nhìn càng tuyệt hơn.

–  Lại đây ngồi với tụi tui đi.

–  Không, xui gia hai nhà ngồi với nhau, tui qua đó làm gì?

–  Qua đây, người lớn ngồi hết một mâm rồi, tụi mình ngồi mâm khác, qua đây.

Tôi nhìn Quân, anh chậm rãi gật đầu đồng ý.

Chúng tôi ngồi vào một bàn chỉ có vài ba người em họ của Như. Lúc này mẹ Như đã rãnh rỗi ngồi nói chuyện nên mới để ý đến Quân. Từ bàn bên cạnh, họ nói vọng sang:

–  Thư, người yêu hả con?

–  Dạ.

–  May quá, bác cứ sợ con khó tính quá đâm ra ế.

Quân bị nhắc đến, đứng dậy chào mọi người một lượt. Tôi ngượng ngùng, cố né tránh sự chú ý của mọi người xung quanh.

Mẹ Như đang được dịp vui, tiếp tục chọc ghẹo tôi:

–  Tranh thủ làm sao cưới trong năm nha con, cho bằng bạn bằng bè chứ.

Tôi cười cười cho qua chuyện, sợ nói thêm một câu lại bị chọc thêm một câu. Còn Quân ngồi cạnh, vẻ mặt tươi tỉnh như thể hưởng ứng lời bác ấy nói, chả thèm nhìn tôi lấy một cái.

Lần đầu Như gặp trực tiếp Quân thế này, cô tỏ vẻ hào hứng, thì thầm vào tai tôi:

–  Dễ thương quá à.

–  Ừ ai cũng khen tui vậy.

–  Điên, tui khen người yêu bà kìa.

–  Đàn ông mà khen dễ thương.

–  Kệ, tui thấy vậy, không liên quan đến bà.

–  Ơ,… nhưng người ta là người yêu tui mà.

–  Kệ, haha.

Tiệc đãi chỉ có hơn chục bàn nhưng vô cùng vui vẻ, kéo dài hơn một buổi tiệc bình thường. Họ hàng nhà Như sung lắm, mấy bác trai, bác gái đều uống rượu rất hăng. Vậy nên không biết bao nhiêu lượt rượu qua lại mà vẫn chưa xong.

Tôi vì cái tay không dám uống, khi bị ai ép Quân đều uống đỡ dùm. Bình thường khả năng uống của anh rất tốt, hiếm khi say, nhưng nhìn anh uống nhiều như vậy, tôi đâm sốt ruột. Tí nữa chúng tôi còn phải chạy xe về, nếu anh say không thể chạy xe, mà anh lại càng không cho tôi chở. Nghĩ vậy, tôi nói nhỏ với anh:

–  Anh giả bộ uống thôi.

–  Không sao.

Vừa nói, anh vừa cụng ly với người yêu Như, uống một hớp liền cạn ly.

–  Lỡ say thì sao?

–  Anh không để say đâu.

Tôi thở dài. Người này rõ ràng ham vui. Kết quả, Quân không say thiệt. Có điều mặt anh hơi đỏ, trông như đang buồn ngủ. Tôi không yên tâm, Như cũng không yên tâm để chúng tôi về. Cô mang đến cho Quân một ly nước ấm, rồi nói:

–  Anh với Thư ngồi lại một tí cho tỉnh rồi về, còn sớm mà.

–  Ừm. cảm ơn em.

Vậy là Như kéo tôi vô phòng, giao phó cho người yêu mình trách nhiệm bầu bạn với Quân. Tôi rời đi, lòng vẫn lo lắng.


–  Bà nghĩ sao mà để hai người đó ngồi với nhau. Một người thì lạnh như tiền, một người thì nóng không nóng, lạnh không lạnh. Sao mà nói chuyện?

–  Vậy bà xem xem tui với bà, một người nóng, một người nóng không nóng, lạnh không lạnh. Nói cái gì?

–  Ờ, đúng ha.

Tôi trầm ngâm, đột nhiên Như hỏi:

–  Hôn chưa?

–  Hả?

–  Tui hỏi hôn chưa, khổ lắm.

–  Rồi.

–  Mấy lần?

–  Một.

–  Ôi mẹ ơi, yêu mấy tháng rồi mà hôn có một lần.

–  Tui không biết.

–  Thế nào? Nông hay sâu, Việt Nam hay Pháp?

–  Chỉ…ờm… kiểu chạm môi… mấy giây.

–  Chuẩn men đấy!

–  Chuẩn men?

Như gật đầu sâu, biểu cảm khuôn mặt có phần kỳ lạ. Sau đó cô bắt tôi phụ xếp mấy bộ trang phục áo dài, dọn dẹp phòng ốc.

Nửa tiếng sau, tôi trở ra. Thấy hai người đang ông đang trò chuyện, có vẻ họ rất hòa hợp, liên tục trao đổi qua lại, người nói, người gật đầu, cứ thế luân phiên.

Tôi nhìn ra bầu trời phía núi xa. Chỉ hơn ba giờ chiều mà mây đen đã kéo đến, tối mịt một vùng. Trước nhà Như, chuồn chuồn bay sà xuống dày đặc, chim về tổ chao lượn khắp nơi. Dự báo thời tiết tối qua thông báo rằng hôm nay có bão, mưa sẽ đến vào chiều và đêm.

Sợ mưa về, tôi không kiên nhẫn đợi Quân nói hết câu chuyện, đi đến trước mặt anh.

–  Sắp mưa rồi.

–  Ừm.

Quân gật đầu với tôi, rồi anh quay sang chào người yêu Như:

–  Bây giờ anh về đã, không là mắc mưa. Có gì cần em cứ gọi cho anh.

Anh vừa nói, tay vừa mò vào túi áo, hình như là muốn tìm danh thiếp. Anh tìm túi trên túi dưới đều không có, cuối cùng trực tiếp đọc số ra. Sau đó hai người chúng tôi chào mọi người, xin phép ra về.

Trên đường đi, tôi tò mò hỏi Quân:

–  Hai anh nói chuyện hợp gu nhỉ?

Lần đầu thấy anh dễ thân với người lạ như vậy.

–  Tụi anh chủ yếu bàn luận về công việc.

–  Anh đó lạnh lùng quá, em chả dám nói chuyện.

–  Vẻ bề ngoài thôi, thực ra cũng dễ chịu, biết giao tiếp.

Tôi không tiếp lời, Quân lại nói:

–  Giống như em, người khác cũng thấy em lạnh lùng.

–  Em đâu có lạnh lùng, em rất thích nói chuyện.

–  Ừm. Theo anh thì em không lạnh lùng, mà là hơi ngơ.

–  Em không có!

–  Chữ ngơ viết hoa luôn chứ không phải ngơ thường đâu.

–  Hồi nào?

–  Mấy lần đầu gặp em, lần nào cũng vậy.

–  Đó là do em cố lơ anh mà.

–  Tại sao em lơ anh?

–  Thì tại anh giúp chị Trang, nên mấy lần tình cờ gặp anh, em thấy anh khó ưa.

–  Biết em không ưa anh, anh đã không cố tình đến trường em hoài rồi.

–  Anh cố tình đến làm gì?

–  Đến gặp em.

Tôi im lặng, cố xắp xếp lại trí nhớ.

–  Sao em không nói gì nữa?

–  Anh chỉ mới gặp em ở tòa, sao biết em dạy trường nào?

–  Lần đầu gặp ở trường là tình cờ. Những lần sau anh cố tình đến những giờ em dạy. Thời khóa biểu ở phổ thông thường không thay đổi, anh cứ chọn giờ đó đến thôi.

–  …

–  Lần thứ hai đến đã may mắn được cô hiệu trưởng giao cho người đẹp tiếp đãi.

Tôi hồi tưởng lại. Hôm đó tôi bị cảm, bản thân chỉ muốn ra về ngay lập tức để nghỉ ngơi, vậy mà phải ở lại để tiếp anh.

–  Hôm đó em mệt chết đi được, mà anh cứ phiền em, hỏi linh tinh.

–  Haha. Anh quay lại lần nữa thì em về mất rồi.

–  Anh hỏi gì nữa?

–  Hỏi nhà vệ sinh ở đâu.

–  Rồi anh hỏi ai?

–  Không hỏi nữa, anh chỉ muốn chọc em thôi.

Tôi ngồi sau xe, thụi tay vào lưng Quân một cái. Khẽ thở dài.

Có nhiều việc tôi không tự lý giải được. Chuyện tình cảm lại càng khó khăn hơn. Trước nay, tâm trí tôi hầu như chỉ dồn vào việc làm, việc học. Bây giờ lại dồn cả vào Quân. Anh tốt như thế, tôi phải làm thế nào để tương xứng với anh.

Một năm trước, lần đầu gặp gỡ, chúng tôi chỉ là hai người xa lạ. Một năm sau, trải qua vô số lần tiếp xúc, chúng tôi đã cùng sánh đôi.

Tôi nghĩ, trên đời này nếu không có tình cờ chắc không thể viết thành sách được. Nhưng mà tình cờ gặp bao nhiêu người trong đời lại không thể thương nhớ bất kỳ ai. Tình cờ chính là trang mở đầu, nhưng đoạn sau này, chắc chắn phải tự mình viết lấy. Chỉ vậy mới thành sách mà thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.