Bạn đang đọc Ký ức đẫm máu – cô nhóc hai mặt – Chương 42
__ Băng, em không thể ngồi dậy được. Em còn yếu lắm_ Gia Kiệt can ngăn
__ Tránh ra, trước khi anh không muốn tôi giết anh_ ánh mắt của nó bỗng nhiên như nhìn thấu vào người Gia Kiệt làm anh ko đứng vững…….*vẫn còn đeo kính
__ Em muốn đi đâu?_ Thiên tử mở miệng
__ Đi bar_ Leo trả lời
__ Hả?????_ đồng thanh
__ Giỡn thôi, Thiên Băng đó giờ không thích ở bv. Có ngăn nó cũng không được đâu_ Leo nói rồi vác nó lên vai như một bao cát
…..
__ Có chuyện gì thế, cô đang đi làm. Nghe tin con Min nó bị đâm liền chạy thẳng về đây này!!!!!_ Cô Linh từ cửa chạy vào
__ Rốt cuộc là ai???? Tao sẽ phanh tên đó là làm thịt rồi đem xào lên cho bọn tù nhân ăn_ ông Joy tức giận quát lớn
__ Là Thiên Băng….đúng không?_ ông Shey nói
__ Hả? Là Tiểu Băng làm, chẳng lẽ lại có chuyện gì nữa?_ ông Joy
__ Không hổ danh là thám tử có một không hai của Eagle. Đúng, đó là do con_ Thiên Băng từ trên vai Leo tụt xuống
__ Nhưng…..tại sao?_ cô Linh
Nó quỳ bịch xuống một cái rõ đau làm mọi người điếng hồn.
__ Xin lỗi_ nó nắm chặt tay. Máu từ từ rỉ ra
__ Hai ơi, Máu!!_ Thiên Bảo thấy zậy liền chạy tới
__ Không sao_ nó nói nhẹ trấn an thằng bé
__ Thiên Băng, bây giờ em không thể đi đâu được. Trông sắc mặt em xanh xao lắm_ Vũ Phong khuyên
__ Con định đi đâu?_ ông Joy trở lại với sát khí đầy mùi chết chóc
__ Đi về nhà_ nó ko kém
__ Ba dẫn con về_ ông Shey
__ Sai từ rồi_ ông Joy
__ Ba đưa con về_ ông Shey chỉnh lại
__ Không sao, con về một mình được_ nó
__ Nhưng….._ Gia Kiệt
__ Đừng lo, để con đưa em ấy về. Mọi người ở lại coi Min đi. Con đi đây, chào mọi người_ Thiên Tử thấy có vẻ Thiên Băng rất khó xử nên cứu bồ
………. Nghe thế, mọi người cũng yên tâm
Trên xe….
Nó yên lặng không nói câu nào, khuôn mặt mệt mỏi lấm tấm mồ hôi. Thiên Tử chuyền cho nó cái khăn tay. Nó không nói gì, nhận lấy lau rồi đưa cho anh chiếc khăn của nó. Anh nhăn mặt khó hiểu nhưng vì đang lái xe nên đành lấy luôn.
__ Hai ơi, hình gia đình mình lúc nãy bị vỡ rồi, làm sao đây_ Thiên Bảo mếu máo
__ Không cần nữa_ nó lạnh lùng
__ Tại sao, đó là anh gia đình của chúng ta mà?_ Thiên Bảo
__ Không còn là Gia Đình nữa, hiểu không?_ nó
__ Nhưng….
__ Im lặng, nếu ko muốn Hai giết người bên cạnh đanh lái xe vì tức_ nó
Thiên Tử rùng người khi nghe câu đó. Giờ anh mới nhận thấy rằng, hình như chuyện…..pama Thiên Băng không còn, Thiên Bảo cũng biết. Thiên Tử bổng thấy nhói lòng tội nghiệp cho Thiên Bảo, còn nhỏ mà đã chịu nhiều cú shock.
Tại bệnh viện….
__ Yu, con Min sao rồi?_ bà Linh chạy lại
__ Không sao rồi…..ủa mà Tiểu Băng đâu?_ Yu tháo khẩu trang y tế ra
__ Nó về rồi, không thích bệnh viện_ Leo
__ Không được! Con nhỏ này, rõ ràng là đau lắm nhưng lại chịu đựng_ Yu
__ Ý con là sao?_ bà Linh
__ Nó cũng bị đâm, con nghĩ còn sâu hơn cả Min_ Yu nói
__ con gái ngốc_ ông Shey lắc đầu than vãn
__ Còn đứng đó làm gì, mau điện thằng Tin nhanh lên_ ông Joy hối thúc
/Alo/ Thiên Tử
/Thằng kia, Thiên Băng đâu/ Gia Kiệt
/Lên Phòng rồi/ Thiên Tử /thằng nhóc Bảo ngủ rồi/
/ Không hỏi thằng nhóc, mau đưa Thiên Băng quay trở lại bệnh viện mau lên!!!/
/Tại sao, lại có chuyện gì nữa?/
/Con bé bị thương nặng hơn Min mà cố giấu. Mau đem con bé trở lại bệnh viện/
/Dang it!!! Cúp đây/
Thiên Tử chạy một mạch lên phòng nó. Lúc mở cửa ra, không thấy nó đâu. Đầu anh hoang mang nhìn quanh rồi gọi tên nó. Nhờ có tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh, Thiên Tử lao như bay vào
__ Thiên Băng!!!_ anh đỡ nó dậy, máu ở vùng bụng của con bé đang bắt đầu chảy không ngừng
/Alo, Ron đây/ Ron
/Ron, tới nhà tôi. Chăm Thiên Bảo. Pass vào nhà là ******/
/OK/
Sau đó, anh bế xốc nó vào xe, rồi lại chạy một mạch lại bệnh viện.
Có lẽ lúc nãy khi xảy ra xích mích trên phòng, Thiên Băng đã bị thương và lấy một tấm khăn bó dài cột quanh vùng vết thương. Ngay cả tay hình như cũng bị thương.
…….
__ Tiểu Min. Con tỉnh rồi àh_ cô Linh mắt sưng lên vì lo ấy đứa con gái
__ Băng…._ Min ráng mở miệng
__ Đang ở trong phòng mổ_ Vũ Phong
__ Ơn trời…may..là mọi người nhận ra_ Min thở phào
__ Có chuyện gì thế, hai đứa làm gì mà thương tích tùm lum trên phòng vậy_ Gia Kiệt
__ Có phải Thiên Băng đã đâm em không?_ Leo
__ Mọi người…..ai là người nghĩ Thiên Băng đâm em_ Min khó khăn nói
__ Chúng ta không ai nghĩ là Thiên Băng đâm con cả. Nghỉ đi, con còn yếu lắm_ ông Shey ân cần nói
__ Vâng_ Min nhẹ nhàng nhắm mắt thì bỗng….
__ Má Linh, con cần má giúp!!!!!_ Yu từ đâu đạp phanh cửa chạy vô hét lớn
__ Yu? Bác sĩ chính trong phòng mổ mà sao lại bỏ bệnh nhân thế?_ cô Linh nhăn mặt
__ Thiên Băng thiếu máu trầm trọng!!!_ Yu hoảng lên
__!!!!_
__ Máu…Máu của em ấy là loại gì?_ Gia Kiệt tự nhiên chạy tới nắm chặt cổ tay Yu làm Yu giật nảy
__ Đây là loại máu rất đặc biệt_ Yu lắp ba lắp bắp nói
__ Máu đặt biệt??_ đồng thanh
__ Dòng máu của Thiên Băng được chảy bởi hai loại máu!!!_ Yu
__ Làm gì mà có người có tới hai loại?_ Thiên Tử
__ Không tin cũng nên tin, đó là sự thật_ Yu thở dài
__ Rốt cuộc là hai loại gì?_ Vũ Phong
__ Là…..BomBay và RH-…._ Leo nói thay Yu
__ Hả!!!!!_ lại đồng thanh
__ Suỵt, con Min nó còn đang nghỉ_ ông Joy
__ Bây giờ có ai có loại máu đó đâu mà truyền_ Gia Kiệt
__ Không, em nhờ má Linh vào phòng mổ trông Thiên Băng, máu của Thiên Băng, em bk ở chổ nào có thể tìm dc_ Yu nói chắc chắn
__ Để anh đi với nhóc_ Leo
__ Ok_ nói rồi, Yu vs Leo chạy đi keo không kịp
__ Nói thật, con Băng nó rất tốt nhưng sao ai gặp nó cũng có chuyện hết thế_ cô Linh
__ LoLi, bà không nên nghĩ vậy…._ ông Shey
__ Tôi biết, tôi chỉ nói vậy thôi. Nó là đứa nhóc tuy lạnh lùng hay phớt lờ người khác nhưng lại rất ngoan, rất lương thiện. Tuy luôn mạnh mẽ nhưng thật sự thì tính tình như trẻ con, ngây thơ, dễ mến_ cô Linh nói rồi đi qua phòng mổ trong nó
__ Thật ra….con bé đã rất khổ_ ông Joy
__ Sao thế? Bộ em ấy có chuyện gì giấu trong lòng àh_ Thiên Tử
__ Ừ thì…._ ông Joy buồn bã
__ Pa không nói cũng ko sao. Nhưng sao Pa gặp được Thiên Băng thế?_ Thiên Tử
__ Àh, tại ta nợ nó một mạng_ 2 ông bố đồng thanh nói
__ Một mạng??_
__ Ừ, của ta là trong một lần về Việt Nam ham vui, bị rắn cắn lúc leo núi. Lúc đó thì chả có ai ngoài ta cả, tự nhiên có một con nhóc khoảng 12,13 tuổi bay ra với bộ mặt tươi rói. Ta còn nhớ lúc đó nó ko mặc đồ tang nhưng lại đeo băng tang. Đó chính là Thiên Băng của bây giờ_ ông Joy nói
__ Thế….em ấy đã cứu pa_ Vũ Phong
__ Ừ, con bé cứu ta như một bác sĩ thực thụ. Ta còn tưởng con bé sẽ sợ bộ mặt mafia mà bỏ chạy, nhưng không. Điều bất ngờ là trong con người của con bé lại có đủ toàn bộ dao kéo phẩu thuật. Sau khi cứu ta xong, Thiên Băng còn cười tươi nói rằng: /Hãy cẩn thận lần sau/ Giọng nói rất mạnh mẽ không giống với những người đang trong một đám tang mà khóc lóc. Trên mắt con bé hoàn toàn không có một giọt nước mắt, nhưng lại rất lạnh so với nụ cười ấy_ ông Joy
__ Băng tang ư?_ Vũ Phong
__ Còn ta thì lúc ấy mới nhận Thiên Tử cũng như mấy thằng bây 2 năm. Thì bị một đám người xúm lại tống tiền, nói đúng hơn là muốn cổ phần của tập đoàn. Con nhóc Thiên Băng lúc ấy chắc khoảng 16 tuổi, nó đã dẹp tan bọn người đó chỉ với một cây bút máy haha_ ông Shey cười
__ Cây bút máy?_ Gia Kiệt
__ Ừ, ta đang bị bóp cổ thì Thiên Băng bổng nhiên lao vào, lấy bút trong cặp ra và đâm vào huyệt ở cổ mỗi tên một nhát (@@). Thế là bất tỉnh_ ông Shey
__ Đâm nhanh vậy àh_ Thiên Tử
__ Tụi này vì thấy con bé giống lúc tụi này lúc còn trẻ nên nhận làm con gái nuôi_ ông Shey
__ Thì ra là thế_ Vũ Phong
__ Có máu rồi!!_ Yu
__ Ở đâu ra thế?_ Gia Kiệt
__ Thiên Băng rất cẩn trọng, cái bịch máu hiếm này là bí mật_ Leo
__ Vào phòng mổ thôi_ Yu nói rồi chạy đi
__ haizzzz