Đọc truyện Ký Ức Lạc Ngân Hà – Chương 16: Chúng ta ly hôn đi
Đây không phải là lần đầu tiên Lạc Lan đến phòng phẫu thuật, trước đây nàng đã từng thực tập bác sĩ điều trị gene di truyền, đã từng tham dự rất nhiều ca phẫu thuật gene, nhưng mỗi một lần đều có mặt của Phong Lâm, nàng giống như một chiến binh, không cần phải suy nghĩ nhiều, chỉ cần làm theo yêu cầu của cấp trên, hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình là được.
Nhưng đây là lần đầu tiên nàng phải một mình hoàn thành một ca phẫu thuật, hơn nữa còn là một ca cực kỳ khó.
Nàng là người chỉ huy chiến dịch, mỗi một quyết định, mỗi một mệnh lệnh đều do nàng đưa ra.
Bộ gene (genome) của con người có khoảng 291 triệu cặp base (1.15.1), ước chừng khoảng 39.000 gene. Dị chủng lại là một loại khác, bộ gene và các cặp base của họ khác hoàn toàn so với người bình thường, hơn nữa do các nguyên nhân khác nhau dẫn đến biến dị gene, khiến cho mỗi một gene của dị chủng biến hóa theo các quy tắc khác nhau, vì vậy trở nên vô cùng phức tạp.
(1.15.1) Cặp Base hay các cặp Acid nucleic (bao gồm A: Adenine, G: Guanine, T: Thymine, C: Cytosine), là đơn vị cơ bản quy định trình tự gene di truyền.
Trong mắt của người ngoài, nàng đối mặt chỉ là một cái máy to bằng hình người, nhưng thông qua đó, trước mắt nàng lại có hàng ngàn hàng vạn kẻ thù. Bọn chúng ẩn nấp trong các ngõ ngách, ngụy trang thành các gene vô hại, chỉ cần nàng đưa ra một phán đoán sai lầm, cho dù là loại trừ gene tốt, hay bỏ qua một gene xấu, thì tử thần cũng sẽ cười gằn một tiếng gặt lấy sinh mạng của Trạch Ni.
“Phong toả!”
“Loại bỏ!”
“Hoàn thành!”
Theo từng mệnh lệnh, trên màn hình máy tính, các gene bệnh xử lý xong sẽ lần lượt được đánh dấu hoàn thành, biểu hiện tiến độ ca phẫu thuật vô cùng thuận lợi. Lo lắng ở trong lòng mọi người từ từ cũng được giải toả.
Anna nhìn Lạc Lan ngày càng ổn định thao tác, vừa vui mừng vừa buồn chán, người ta thường nói “cần cù bù thông minh”, nhưng với chút ít thời gian như này, không thể không thừa nhận rằng, có vài người quá may mắn, là thiên phú bẩm sinh.
Hơn sáu giờ sau, trên màn hình, tất cả các gene bệnh đều đã được đánh dấu xử lý xong, mọi người nhịn không được thở phào một hơi nhẹ nhỏm.
Lạc Lan ngẩng đầu, tựa người vào thiết bị phẫu thuật lạnh toát, nhắm mắt lại.
Nàng vừa nghỉ ngơi, vừa nói: “Phong Lâm chắc hẳn đã nói rõ với mọi người, ca phẫu thuật của chúng ta lần này không giống với những ca trước kia, không chỉ xử lý hết gene bệnh, mà còn phải loại trừ cả những gene sai lệch khác.”
Tất cả mọi người không ai nhiều lời, tập trung tin thần lắng nghe.
Mặc dù có máy tính hỗ trợ, nhưng phán đoán cuối cùng vẫn là của Lạc Lan, nàng phải phân biệt thật tỉ mỉ mỗi một gene, còn phải ra quyết định thật nhanh. Sau 6 giờ hết sức tập trung, không chỉ máy tính mệt mỏi, mắt và tay của nàng cũng đều rất mệt mỏi.
“Gene bệnh rất nhiều, toàn bộ xử lý cũng có nghĩa là toàn bộ phá huỷ, đây chính là lý do tại sao phần lớn các bác sĩ điều trị gene di truyền đều cho rằng bệnh của Trạch Ni không cần phải giải phẫu, bây giờ chúng ta cần phải điều trị theo hướng Editing (điều chỉnh gene)” Lạc Lan mở mắt, “Từ giờ trở đi, nhóm B điều khiển chính, nhóm A hỗ trợ.”
Mọi người thay đổi vị trí, nhanh chóng ai làm việc nấy.
Lạc Lan cúi đầu, hai tay nắm lấy dụng cụ phẫu thuật, chăm chú nhìn vào những đoạn gene chằng chịt ở trước mắt, ra lệnh: “Bắt đầu giải phẫu!”
“Phong toả!”
“Dẫn nhập đột biến dị thể!”
“Hoàn thành!”
…
Anna lo lắng nhìn Lạc Lan, theo kế hoạch của Phong Lâm, những thành viên tham gia phẫu thuật lần này được chia thành hai nhóm A và B, vốn sẽ để Lạc Lan điều khiển nhóm A, tiến hành loại bỏ những gene bệnh đúng như trình tự ban đầu, Phong Lâm sẽ tiếp nhận nhóm B, thực hiện bước tiếp theo, dẫn nhập các đột biến dị thể và xác định vị trí chèn gene đích, đảm bảo xác suất thành công của ca phẫu thật cao nhất. Nhưng hiện tại phẫu thuật đã hơn 10 giờ chỉ một mình Lạc Lan phải hoàn thành, lại là một ca cực kỳ phức tạp.
Một người ngay cả giấy phép điều trị gene di truyền cũng không có, lại đi thực hiện một ca phẫu thuật mang tính chất thử nghiệm đột phá như vậy? Nàng có thể nằm vững toàn cục, không mắc bất kỳ một sai lầm nào hay không?
Anna đã giải phẫu gene di truyền hơn 100 năm, đã nhìn quen sóng gió, luyện được thờ ơ sợ hãi, nhưng bà ta hiện tại thật sự giống như đang quay về với lần đầu tiên bước vào phòng phẫu thuật, cảm giác vừa lo lắng sợ hãi, vừa hưng phấn mong chờ.
————·————·————
Trong phòng quan sát.
Thần Sa ngồi trên ghế salon, đang vùi đầu vào bàn làm việc ảo, bận rộn xử lý công việc, dường như chẳng có hứng thú gì với ca phẫu thuật ở bên kia tấm kính thuỷ tinh, Sở Mặc thì ngược lại, hắn nhìn chăm chú vào phòng phẫu thuật, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo, thích thú ngắm nhìn.
Cửa đột nhiên mở ra, Tử Yến đi vào, mắt liếc qua Thần Sa, dừng trên người Sở Mặc, hắn ngoài cười trong không cười, nói: “Hoá ra các cậu còn sống cả! Tôi cứ tưởng các cậu đều chết hết rồi, mới không đi ngăn cản cô gái điên rồ kia!”
Sở Mặc không quay đầu lại, nói: “Tôi đã cố gắng ngăn cản, nhưng người của tôi đánh không lại người của Thần Sa, tôi cũng đánh không lại cậu ta.”
Tử Yến nhìn về phía màn hình an ninh, liền phát hiện một đội binh lính đang đứng canh gác trước cửa phòng phẫu thuật, đương nhiên là đội cảnh vệ của Thần Sa, đã phong toả toàn bộ phòng phẫu thuật.
Tử Yến bỉu môi, “Thần Sa, cho dù cậu có muốn đổi vợ mới, cũng không nên đưa vợ cũ lên đoạn đầu đài như vậy chứ?”
Tử Yến mở màn hình ảo, ấn vào mục tin tức thông báo.
Người phát ngôn vô cùng tức giận chất vấn cơ quan chấp pháp, tại sao cho phép một kẻ chưa có giấy phép điều trị gene được thực hiện phẫu thuật gene, chuyện hoang đường như vậy rốt cục tại sao lại xảy ra?
Rất nhiều người nổi tiếng ở trên mạng yêu cầu đều tra rõ sự việc, xử lý nghiêm khắc các thành phần liên quan, đặc biệt là cô gái đã không màn đến pháp luật, xem thường mạng người kia!
Thần Sa lạnh lùng nói: “Tắt đi, ồn ào quá!”
Tử Yến tắt màn hình, “Không phải cậu không muốn nghe, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra. Cậu biết rõ tình hình bây giờ, còn muốn tiếp tục làm chuyện như vậy…”
“Phẫu thuật đã bắt đầu, truy cứu chuyện đã rồi không có ý nghĩa.” Sở Mặc ngắt lời Tử Yến.
Tử Yến đi đến trước tấm kính thuỷ tinh, nhìn vào phòng phẫu thuật, “Xác suất thành công là bao nhiêu?”
“Không biết. Tôi chỉ có thể nói…” Sở Mặc suy nghĩ một chút, cân nhắc từng câu chữ: “Cho đến bây giờ, tuy công chúa có hơi khẩn trương, nhưng chưa phạm sai lầm nào! Tuy nhiên, bước tiếp theo mới là bước khó nhất, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì, không ai biết được. Hơn nữa, phẫu thuật thành công chỉ là cho bệnh nhân cơ hội sống sót, chứ không phải đảm bảo bệnh nhân nhất định sẽ sống sót.”
Ánh mắt của Tử Yến nhìn về phía thiết bị giải phẫu gene to lớn kia, hoàn toàn không nhìn thấy khuôn mặt của cô gái, nàng giống như đã bất động, nhưng trên màn hình vẫn hiện lên không ngừng những hình ảnh của gene đang biến đổi, chi chít, tầng tầng lớp lớp, giống như một chiến trường đầy dẫy kẻ địch, nhìn không thấy tận cùng.
Hắn yên lặng nhìn một lúc lâu, mới xoay người lại nói với Thần Sa: “Thông tin ca phẫu thuật này bị lộ ra ngoài, không hẳn là đối phó Lạc Lan, mà là đối phó cậu, nhưng nếu sự việc xử lý không khéo, kẻ chết trước nhất định là Lạc Lan.”
Thần Sa hỏi: “Phong Lâm có tội sao?”
“Không biết.”
“Chứng cứ không phải là do anh moi ra à?”
“Nhân chứng, vật chứng đều cho thấy Phong Lâm đã liên lạc với binh đoàn Long Huyết, tiết lộ tin tức của Lạc Lan cho binh đoàn Long Huyết, giúp bọn chúng xâm nhập vào Nham lâm, nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Đại khái bởi vì tôi không nhanh chóng hành động, Tông Ly đã bắt đầu nghi ngờ, không chỉ đột nhiên phát lệnh bắt người, mà còn tố giác tôi có ý đồ bao che trước mặt Chấp Chính Quan.” Tử Yến bất đắc dĩ ôm trán, “Chúng ta bây giờ chẳng ai tin ai hết.”
Thần Sa và Sở Mặc im lặng.
“Tôi đi đây, để xem Tông Ly dò xét được gì từ miệng của Phong Lâm rồi.” Tử Yến cười phất tay một cái, liền rời khỏi.
Sở Mặc có suy nghĩ muốn hỏi: “Cậu tin công chúa có thể giải phẫu thành công không?”
Thần Sa nhìn về phía phòng phẫu thuật, “Tôi đối với y học chẳng biết chút gì, ngay cả chuyện cô ấy làm tôi nhìn cũng không hiểu. Nói tôi tin tưởng cô ấy thành công, anh có tin không?”
Sở Mặc lắc đầu, nửa đùa nửa thật nói: “Tôi cũng biết một quan chỉ huy lạnh lùng cơ trí trên chiến trường như cậu đây thì không thể nào vì một thiếu nữ nhiệt huyết lòng tràn đầy tự tin nói vài câu ý chí chiến đấu sôi sục liền có suy nghĩ tuỳ tiện, làm xằng làm bậy như vậy, nhưng cậu vẫn ủng hộ công chúa hẳn là có nguyên nhân khác?”
Thần Sa nhàn nhạt nói: “Nếu không phẫu thuật, đứa bé kia nhất định sẽ chết, nếu phẫu thuật, có thể sẽ có con đường sống. Nguyên nhân không phải đã quá rõ ràng?”
“Cậu vẫn như vậy, chẳng bao giờ lo lắng đến chuyện bên ngoài.” Sở Mặc thở dài, “Tính cách này của cậu sớm muộn gì cũng chịu thiệt thòi!”
————·————·————
Thời gian trôi qua.
Sở Mặc bất tri bất giác từ ngồi trở thành đứng, cả người hầu như dán vào tấm kính thuỷ tinh, ánh mắt chăm chú, tập trung cao độ nhìn vào phòng giải phẫu.
“Phong toả!”
“Tái tổ hợp tương đồng, chèn vào!”
“Hoàn thành!”
…
Vẫn là những câu lệnh đơn điệu, không cần nói đến bầu không khí bên trong phòng phẫu thuật, chính phản ứng của Sở Mặc, cũng đã cho thấy rõ một bãi chiến trường không thuốc súng, cuộc chiến đấu giành giật sự sống giữa Lạc Lan và tử thần hoàn toàn không dễ dàng.
Hơn 7 giờ sau.
Bên trong phòng phẫu thuật.
Lạc Lan ngẩng đầu, mệt mỏi tuyên bố: “Phẫu thuật hoàn thành!”
Mọi người hết sức kích động, mặc dù không thể reo hò lớn tiếng vui mừng, nhưng lại ra thủ thế, nhìn nhau mà cười.
Lạc Lan sau khi nói lời cảm ơn đến từng người, liền đi ra ngoài phòng phẫu thuật, những người còn lại ai làm việc nấy sắp xếp các công việc còn lại đâu vào đấy, chuẩn bị đưa Trạch Ni về phòng bệnh.
Thần Sa nhìn những số liệu trên màn hình không hiểu, chỉ có thể hỏi Sở Mặc: “Giải phẫu thành công?”
Sở Mặc nét mặt giống như không thể lộ ra một chút ý cười, hắn nhìn vào bóng dáng của Lạc Lan, sợ hãi nói: “Ca phẫu thuật cực kỳ hoàn hảo! Biểu hiện của cô ấy ở nửa sau ca phẫu thuật hoàn toàn không giống như một người mới, hay Phong Lâm, thậm chí là giáo sư An, có lẽ ngay cả cha của tôi, cũng không thể làm tốt được như cô ấy…”
Lời nói của Sở Mặc còn chưa xong, Thần Sa đã đi ra ngoài.
Sở Mặc vội vàng ngăn hắn lại, mặt nghiêm túc nói: “Phẫu thuật thành công không có nghĩa là bệnh nhân có thể sống.”
Thần Sa bước nhẹ nhàng, vòng qua người Sở Mặc, “Tôi biết.”
Sở Mặc không thể không nói nhanh, thần sắc nghiêm nghị: “Thần Sa, đừng chủ quan như vậy! Nếu đứa bé này chết, tội mưu sát của công chúa sẽ thành lập, cậu cũng khó thoát tội lạm dụng chức quyền, dung túng tội phạm!”
Thần Sa xoay người lại, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng trầm tĩnh, “Trên chiến trường không có một chiến dịch nào nhất định sẽ thắng lợi, trong phòng giải phẫu cũng không có một ca phẫu thuật nào nhất định phải cứu được mạng người, nếu như đứa bé này không vượt qua được giai đoạn nguy hiểm mà chết, tôi và Lạc Lan sẽ cùng chịu tội.”
“Nếu quả thật bệnh nhân qua đời, coi như cậu không may! Nhưng nếu nó gặp tình trạng nguy hiểm bị người ta hại chết thì sao?” Chỉ cần đứa bé này chết đi, Lạc Lan và Thần Sa chắc chắn có tội, khẳng định sẽ có người đưa nó vào chỗ chết.
Thần Sa nhìn Sở Mặc, “Đây không phải là địa bàn của anh sao?”
Địa bàn của tôi thì tôi phải đối phó hay sao? Sao cậu lại nói với tôi bằng cái giọng đó? Sở Mặc bực bội chán nản. “Tử Yến nói…”
Thần Sa đã biến mất ở ngoài cửa.
Sở Mặc chỉ có thể lặng lẽ đem câu nói kia của Tử Yến “Chúng ta chẳng ai tin ai hết” nuốt ngược trở về.
——————————-
Lạc Lan ra khỏi phòng phẫu thuật, thì nhìn thấy một đội binh lính trang bị súng thật đạn thật đứng gác ở cửa, còn có vài cảnh sát mặt mày khổ sở ngồi đợi một bên.
Một cảnh sát nhìn thấy Lạc Lan, muốn đi qua, nhưng bị binh lính chặn lại. Anh ta chỉ có thể kiên trì gọi to: “Lạc Tầm?”
Lạc Lan cởi bỏ khẩu trang bảo hộ, uể oải hỏi: “Có chuyện gì?” Đã tập trung cao độ chiến đấu với tử thần suốt mười ba tiếng đồng hồ, nàng hiện tại sức cùng lực kiệt, đầu óc mơ mơ màng màng, chỉ muốn tìm một chỗ đánh một giấc.
“Chúng tôi nhận được tố cáo, cô đã thực hiện phẫu thuật chữa trị gene di truyền trái phép, mời theo chúng tôi đi một chuyến, phối hợp điều tra.”
“Vâng, được!” Lạc Lan không chút suy nghĩ, trực tiếp đi vòng qua nhóm binh lính, đến gần mấy vị cảnh sát.
Nhóm cảnh sát kinh ngạc, đơn giản vậy sao? Bọn họ nhìn thấy những hung thần binh lính kia không có ý định ngăn cản, mới yên tâm dẫn Lạc Lan đi.
Sắp ra đến cửa bệnh biện, Thần Sa bước nhanh đuổi theo, “Là tôi đồng ý cho giải phẫu, tôi cũng cần phối hợp điều tra.”
Mấy vị cảnh sát hai mặt nhìn nhau.
Thần Sa nói: “Vừa đúng lúc gặp mặt, đỡ phiền các anh phải quay lại thêm chuyến nữa.”
Nhóm cảnh sát có cảm giác “hình như rất có lý, nhưng lại không biết nói sao”, đành đưa Thần Sa và Lạc Lan cùng lên xe cảnh vụ.
Lạc Lan mơ mơ màng màng lên xe cảnh sát, mới phát hiện ra Thần Sa ở ngay bên cạnh, “Sao anh lại ở đây?”
Thần Sa không trả lời câu hỏi của nàng, “Mệt lắm sao?”
Lạc Lan đã mệt đến nỗi không còn hơi sức để nói chuyện, bây giờ không thể nào phô trương, nên ngoan ngoãn gật đầu một cái, “Cũng may tôi có thể năng cấp A, nếu không căn bản không chịu được.”
Thần Sa nói: “Nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một lát đi.”
Lạc Lan khẻ nhếch miệng, miễn cưỡng nở nụ cười, nhắm mắt lại, hầu như trong nháy mắt đã ngủ.
Trong bóng đêm, xe cảnh sát chạy như bay.
Đầu của Lạc Lan từ từ gục sang một bên.
Thần Sa ngồi thẳng tắp, vẫn không nhúc nhích, giống như đang chờ xảy ra chuyện gì.
Nhưng thân thể của Lạc Lan dường như có công năng điều chỉnh tự động, cứ đến lúc gần gục lên vai của Thần Sa, thân thể của nàng lại ngồi thẳng, tiếp tục ngủ.
Không lâu sau, thân thể của nàng lại bắt đầu từ từ gục sang bên cạnh.
Gật gù lảo đảo, sắp gục đến, lại ngồi thẳng, Thần Sa đột nhiên duy trì tư thế nửa thân trên thẳng tắp, nhanh chóng nhích về phía Lạc Lan một chút, đầu của Lạc Lan rốt cục ngã lên bờ vai của hắn.
Thần Sa hai tay đặt trên đầu gối, ngồi thẳng, nhìn phía trước không chớp mắt.
Lạc Lan run run thân người, dường như nhận thấy có gì đó khác lạ, miệng vô thức “ừ” một tiếng, khàn đặc giọng mũi, âm cuối còn kéo dài.
Thần Sa nín thở tĩnh khí, một cử động nhỏ cũng không dám.
Vùng xung quanh đầu mày của Lạc Lan giãn ra, cuối cùng cũng tìm được một tư thế thoải mái, đầu của nàng nhích gần đến hõm vai của hắn, yên lòng ngủ say.
Thần Sa thở ra nhẹ nhõm, mặc kệ chiếc xe bay đang bay, vẫn duy trì nửa thân trên bất động, để người dựa đầu trên vai mình ngủ thật yên giấc.
————·————·————
Lúc trời tờ mờ sáng, hô hấp của Lạc Lan bỗng nhiên dồn dập, biểu cảm hết sức khổ sở.
Thần Sa đoán nàng gặp ác mộng, nhỏ giọng gọi: “Lạc Lan, Lạc Lan…”
Lạc Lan thoáng cái từ trong mơ giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy Thần Sa ở ngay bên cạnh, bị doạ sợ đến sắc mặt trắng bệch, lập tức lùi lại, trốn đến gần cửa xe.
“Chỉ là giấc mơ…” Thần Sa khom người muốn tiến đến trấn an nàng.
Lạc Lan cố sức tránh né tay hắn, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi, thật giống như hắn đã dị biến thành dã thú ăn thịt người, có thể xé nát nàng bất cứ lúc nào.
Hắn trong lòng đau xót, lập tức lùi về phía sau, “Cho dù trong mơ em thấy gì, thì đó chỉ là một giấc mơ.”
Giọng nói lạnh như băng của hắn giống như một chậu nước lạnh tạt vào mặt, làm cho đầu óc của Lạc Lan hoàn toàn tỉnh táo.
Nàng hít thở sâu mấy hơi, dần dần bình tĩnh trở lại, nhìn thấy dáng vẻ của Thần Sa, biết hắn hiểu lầm, nhưng có những chuyện căn bản không thể giải thích, chỉ có thể đâm lao phải theo lao.
Nàng che giấu nhìn về phía cửa sổ xe, “Đến đồn cảnh sát rồi sao?”
Từ bệnh viện chạy đến đây, cho dù chiếc xe bay của cảnh sát bay thật chậm, một giờ chắc chắn đã đến rồi, nhưng bây giờ trời đã tờ mờ sáng, hai vị cảnh sát đứng ở ngoài xe ỉu xìu chán nản, ánh mắt có chút kỳ quái lén lút nhìn nàng.
Lạc Lan không dám tin liền kiểm tra thiết bị cá nhân, đã hơn 5 giờ sáng. Nàng không hiểu chuyện gì, nhỏ giọng hỏi Thần Sa: “Trên đường đã xảy ra chuyện gì, sao bây giờ mới đến đồn cảnh sát?”
Thần Sa không để ý đến nàng, mặt không chút thay đổi bước xuống xe, đi thẳng về phía trước, hai vị cảnh sát giống như hai kẻ hầu, ân cần chỉ đường, Lạc Lan chỉ có thể im lặng theo sau.
Vào đến đồn cảnh sát, dựa theo quy định, Lạc Lan và Thần Sa phải tách ra, lấy khẩu cung một mình.
Hai cảnh sát phụ trách thẩm vấn vốn cho rằng Lạc Lan “chó cậy thế chủ”, ỷ có quan chỉ huy chống lưng nên sẽ lên mặt hất hàm sai bảo, không ngờ Lạc Lan lại cực kỳ phối hợp.
Bọn họ hỏi một câu, Lạc Lan đáp một câu, không đến nửa giờ, Lạc Lan đã thẳng thắng nói qua tội trạng của mình một cách rõ ràng lưu loát, còn chủ động mở lời với cảnh sát: “Theo quy định của bệnh viện, mỗi một ca phẫu thuật đều có tư liệu ghi hình đầy đủ, nếu các anh cần chứng cứ, có thể đến hỏi bệnh viện.”
Hai người cảnh sát hai mặt nhìn nhau, chưa từng gặp qua một tội phạm phối hợp hoàn hảo như vậy, bọn họ tâm trạng phức tạp nói: “Bởi vì có bảo lãnh của quan chỉ huy, cô có thể về nhà, nhưng trước khi chưa có kết quả điều tra, hoạt động của cô sẽ bị hạn chế, không thể rời khỏi Relicta, phải phối hợp điều tra bất cứ lúc nào.”
“Được.”
Lạc Lan tâm trạng nặng nề đi ra khỏi phòng thẩm vấn, ngẩng đầu liền nhìn thấy Thần Sa đang chờ bên ngoài.
Hắn mặt hướng cửa sổ, đưa lưng thẳng tắp về phía nàng, vẫn mặc bộ quân phục ngày hôm qua, tư thế uy nghi, lạnh lùng trang nghiêm, giống như một thang kiếm sắc bén, có thể lấy đi sinh mạng bất cứ lúc nào.
Lạc Lan nhớ tới giấc mơ của mình, trong lòng hoảng sợ, dừng bước.
Thần Sa lập tức xoay người, nhạy bén hỏi: “Em sao vậy?”
Lạc Lan giả vờ nói: “Mấy câu hỏi của cảnh sát, tôi đều nói sự thật, không có vấn đề chứ?”
“Không thành vấn đề.”
Thần Sa dường như không quan tâm đến nàng vừa nói gì, một câu cũng không hỏi tới.
Vẫn chưa đến giờ làm việc, trên hành lang vắng vẻ, chỉ có hai người bọn họ sóng vai cùng đi.
Lạc Lan cảm thấy rất áp lực, một hai câu liền nói: “Những cảnh sát này không biết thân phận thật sự của tôi, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, giống như đang coi tôi là người yêu của anh.”
Thần Sa im lặng.
“Bọn họ không hỏi, tôi sẽ không nói, dù sao chuyện này Tông Ly cũng biết, không tính là lừa gạt cảnh sát.”
Thần Sa vẫn im lặng.
Lạc Lan nhớ tới Phong Lâm bị Tông Ly dẫn đi, quan tâm hỏi: “Phong Lâm thế nào rồi?”
Thần Sa rốt cuộc đã có phản ứng, hắn cảnh cáo: “Phía sau Phong Lâm có cả một khu tự trị, không cần em quan tâm.”
Lạc Lan nghĩ đến thân phận rắc rối của mình, lập tức im miệng. Thân là một công chúa lưu vong, đối với một kẻ bị tố cáo vì tội phản quốc như Phong Lâm mà nói, nên giữ khoảng cách càng xa càng tốt thì hơn.
Hai người đi tới bãi đỗ xe, liền nhìn thấy tổng quản Anderson đến đón.
Lạc Lan cảm thấy bất ngờ, kéo kéo y phục của Thần Sa, nhỏ giọng hỏi: “Ông ta không phải là người của Chấp Chính Quan sao? Sao lại đến đây?”
Thần Sa thản nhiên “Ừ” một tiếng, đoán chừng cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì.
“Anh có bị Chấp Chính Quan khiển trách hay không?” Lạc Lan có chút lo lắng.
“Ngài ấy không trách mắng người khác.” Thần Sa rất thành thật, chỉ là bỏ đi nửa câu sau “Ông ta chỉ đưa người ta đến thẳng bệnh viện mà thôi.”
“Lạc Lan cảm thấy yên tâm, nàng không thẹn với lương tâm, cho dù kết quả ra sao nàng đều thản nhiên thừa nhận, chỉ cần không liên luỵ đến Thần Sa là được.
Ba người ngồi trên xe bay, Lạc Lan thấy Anderson và Thần Sa không có ý định nói chuyện với nhau, nên lễ phép hỏi: “Tôi có thể liên lạc hình ảnh với đồng nghiệp một chút được không?”
Thần Sa gật đầu, Anderson nói: “Phu nhân, mời tự nhiên.”
Lạc Lan mở thiết bị cá nhân vào mục danh bạ, liên lạc với Anna.
“Trạch Ni thế nào rồi?”
Anna sớm đã có chuẩn bị, lập tức đưa ra các báo cáo mới nhất của Trạch Ni cho nàng xem. Lạc Lan vừa xem qua các bảng số liệu, vừa hỏi phản ứng sau phẫu thuật của Trạch Ni.
Xem xong số liệu, Lạc Lan nhờ Anna tăng liều tiêm hai loại thuốc ổn định gene cho Trạch Ni.
Sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thoả, Lạc Lan ngắt kết nối, vừa định nhắm mắt nghỉ ngơi, liền nghe Anderson hỏi: “Phải sau bao lâu mới có thể xác định được Trạch Ni an toàn vượt qua giai đoạn nguy hiểm sau giải phẫu, giữ được tính mạng?”
“Khoảng 3 đến 4 ngày sau mới có thể chắc chắn.”
“Ba bốn ngày…” Anderson giống như có điều suy nghĩ lặp lại câu nói.
Lạc Lan cảm thấy ông ta không còn gì thắc mắc, dựa đầu vào cửa kính xe, chợp mắt thêm một lát.
Về đến nhà, Lạc Lan uống một hộp nước dinh dưỡng, tắm nước nóng, buông mình lên giường, muốn tiếp tục ngủ. Dù sao cũng không thể đi làm, không ngủ thì không có chuyện gì khác để làm.
Nhưng, trong đầu nàng lại suy nghĩ rất nhiều thứ, hoàn toàn không ngủ được.
Nàng nhớ tới giấc mơ lúc tờ mờ sáng ——
Nàng đang phẫu thuật, vô cùng thành thạo tự tin, tựa như đã làm rất nhiều lần. Xung quanh có rất nhiều người đang nói chuyện, nhưng chẳng nghe rõ được gì, rốt cuộc nghe được một giọng nói quen thuộc, nàng ngẩng đầu nhìn, lại là bác sĩ Mục.
Hắn cười ôm lấy nàng, hôn lên má nàng cực kỳ thân mật.
Nàng càng hoảng sợ, hoàn cảnh trong một thoáng liền thay đổi.
Nàng mặc y phục tử tù, đứng trên pháp trường, Chấp Chính Quan mang mặt nạ giống như một tử thần tàn ác, lạnh lùng tuyên án: “Giết cô ta!”
Phong Lâm chỉ vào mặt nàng, khinh miệt mắng chửi: “Cô là một tên lừa gạt, một tội phạm tử hình dám giả mạo công chúa!”
Tử Yến cười híp mắt bắn ra vô số lá bài Tarot, muốn giết chết nàng.
Lạc Lan liều mạng chạy trốn, thì nhìn thấy Thần Sa đứng phía trước, hắn vẻ mặt băng lạnh, cầm trường kiếm đâm về phía nàng…
Nàng trong một thoáng bừng tỉnh, đúng lúc nhìn thấy Thần Sa, còn tưởng mình vẫn đang ở trong mộng.
Thần Sa lúc đó đã nói: “Cho dù em nhìn thấy gì, thì đó chỉ là một giấc mơ”, nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày tất cả sẽ trở thành sự thật!
Lạc Lan nhỏm người ngồi dậy, mở máy tính, muốn xem vài tiết mục tiêu khiển, thư giản tâm trạng một chút, nào ngờ lại trông thấy rất nhiều tin tức, đều có liên quan đến nàng.
Lạc Lan vốn cho rằng chỉ là một cuộc điều tra ở phạm vi nhỏ, nàng đã giải phẫu thành công, chỉ cần nói ra tiền căn và hậu quả rõ ràng, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì lớn, thật không ngờ một ca phẫu thuật gene bình thường của một trẻ mồ côi lại trở thành sự kiện đáng chú ý trên cả nước.
Nàng chuyển qua kênh khác, tất cả đều lên án nàng coi thường pháp luật, khinh rẻ mạng người, thậm chí một nhóm truyền thông còn thăm dò dân ý nên phạt án tử hình đối với Lạc Tầm hay không?
Lạc Lan cười khổ, hoá ra nàng có duyên với án tử hình như vậy, có lẽ đến cuối cùng cho dù nàng trốn tránh thế nào cũng không thể thoát khỏi kết cục ban đầu.
Lạc Lan tắt máy tính, im lặng suy nghĩ.
Nàng không hiểu chính trị, nhưng cũng hiểu rõ sự việc đến tai nàng thật sự rất lớn, dù thế nào chính phủ cũng phải đưa ra câu trả lời thoả đáng cho người dân. Nếu như Trạch Ni có thể vượt qua giai đoạn nguy hiểm, nàng sẽ sống sót; nếu Trạch Ni không vượt qua được, nàng sẽ là kẻ mang tội danh giết người với chứng cứ xác thực nhất. Không nghiêm trị nàng, chỉ sợ khó có thể dẹp yên phẫn nộ trong lòng công chúng.
Chẳng trách Anderson lại hạ mình, tự ý đến đón nàng về tận cửa, khó trách lúc trên chiếc xe bay, Anderson hỏi nàng câu hỏi kia, ba bốn ngày đó không thể nào là ba bốn ngày bình thường. Nhưng có điều, người Chấp Chính Quan lo lắng chắc hẳn không phải là nàng, mà là Thần Sa, chính nàng đã liên luỵ Thần Sa, huỷ đi tiền đồ sáng lạn của hắn.
Lạc Lan sau khi suy nghĩ rõ ràng, lập tức ra quyết đinh.
Nếu nàng đã lỡ lôi Thần Sa xuống nước, vậy thì cố gắng bù đắp, kéo hắn trở lại lên bờ.
Nàng xốc lại tinh thần, thay quần áo, chải đầu, trang điểm, mang vào trang sức trang nhã, che đi gương mặt uể oải của mình.
Trước nơi ở của Chấp Chính Quan.
Lạc Lan cung kính nói với Anderson: “Tôi có chuyện gấp, muốn gặp Chấp Chính Quan, sẽ không phiền ngài ấy nhiều thời gian đâu.”
“Đi theo tôi.”
Anderson dẫn nàng đi qua phòng khách, đến phòng họp, “Chấp Chính Quan đang ở bên trong.”
Lạc Lan cảm ơn ông ta, liền đi vào.
Chấp Chính Quan mặc áo chùng đen, đứng trước cánh cửa thuỷ tinh cao lớn. Bởi vì có phản quang, phía sau hắn ánh sáng mặt trời rực rỡ, phía trước lại cực kỳ u ám.
Lần trước đã lộ mặt mắng chửi hắn, nay Lạc Lan cũng lười che giấu cảm giác chán ghét, nàng vẻ mặt lạnh băng, đi thẳng vào vấn đề cần nói: “Hiện tại bên ngoài còn chưa biết quan hệ giữa Lạc Tầm và Thần Sa, nhưng trước sau gì bọn họ cũng phát hiện, ông chắc chắn không hy vọng tôi liên luỵ đến Thần Sa, có một cách có thể giúp anh ấy.”
“Cách gì?”
“Tôi ly hôn với Thần Sa, chỉ cần tôi và anh ấy không có vấn đề gì, với chiến tích của anh ấy, cho dù Trạch Ni không vượt qua giai đoạn nguy hiểm. Anh ấy vẫn có thể bình an vô sự, bảo vệ được chức vụ quan chỉ huy của anh ấy.”
“Cô muốn ly hôn, thì nên đi nói với Thần Sa.”
“Anh ấy sẽ không đồng ý. Tính cách của Thần Sa… rất quân nhân, chắc chắn sẽ không phản bội tín ngưỡng, không trốn tránh nguy hiểm, càng không chối bỏ trách nhiệm, khi biết tôi gặp nguy hiểm, anh ấy tuyệt đối sẽ không chấp nhận ly hôn. Nhưng chỉ cần không còn ràng buộc bởi pháp luật, tôi sẽ không còn là trách nhiệm của anh ấy nữa.”
Lạc Lan kiên quết nhìn Chấp Chính Quan, hắn khẳng định có cách khiến cho cuộc hôn nhân của bọn họ trở thành phế thải, cho dù Thần Sa có đồng ý ký tên hay không, hắn cũng chắc chắn cam tâm tình nguyện làm như vậy.
Chấp Chính Quan đi đến bên cạnh bàn hội nghị, thản nhiên ngồi xuống, chậm rãi xem qua văn kiện, tỏ ra bộ dáng không thèm đếm xỉa chuyện khác.
Lạc Lan cảm thấy hoang mang không lý giải được, đang muốn hỏi, đột nhiên phản ứng kịp, nàng lập tức quay lại, thì nhìn thấy Thần Sa nét mặt tái nhợt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng.
Lạc Lan chột dạ, “Anh, anh đừng tức giận! Tôi, tôi…” Nàng chợt nhớ gì đó, hợp tình hợp lý giữ vững tinh thần, “Anh vốn đã đồng ý với tôi, chỉ cần tôi trở thành người thể năng cấp A, anh sẽ đồng ý ly hôn, bây giờ tôi muốn lập tức ly hôn.”
“Tôi đồng ý là vì sau khi ly hôn, em có thể lấy Thiên Húc!” Sau khi nói xong, Thần Sa lập tức hối hận.
Lạc Lan chịu đựng đau khổ trong lòng, không dám nói gì nữa, nàng sợ mở miệng sẽ trở thành khóc lớn. Vốn muốn dành chuyện này cho Thiên Húc một ngạc nhiên, nhưng bây giờ nàng thăng cấp thành công, Thiên Húc đã không còn.
Thần Sa im lặng nhìn Lạc Lan, muốn nói tiếng an ủi, nhưng lại không biết nói gì, bởi vì hắn không thể nào đồng ý ly hôn.
“Này! Mọi người đang làm gì đấy? Diễn phim tình cảm sao?” Ánh mắt của Tử Yến nhìn lướt qua từng người, sau đó đi đến bàn hội nghị ngồi xuống.
Bách Lý Lam, Tả Khâu Bạch theo sát phía sau hắn, đến ngồi đúng chỗ của mình.
Lạc Lan không nói tiếng nào, lập tức ra khỏi phòng họp, nhưng lại bị Sở Mặc đang đi vào ngăn lại, “Công chúa, có chút việc cần cô giúp đỡ.”
“Tôi?”
Sở Mặc nói với Chấp Chính Quan: “Phong Lâm không có ở đây, cha tôi sức khoẻ không được tốt, giáo sư An thì liên lạc không được, một số kiến thức về gene chỉ có thể hỏi qua công chúa, vừa đúng lúc chuyện ngày hôm nay cũng có liên quan đến công chúa.”
Chấp Chính Quan vẫn không trả lời, giọng nói của Tông Ly đã vang lên: “So sánh công chúa với ba vị kia, thích hợp sao?”
Sở Mặc nhìn Tông Ly, ôn hoà hỏi: “Anh nghĩ tôi không có tư cách nói lời này? Lẽ nào anh có tư cách?”
Tông Ly giống như ăn phải đinh, cảm thấy bực bội, liếc mắt nhìn chòng chọc Lạc Lan, đi thằng đến bàn hội nghị, “Cậu chọn người, là chuyện của cậu, tôi không có ý kiến.”
Sở Mặc cười cổ vũ nhìn Lạc Lan, ngồi xuống chỗ của mình.
Cánh cửa lớn phòng họp đóng lại, cửa sổ cũng thả rèm tối đen, thông tin liên lạc đều bị ngắt, hiển nhiên là một cuộc họp cực kỳ cơ mật. Lạc Lan không hiểu chuyện gì, ngơ ngác nhìn bảy người đàn ông đang ngồi xung quanh bàn hội nghị hình quả trứng.
Chấp Chính Quan giơ tay lên, chỉ vào chỗ trống ở bên cạnh Tử Yến, “Công chúa, mời ngồi.”
Vậy là để nàng tham gia cuộc họp? Lạc Lan theo bản năng nhìn Thần Sa, Thần Sa nhẹ nhàng gật đầu, nàng mới yên tâm ngồi xuống.
Tử Yến lên tiếng trước, là các chứng cứ phạm tội phản quốc của Phong Lâm.
Hai phần khẩu cung của hai gã đàn ông bắt về từ Nham lâm, bọn họ chỉ điểm và xác định Phong Lâm đã cung cấp thông tin thể năng của công chúa cho bọn họ; một phần thông tin là sau khi bẻ khoá phần ghi âm điện thoại, cho thấy Phong Lâm có hai lần liên lạc đến tinh vực của binh đoàn Long Huyết.
Tử Yến nói: “Tuy rằng thời gian liên hệ của hai lần nói chuyện đó trong khẩu cung hoàn toàn ăn khớp với thời gian trên thiết bị ghi âm, nhưng cung cấp phần khẩu cung này là người của binh đoàn Long Huyết, trước khi nội dung thông tin còn chưa xác định, tôi đã nghĩ chứng cứ chưa được đầy đủ, tạm thời chưa hành động gì, không ngờ bộ trưởng Tông Ly hoàn toàn không lo lắng ảnh hưởng cục diện, bất chấp đi bắt giữ Phong Lâm.”
Tông Ly cười lạnh.
Chấp Chính Quan hỏi: “Phía Phong Lâm giải thích thế nào về cuộc nói chuyện bị ghi âm?”
Tông Ly nói: “Phong Lâm thừa nhận có liên lạc, nhưng không chịu nói nội dung của cuộc nói chuyện, cô ta nói chỉ cùng một người bạn cũng nghiên cứu gene nói một vài chuyện cá nhân, tuyệt đối không gây tổn hại đến lợi ích liên bang.”
Tả Khâu Bạch nhàn nhạt nói: “Liên bang không có xem tinh vực của binh đoàn Long Huyết là khu vực cấm, cũng không buộc cá nhân không được gặp gỡ trò truyện, cô ấy liên lạc là hoàn toàn hợp pháp.”
Tông Ly lập tức bác bỏ: “Nếu hợp pháp, vì sao không chịu nói nội dung trò chuyện?”
“Cô ấy có quyền bảo vệ thông tin cá nhân của mình, nếu cậu có thể thu thập đầy đủ chứng cứ chứng minh cô ấy liên lạc là gây hại cho lợi ích của liên bang, tôi có thể ký pháp lệnh buộc cô ấy khai ra nội dung cuộc nói chuyện đó.”
Tông Ly châm biếm, nói: “Ngài thẩm phán, cậu không nên bởi vì đã ăn nằm với Phong Lâm mà thiên vị chứ?”
Tả Khâu Bạch không hờn giận, bình tĩnh nói: “Tôi mỗi một câu đều có căn cứ, lấy pháp luật làm thước đo. Mời đưa bằng chứng chứng minh tôi thiên vị Phong Lâm, nếu không tôi có thể kiện anh phỉ báng thẩm phán của liên bang, ra lệnh tạm thời bắt giam anh.”
Tông Ly tức giận đứng lên, “Cậu…”
Chấp Chính Quan giơ tay ra, ý bảo bọn họ im miệng, Tông Ly chỉ có thể nén giận ngồi xuống.
Chấp Chính Quan nhìn về phía Sở Mặc.
Sở Mặc ấn vào mặt bàn, một ống chích không gian ba chiều xuất hiện ngay chính giữa bàn hội nghị.
Lạc Lan thoáng cái trợn tròn mắt, nàng đã thấy qua cái ống chích này. Buổi tối đó, khi nàng bị bắt, một phụ nữ lính đánh thuê đã muốn tiêm thứ thuốc gì đó vào cơ thể nàng.
Sở Mặc nói: “Đây là ống chích của một tên lính bị bắt, chưa bị phá huỷ, nó giống y như đúc hai cái ống chích trước đó.” Theo lời của hắn, liền xuất hiện hình ảnh hai thứ bị phá huỷ, hoàn toàn nhận không ra hình dáng ống chích.
“Báo cáo kiểm nghiệm đã có, nhưng tôi không nhận ra những loại thuốc này dùng để làm gì, dường như không gây tổn thương gì đối với cơ thể. Kiến thức về gene của tôi rất hạn chế, nên làm phiền công chúa xem qua một chút, có thể sẽ phát hiện được vấn đề.”
Lạc Lan đã hiểu ra, ba ống chích, cả ba lần đều nhắm vào nàng, nếu như không nhờ cơ duyên hảo hợp, xem ra loại thuốc này đã ở trong cơ thể nàng.
Binh đoàn Long Huyết!
Rốt cuộc nàng đã làm gì, mà khiến cho bọn họ kiên nhẫn, từng bước áp sát như vậy?
Thù mới hận cũ toàn bộ xông lên não, ngọn lửa đau khổ giận dữ hừng hực thiêu đốt. Lạc Lan lập tức mở bảng báo cáo phân thích loại thuốc kia, xem qua thật kỹ.
Nửa giờ sau, mấy gã đàn ông bàn luận xong chuyện Phong Lâm và binh đoàn Long Huyết, thì phát hiện Lạc Lan vẫn nhìn chăm chú vào bản báo cáo phân tích không nhúc nhích, không biết nàng là đã lạc đến chốn tiên cảnh nào, mà vẻ mặt ngây ngốc buồn rầu.
Bách Lý Lam ánh mắt khinh thường, Tông Ly thì cười nhạt.
“Công chúa?” Sở Mặc gọi.
Lạc Lan khôi phục lại tinh thần, “Sở Mặc viện trưởng phán đoán không sai, ở một góc độ mà nói, loại thuốc này đích thực vô hại.”
“Vậy ở góc độ khác thì sao?”
Lạc Lan ấn nút mở ra bảng báo cáo, chiếu hình ảnh của nó vào chính giữa bàn hội nghị để mọi người có thể nhìn thấy. Nàng chỉ vào đám số liệu, giải thích cặn kẽ: “Ở đây, ở đây, còn ở đây nữa… Những virus đời thứ nhất này chỉ biết ẩn nấp trong cơ thể kí chủ, nhưng nếu kí chủ sinh sản phôi thai mới, sẽ kích hoạt những gene này.”
Lạc Lan viết ra một chuỗi gene thật dài, Sở Mặc nói: “Những gene này đều không phải là gene dị biến, đối với cơ thể là vô hại.”
Lạc Lan viết ra một gene của virus, “Đụng đến cái này thì sao?”
Sở Mặc suy nghĩ một chút, tròng mắt liền co lại, thì thào nói: “Thảo nào binh đoàn Long Huyết có thể tung hoành vũ trụ lâu như vậy, thật không ngờ khả năng nghiên cứu gene của họ đã đạt đến trình độ lợi hại thế này.”
Bách Lý Lam vỗ vỗ bàn, “Này, hai người rốt cuộc đang nói gì vậy? Đừng khi dễ chúng tôi thất học nghe không hiểu.”
Sở Mặc ôn hoà giải thích: “Mọi người đều biết, thông tin di truyền chủ yếu nằm trên bộ gene, nhưng ty thể, loại bào quan chúng ta luôn xem nhẹ, cũng là nơi chứa thông tin di truyền. Loại gene này ẩn nấp trong cơ thể, khi gặp điều kiện thuận lợi sẽ tự kích hoạt, nó hạn chế hoạt động của ty thể, khiến gene không thể nào kéo dài, nói đơn giản giống như làm giải phẫu triệt sản gene di truyền, sẽ làm cho cậu tuyệt tử tuyệt tôn.” (1.15.2)
(1.15.2) Đoạn này rất sâu vào chuyên ngành. Mình chỉ giải thích sơ sơ như sau: Bộ gene quy định thông tin di truyền của cơ thể con người, tế bào nào cũng có, và gene hầu hết nằm trong nhân tế bào. Nhưng ngoài ra còn có một số gene rải rác ở bên trong ty thể, ty thể là một bào quan quan trọng bên trong tế bào, chức năng chính là cung cấp năng lượng cho tế bào. Gene của ty thể (ký hiệu là mtDNA), chứa nhiều đoạn gene và quy định rất nhiều tính trạng, gene ty thể có dạng vòng, rất giống với gene của virus, cho nên binh đoàn Long Huyết mới tiêm thứ thuốc kích hoạt các gene vòng này. Một khi các gene vòng này được kích hoạt một chức năng nào đó, nó sẽ khiến cho bộ gene không thể kéo dài. Gene kéo dài là một hình thức sinh sản của gene, nếu gene không thể kéo dài, tức là gene không thể sinh sản, gene sẽ chết đi, Sở Mặc đã ví dụ nếu gene chết đi quy định tính trạng sinh dục, như vậy người bị mất gene này coi như bị triệt sản.
Toàn bộ vũ trụ đều biết liên bang Odin cầu hôn công chúa Lạc Lan là vì bộ gene của nàng, nếu thật sự không có gì xảy ra, bọn họ nhất định sẽ mô phỏng theo gene của nàng để lai tạo ra tính ổn định cho gene của bọn họ, giúp dị chủng có thể sinh sôi nảy nở. Âm mưu của binh đoàn Long Huyết thật sự quá hiểm ác.
Bách Lý Lam cười nhạt vài tiếng, hai tay nắm lại thành quyền, đập thật mạnh lên bàn, “Dẫn binh tiêu diệt sạch binh đoàn Long Huyết.”
Tử Yến lập tức nói: “Không được!”
“Bọn chúng muốn diệt sạch chúng ta, tại sao chúng ta không thể diệt sạch bọn chúng?” Tông Ly nhìn chằm chằm Lạc Lan bằng ánh mắt thâm độc, thật giống như chính Lạc Lan muốn diệt sạch kẻ thù là bọn họ.
Tử Yến lấy ra lá bài Tarot, phóng đến trước mặt Tông Ly.
Hắn cong cong ngón trỏ, hạ lên hạ xuống một lá bài khác, cười híp mắt nói: “Nói không được là tôi, anh giống như rắn độc nhìn chằm chằm vợ của Thần Sa làm gì vậy?”
Tông Ly đột nhiên đứng phắt dậy, giống như một mũi tên vừa rời cung lao nhanh về phía Tử Yến.
“Im lặng!” Giọng nói của Chấp Chính Quan vang lên.
Đang đứng sững, Tông Ly ngồi trở lại cái ghế, Tử Yến cũng thu hồi lá bài Tarot, thật giống như vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì.
Chấp Chính Quan nói: “Hơn 400 năm trước, liên bang Odin cùng liên minh nhân loại trong vũ trụ đã thông qua hiệp định ngừng chiến, toàn bộ con người trong vũ trụ đều thừa nhận liên bang Odin lập quốc, không hề dẫn quân tấn công liên bang Odin, Odin cũng hứa hẹn không xâm phạm bất kỳ một tinh quốc hoặc một tổ chức nào đã được liên minh nhân loại vũ trụ thừa nhận hợp pháp. Binh đoàn Long Huyết là tổ chức đã được liên minh nhân loại thừa nhận hợp pháp, các cậu định phá huỷ hiệp định ngừng chiến mà người nhậm chức đầu tiên Du Bắc Thần đã ký sao?”
Ánh mắt lạnh băng của Chấp Chính Quan nhìn từ mặt của Bách Lý Lam đến mặt của Tông Ly, cả hai đều cúi đầu. Ở liên bang Odin này, Du Bắc Thần vẫn đường hoàng tồn tại, bọn họ càng quấy, cũng không dám không tuân theo quy tắc của ông ta.
Chấp Chính Quan thu hồi ánh mắt, “Từ ngày khởi binh, nhóm dị chủng chúng ta đã ở Relicta tuyên thệ, không thể cam chịu mà không đánh trả, tôi đồng ý tiêu diệt binh đoàn Long Huyết, nhưng không thể dùng phương thức chiến tranh.”
Bách Lý Lam và Tông Ly mừng rỡ ngẩng đầu, nhìn thoáng qua mọi người, cũng không nghĩ ra cách thích hợp, cả hai lặng lẽ nhìn về phía Tử Yến.
Tử Yến ngại ngùng sờ sờ mũi, “Tôi tài đức vậy sao? Khiến cho các anh đặt hết kỳ vọng?”
Tả Khâu Bạch và Sở Mặc đều cười, “Chiến tranh quang minh chính đại thì nhờ đến Thần Sa, loại không nhận ra thủ đoạn này chỉ có thể nhờ vào cậu.”
Tử Yến thở dài, “Tên Long Đầu đó cũng không biết là người ở đâu, việc này thật không dễ dàng.”
“Tôi có thể giúp!”
Phòng họp chợt im lặng, bảy cặp mắt của bảy gã đàn ông đều đồng loạt nhìn về phía Lạc Lan. Lạc Lan đón lấy quan sát của bọn họ, nét mặt bình tĩnh, ánh mắt kiên định.
Thần Sa nói: “Lạc Lan, đừng làm loạn!”
“Cô giúp sao?” Bách Lý Lam cười ha ha.
Tông Ly cũng cười chế giễu: “Cô không làm gián điệp của bọn chúng đã là may mắn cho liên bang lắm rồi!”
Tử Yến nói thẳng với Sở Mặc: “Ở đây còn chuyện của công chúa sao? Không còn việc gì thì để cô ấy về nghỉ đi.”
Lạc Lan đứng lên, tròng mắt trong veo nhìn chằm chằm Chấp Chính Quan, “Tất cả hành động của binh đoàn Long Huyết đều là nhắm vào tôi, mặc dù chưa đạt được mục đích gây hại cho tôi, nhưng cũng đã khiến cho tôi sống không yên ổn. Nỗi đau đứt cánh tay, trong cái phòng hội nghị này, tôi mới là người thù hận bọn chúng nhất!”
Chấp Chính Quan nhìn Lạc Lan, không nói được một lời, trên mặt nạ lạnh giá không chút biểu cảm.
“Nếu như các anh đồng ý chấp nhận tôi trợ giúp, tôi sẽ cống hiến sức lực bất cứ lúc nào, nếu như các anh không muốn, tôi cũng sẽ khiến cho bọn chúng nợ máu phải trả máu!” Lạc Lan xoay người, rời khỏi phòng họp.
————·————·————
Lạc Lan vuốt cánh tay phải, bước đi trên cỏ.
Rõ ràng là trời xanh mây trắng, ánh dương xán lạn, nhưng không có một chút cảm giác ấm áp, ở Nham lâm bão cát đầy trời, không có ánh dương, nhưng vẫn có người bên cạnh, ấm áp ngập lòng.
Thần Sa đuổi theo nàng, “Lạc Lan.”
Lạc Lan dừng bước, ngầng đầu lên nhìn hắn.
Thần Sa nói: “Em thích làm nhất là nghiên cứu, cứ tiếp tục làm điều mình thích. Mối thù của em, tôi sẽ trả thay em.”
Lạc Lan cười khổ nhìn hắn, tay nắm lại thành quyền, chạm vào vị trí trái tim của Thần Sa, “Anh còn chưa thích một người, nên không hiểu!”
Bởi vì thích, mới mong đợi tương lai tích góp từng chút một, mới mong ngóng được ở bên nhau, mới tâm tâm niệm niệm mơ ước được ăn cùng nhau, ngủ cùng nhau, cùng cố gắng làm việc, cùng để dành tiền du ngoạn ngắm cảnh…
Nhưng hiện tại không có, cái gì cũng không có!
Nếu không phải nàng muốn sống sót phải giả mạo công chúa, thì tên Long Đầu bác sĩ Mục kia sẽ không có một lần… mà hết lần này đến lần khác muốn hại nàng, Thiên Húc cũng không vì cứu nàng mà dị biến.
Đây là chuyện duy nhất nàng muốn làm vì Thiên Húc, làm sao có thể vứt bỏ mà giao cho người khác?
Thần Sa dường như muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc lại im lặng.
Lạc Lan thành khẩn nói: “Chúng ta ly hôn đi! Anh và tôi kết hôn vốn không phải cam tâm tình nguyện…”
Thần Sa đột nhiên nắm tay của Lạc Lan, kéo mạnh một cái, Lạc Lan bổ nhào về trước.
Hắn nắm lấy hông nàng, ôm nàng vào ngực, “Em còn nhắc đến chuyện ly hôn, tôi sẽ thực hiện nghĩa vụ vợ chồng ngay lập tức!”
Hắn mặt lạnh như băng, ánh mắt trong suốt lạnh giá, biểu cảm cương quyết, không có chút gì là đùa giỡn.
Cho dù nàng đã đạt thể năng cấp A, nhưng khi sức mạnh áp đảo của hắn áp chế trước mặt nàng, nàng vẫn không có phần thắng, Lạc Lan lại một lần nữa cảm nhận rõ ràng, người đàn ông ở trước mắt này chính là dị chủng, trong cơ thể có loại gene của loài sinh vật dị thường.
“Anh không ly hôn với…”
Cánh tay của Thần Sa ôm thắt lưng nàng đột nhiên siết chặt, đầu cúi xuống muốn hôn nàng, Lạc Lan vội vàng im miệng, tỏ ý không nói nữa.
Thần Sa uy hiếp nhìn chằm chằm Lạc Lan, Lạc Lan lắc đầu, tỏ ý chắc chắn sẽ không nói nữa.
Thần Sa hài lòng, thả lỏng tay.
Lạc Lan lập tức dùng sức đẩy hắn ra, xấu hổ nói: “Sớm muộn gì anh cũng sẽ hối hận, sau này anh nhất định sẽ hận không thể giết chết kẻ ngu ngốc của ngày hôm nay!”
“Người của hôm nay vẫn sống.” Thần Sa lạnh lùng bỏ đi.
Lạc Lan đứng ngây người nhìn bóng lưng hắn.
Thần Sa quay đầu lại, “Về nhà!”
Lạc Lan hồi phục lại tinh thần, vội vàng theo sau.
HẾT CHƯƠNG 1.15