Ký Ức Đẹp Nhất

Chương 36: Chỉ một nụ hôn, Vệ Lăng Dương đã cảm thấy tay chân không còn vâng lời


Đọc truyện Ký Ức Đẹp Nhất – Chương 36: Chỉ một nụ hôn, Vệ Lăng Dương đã cảm thấy tay chân không còn vâng lời

Biên tập: Thiên Duyên

_____

Vệ Lăng Dương nhìn khóe môi mỉm cười của Từ Gia, trong lòng cũng vui hết sức, thế là lại dựa sang đòi khen:

“Tớ ra ngoài chơi còn nhớ mua đồ cho cậu, cậu không khen tớ sao?”

“Đm, Vệ Lăng Dương ông không biết xấu hổ vừa thôi? Làm xíu việc cũng đòi khen nữa hả?” Phùng Nhuệ ngồi trước hai người thật sự nghe hết nổi, “Ông dứt khoát đừng lấy tên Vệ Lăng Dương nữa, gọi Vệ ba tuổi được rồi.”

“Cút cút cút, ông nói nhiều quá.” Vệ Lăng Dương cầm quyển vở đập gã, sau đó lại trông mong nhìn Từ Gia, chẳng khác nào Vệ ba tuổi.

Từ Gia thấy thế bật cười, cầm mấy quyển vở lớn cỡ A4 trong bàn học ra, đưa tới trước mặt Vệ Lăng Dương:

“Tớ cũng có đồ cho cậu.”

“Gì thế?” Vệ Lăng Dương cúi đầu mở quyển vở nằm trên cùng, trên góc viết hai chữ vật lý, là vở ghi chép, nhìn chữ viết là biết của Từ Gia, quyển thứ hai là tiếng anh, thứ ba là chính trị.

Nhìn bút tích trắng đỏ giao nhau, một dự cảm chẳng lành dâng lên, tay Vệ Lăng Dương bắt đầu run rẩy:

“… Đây là gì?”

“Cho cậu dùng để học đó.” Từ Gia nói xong lại cầm hai quyển vở trắng đặt trước mặt hắn, dường như không chú ý tới vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của hắn, cực kỳ hào phóng mà nói, “Có điều cậu yên tâm đi, hôm nay làm không xong bài vẫn sẽ có khen thưởng.”

Vệ Lăng Dương: “…” Tớ mua cho cậu túi nước ấm, cậu tặng tớ vở luyện tập? Thế khác gì trước đây tớ tặng cậu cá còn cậu dạy tớ làm bài hả!

“Phụt! Há há!” Phùng Nhuệ thấy mặt Vệ Lăng Dương như ăn phải cớt, nhịn không được cười ra tiếng, “Đừng sợ hãi nha người anh em, ông là top 20 của lớp cơ mà ha ha.”

Vệ Lăng Dương: “…”

“Cậu cũng muốn học cùng đúng không?” Từ Gia liếc nhìn Phùng Nhuệ, dường như chỉ cần đối phương gật đầu, cậu có thể lấy thêm mấy quyển vở luyện tập trong bàn học ra.


“Đừng đừng đừng.” Phùng Nhuệ vội vàng xua tay, xoay người ngồi ngay ngắn, không xen vào chuyện hai người nữa, gã không có hứng làm Vệ Lăng Dương thứ hai.

Vệ Lăng Dương nhìn quyển bài tập trước mặt cùng vở ghi chép, cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, suy xét xem hiện giờ trả lại túi nước ấm cho Cận Hạo có còn kịp không.

Đáp án nhất định là không còn kịp rồi.

Hơn nữa Từ Gia phí tâm thay hắn chỉnh sửa lại nhiều vở ghi chép học tập như thế, hắn không có khả năng lãng phí tâm huyết của cậu, đành phải tủi thân nuốt trở về.

……

Vào tiết tự học buổi tối, Chu Tử Dao chạy tới gọi Vệ Lăng Dương cùng tới cửa hàng bán lẻ gần trường học xem TV.

Cửa hàng bán lẻ vừa lắp đặt một chiếc TV màu, vào tiết tự học tối hay giờ thể dục, trong cửa hàng luôn chật ních học trò xem TV, Chu Tử Dao chính là khách quen chỗ đó.

“Không đi.” Vệ Lăng Dương nằm rạp trên bàn, dùng mặt đè lên quyển bài tập Từ Gia đưa cho hắn, yếu ớt nói: “Chưa làm bài xong nữa, xem TV cái gì.”

“Phần còn lại để mai rồi làm, giờ không cần gấp đâu.” Từ Gia nói, tiết tự học tối Vệ Lăng Dương đã làm không ít đề, tuy học tập quan trọng, nhưng cũng phải chú ý cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi.

“Không đi không đi” Vệ Lăng Dương xua tay, “Tớ là loại người bỏ dở nửa chừng sao?”

“Đúng!” Chu Tử Dao đứng bên cạnh tiếp lời, kể ra những lần hắn bỏ dở nửa chừng, “Hồi lớp 5 tiểu học, cậu bảo cậu muốn học viết bút lông, mới học ba ngày đã bỏ, lớp 7 cậu nói muốn học đàn ghita, học một tuần rồi cũng bỏ, lớp 8 cậu nói muốn …”

“… Không nói gì không ai bảo cậu câm đâu.” Bị lôi chuyện không đến nơi đến chốn trước kia ra phá, Vệ Lăng Dương làm mặt hắc tuyến ngắt lời Chu Tử Dao, cầm quyển bài tập trong tay đưa cho cậu, “Cậu muốn học cùng đúng không?”

“Học tập rất quan trọng, nhưng hiện tại tớ chọn xem TV.” Chu Tử Dao nói xong liền chuồn mất, tránh cho tới chậm không chiếm được chỗ ngồi tốt.

Vệ Lăng Dương thành thật ở lại làm bài, trông rất là chăm chỉ.

Lớp 10 không học hành căng thẳng như lớp 12, ngồi lại học tiếp sau giờ tự học tối không có mấy người, rất nhanh trong phòng học chỉ còn lại hai người Vệ Lăng Dương cùng Từ Gia.

Vệ Lăng Dương bị một bài hóa làm kẹt lại, liên tục tính ba lần, mỗi lần đều cho ra kết quả khác nhau, tính tới lần thứ tư, sắp thấy cho thêm một kết quả khác nữa, hắn không thể không từ bỏ vùng vẫy, đưa vở đưa cho Từ Gia đang chuẩn bị bài ngày mai:


“Bài này tớ không biết làm.”

“Chỗ nào?” Từ Gia buông sách trên tay, cầm vở hắn, nhìn bài hắn bảo rồi hỏi, “Vừa rồi cậu tính như thế nào?”

“Như vầy.” Vệ Lăng Dương đưa vở nháp cho cậu, không hề cảm thấy mất mặt với chuyện mình tính bốn lần ra bốn kết quả khác nhau.

Từ Gia nhìn một lần rồi tính theo công thức của hắn, dùng bút khoanh từng bước, cẩn thận giải thích cho hắn:

“Chỗ này sai rồi nè, nên số bên dưới mới ra sai.”

“Ở đâu?” Vệ Lăng Dương dựa sát vào, cúi đầu nhìn chỗ cậu nói.

“Như vậy mới đúng.” Từ Gia cầm bút tính từng bước theo công thức cho hắn xem, đồng thời hỏi hắn có hiểu không.

Có Từ Gia giảng bài, Vệ Lăng Dương rất nhanh hiểu rõ, suy nghĩ vừa thông suốt thì làm bài dễ hơn nhiều.

Khi hắn làm bài, Từ Gia ngồi cạnh nhìn, nếu có sai sẽ chỉ lỗi để hắn tính lại.

Vì giảng bài nên khoảng cách hai người khi ấy gần hơn một ít so với mọi khi lên lớp, tầm mắt Vệ Lăng Dương không kìm được chuyển từ vở bài tập sang Từ Gia, từ vành tai mềm mại của cậu tới mặt nghiêng trắng nõn, còn có đôi môi đóng mở khi giảng bài cho mình, ngay cả Từ Gia nói gì hắn cũng không nghe rõ.

“Giống như vầy, thay công thức vào, hiểu chưa?” Từ Gia vừa giảng vừa hỏi.

“… Cũng hiểu sơ sơ rồi.” Vệ Lăng Dương không yên lòng đáp, lực chú ý hoàn toàn không nằm trên bài, ngắm Từ Gia mấy lần, hắn đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, dường bị da thịt trắng nõn ngay tai Từ Gia làm lóe mắt, ma xui quỷ khiến xáp qua.

Nhận thấy hắn tới gần, Từ Gia vô thức cúi đầu, môi gần như chạm phải chóp mũi Vệ Lăng Dương, cậu không khỏi ngẩn người:

“Cậu đang làm gì đó? Có nghe tớ nói gì không?”

Động tác Vệ Lăng Dương khựng lại, nhìn đôi môi hồng nhạt gần trong gang tấc của Từ Gia, cảm giác yết hầu khô khát ngày càng rõ rệt, rõ ràng là mùa đông, trên lưng không hiểu sao nóng lên, lại thêm cảm giác như có gì đó lên men trong đáy lòng, thúc đẩy hắn phải làm điều gì mới được.


Hắn nhịn không được nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm lỗ tai Từ Gia rồi bảo:

“… Gia Gia, sau tai cậu có con muỗi kìa.”

“Muỗi?” Mày Từ Gia nhíu lại, rõ ràng không tin lời nói bậy của hắn, trước đây Vệ Lăng Dương chọc má lúm đồng tiền của mình cũng hay dùng chiêu này, nhiều năm vậy rồi mà không tiến bộ tí nào, “Vậy thì sao, cậu dựa gần vào tớ là vì muốn ăn nó hả?”

Ăn nó?

Vệ Lăng Dương cảm thấy cách này hay quá chừng, thân thể phản ứng nhanh hơn tư duy một bước, cứ như bị ma nhập, vừa tới gần đã đặt môi bên tai Từ Gia, dán lên làn da man mát của cậu.

Trong lúc nhất thời, tay cầm bút của Từ Gia đột nhiên siết chặt, mắt hơi mở to, thân thể cứng đờ, đầu óc trống rỗng trong một thoáng ngắn ngủi.

Môi và da thịt gần như vừa chạm liền tách ra, sau khi Vệ Lăng Dương ý thức được mình mới làm gì, hắn lập tức kéo giãn khoảng cách hai người, lúc nhích ra khỏi chỗ thiếu chút nữa ngã xuống, hắn cuống quít đứng vững, mắt đảo loạn chung quanh chứ không dám nhìn Từ Gia.

Từ Gia cũng không động đậy, giữ nguyên tư thế ngồi.

Phòng học im lặng cực kỳ, không biết tiếng tim đập của ai vang lên “thịch thình thịch”, vô cùng hợp với thành ngữ nai con chạy loạn. Vệ Lăng Dương cảm thấy đó là tiếng tim đập của mình, nhưng không ai mở miệng.

Bầu không khí yên tĩnh quá mức, Vệ Lăng Dương nhận thấy cả người không ổn tí nào, cho rằng mình nên nói gì đó phá vỡ cục diện kỳ lạ này, tốt nhất là giải thích hành động như trúng tà vừa rồi của mình, không ngờ mở miệng lại thốt: “Chuyện hôm nay không cho cậu nói ra ngoài!”

Ban nãy hành động nhanh chóng kéo giãn khoảng cách của Vệ Lăng Dương làm cảm giác rung động vì thân mật xảy ra bất thình lình trong lòng Từ Gia nháy mắt biến mất, tay cầm chặt viết dần thả lỏng, ngẩng đầu nhìn hắn, bình tĩnh hỏi:

“Chuyện gì? Chuyện cậu ăn muỗi đó hả?”

Vệ Lăng Dương định nói tớ mà thèm ăn thứ kia á, nhưng không thể vả vô mặt mình, đành phải mạnh miệng:

“Đúng!”

“Ồ, ăn ngon không?”

Ăn ngon, ngọt chết luôn! Vệ Lăng Dương thầm nghĩ trong lòng, miệng lại bảo: “Ăn ngon cái rắm, cay miệng.”

Từ Gia: “…”

“Hôm nay học tới đây thôi, tớ sực nhớ có hẹn với bọn Triệu Phi, tớ về trước đây.” Vệ Lăng Dương bỏ lại lời này, ngay cả đồ dùng trên bàn cũng không dọn đã chạy ra khỏi lớp.


Hắn chạy một hơi xuống lầu mới dừng lại, dựa vào góc cầu thang thở mạnh, không phải vì chạy mà bởi vì căng thẳng.

Rõ ràng chỉ đơn giản là một nụ hôn mà thôi, lại còn hôn vào tai, nhưng hắn cảm thấy tim mình đập rộn ràng muốn vượt giới hạn, cả người kích động đến tay chân không nghe lời, lòng bàn tay vì hồi hộp mà đổ đầy mồ hôi.

Kích động qua đi, hắn đưa tay sờ môi mình, dường như trên đó vẫn còn lưu lại hơi ấm làn da Từ Gia, vừa nghĩ tới đó, hắn không nén được cười.

Trong phòng học, Từ Gia ngóng nhìn bóng lưng Vệ Lăng Dương biến mất ở cửa thật lâu mới thu mắt về, tầm nhìn dừng trên giấy nháp vừa rồi giải đề, cơ thể căng thẳng dần trầm tĩnh lại, nhưng không còn tâm tư cầm bút tính theo công thức nữa.

Cả phòng chỉ còn lại mình cậu, ngọn đèn sáng ngời trên trần nhà rọi sáng cả phòng, rõ ràng nơi nơi đầy bàn, nhưng vẫn mang đến cảm giác trống rỗng quá đỗi. Khoảnh khắc Vệ Lăng Dương chạy đi, cậu chợt nhớ năm đó mẹ ôm mình bảo mình đừng khóc, cuối cùng vẫn để lại cậu đơn côi.

Rét lạnh trong lòng từng chút mở rộng, lan tràn khắp thân thể, ngay cả ngón tay được túi nước ấm ủ cũng không sao tránh khỏi cái buốt.

Biết rõ Vệ Lăng Dương không phải mẹ, cũng sẽ không bỏ mình lại giống bà, Vệ Lăng Dương đột nhiên chạy đi, chẳng qua vì sợ mình quở mắng hắn làm càn, nhưng cậu không sao ngăn được ký ức ở ven đường năm ấy, không đợi được mẹ trở về đón mình.

“Ha …” Từ Gia cúi đầu cười tự giễu, lắc đầu muốn xua tan cảm giác vô lực mất mát trong lòng.

“Một mình ngồi đó cười ngốc gì thế.”

Ngoài cửa sổ truyền giọng nói của Vệ Lăng Dương, Từ Gia ngẩng đầu, thấy Vệ Lăng Dương không biết đã quay lại từ bao giờ, đứng ngoài cửa sổ cười với mình, duỗi tay vào búng trán mình một cái:

“Trời lạnh lắm rồi, nếu cậu còn không đi, ký túc xá sẽ đóng cửa đó.”

Giây phút nhìn thấy Vệ Lăng Dương, lạnh giá trong lòng Từ Gia tan biến, đưa tay sờ nơi bị hắn búng, cậu mỉm cười:

“Ừ.”

Trên đường về, hai người không chủ động nhắc chuyện vừa rồi, nhưng vẫn có thể cảm nhận được đã có gì đó trở nên thay đổi.

……

_____

Tác giả nói:

Vệ Lăng Dương: Hôn rồi!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.