Ký Sự Thăng Cấp Của Thần Tượng Công Chúng Ở Thập Niên 60

Chương 31


Bạn đang đọc Ký Sự Thăng Cấp Của Thần Tượng Công Chúng Ở Thập Niên 60 – Chương 31


Nghĩ đến tình hình bên nhà mẹ đẻ của mình, mẹ Đới tạm tin ba phần.”Ai lại hào phóng như vậy? Cho con nhiều tiền thế này á?”Đới Dự tắc lưỡi, đưa tay nói: “Bí mật kinh doanh sao có thể tùy tiện nói cho mẹ chứ? Phải cho con 50 đồng con mới có thể nói cho mẹ biết!”Mẹ Đới đập vào lòng bàn tay anh cái bép, tức giận đến nổi mắng anh một trận.Anh nhân cơ hội nói sang chuyện khác: “Mai mốt con sẽ đi công xã Hồng Kỳ một chuyến, mẹ có gì cần con mang qua đó không?””Không, bọn họ ăn uống so ra còn sướng hơn người ở thành phố như chúng ta nhiều!” Mẹ Đới nghĩ một lúc rồi nói, “Cậu con muốn mua một cái radio, nhưng công xã bên đó lại vẫn luôn hết hàng.”Bà lấy ra 100 đồng vừa đến tay đưa lại anh: “Con đi cửa hàng bách hoá xem thử, đừng chọn cái quá đắt, nhớ hỏi rõ đấy!”Đới Dự chỉ rút ra năm tờ, còn lại thì trả cho mẹ Đới: “Không phải chỉ là radio tinh thể thôi sao? Chút nữa con ghé cửa hàng vô tuyến điện trên phố Trung Hoa mua chút linh kiện rồi tự mình lắp một cái là được, không tốn nhiều tiền đâu.”*Nằm ở trung tâm thành phố, khu phố Trung Hoa là khu phố thương mại thịnh vượng nhất ở tỉnh này.Trước giải phóng, có đến mười mấy lãnh sự quán nước ngoài đã được thành lập tại thành phố Tân Giang, cho nên lúc bấy giờ khắp đường cái của khu phố Trung Hoa đều có các nhà hàng Tây, các cửa hàng, trung tâm buôn bán do người nước ngoài mở ra.Mặc dù các cửa hàng này hiện đã được quốc hữu hóa, nhưng cái thay đổi chỉ là tình chất kinh doanh chứ kiến trúc chủ thể của tòa nhà vẫn không hề thay đổi.Giữa những tán cây xanh mát, có hàng trăm tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây với nhiều phong cách khác nhau, đều là những tòa nhà cao từ hai đến bốn tầng xây theo lối kiến trúc cổ điển phương Tây, trông khá sang trọng, khí phái.Vì vậy, ngay khi Đới Dự bước xuống xe, anh đã bị quần thế kiến trúc trước mặt làm cho choáng ngợp!Vốn cảm thấy nhà máy cơ khí là nơi không tệ, nhưng so với nơi này thì ở đó quả thật chả khác gì vùng nông thôn rộng lớn hết…Đới Dự giống như tên nhà quê lần đầu tiên lên thành phố vậy, hết nhìn đông lại nhìn tây mãi thôi.


Đi từ đầu đường đi đến cuối phố, cuối cùng anh cũng tìm được một cửa hàng vô tuyến điện ở ngã tư giao nhau với phố Quốc Khoá, chuyên cung cấp các linh kiện, bộ phận bán dẫn.Lúc này đã bốn, năm giờ chiều, ở lân cận có nhiều đơn vị đã tan sở, tầng một cửa hàng đông nghịt người.Sau khi chen vào được một chỗ trống trước quầy, Đới Dự không khỏi cảm thán, “Hôm nay đông người thật đấy!”Có một thanh niên khá cao, khoảng hai mươi tuổi đứng gần đó, trong tay đang cầm một bản sao của “Tuyển tập bình xét các kỹ thuật sản xuất vô tuyến điện xuất sắc”, nghe thấy lời Đới Dự thì cười nói: “Chắc cũng một thời gian rồi cậu không đến nhỉ? Mấy tháng nay mỗi lần tôi tới đều đông như thế này cả!””Hai năm trước ngay cả cơm còn ăn không đủ no, ai có tâm tình đi chơi cái này! Cũng may năm nay ổn định lại, tôi mới có thể tiếp tục thú vui xa xỉ này.””Đúng vậy, năm ngoái tôi đến đây một lần.

Lúc đó cửa hàng vắng tanh, khách hàng cũng chỉ có ba hai con mèo thôi!”Qua lời nói chuyện, Đới Dự mới biết người thanh niên này đang là sinh viên năm 3 khoa Vật lý của trường Đại học Tổng hợp của tỉnh (Tỉnh Đại), tên là Trình Húc.Đới Dự vừa nghe mọi người trao đổi vừa quan sát những người đang đứng trước quầy.Đa số họ đều là những thanh niên hào hoa phong nhã.

Hơn nữa, còn có thể nhìn thấy thực lực kinh tế không tầm thường của vài người trong số đó thông qua quần áo hay đồng hồ đeo tay mà họ đang dùng.Chiếc radio Thượng Hải 160 mới nhất trên kệ được yết giá là 183 đồng, mà một chiếc xe đạp Bồ Câu hay Vĩnh Cữu cùng lắm cũng chỉ khoản 180 tệ thôi.Trong thời đại mà radio đáng giá ngang với một chiếc xe thì những người có đủ khả năng chơi radio đều là những người có văn hoá và có cả tiền của nữa.Trình Húc thấy Đới Dự cứ nhìn chằm chằm vào cuốn sách trong tay mình thì chủ động đưa sách cho anh xem, nói: “Cậu muốn mua gì? Tôi khá rành chỗ này, có thể giới thiệu giúp cậu.


Nếu thứ cậu tìm không có trong cửa hàng này thì phải đến cửa hàng ký gửi hoặc cửa hàng thanh lý đồ điện tử của nhà máy để hỏi xem có hay không nữa! Phiền phức lắm! “Đới Dự nhận lấy cuốn tuyển tập kia rồi lật xem, cười cám ơn: “Tôi định lắp một cái radio tinh thể, định mua đủ các loại linh kiện, bộ phận cần thiết luôn.””Hiện tại đều lưu hành radio bóng đèn (radio tube), thậm chí một số người sống ở Thượng Hải bên kia còn bắt đầu lắp radio bán dẫn rồi.


Tôi khuyên cậu đừng chơi radio tinh thể nữa; bốn, năm năm trước tôi có tự lắp một cái radio tinh thể, chỉ thu được mỗi một kênh “Ngư nghiệp” thôi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.