Đọc truyện Ký ức nửa đêm – Chương 39- Phần 02 ( Hết )
Chotas nhìn ông ta, bị chệch hướng.
– Tôi e rằng ông hiểu nhầm ý tôi, ông Katerlanos. Người phụ nữ này, đã đến văn phòng ông, sợ hãi vì chồng bà sắp giết bà, rồi lại đi ra và nói là bà ấy không cần bảo vệ đến tận thứ hai?
– Vâng, thế đấy ạ!
Napoleon Chotas nói, chủ yếu nói cho chính ông nghe:
– Điều đó làm cho ông không hiểu có thực là bà Denmiris bị đe doạ hay không, có phải thế không?
Người đầy tớ gái nhà Denmiris đã đứng trên bục.
– Lúc bấy giờ, cô đã nghe được câu chuyện hội thoại giữa bà Denmiris và chồng bà qua điện thoại?
– Vâng, thưa ngài.
– Xin cho chúng tôi biết về cuộc nói chuyện đó thế nào?
– Vâng, bà Denmiris nói với chồng bà là bà muốn ly dị ông và ông nói ông không đồng ý cho bà làm như vậy!
Delma liếc nhìn các vị quan toà.
– Tôi hiểu. – Ông quay lại người làm chứng. – Thế cô còn nghe thấy gì nữa?
– Ông ấy đề nghị bà đến ngôi nhà bãi biển để gặp ông vào ba giờ chiều, và đi một mình.
– Ông ta nói rằng bà phải đến đó một mình?
– Vâng, thưa ngài. Và bà nói nếu bà mà không về vào khoảng sáu giờ, tôi phải gọi điện đến cảnh sát.
Có những phản ứng bằng mắt từ trên bục các quan toà. Họ quay sang nhìn Denmiris.
– Không, không có câu hỏi nữa.
Delma quay sang Chotas.
– Người làm chứng của ông.
Napoleon Chotas lăn bánh xe tới gần bục người làm chứng.
– Tên cô là Andrea, phải không?
– Vâng, thưa ngài. – Cô cố gắng không nhìn vào bộ mặt đầy sẹo, và méo mó của ông.
– Cô Andrea, cô nói là cô đã nghe thấy bà Denmiris nói với chồng rằng bà sắp ly dị ông và cô cũng nghe thấy ông Denmiris nói rằng ông không muốn ly dị bà, và ông ấy đã bảo bà đến ngôi nhà bãi biển vào ba giờ và đi một mình. Nhưng điều đó thật không?
– Vâng, thưa ngài.
– Cô đã thề, cô Andrea. Đó có phải là tất cả nhưng điều cô đã nghe được.
– Vâng, đúng thế, thưa ngài.
– Khi có cuộc trao đổi trong buồng, cô bao nhiêu lần gọi điện thoại.
– Sao ạ, chỉ có một.
Napoleon Chotas lăn xe lăn lại gần hơn.
– Thế, cô không nghe được cuộc đàm thoại ở máy điện thoại khác?
– Không thưa ngài. Tôi không bao giờ dám làm như vậy.
– Như vậy, sự thật là, cô chỉ nghe được những điều bà Denmiris nói. Vì cô không nghe được những điều chồng bà ấy nói.
– Ồ! Vâng ạ, tôi cho rằng…
– Nói một cách khác, cô không nghe được ông Denmiris đe doạ vợ hay yêu cầu bà đến ngôi nhà bãi biển hay, điều gì khác. Cô tưởng tượng ra những điều đó theo những điều bà Denmiris đã nói!
Andrea bị bối rối:
– Vâng ạ, tôi cho rằng ông cũng có thể đặt ra những điều ấy như vậy.
– Tôi đang đặt ra điều như thế nào. Vì sao cô lại ở trong buồng bà Denmiris đang nói điện thoại.
– Bà ấy gọi tôi mang trà lên.
– Và cô đã mang trà lên?
– Vâng, thưa ngài!
– Cô đặt trà lên bàn à?
– Vâng, thưa ngài.
– Sau đó sao cô không ra khỏi buồng?
– Bà Denmiris ra hiệu cho tôi ở lại!
– Bà ta muốn cô được nghe cuộc đàm thoại hoặc là những điều coi là cuộc đàm thoại?
– Tôi… tôi cũng cho là như vậy.
Lời nói của ông Chosta như thắt nút lại. Vậy cô không biết hoặc là bà ấy đang nói chuyện với chồng qua điện thoại hay thực tế là bà ấy đang nói chuyện với một người nào đó. – Chosta lại lăn xe lăn của ông gần hơn. – Cô có thấy một điều lạ là giữa chừng câu chuyện đàm thoại cá nhân, bà Denmiris lại đề nghị cô ở lại đó và nghe? Tôi biết rằng ở nhà tôi nếu tôi đang thảo luận việc cá nhân tôi yêu cầu người nào trong nhà nghe trộm không? Tôi cuộc với cô rằng cuộc đàm thoại đó không có. Bà Denmiris không nói với ai cả. Bà ấy đã sắp đặt cho chồng bà sao cho ngày hôm nay, trong phòng xử án này, ông ta sẽ bị kết án với cả tính mạng của ông. Nhưng Constantin Denmiris không giết vợ mình.
Các chứng cứ buộc tộc ông đã được dựng ra rất cẩn thận. Dàn dựng quá cẩn thận. Không có một người thông minh nào lại muốn để lại hàng loạt các dấu vết rõ rệt nhắm vào chính mình. Và dù sao đi chăng nữa thì ông ta, Constantin Denmiris cũng là một người thông minh.
Phiên toà còn tiếp tục hơn mười ngày nữa với những lời buộc tội và những lời phản bác lại việc buộc tội, và những dẫn chứng của các chuyên gia bên cảnh sát và nhân viên cảnh sát tư pháp. Dư luận quần chúng đều nhất trí là chắc chắn Constantin Denmiris có tội.
Napoleon Chotas tiết kiệm cú thả bom của ông ta tới phút chót. Ông ta đưa Spyros Lambrous lên bục người làm chứng. Trước khi phiên toà bắt đầu, Denmiris đã ký một hợp đồng đã được sở trước bạ thừa nhận, là giao tổng công ty kinh doanh Hy Lạp và các tài sản cho Spyros Lambrous.
Một ngày trước đó, các tài sản này đã được chuyển bí mật cho Napoleon Chotas với một điều khoản là nó chỉ có giá trị nếu Constantin Denmiris được tha bổng trong vụ án của ông.
– Ông Lambrous. Ông và ông em rể ông Constantin Denmiris không được hoà thuận với nhau lắm, có phải không ông?
– Không, chúng tôi không thể!
– Thực tế là, có thể nói thẳng ra rằng các ông ghét nhau?
Lambrous nhìn qua Constantin Denmiris. “Phải có một tuyên bố ngầm ý”.
– Vào hôm cô em ông biến mất, Constantin Denmiris nói với cảnh sát rằng ông ta đang ở một nơi nào đó gần ngôi nhà bãi biển; và thực tế lúc ba giờ, thời gian cho rằng đó là lúc cô em ông chết, ông ta có gặp ông ở Acro Corinth. Khi cảnh sát hỏi ông về cuộc gặp gỡ đó, ông đã chối.
– Vâng, tôi đã chối!
– Vì sao?
Lambrous ngồi yên một lúc lâu. Giọng nói của ông chứa đầy giận dữ.
– Denmiris đã đối xử với em tôi rất đáng hổ thẹn. Nó còn thường xuyên lạm dụng và khinh rẻ cô ấy. Tôi muốn trừng phạt nó. Nó cần tôi vì một thủ đoạn. Tôi không muốn để nó đạt được điều nó muốn.
– Và bây giờ?
– Tôi không thể nói dối mãi được. Tôi thấy tôi phải nói lên sự thật.
– Có phải là ông và Constantin Denmiris gặp nhau ở Acro Corinth trưa hôm đó?
– Vâng, sự thật là chúng tôi đã gặp nhau như vậy.
Có tiếng ồ rộ lên trong phòng xử án. Delma đứng phắt dậy, mặt ông nhợt hẳn đi:
– Thưa ngài đáng kính. Tôi phản đối!
– Phản đối, đã nói dối.
Delma ngồi phịch xuống ghế. Constantin Denmiris nghênh người về phía trước, mắt ông sáng lên.
– Hãy nói cho chúng tôi biết về cuộc gặp gỡ đó. Đó có phải là do ý anh không?
– Không. Đó là ý do Melina đề nghị. Cô ấy lừa cả hai chúng tôi.
– Lừa ông, lừa thế nào?
– Melina gọi điện cho tôi và nói rằng chồng cô muốn gặp tôi tại ngôi nhà của tôi đã thảo luận việc kinh doanh. Rồi cô ấy gọi cho Denmiris và bảo cậu ấy rằng tôi đã đề nghị gặp tại đó. Khi chúng tôi đến, chúng tôi thấy chẳng có gì để nói với nhau cả.
– Và cuộc gặp gỡ lại vào chiều theo thời gian định sẵn của cái chết của bà Denmiris?
– Đúng là như vậy.
– Phải mất bốn tiếng đồng hồ mới đi được bằng ô tô từ Acro Corinth đến ngôi nhà bãi biển. Tôi đã theo dõi giờ khi đến đó.
Napoleon Chotas đang nhìn các quan toà.
– Vậy không có cách nào khác để cho Constantin Denmiris có thể có mặt ở Acro Corinth vào ba giờ chiều lại trở về Anthens được vào bảy giờ.
Chotas quay lại Spyros Lambrous.
– Ông đã thề, ông Lambrous. Có phải ông đã nói sự thật đó với toà không?
– Vâng. Thượng đế đã giúp tôi làm như vậy.
Napoleon Chotas quay cái xe lăn của ông về phía các quan toà.
– Thưa quý bà và quý ông, ông dằn từng tiếng, – chỉ có một lời buộc tội các vị có thể kết luận. Mọi người dướn người lên để nge từng lời của luật sư.
– Vô tội! Nếu nhà nước cho rằng bị can đã thuê một người nào đó để giết vợ anh ta thì còn đôi chút nghi hoặc. Nhưng, ở đây trái lại, tất cả sự việc dựa trên những cái gọi là chứng cứ là bị can đã ở trong buồng đó, là anh ta giết vợ mình. Các sách về tư pháp đã dạy cho chúng ta rằng trong xử án có hai yếu tố chính cần được chứng minh: động cơ và cơ hội. Không phải là động cơ hay cơ hội, mà là động cơ và cơ hội. Trong luật, đó là hai từ sinh đôi – không tách rời được.
Thưa quý bà và quý ông, nhưng những người làm chứng đã chứng minh trên cái hình bóng của sự ngờ vực rằng bị can ở đâu đó gần hiện trường tội ác khi tội ác xảy ra.
***
Các quan toà phải ra ngoài trong bốn giờ. Constantin Denmiris thấy họ tất cả đi vào trong phòng xử án. Ông trông xanh xao và lo lắng. Chotas thì không nhìn vào các quan toà. Ông đang nhìn vào mặt Constantin Denmiris.
Cái vẻ vững chắc và ngạo nghễ của Denmiris đã không còn nữa. Ông ta là một con người đang đứng trước cái chết.
Chánh án hỏi:
– Các bồi thẩm đã thống nhất lời buộc tội chưa?
– Chúng tôi đã, thưa ngài đáng kính. – Viên chánh bồi thẩm đưa lên một mẩu giấy.
– Mõ toà đâu đưa giấy đây.
Mõ toà đi vào qua đoàn bổi thẩm, cầm mẩu giấy và đưa cho quan toà. Ông mở mẩu giấy và nhìn vào.
“Đoàn bổi thẩm thấy bị can không có tội!”
Trong phòng xử hỗn loạn. Có người đứng dậy, có người vỗ tay hoan hô, một vài người rít lên như ngựa hí.
Trên nét mặt của Denmiris biểu lộ sự thư giãn. Ông thở sâu, đứng dậy và đi đến chỗ Napoleon Chotas.
– Ông đã làm được rồi, – Ông nói. – Tôi nợ ông nhiều.
Chotas nhìn vào mặt Denmiris – Không cần gì nữa. Tôi hiện rất giàu có và anh bây giờ rất nghèo. Hãy tiến lên.
– Chúng tôi sẽ tổ chức ăn mừng.
Constantin Denmiris đẩy xe lăn của Chotas qua đám đông chen nhau như nêm, qua các phóng viên báo chí, tới chỗ để xe. Chotas chỉ vào chiếc xe sedan đậu gần lối vào.
– Xe tôi kia kìa.
Denmiris đẩy xe ông ra phía cửa.
– Ông có tài xế riêng không?
– Tôi không cần ai cả. Chiếc xe tôi được lắp ráp đặc biệt để tôi có thể lái lấy. Giúp tôi lên xe.
Denmiris mở cửa và nâng Chotas vào chỗ ngồi lái xe.
– Ông gập xe lăn lại và để vào ghế sau. Denmiris lên xe ngồi gần Chotas.
– Ông vẫn là một luật sư vĩ đại nhất thế giới! – Constantin Denmiris cười!
– Vâng, – Napoleon Chotas gài số và bắt đầu lái. – Bây giờ, anh định sẽ làm gì, Costa?
Denmiris nói rất thận trọng:
– À, tôi sẽ xoay sở để làm một việc gì đó! Với một trăm triệu đô la, tôi có thể xây vương quốc của tôi một lần nữa. Denmiris cười thầm.
– Spyros sẽ rất bực mình khi nó nhận ra ông đã lừa nó như thế nào.
– Nó không thể làm gì được. – Chotas bảo đảm với Denmiris.
– Hợp đồng đã ký sẽ cho nó một công ty, chẳng có gì giá trị gì.
Họ đang nhắm hướng núi, Denmiris nhìn khi Chotas kéo cần điều khiển chân ga và phanh hãm. Ông sử dụng những bộ phận này rất thành thạo.
– Anh phải học làm cái gì anh phải làm, – Chotas nói.
Họ đang leo lên một con đường núi hẹp.
– Chúng ta đang đi đâu thế này?
– Tôi có ngôi nhà nhỏ ở trên kia, chúng ta sẽ uống với nhau một cốc sâm banh và tôi sẽ có taxi đưa anh về thành phố. Anh biết đấy, Costa, tôi đã nghĩ. Mọi việc đã xảy ra…
Cái chết của Noelle và cái chết của Larry Douglas và cả Stavros khốn khổ. Không có cái chết nào vì tiền cả, có phải không? – Ông quay lại nhìn vào Denmiris. – Đều do thù ghét. Hận thù và tình yêu. Anh yêu Noelle?
– Vâng, – Denmiris nói – Tôi yêu Noelle.
– Tôi cũng yêu cô ta – Chotas nói, – Anh không biết điều đó, phải không.
Denmiris nhìn ông sửng sốt:
– Không biết!
– Và rồi tôi lại giúp anh giết cô ấy. Tôi không bao giờ tha thứ cho tôi về điều dó. Anh có tha thứ cho anh không. Costa?
– Cô ấy đáng được những gì cô ấy đã làm.
– Tôi nghĩ cuối cùng chúng ta cũng đáng được những gì chúng ta đã làm. Có một sốviệc mà tôi phải nói với anh Costa ạ. Đó là đám cháy – ngay từ cái đêm cháy đó, tôi đã bị đau đớn cực độ. Các bác sĩ cố gắng làm cho tôi trở lại như cũ nhưng thực tế họ không làm nổi. Tôi bị dúm dó quá tồi tệ.
– Ông đẩy cái cần tăng tốc độ xe. Họ đã bắt đầu đi nhanh vào con đường cong có những cây thông, leo cao dần lên. Biển Aegean hiện ra dưới chân họ.
– Thực tế là, – Chotas nói khàn khàn, – tôi bị đau đớn quá đến nỗi đời tôi thực chẳng có giá trị gì để sống nữa.
– Ông lại đẩy cái cần lên nữa và xe lại chạy nhanh hơn.
– Chạy chậm lại, – Denmiris nói. – Ông sắp…
– Tôi đã sống được lâu như vậy vì anh. Tôi đã quyết định là anh và tôi sẽ cùng nhau kết thúc.
Denmiris quay lại nhìn ông, khiếp sợ.
– Ông nói gì thế?
– Đi chậm lại, ông ơi. Ông sẽ giết cả hai chúng ta mất thôi.
– Phải đấy, – Chotas nói. Ông lại kéo cần số lên nữa.
Xe lao về phía trước.
– Ông điên sao đấy? – Denmiris nói. – Ông giàu có, ông không muốn chết.
Đôi môi đầy vết sẹo của Chotas chuyển thành một dạng cười trông khiếp sợ.
– Không, tôi không giàu có. Anh biết ai giàu? Bạn anh, Xơ Theresa. Tôi đã đưa tất cả tiền của anh cúng vào tu viện ở Ioamna!
Họ phóng xe như chạy đua theo một đường cong rõ rệt trên sườn núi dốc.
– Dừng xe lại!
Denmiris hét lên. Anh cố vặn bánh lái khỏi tay Chotas nhưng không được.
– Tôi sẽ cho ông tất cả cái gì ông muốn, – Denmiris mặc cả.
– Dừng lại!
Chotas nói:
– Tôi đã có mọi thứ tôi muốn.
Chỉ một giây phút sau họ đang bay qua dốc đá dựng đứng, lao xuống vực, xe quay ngược lại theo một vòng tử thần, cuối cùng đến đáy vực và tan tành trên mặt biển.
Một tiếng nổ kinh hoàng và rồi sự yên lặng sâu thẳm của cõi vĩnh hằng.
HẾT