Đọc truyện Kỹ Thuật Nam Khoa Nhà Nào Tốt – Chương 34
Hai gã trai già còn zin rơi vào tình trạng chết cứng sau cái hôn đơn thuần.
Tiếp theo nên làm cái gì đây!
Trong lần yêu đương đầu tiên, hầu hết thời gian đều là Triệu Thời Thanh thành thục chiếm ưu thế.
Về phần Phương Thư Giai, kế hoạch ban đầu vốn là “một ngày nắm nắm tay, ba ngày hôn hôn miệng”, nhưng tốc độ tiến triển này lại bất ngờ vượt quá sự chuẩn bị của hắn.
Sự phát triển sâu sắc hơn trong tương lai sẽ là rất xa theo mọi nghĩa.
Tuy ngoài miệng thì ăn nói hùng hồn, nhưng từ trước đến giờ, hắn luôn là đệ nhất chém gió, từ thời đại học đến khi tốt nghiệp tiến sĩ, ngay đến cả cái góc áo của một người đàn ông sáu múi, hắn cũng chẳng được sờ vào.
Có lẽ từ thời điểm đặt cái tên “Chờ Một Top Dũng Mãnh” kia, thì hắn đã không có duyên với đàn ông sáu múi rồi.
Sau khi Minh Dục đỡ kính tám lần, rốt cục cũng hắng giọng nói: “Nếu không thì chúng ta…!đi ăn tối nhé.
”
Người Trung Quốc có truyền thống giải quyết hết thảy ưu sầu chỉ bằng một bữa cơm, cho nên Phương Thư Giai đồng ý ngay tắp lự: “Được! ”
“Anh đã hủy bàn ở nhà hàng trước đó rồi, để anh xem có còn chỗ không đã.”
Phương Thư Giai nói: “Không cần phiền phức như vậy, chúng ta xuống tiệm mì dưới lầu ăn một bữa là được rồi! Chúng ta đã quen thuộc thế này, cần gì phải phí công như vậy chứ.”
“……!Được rồi.”
Tiệm mì mở trong bệnh viện trực thuộc bệnh viện số Một là nơi mà Phương Thư Giai thường xuyên ghé thăm khi tới nhà thầy giáo mình.
Hắn thuần thục gọi hai bát mì, xong xuôi mới lên tiếng hỏi Minh Dục: “Anh không kiêng thứ gì —— ngoại trừ không thích ớt xanh đúng không? ”
Minh Dục cũng không nhớ rõ đã từng nói việc này với người này, anh hỏi: “Sao em còn nhớ?”
“Mỗi một câu em đều nhớ rõ.
Khi em nghe anh nói những lời này, em đều sẽ viết xuống, nghĩ rằng một ngày nào đó gặp được anh sẽ cần đến nó.
Em ghi nhớ rất nhiều, góp nhặt từng chút một, ngay cả cảnh tượng gặp mặt nhau cũng đã nghĩ đến tám trăm lần.
Vì thế mà khi anh nói chúng ta không gặp nhau nữa em thực sự rất tức giận! ”
Minh Dục chỉ có thể né tránh ánh mắt của đối phương, nhẹ giọng nói câu “xin lỗi”.
Phương Thư Giai vốn chỉ muốn nhấn mạnh việc bản thân để ý đến những chi tiết nhỏ này cỡ nào, không ngờ lại khiến Minh Dục phải nói xin lỗi, vội vàng đáp: “Không sao đâu, không phải lỗi của anh!”
Huống chi, cho dù có là lỗi của Minh Dục đi chăng nữa, thì hắn cũng sẽ tha thứ cho anh.
Phương Thư Giai ngẩng đầu nhìn người đối diện, càng nhìn càng cảm thấy mắt mũi miệng nơi nào cũng đẹp hết.
Mặc dù Phương Thư Giai và Minh Dục đã quen biết nhau một thời gian, nhưng đây là lần đầu tiên hắn lấy góc nhìn chọn bạn đời để quan sát đối phương thật kỹ.
Không thể không nói, gương mặt này đúng là “ngoại tệ mạnh” trong các mối quan hệ —— Ôi chao, chân mày thon dài này! Đôi mắt sâu thẳm kia! Phương Thư Giai nghĩ, với một gương mặt như vậy, cho dù là kẻ chuyên đi lừa tình thì hắn cũng sẽ chấp nhận.
Mà người đàn ông đẹp trai vốn dĩ có thể lưu luyến hoa thơm, thân không dính lá này vậy mà lại thuộc về hắn!
Trong tình yêu, Phương Thư Giai lựa chọn bị mất trí nhớ có chọn lọc, hắn nhắm mắt làm ngơ đối với lý do chân chính khiến Minh Dục độc thân, và vui vẻ cho rằng tất cả là nhờ mị lực nhân cách của bản thân.
Càng quan trọng hơn là, một người cao ngạo, nghiêm túc, lãnh đạm như vậy, lại ở trước mặt mình lộ ra chút chút lúng túng yếu ớt.
Vẻ tiều tuỵ chẳng thể che giấu trên gương mặt và tín hiệu gấp gáp phát ra từ khoé môi của đối phương tất cả đều là bởi vì mình ——
Thử hỏi trên thế giới này, còn ai sẽ không bị những thứ này cám dỗ nữa chứ!
Phương Thư Giai được thêm một đống hiệu ứng bạn trai, càng cảm thấy Minh Dục đẹp đến mức không có gì trên đời sánh được, lẩm bẩm nói: “Tiểu Minh tiền bối.”
“Hửm?”
“Anh thật là đẹp trai.”
“…” Minh Dục im lặng một hồi.
Anh phải trả lời thế nào đây? Theo thói quen lúc trước, anh hẳn là phải giả vờ cao thâm và lạnh lùng chỉ trích đối phương là một kẻ nông cạn! Nhưng đối với lời khen ngợi của người yêu mình, anh có nên làm như thế không?
Minh Dục ngập ngừng nói: “Cảm ơn, em cũng vậy.”
Phương Thư Giai không cảm thấy có gì không đúng trong cách hai người họ nói chuyện, hắn rất vui.
Hắn nóng lòng muốn được chia sẻ về niềm vui cuộc sống đầy thăng trầm này với Hà Dao, chỉ là sau khi mở Wechat ra mới thấy tin nhắn thoại được gửi đi lúc không tìm thấy L sáng nay vẫn chưa nhận được hồi âm.
“Thật đáng tiếc.” Phương Thư Giai tiếc nuối thở dài, “Có lẽ cô ấy đang bận.
Thôi thì đợi cổ tan ca rồi kể vậy.”
Minh Dục trở lại thành phố C chỉ ở mỗi cuối tuần rồi lại phải bay tới thành phố A luôn trong tối chủ nhật.
Phương Thư Giai không khỏi cảm thấy họ thực sự là một đôi chim cu số nhọ, hai người bọn họ trò chuyện qua mạng suốt một năm trời, gặp nhau rồi lại diễn một bộ kịch “dù có gặp nhau cũng không quen biết”.
Khó khăn lắm sự thật mới được đưa ra ánh sáng, vậy mà vẫn gần gũi thì ít mà xa cách thì nhiều.
Để không lãng phí hai ngày quý giá này, Phương Thư Giai quyết định sẽ sắp xếp thời gian, nhất định phải lên lịch hợp lý để có một buổi hẹn hò chất như nước cất.
Hắn đã nghĩ xong nên đăng bài lên trang cá nhân thế nào sau buổi hẹn hò rồi.
Minh Dục nói: “Anh thấy bình thường em cũng không thích đăng lên trang cá nhân mà.”
“Cái này khác.” Phương Thư Giai nghiêm túc nói, “Trong bốn chuyện vui lớn nhất đời người, có đêm tân hôn và thời điểm đề tên bảng vàng.
Cho dù vẫn chưa đến thời điểm đó, nhưng chí ít đó là một sự khởi đầu quan trọng nên chúng ta nhất định phải ăn mừng nhiệt liệt.”
“À mà em đột nhiên nhớ ra, anh…!vẫn chưa come out phải không?”
“Ừ.” Minh Dục nói, “Bởi vì anh không muốn khiến ba mẹ lo lắng.
Con trai không có bạn gái họ đã phiền muộn lắm rồi.
Bố mẹ anh rất cởi mở, nếu em bận tâm, anh có thể nói cho họ biết sớm một chút.”
“Không sao đâu mà!” Phương Thư Giai nói, “Anh đừng gấp, cứ làm theo tiến độ của mình là được.
Dù sao thì tử vi của chúng mình vẫn còn chưa chốt.”
“Hửm?” Minh Dục nhìn hắn, “Chốt thế nào? Bác sĩ Phương đã có kế hoạch điều trị chưa?”
“Kế hoạch điều trị gì cơ?” Phương Thư Giai hỏi lại, “Chuyện thường làm của những cặp tình nhân, có thể gọi đó là kế hoạch điều trị sao? Không come out, em sẽ chặn tất cả những người biết anh lại! Nhưng mà em sẽ giới thiệu anh với bạn bè mình, giống như Hà Dao vậy, anh không để ý chứ? ”
“Tất nhiên là không rồi.”
Phương Thư Giai tưởng tượng ra một tương lai tươi sáng, rồi bất chợt thở dài: “Nếu anh vẫn chưa unfriend bạn trai cũ, thì tốt nhất nên xếp anh ta vào một nhóm riêng.
Ngày ngày thồn cơm chó vô họng gã, cho gã thấy anh có một người bạn trai đẹp trai là em nè!”
Minh Dục bật cười: “Có khi gã sẽ cười nhạo em nhặt được rác rưởi mà còn coi như bảo bối đấy.”
“Rác cái gì?” Phương Thư Giai bác bỏ, “Nếu là rác, cũng có thể tái chế được, em sẽ biến rác thải thành báu vật cho xem.”
Vừa nói dứt lời lại cảm thấy sai sai,
Phương Thư Giai nói: “Lại bị anh hố rồi! Là mắt gã bị mù!”
Minh Dục nghe vậy thì mỉm cười nhìn hắn.
Sau bữa ăn đơn giản, Phương Thư Giai trở lại nhà thầy giáo lấy áo khoác, còn Minh Dục thì đi lấy xe.
Vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện, Minh Dục đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang vội vàng bước đi.
“Hà Dao?” Anh chủ động bước tới chào hỏi.
Hà Dao sửng sốt một hồi, mới ngạc nhiên đáp: “Tiểu Minh tiền bối? Sao anh lại ở đây?”
“Tôi đưa Phương Thư Giai đến.”
“Đến nhà thầy Trần hả?” Hà Dao thuận miệng hỏi.
“Đúng vậy.”
Hà Dao khẽ à một tiếng, đột nhiên nhận ra có điều gì đó không đúng.
Chẳng phải hôm nay Phương Thư Giai đi hẹn hò ư? Tại sao vẫn còn đi chung với Minh Dục? Mối quan hệ giữa hai người này trở nên tốt đẹp như vậy từ khi nào vậy? Có phải cô đã bỏ lỡ điều gì rồi không?
Hà Dao do dự hỏi: “Anh và Phương Thư Giai…”
Nửa câu sau vốn dĩ cô muốn hỏi, hai người tìm thầy Trần có việc gì sao? Ai ngờ Minh Dục lại trịnh trọng nói: “Đúng vậy, chúng tôi ở bên nhau rồi.”.