Kỳ Thực Không Phải Ta Muốn Biến Cong

Chương 36: Rốt Cuộc Ai Là Cầm Thú


Đọc truyện Kỳ Thực Không Phải Ta Muốn Biến Cong FULL – Chương 36: Rốt Cuộc Ai Là Cầm Thú


Sau khi trở lại Vương phủ, trong lòng ta vẫn luôn buồn bực, còn đang đắm chìm trong chuyện ta thật vất vả tìm được tình nhân trong mộng lại đã nháy mắt chết yểu.

Ngươi nói xem, nếu là người khác ấy mà, hắn không được, ta ít nhất còn có thể đi hỏi thăm một chút hắn có huynh đệ tỷ muội nào dáng dấp giống hắn hay không, nhưng mà hết lần này tới lần khác là hắn, không chỉ có bản thân hắn không được, mà ngay cả đường huynh đệ đều lấp kín, huynh đệ tỷ muội của hắn lão nương ta lại bất ngờ có trong hàng! Làm một hảo thanh niên tam quan đoan chính thời đại mới, ta cũng chỉ còn có một con đường —— đó chính là như một mụ phụ nữ đanh đá đứng trên đường phố mắng chửi bóp véo với lão tặc thiên, bóp véo mệt mỏi buông tha rồi thì cũng chỉ có nhận mệnh, a a a a!
Dưới tình huống tâm tình buồn bực, ta liền không ngủ được, liền kéo Tô Nguyệt vào Minh Nguyệt Các uống rượu, uống chính là Túy Hoa Nhưỡng vừa rồi lấy được.

Rượu này thật tốt a, uống xong trong lòng ta đều thư thái không ít.


Nhìn cái bánh xe mặt trăng tròn trịa trên trời kia, ta đột nhiên đa cảm nổi hứng văn nghệ lên, kéo Tô Nguyệt vừa uống rượu vừa nói một đống, đột nhiên phát hiện ta từ lúc nào biến thành dài dòng lôi thôi như vậy, cũng không để ý Tô Nguyệt người ta có nguyện ý nghe hay không, ta chỉ ra sức mà nói, cụ thể nói những gì ta cũng không nhớ, càng về sau thật giống như còn gào cổ họng lên, về sau nữa thì không biết nữa.

Ánh nắng sáng sớm rải hướng đại địa, cấp vạn vật độ lên một tầng ánh sáng màu vàng, giao cho vạn vật sinh cơ bừng bừng.

Ta cảm giác ngủ một giấc trong lòng thoải mái hơn nhiều, vì vậy giật giật tay chân ngủ tê dại, phát hiện trong tay có một loại xúc giác mềm nhũn, còn có một mùi hương thơm dịu như có như không quanh quẩn ở chóp mũi, thật là dễ ngửi.

Ta ở trong hoàn cảnh thư thái như vậy, không nỡ mở mắt ra, duỗi người, tiếp tục cảm thụ phần lười biếng sáng sớm kia, ôm chặt lại gối ôm trong tay, ừ, thật mềm thật thoải mái! Éc, đợi một chút, gối ôm từ đâu đến a? Chẳng lẽ ta lại xuyên trở về? Không đúng, xuyên trở về ta cũng không có gối ôm a! Còn có gối ôm này cảm giác sao tốt như vậy, vừa trơn vừa mềm? Ách, không thể nào! Chẳng lẽ ta gặp phải “bị leo giường” trong truyền thuyết? Hu hu, hai mươi mấy năm thanh bạch của ta! Rốt cuộc là cầm thú nào làm nha!
Ta run rẩy mở mắt ra, muốn khiển trách “cầm thú” này, nhưng mà lại đối mặt một đôi mắt buồn ngủ mông lung, ta trong lòng nhất thời một trận nứt nẻ, nhìn tư thế này, tỷ lệ người trước mắt là “cầm thú” rất mong manh, ngược lại “cầm thú” này đặc biệt rất có thể chính là ta! Chỉ thấy Tô Nguyệt y phục nửa cởi ngủ ở bên cạnh ta, tóc đen như thác tự nhiên tán lạc ở một bên, mấy lọn tóc nghịch ngợm rũ xuống giữa trán, tăng thêm một phần lười biếng, một đôi mắt long lanh ngập nước tràn đầy sương mù, lỗ mũi xinh xắn hơi nhíu lại, mặt mông lung buồn ngủ, hiển nhiên vừa tỉnh ngủ không lâu, vẫn còn trong mơ màng, nhìn kiểu gì cũng giống như bị ***.

Giờ phút nguy hiểm đó, ta hai tay chết cứng ôm sau lưng Tô Nguyệt, hai chân cũng sít sao quấn chân Tô Nguyệt, ta cùng Tô Nguyệt khoảng cách gương mặt nhìn ước chừng 2cm, đơn giản là hô hấp cũng có thể nghe a.


Mà một cọng rơm rạ cuối cùng đè chết lạc đà là —— đây là giường Tô Nguyệt! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Đầu ta trong nháy mắt xuất hiện điện chạm.

Lúc này ta hẳn nên hét sao? Không đúng, không đúng, hiện tại ta là nam, hét hẳn là để dành cho nàng.

Nhưng bây giờ nàng còn chưa kịp phản ứng, vậy ta hẳn nên thay nàng hét sao? Không đúng, không đúng, nếu như sợ ta chết không đủ nhanh, vậy thì cứ việc làm thế đi.


Vậy rốt cuộc phải làm sao? Sau gáy mồ hôi đều chảy đi ra, nhưng vẫn không có thanh lọc được một đoàn rối mù trong óc ta.

Từ từ ta phát hiện trong mắt Tô Nguyệt vẻ mông lung bắt đầu dần dần giảm bớt, đây là tiết tấu muốn tỉnh ngủ a! Làm sao bây giờ? Ta còn chưa nghĩ ra biện pháp, gấp muốn chết ta! Đột nhiên, ta trong đầu linh quang chợt lóe, chỉ thấy ta đột nhiên giật bắn ra nhanh chóng đứng dậy, nhanh nhẹn ôm y phục, sau đó giả trang cứng ngắc nhanh chóng đi ra ngoài, vừa đi vừa lầm bầm: “Ta đang mộng du! Ta đang mộng du!” Sau đó chạy trở về viện mình như chạy nạn.

Ta thật muốn ném hạt dưa vào đầu mình! Gặp qua mộng du ban ngày sao? Đây thật quá giả đi! Aiz, nhưng mà không có biện pháp nha, khi đó đúng là ngàn cân treo sợi tóc a!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.