Bạn đang đọc Ký Sự Thăng Cấp Của Thần Tượng Công Chúng Ở Thập Niên 60 – Chương 39
“Ha ha ha, ai bảo mày lớn lên trông như con gà yếu thế kia! Bọn tao đang định phân thành hai đội chia nhau hành động đây, mày muốn vào đội tao không? Cũng đã hai ba năm mày không vào núi đi săn rồi nhỉ, để anh đây bảo vệ mày!”Lô Kỳ Sơn là cháu trai của tộc trưởng, từ nhỏ đã nghịch như khỉ.
Cậu ta và Đới Dự là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, mỗi lần Đới Dự tới Lô Gia Ao đều kết bè với cậu ta mà lăn lộn.Đới Dự đưa ánh mắt dò hỏi sang cậu mình.Lô Căn Sinh biết đứa cháu ngoại này của mình bạo gan, dã tính không thiếu nên y chỉ gật đầu nói: “Để Kim Tra Mộc Tra theo mày đi.”Sau đó, y chọn ra vài thanh niên trẻ tuổi trong đội rồi dẫn cả đám đi về hướng sườn núi phía đông.Cậu mình đi rồi, Đới Dự liền vòng qua Điền Hưng Vượng, chạy đến ôm Lô Kỳ Sơn một cái thật lực.Vốn dĩ ấn tượng đầu tiên của Đới Dự về Điền Hưng Vượng rất tốt.
Ai nhờ anh ta là đàn ông con trai mà lại đối nhân xử thế nhỏ mọn như vậy.
Có gì muốn nói thì cứ nói đại đi, đây lại cứ ra vẻ khó chịu không lên tiếng, giờ thấy mặt bày đặt mặt nặng mày nhẹ.Thật vô nghĩa…Lô Kỳ Sơn dùng lực ôm lấy vai Đại Vũ, có chút hưng phấn lại vừa chột dạ cười hề hề nói: “Đêm qua nghe tiếng sói tru, chắc chắn không chỉ có một con sói, lát nữa mày nhớ theo sát bọn tao, đừng đi lạc đó!”Đới Dự gật đầu, quay đầu hướng cách đó không xa hô to: “Kim Tra Mộc Tra, đi thôi!”Hai con chó săn vốn đang đánh hơi thám thính xung quanh, nghe thấy tiếng gọi thì chạy như bay đến chỗ anh.Đới Dự cúi người xoa xoa hai cái đầu chó: “Bọn mày đừng có chạy lung tung, lỡ bị người ta nhìn nhầm thành sói mà đánh chết thì quá oan uổng rồi!”Hai con chó săn này là giống chó sói được cậu anh cố ý nuôi để đi săn.
Bề ngoài chúng cực kỳ oan hùng dũng mãnh.
Nếu không phải cái đuôi của chúng vẫn luôn vểnh lên vẫy qua vẫy lại, tai cũng không đủ nhọn thì chúng rất dễ bị nhận nhầm thành sói.Nắng sớm mờ mờ, sắc trời vẫn chưa sáng hẳn, sương mù trong núi cũng chưa tan hết.Mọi người dẫn theo vài con chó săn, xuyên qua bóng cây lay động, bên tai có thể mơ hồ nghe được tiếng côn trùng kêu như có như không.Đới Dự chậm rãi đi từng bước trong rừng rậm, theo sát đám người Lô Kỳ Sơn.Mắt thấy phía trước không có đường, người đi đầu dừng lại bên cạnh một cây thông cổ thụ đầy sức sống.”Không thể đi tiếp về phía trước nữa, đây đã là điểm cuối của phạm vi săn bắn mà trong tộc quy định rồi!” Ai đó hét lên.Trong núi sâu có rất nhiều dã thú và ác điểu, phần lớn thời gian chúng sẽ không ra khỏi núi, luôn có một sự cân bằng vi diệu giữa chúng và vòng tròn sinh hoạt của những người sinh sống ở đây.Mặc dù bảy tám người trong đội này đều là những thanh niên trẻ tuổi, cường tráng, nhưng lúc này đây, không ai muốn mạo hiểm đi thăm dò khám phá những nơi bí ẩn nằm sâu trong núi cả.Mọi người bàn nhau đổi phường hướng rồi đi về phía chân núi.Đi không đến hai mươi mét thì nghe thấy tiếng sột soạt vang lên, có người chỉ vào cách đó không xa, nhỏ giọng nhắc nhở: “Nhìn bên kia kìa!”Đới Dự nhìn theo hướng cậu ta chỉ thì thấy một con dê đen đầy máu đang nằm chỗ bụi cỏ dại mọc um tùm bên cạnh tảng đá, hai chân sau nọ bị gãy, thỉnh thoảng vẫn còn co giật.Mà cách con dê đen không xa là một con sói xám đang nằm sấp thở thoi thóp!Một vài người trẻ tuổi trong đội đột nhiên trở nên căng thẳng, họ nắm chặt lấy vũ khí trong tay.
Còn người cái gì cũng không có, chẳng hạn như Đới Dự thì quay người lại để tìm tả hữu hộ pháp của mình —— Kim Tra Mộc Tra.Người trong núi đều biết rõ ràng, sói là động vật sống theo bầy đàn, điều mà mọi người sợ hãi không phải là con sói trước mặt họ, mà là bầy sói vô danh có thể có số lượng khổng lồ có thể lởn vởn đâu đó quanh đây.Lô Kỳ Sơn là một tên ngốc lớn mật, cậu ta tách khỏi đám người, muốn đến gần để quan sát cho rõ.Mặc dù Đới Dự đã nhanh chóng tóm lấy cánh tay của cậu ta, nhưng khoảng cách đó cũng đủ để cậu ta có thể nhìn thấy rõ ràng.”Hình như là một con sói cái đang sinh nở.
Dưới bụng nó còn có ba con sói con!” Nhìn thấy bầy sói con, giọng nói của Lô Kỳ Sơn tràn đầy sự kích động khó có thể kiềm chế.Cuối cùng lòng hiếu kỳ chiến thắng nổi sợ hãi mơ hồ, mấy cậu thanh niên cứ thế tiến đến gần xem ba con sói con.
Điền Hưng Vượng thử đưa tay thăm dò, muốn vuốt ve một con trong số đó.”Này, đừng động vào nó!”Đáng tiếc, lời ngăn cản của Đới Dự không nhanh bằng hành động của Điền Hưng Vượng.Anh ta chẳng những vuốt ve bộ lông của con sói con mà thậm chí còn cẩn trọng ôm nó lên luôn!.