Bạn đang đọc Ký ức nửa đêm: Chương 11 – Phần 01
Các vấn đề về Tony Rozzoli ngày càng chồng chất.
Việc gì có thể hỏng thì đã hỏng. Những điều đã xảy ra chắc chắn không phải lỗi lầm của hắn ta, nhưng hắn biết rằng gia đình sẽ buộc trách nhiệm hắn. Họ không khoan dung cho những lời xin lỗi.
Cái làm thất vọng đặc biệt nhất là phần đầu của chiến dịch ma tuý thì đã đi qua rồi. Anh ta đã tuồn được chuyến hàng đến Anthens không xảy ra vấn đề gì, và hàng hoá đã được tạm thời cất trong kho cả rồi. Anh đã mua chuộc một tay chiêu đãi viên hàng không để đưa hàng đó lên chuyến bay từ Anthens đến New York. Nhưng rồi thì, hai mươi tư giờ trước chuyến bay, tên ngốc đó bị giữ vì quá chén vẫn lái xe, và hãng hàng không đã đuổi anh ta.
Tony Rozzoli phải quay sang phương án hai. Hắn đã bố trí một con la – Ở trường hợp này là một bà cụ đi du lịch bẩy mươi tuổi tên là Sara Murchison đi thăm cô con gái ở Anthens về – để mang một cái va li về New York cho hắn.
Bà ta chẳng biết là mang cái gì cả.
– Đó là một số quà kỷ niệm cháu đã hứa gửi ẹ cháu. – Tony Rozzoli giải thích, và – bởi vì cụ rất tốt nên cháu mới dám nhờ cụ giúp cháu, cháu xin trả cụ tiền vé máy bay.
– Ồ, cái đó không cần, – Sara Murchison phản đối.
– Tôi rất muốn làm điều đó giúp ông. Tôi ở không xa căn hộ của mẹ ông. Tôi mong được gặp cụ.
– Và cháu tin chắc mẹ cháu cũng rất mong gặp cụ, Tony Rozzoli nói liến thoắng. – Vấn đề là cháu hơi yếu. Nhưng sẽ có người đến lấy cái va li này.
Bà cụ mà làm việc này thì tuyệt – một bà già Mỹ trăm phần trăm, ngọt ngào. Chỉ có một điều là hải quan nghi hàng lậu của bà cụ là va li chắc chắn toàn là kim chỉ.
Sara Murchison phải khởi hành đi New York sáng hôm sau.
– Cháu sẽ đón và đưa cụ ra sân bay!
– Thế sao, cám ơn. Cậu là một thanh niên chu đáo quá. Mẹ cậu chắc rất tự hào về cậu.
– Dạ vâng. Mẹ cháu và cháu quý nhau lắm ạ. – Mẹ hắn đã chết mười năm rồi.
Sáng hôm sau, khi Rozzoli đang định rời khách sạn để đến kho hàng lấy hàng, thì điện thoại réo lên.
– Ông Rozzoli? – Đó là một giọng lạ.
– Vâng.
– Tôi là bác sĩ Patsaka đang ở phòng cấp cứu Bệnh viện Anthens, Bà Sara Murchison đang ở đây. Tối qua, bà cụ bị vấp, ngã và gãy xương hông. Bà rất lo lắng và bảo tôi nói với ông, rất lấy làm tiếc…
Tony Rozzoh đặt mạnh ống nghe xuống.
– Merda? – Thế là hai lẩn rồi. Tìm ở đâu ra con la khác bây giờ?
Rozzoli đã biết là hắn phải rất cẩn thận. Có tin đồn là có một nhân viên chống ma tuý Mỹ bắn rất giỏi hiện đang ở Anthens làm việc cùng với nhà cầm quyền Hy Lạp. Họ đang theo dõi ở mọi lối ra Anthens, và tàu bay, tàu thuỷ đều bị soát thường xuyên.
Và nếu như vậy chưa đủ, còn có một tin khác. Một trong các tay chạy hàng cho hắn – một tên trộm nhưng lại nghiện đã thông báo rằng cảnh sát bắt đầu đi lục soát các kho hàng, tìm thuốc phiện được chứa ở đâu, và còn có các nhóm phá các nhóm buôn lậu. Sự căng thẳng rất lớn. Đã đến giờ giải thích tình hình cho gia đình.
Tony Rozzoli rời khách sạn, đi bộ xuống phố Patission thẳng đến Giao dịch điện thoại thành phố. Hắn cũng không biết chắc điện thoại khách sạn có nối được hay không nhưng vì hắn không muốn bị lỡ nữa.
Số nhà 85 phố Patission là một toà nhà đá nâu rất lớn đằng trước có dãy cột lớn, và có tấm biển đề: O.T.E.
Rozzoli đi vào trong nhà và nhìn quanh. Hai mươi tư buồng điện thoại dọc theo tường, mỗi buồng có một số. Các giá sách để các quyển danh bạ điện thoại khắp nơi trên thế giới. Ở giữa buồng có một cái bàn làm việc có bốn thư ký đang ghi thứ tự và gọi từng người vào nói điện thoại.
Mọi người xếp hàng đợi đến mình.
Tony Rozzoli tiến đến gần một trong các phụ nữ ngồi sau bàn.
– Xin chào, – hắn nói.
– Tôi có thể giúp gì ông?
– Tôi muốn đăng kí gọi ra nước ngoài.
– Tôi e rằng phải đợi mất ba mươi phút.
– Không sao.
– Xin ông cho biết tên nước và số điện thoại?
Tony Rozzoli do dự.
– Nhất định.
Hắn đưa một mẩu giấy cho người phụ nữ.
– Tôi muốn gọi khẩn.
– Brown. Tom Brown!
– Rất tốt. Ông Brown. Tôi sẽ gọi ông nếu thông được đường dây.
– Cám ơn!
Hắn đi ngang qua một trong những ghế băng đặt ngang qua buồng và ngồi xuống. Ta phải cố giấu cái bọc đó trong ô tô, rồi trả tiền cho lái xe và bảo lái qua biên giới.
Nhưng như vậy hắn vẫn có thể rủi ro, xe có thể bị lục soát. Có thể, nếu tôi có thể tìm ra cách nào khác…
– Ông Brown… ông Tom Brown… – tên hắn được nhắc ba lần trước khi Tony Rozzoli nhận được đó là gọi hắn.
Hắn đứng dậy và vội vàng ra chỗ bàn.
– Bên kia nhận nghe rồi. Buồng bảy, xin mời.
– Cám ơn. Tiện thể, cho tôi xin lại cái giấy địa chỉ tôi vừa đưa cô? Tôi còn cần cái số đó.
– Nhất định rồi. – Cô ta giao lại cho hắn cái mẩu giấy.
Tony Rozzoli đi đến buồng bảy và đóng cửa.
– Hello!
– Tony? Anh đấy hả?
– Ê, anh thế nào, Pete?
– Phải nói với anh sự thật, chúng ta có liên quan một chút, Tony. Các thằng cu mong các gói trên đường đến đây lắm.
– Tôi đã có một vài vấn đề.
– Thế gói đồ đã gửi đi chưa?
– Không còn ở đây!
Yên lặng.
– Chúng tôi không muốn bất cứ điều gì xảy ra cho nó, Tony!
– Sẽ chẳng có gì xảy ra đâu. Tôi vừa mới tìm ra cách khác để đưa nó đi khỏi đây. Có cái bọn chết tiệt đó khắp các nơi!
– Chúng ta nói chuyện mười triệu đô la, Tony.
– Tôi biết. Đừng sốt ruột, tôi sẽ nghĩ ra một vài điều.
– Anh làm đi, Tony. Anh nghĩ ra điều gì đi.
Đường dây bị ngắt.
– Signomi. Cô có trông thấy người đàn ông vừa đi ra không? – Người phụ nữ nhìn lên – Ochi?
– Tôi muốn biết ông ta gọi về số nào.
– Xin lỗi. Chúng tôi không được phép cung cấp thông tin đó.
Người đàn ông sờ vào túi sau và lấy ra một cái ví có một cái phù hiệu mạ vàng gài vào cái ví đó. – Cảnh sát. Tôi là thanh tra Tinou.
Thái độ người phụ nữ thay đổi.
– Ồ. Ông ấy đưa cho tôi một mẩu giấy có số trên đó, và rồi ông ấy lại lấy lại.
– Nhưng cô có ghi lại để theo dõi không?
– Ồ, vâng, chúng tôi vẫn làm như vậy.
– Cô làm ơn cho tôi lại cái số đó?
– Được ạ, Cô ta viết một con số lên một mẩu giấy và đưa cho thanh tra. Ông nghiên cứu tờ giấy một lát. Mã số nước gọi đến là 34, điện thoại trao đổi là 91. Haly. Palermo.
– Cám ơn. Cô có nhớ tên người ấy không?
– Vâng. Đó là Brown. Tom Brown!
Cuộc trao đổi điện thoại đã làm Tony Rozzoli thêm nghị lực. Hắn phải vào buồng tắm. Damn Pete Lucca! Phía trước, ở góc Quảng trường Kolonaki, Rizzoli nhìn thấy một biển đề: Apohoritirion: WC. Đàn ông và đàn bà cũng vậy đều đi qua cửa ra vào để dùng cùng một tiện nghi. Và người Hy Lạp tự cho là văn minh, Rozzoli nghĩ. Ghê tởm.
***
Có bốn người đàn ông ngồi quanh một bàn họp trong villa trên núi trên Palermo.
– Hàng đáng ra phải gửi rồi, Pete. – Một người trong bọn họ ca cẩm. – Không biết có vấn đề gì?
– Tôi không chắc vấn đề có thể là Tony Rozzoli.
– Trước đây, đối với Tony, chúng ta chưa có rắc rối gì.
– Tôi biết – nhưng đôi khi con người ta trở nên tham lam. Tốt nhất có lẽ chúng ta nên cử một người đi Anthens kiểm tra sự thể xem sao.
– Tệ quá. Tôi vẫn thích Tony.
Tại số 10 phố Stadiou. Trụ sở cảnh sát ở trung tâm Anthens. Trong phòng họ ở có Cảnh sát trưởng Livreri Dimitri, Thanh tra Tinou và một người Mỹ, thiếu uý Walt Kelly, nhân viên Hải quan của Bộ kho bạc Mỹ.
– Chúng tôi đã được báo, – Kelly đang nói, – rằng đang có một vụ buôn ma tuý lớn. Chuyến hàng đang chuẩn bị ra khỏi Anthens. Tony Rozzoli đã tham gia vào vụ này.
Thanh tra Tinou ngồi yên lặng. Nha Cảnh sát Hy Lạp không muốn chào đón sự tham gia của nước khác trong công việc của họ. Đặc biệt là người Mỹ. Họ luôn cảnh giác và chỉ tin họ thôi.
Cảnh sát trưởng nói.
– Chúng tôi sẵn sàng làm việc, thiếu uý ạ. Tony Rozzoli đã điện về Palermo mới cách đây một lát. Chúng tôi đã tìm được số điện thoại và đang lần ra gốc. Khi chúng tôi tìm được, chúng tôi sẽ biết nguồn gốc của vấn đề này.
Điện thoại trên bàn ông lại réo. Dimitri và thanh tra Tinou nhìn nhau.
Thanh tra Tinou cầm ống nghe lên.
– Cậu đã có nó chưa? – ông lắng nghe một lát, nét mặt không có biểu hiện gì cả, rồi đặt ống nghe xuống.
– Được chứ?
– Họ đã truy được số đó!
– Và sao?
– Cú điện thoại gọi đến quảng trường công cộng ở thành phố.
– Gamoto?
– Ông Rozzoli của chúng ta rất inch eksipnos.
Walt Kelly nói không bình tĩnh:
– Tôi không nói tiếng Hy Lạp.
– Xin lỗi, Thiếu uý. Điều đó nghĩa là khôn ngoan. – Kelly nói, – Tôi muốn các ông tăng cường theo dõi hắn.
– Con người này rất ngạo nghễ. – Cảnh sát trưởng quay lại thanh tra Tinou. – Thực ra, chúng ta chưa đủ chứng cứ để tiến hành nhanh hơn nữa, có phải không?
– Không, thưa ông. Chỉ mới có nghi ngờ.
Cảnh sát trưởng Dimitri quay sang Walt Kelly.
– Tôi e rằng tôi không thể có đủ người để theo dõi bất cứ ai mà chúng tôi nghi ngờ đã tham gia vào ma tuý.
– Nhưng đối với Rozzoli.
– Tôi xin đảm bảo với ông, chúng tôi có nguồn riêng của chúng tôi, ông Kelly. Nếu chúng tôi có được thêm thông tin, chúng tôi biết trao đổi với ông ở đâu?
Walt Kelly nhìn ông ta, thất vọng.
– Không nên đợi quá lâu. – Ông nói. – Chuyến hàng này sẽ thoát đấy.
***
Villa ở Rafina đã sẵn sàng. Người được giao cai quản bất động sản đã nói với Constantin Denmiris:
– Tôi biết ông đã mua đồ đạc trong đó nhưng tôi đề nghị ông mua thêm một số đồ đạc mới…
– Không. Tôi muốn mọi thứ đúng như hiện có.
– Đúng như là đã có khi Noelle bất tín của ông và người của cô, Larry, ở đó rồi phản bội ông ta. Ông đi qua phòng khách. Có phải họ đã làm tình ở đây ở giữa sàn nhà này không? Hay trong kho? Hay trong bếp? Denmiris đi vào trong buồng ngủ. Ở một góc có một cái giường lớn. Cái giường của bọn nó. Ở đó Douglas đã vuốt ve thân hình trần truồng Noelle, ở đó hắn đã lấy cắp đi những cái gì đó thuộc về Denmiris. Douglas đã phải trả giá cho việc phạm thượng của hắn và bây giờ ông sắp phải trả đáp lại.
Denmiris nhìn vào giường. Ta sẽ làm tình với Catherine trước hết ở đây, Denmiris nghĩ. Rồi ở cái buồng khác. Ông gọi điện cho Catherine từ villa này.
– Hello!
– Tôi đang nghĩ về ông.
***
Tony Rozzoli có hai vị khách từ Sicile không mời mà đến. Họ đi vào buồng ở khách sạn của anh không báo trước, và Rozzoli ngay tức khắc đã đánh hơi thấy rắc rối.
Alfredo Mancuso rất to lớn. Gino Laveri còn to hơn.
Mancuso đi ngay vào vấn đề:
– Pete Lucca đã sai chúng tôi đến đây.
Rozzoh cố gắng để làm cho ổn thoả.
– Hay lắm. Xin chào mừng các bạn đến Anthens. Tôi có thể làm gì cho các bạn?
– Anh có thể cắt cái Rozzoli, – Mancuso nói.
– Pete muốn biết anh đang chơi trò gì?
– Trò gì à? Anh đang nói về cái gì đó? Tôi đã giải thích với ông ấy rằng tôi đang có một khó khăn nhỏ.
– Chính vì vậy chúng tôi mới đến đây. Để giúp anh giải quyết cái đó!
– Đợi một chút, các bạn, – Rozzoli chống chế. – Tôi để gọi hàng chỗ khác, và rất an toàn. Khi nào…
– Pete không muốn hàng đó anh để chỗ khác. Ông ta đã phải đầu tư vào đó khá nhiều tiền. – Laveri đã đặt nắm tay của hắn lên ngực Rozzoli, và đẩy anh vào ghế dựa. – Lemme giải thích việc đấy với anh, Rozzoli ạ. Nếu món hàng này đã đưa ra phố New York như đã dự định, Pete có thể lấy được tiền, sàng ra một ít, và đưa tiền đó lại làm việc trên phố xá. Anh hiểu tôi nói gì chứ?
Ta có thể chắc chắn cho đi hai con đười ươi này, Rozzoh nghĩ. Nhưng hắn biết hắn không nên đánh bọn này, hắn phải đánh Pete Lucca.
– Chắc chắn, tôi hiểu chính xác anh đang nói gì, – Rozzoli nói khẩn khoản. – Nhưng việc không dễ như vẫn thường làm. Cảnh sát Hy Lạp có mặt mọi nơi, và họ lại có cả một tên chống ma tuý từ Washington. Tôi đã có một kế hoạch…
– Thì Pete cũng có, – Laveri ngắt lời. – Anh có biết kế hoạch là gì không? Ông ấy bảo tôi nói với anh rằng nếu chuyến hàng không lên đường được tuần tới, anh sẽ phải mang tiền mặt của anh mà nộp.
– Hề! Rozzoli phản ứng. Tôi không có loại tiền đó. Tôi…
– Pete đã nghĩ có thể anh không đến. Nên ông bảo chúng tôi tìm cách khác và bắt anh trả tiền.
Tony Rozzoli hít hơi thật sâu.
– Ôkê. Phải nói với ông ấy, mọi việc đều phải có kiểm soát.
– Chắc chắn rồi. Trong khi chờ đợi chúng tôi sẽ…