Đọc truyện Ký Ức Ai Cập – Chương 30: Rung động (2)
Author: Lakshmi
“Ari! Ra lệnh cho đoàn xe dừng lại, không được tấn công tốp người trước mặt.” Ta hạ rèm xe xuống nói với Ari. Bà thu gọn kim chỉ và áo choàng cho vào hộp đựng trong tủ xe, rồi nhoài người ra: “Lệnh bà có lệnh! Đoàn xe dừng lại, không được tấn công tốp người phía trước nếu họ có ý định áp sát chúng ta!.”.
Ruka là người nhận lệnh, hắn vui vẻ đi thi hành ngay lập tức, cũng đúng thôi, kẻ đứng ở đằng kia chính là chủ nhân của hắn cơ mà. Ta chờ đợi một lát, đã nghe được tiếng vó ngựa dồn dập vang lên ngoài xe: “Bẩm lệnh bà! Có một thương nhân tên Izu muốn được gặp người!.”, Ruka quỳ sát ngoài cửa xe ngựa cung kính báo cáo.
Ta đưa mắt nhìn Ari, bà mở cửa xe rồi bước hẳn ra ngoài, “Lệnh bà có lời mời ngươi vào trong!.”, một bóng người leo lên xe bước vào bên trong. Izumin khoác áo choàng dài của dân du mục, trên tay hắn cầm con diều của ta, vừa nhìn thấy ta hắn đã nở nụ cười thỏa mãn.
Ta còn định mở miệng đòi con diều, thì đột nhiên hắn lao đến ôm chặt lấy ta, dường như chính ta cũng bị chìm trong vòng tay ấm nóng của hắn. Tại sao bọn họ lại luôn muốn siết chết ta không vậy? Ta cực kỳ khó thở, lá phổi thật sự thiếu dưỡng khí để duy trì sự sống.
Ta chỉ còn nghe được tiếng thì thầm của hắn bên tai mình, “Asisu!Asisu. . . Ta rất nhớ nàng. . . có biết không. . . Asisu. . .!”, nghe giọng nói tha thiết của hắn, trái tim của ta. . . trái tim của ta mềm đi rất nhiều. Hằng đêm khi ta đang ngủ, có phải hắn đã gọi tên ta . . .như vậy không?
Izumin ôm chặt lấy dáng hình mà hắn nhớ nhung ngày đêm, ngay cả trong mơ hắn cũng muốn ôm nàng như vậy. Từ khi nàng mất tích, mỗi đêm trong giấc mơ của hắn chỉ toàn lặp lại cảnh nàng rơi khỏi vách cung điện, đến tận bây giờ, hắn mới phát hiện ra mình rất sợ, rất sợ để mất nàng.
Mặc kệ đôi tay của nàng ra sức đẩy hắn ra, nụ hôn của hắn vẫn điên cuồng áp xuống môi nàng, cánh môi non mềm run rẩy dưới sự chà sát của hắn. Trong mắt của nàng, dường như đã dâng lên một tầng hơi nước trông thật đáng thương, làm người khác nhìn thấy đều muốn bắt nạt nàng.
Tay của hắn cũng không rảnh rỗi, không biết từ lúc nào đã cởi được áo choàng trên người nàng ra, sau đó xé phần áo sau lưng của nàng. Đôi mắt của Asisu mở lớn, tính cho hắn một cái tát, thì đột nhiên hắn xoay lưng nàng lại, đặt bàn tay mình lên bờ lưng trắng muốt mà vuốt ve, hắn nói trong hơi thở gấp gáp: “Đúng là phép màu của thần linh! Mẹ sông Nile đã chữa khỏi hoàn toàn cho nàng, ngay cả sẹo cũng không hề lưu lại. Thật may quá, Asisu!.”
Ta đỏ bừng mặt hai tay giữ phần áo bị hắn xé rách trên người, cảm nhận hơi thở ấm nóng của hắn sau lưng, là hắn lo lắng cho vết thương của ta, “Ta. . . ta. . . đương nhiên. . . đã khỏi. . .”, ta còn chưa kịp nói hết câu. Vòng tay của hắn lại ôm lấy ta từ đằng sau, áp đôi môi của hắn. . . lên tấm lưng trần của ta: “Ngươi. . . vô sĩ. . . dừng lại cho ta!.”, ta tức giận hét lên với hắn, giận đến phát run.
Đáp lời của nàng chỉ có tiếng cười khẽ, giọng nói của hắn trầm khàn mang theo một phần mê hoặc quyến rủ: “Ta đã nói mình chưa từng có sĩ diện!.”. Hắn nhìn thấy bờ vai của nàng run lên vì giận, không kiềm nén được lại áp đôi môi lên làn da trắng muốt ấy, cắn mút tạo ra ấn ký màu hồng hồng.
“Ngươi . . . dừng. . . lại cho ta!.” Nàng có thể đánh hắn, thậm chí rút gươm giết chết hắn, nhưng ngay lúc này trong đầu Asisu hoàn toàn trống rỗng. Hơi thở của hắn bao trùm lấy nàng, khiến nàng cảm thấy bản thân mình vô lực, chỉ biết ra lệnh cho hắn dừng lại.
Nhưng hắn không nghe thấy lời nàng nói, hắn chỉ say mê quyến luyến trên làn da của nàng, nụ hôn chuyển dần từ bờ lưng đến cần cổ, sau đó chạm phải nước mắt của nàng. . . Hắn sửng sốt mở to mắt tỉnh lại, nhìn thấy nàng run rẩy trong tay mình, nước mắt đã lăn dần trên gò má. . . Hắn đang làm cái gì vậy? Nàng không giống những cô gái khác. . . đã bị hắn dọa cho sợ rồi. . .
Izumin vội vàng cởi áo khoác của mình cuốn nàng vào trong đó, bế nàng ngồi gọn vào lòng hắn, “Asisu! Đừng khóc! Đừng khóc . . . là ta sai rồi. . . đừng khóc. . .”. Asisu mặc kệ hắn nói gì, làm cái gì, nước mắt vẫn rơi xuống đều đặn, có lẽ không phải chỉ vì hắn xúc phạm nàng, mà còn những uất ức nàng phải chịu suốt thời gian qua.
Nàng vùi cái đầu nhỏ của mình vào áo choàng của hắn, trút hết mọi uất ức của mình, khi nàng rớt xuống từ độ cao đó. . . nàng cũng rất sợ. . . sợ là nàng đã chết thật rồi. . . Đợi nàng khóc mệt rồi ngủ luôn trong tay hắn, Izumin mới thở phào một cái, nhẹ nhàng chuyển tay bế nàng rồi mở các ngăn tủ tìm y phục cho nàng.
Nếu như để người khác nhìn thấy bộ dạng nàng thế này, thì khụ khụ. . . không biết người ta sẽ nghĩ hắn cầm thú đến mức nào. . . Asisu được hắn lay dậy, nàng giận dữ nhìn hắn: “Bốp!.”, y như hắn đã dự đoán, trên má của hắn đã xuất hiện năm dấu ngón tay chói mắt.
Asisu lạnh lùng ra lệnh, ánh mắt sắc bén muốn giết người: “Cút xuống xe cho ta!.”, Izumin biết nàng đang tức giận, cũng không biết làm gì hơn đành phải xuống xe theo lời nàng. Chỉ còn lại Asisu trong xe, nàng nhanh chóng thay y phục rồi cột gọn lại mái tóc, đến khi thu dọn mọi thứ, thì nàng lại chạm phải con diều. . . nàng cầm con diều lên vuốt ve một chút. . . hắn đã sửa lại rồi!.
Ruka và Ari lo lắng nhìn nhau, họ đều không dám bước gần lại chiếc xe vì lệnh bà đã có lệnh cấm bất kỳ ai lại gần. Đến khi Izumin leo xuống từ chiếc xe, mang theo cái tát hằn đỏ trên má, Ruka mới nhủ thầm: “Chủ nhân lại không kiềm chế được rồi!.”, Ari cũng hiểu đôi chút: “Đáng đời! Dám bắt nạt lệnh bà!.”.
Lúc ta ra khỏi xe ngựa thì trời đã tối, ta đành phải hạ lệnh: “Đến ốc đảo trước mặt, hạ trại qua đêm!.”, Ruka tuân lệnh cho đoàn xe di chuyển nhanh chóng. Ta ngồi luôn ngoài cửa xe hít thở không khí mát lành, tên vô sĩ đó vẫn thúc ngựa đi song song ta, thỉnh thoảng lại tặng ta nụ cười chói mắt.
Này này, ta không có bảo ngươi cười, ta trừng mắt với hắn, hắn càng cười to hơn: “Ari! Hình như hắn có vấn đề về thần kinh thì phải!.”, Ari nhìn Izumin rồi lại nhìn ta: “Lệnh bà! Hình như ngài Hassan trước đây cũng vậy! Hầu như ai gặp ngài cũng sẽ bị biến thành như thế này.”. Ta rùng người nhìn bà, ta đâu phải virut mà đụng vô là mắc bệnh.
Đến ốc đảo, mọi người dựng lều xung quanh ốc đảo, chia ca canh gác bên ngoài, ta ở trong một cái lều lớn, mân mê con diều trên tay. Từ khi mẫu thân qua đời, trong hoàng cung không còn bóng dáng bất kỳ con diều nào trên bầu trời nữa. . . vì con diều có chất chứa câu chuyện của cha ta. . .
Màn đêm bao trùm ốc đảo, dưới ánh trăng bạc tiếng sói hú ngân vang. . . Bên kia đồi cát, có một nhóm người cởi ngựa nhìn về phía ốc đảo sáng rực. Vũ khí bên hông va chạm vào nhau: “Leng keng!.”