Ký Sự Sinh Tồn Chốn Cung Đình

Chương 17: Linh Vi 5


Đọc truyện Ký Sự Sinh Tồn Chốn Cung Đình FULL – Chương 17: Linh Vi 5


Nàng khóc nghẹn ngào, nhưng lời nói ra lại như tiếng sấm xẻ ngang cuộc đời hắn, đánh cho hắn máu thịt bầy nhầy, tơi bời tan tác.

Lâu Quan Tuyết đứng chết trân tại chỗ, lần đầu tiên, khuôn mặt xuất hiện vẻ mờ mịt ngây ngô đúng tuổi.

Cánh tay hắn còn bị thương, máu sói ướt đẫm lông mi, rất khó chịu, nhưng tay chân đều cứng ngắc không biết phải làm gì.

Giọng khàn khàn, há miệng vô ngữ, cũng không nói ra lời.

Hốc mắt Hạ Thanh chua xót.

Cậu chưa tiếp xúc nhiều với Lâu Quan Tuyết năm tuổi, nhưng đã thấy tận mắt từng bước đi tập tễnh của hắn chỉ vì hai chữ gọi là sống sót.

Hắn lăn lộn luồn cúi, giả vờ ngoan ngoãn, coi đau khổ là món đồ kiếm chác, chịu đựng đùa bỡn khinh nhục, đánh đập chửi rủa, lê lết một thân chi chít vết thương mà tiếp tục lớn lên.

Một đứa bé như một con dã thú, không hận không buồn, cũng không cô độc, chỉ đơn thuần là muốn sống.

Nhưng hiện giờ, người đàn bà giao phó sinh mệnh cho hắn, lại nói với hắn bằng âm thanh tan vỡ.

“Lẽ ra con không nên sống sót.”
Hốc mắt Lâu Quan Tuyết cũng đỏ, nhưng hắn còn nhỏ quá, không biết phải làm gì để ngăn chặn cơn đau đớn trong lòng.

Chỉ có thể há miệng, gần như van nài: “Đừng nói nữa…”
Dao Kha không nghe thấy hắn nữa, nàng run rẩy như đã nhập ma, máu tươi chảy xuống qua kẽ ngón tay ôm mặt của nàng.

“Xin lỗi A Tuyết, xin lỗi, lẽ ra ta không nên sinh con ra.”
Giọng nàng ngày càng khản đặc, khóc đến xé lòng.

“Xin lỗi A Tuyết, ta không nên lập huyết trận trên người con, mưu toan khiến Thần thức tỉnh trên người của con.”
Lâu Quan Tuyết run lẩy bẩy, lùi về sau một bước: “Đừng nói nữa.”
“Xin lỗi A Tuyết.” Dao Kha tuyệt vọng nghẹn ngào, mặc cho ân hận xâu xé: “Xin lỗi.”
“A Tuyết, con đừng lớn lên, con đừng sống tiếp.”
Nàng run rẩy buông tay, ngẩng đầu cứng ngắc.

Con ngươi xanh bạc phủ đầy sắc đỏ, ảm đảm, không ánh sáng, Dao Kha đã hoàn toàn mù hai mắt.

Nàng không nhìn thấy, chỉ mờ mịt hướng về phía trước.

“Con đừng lớn lên.” Nàng lẩm bẩm nhẹ nhàng, huyết lệ trào ra không dứt.

“…!Tất cả là lỗi tại ta, ta không nên chỉ coi con như một vật chứa.”
“Con năm tuổi rồi, không bao lâu nữa, Thần sẽ thức tỉnh trên người của con.”
“Đừng tiếp tục trưởng thành, đừng tiếp tục sống sót.”
Nàng không nhìn thấy, chỉ có thể lần mò bò về phía trước, tóc tai bù xù, áo quần xộc xệch, vẻ mặt đau đớn chết lặng, lại điên điên khùng khùng tựa khóc tựa cười: “Giây phút Thần tỉnh lại, toàn bộ tội nghiệt của tộc giao nhân năm đó đều cần con gánh vác.

Đừng lớn lên, đừng sống tiếp.”
“Bây giờ ta không cầu Thần xuất hiện trên đời, ta cũng không cầu cho giao tộc được trở về quê hương, ta chỉ muốn con được bình an, không đau không sợ, A Tuyết.”
“A Tuyết, xin lỗi…”
“Lâu Quan Tuyết!” Cuối cùng Hạ Thanh cũng có thể nhúc nhích, cậu vội nhào qua, bịt kín hai tai Lâu Quan Tuyết.

Mà Lâu Quan Tuyết chỉ ngây người tại chỗ, không động đậy, sắc mặt trắng bệch như giấy, con ngươi đen thẳm tan rã trợn trừng.

Một bó đuốc châm lên cỏ dại trong lòng.

Đốt cháy linh hồn hắn, phá vỡ khát vọng sống đơn thuần của hắn.

– —- Vật chứa.

– —- Đừng trưởng thành, đừng sống tiếp.

– —- Thần sẽ thức tỉnh trên thân xác của con.

Lâu Quan Tuyết loạng choạng, cơn đau từ vết thương thấu nội tạng khi đánh nhau với sói tuyết vừa rồi, bỗng trở nên phá lệ rõ ràng.

Hắn nôn ra một ngụm máu tươi, con ngươi đầm đìa nước mắt, toàn bộ cố chấp và nhẫn nhịn của hắn xưa nay đều tan nát, chỉ còn lại mê man và trống rỗng.

Hạ Thanh nắm chặt tay hắn, khàn giọng nói: “Đừng nghe nữa, ta dẫn ngươi đi, ta đưa ngươi ra ngoài.”
Lâu Quan Tuyết không đáp lại.

“Ta đưa ngươi đi.” Hạ Thanh cầm lấy bàn tay chồng chất vết thương, vừa che mắt hắn, vừa kéo hắn chạy ra bên ngoài: “Đi nào, chúng ta đi.”
Dao Kha đã mù hoàn toàn, nhưng còn nghe được tiếng bước chân, nàng hoảng hốt đứng lên: “A Tuyết!”
Nhưng cánh tay đụng phải bàn, cuộn chỉ chưa thêu xong rơi xuống rối tung, nàng bước lên trước, lại bị trật chân ngã nhào, giây phút nàng quỳ ngồi xuống đất, thánh nữ giao tộc để lộ ra sắc mặt mê man, tóc dài rủ xuống, rốt cuộc nàng cũng không nhịn được thêm nữa, gào lên một tiếng bi thương.

Tiếng khóc thê ai nhuốm máu vang lên toàn hoang điện.


Hạ Thanh nắm tay Lâu Quan Tuyết chạy hồi lâu, chạy ra phía ngoài lãnh cung ngột ngạt.

Bên ngoài ánh sao rực rỡ, mảnh trăng lưỡi liềm cong cong treo lửng treo lơ, làn gió lướt qua mang theo tiếng côn trùng nhỏ vặt.

Mặt đất trải đầy cỏ hoang đá vụn, Lâu Quan Tuyết đi theo cậu như một cái xác, bỗng nhiên buông tay Hạ Thanh, đỡ lấy chân tường, bắt đầu nôn thốc nôn tháo.

Hôm nay hắn chưa có gì vào bụng, chỉ nôn ra được toàn là máu.

Hạ Thanh đau lòng, không biết phải làm sao, lại gần cầm tay hắn: “Ngươi đừng tin bà ta.”
Ánh trăng lạnh nhạt, Lâu Quan Tuyết khô khan như con bù nhìn đánh mất linh hồn, nghe vậy khóe môi run rẩy, nở một nụ cười cứng ngắc.

“Nực cười làm sao.”
Hạ Thanh yên lặng nhìn hắn.

Lâu Quan Tuyết đau đớn không thể đứng thẳng người, nhợt nhạt ngồi xuống, tầm mắt nhìn về phía đám côn trùng rân ran trong bụi cỏ, thất thần mà lẩm bẩm: “Nực cười làm sao, ta cố gắng sống sót như vậy, là để làm gì.”
Hắn nhìn chằm chằm hai bàn tay xấu xí kinh khủng của hắn, nhẹ giọng nói: “Thì ra ta sống là để chết.”
Hắn thống khổ không thể nói dứt lời: “…!Để…!làm một vỏ đựng cho Thần.”
Mắt Hạ Thanh đỏ bừng, ngồi xuống ôm lấy hắn, nói: “Không phải như vậy Lâu Quan Tuyết, không phải như vậy.”
Lâu Quan Tuyết không kháng cự cái ôm của cậu.

Thân thể yếu ớt của đứa bé trai càng run lên dữ dội, cắn lên bả vai Hạ Thanh, như muốn cưỡng ép đè xuống nỗi nghẹn ngào.

Hạ Thanh cảm nhận vai áo ướt lệ, xem nhẹ chút đau đớn thể xác nho nhỏ này, run giọng nói: “Ta đã gặp ngươi khi trưởng thành.

Ngươi thật sự đã lớn lên, trở thành một người rất rất lợi hại, lợi hại đến mức không kẻ nào dám động vào.”
Lâu Quan Tuyết cười, hàm răng run rẩy: “Ngươi chắc chắn kẻ ngươi gặp được là ta, mà không phải Thần sao?”
Hạ Thanh: “Là ngươi.

Ta rất chắc chắn.”
Cậu nói rất bình tĩnh, không nhấn nhá nhiều, chỉ đơn giản là tường thuật.

Hạ Thanh: “Ngươi sẽ lớn lên thành Hoàng đế nước Sở, người đời gọi ngươi là châu ngọc Lăng Quang.

Mặc dù tính ngươi vẫn khó gần, toàn là thói hư tật xấu, nhưng ta ở cạnh ngươi hồi lâu vẫn không hề ghét ngươi.

Dù ban đầu ngươi như bị điên vậy, mà về sau cũng chẳng khác lắm, nhưng ta…!cũng chưa từng ghét ngươi.” Cũng lấy làm ngạc nhiên vì điều kỳ lạ ấy.

“Ngươi sống rất tốt.

Thế nên đừng tin lời mẹ ngươi, ý nghĩa cuộc đời của ngươi không phải vật chứa khỉ ho gì hết.”
“Mục đích sống của ngươi, cũng không phải là đợi Thần rồi chết.”
“Ngươi sinh ra là chính bản thân ngươi, mỗi một lời ngươi nói, một việc ngươi làm, đều là vì chính mình.”
Nước mắt của hắn lại rơi lên da thịt Hạ Thanh nóng cháy.

Tiếng côn trùng râm ran trong bụi cỏ.

Hạ Thanh mím môi im lặng, dành cho hắn không gian yên tĩnh.

Trước đó cậu đã nghĩ, người như Lâu Quan Tuyết, bạo ngược mài ra từ nghịch cảnh, bướng bỉnh lớn lên từ bóng tối, sống cuộc đời minh mẫn, tại sao có thể xuất hiện tâm ma? Hiện giờ Hạ Thanh đã hiểu, có thể khiến hắn tan vỡ, chính là loại cảm giác ngay cả sống sót cũng là một tội lỗi.

Đom đóm từ cây cỏ bay lên, trời khuya vắng ngắt, nền đất lại ồn ào những tiếng kêu vang.

“Chúng ta ra ngoài trước.” Hạ Thanh không chịu nổi bầu không khí này, đỡ tay hắn muốn rời xa khỏi lãnh cung.

Lâu Quan Tuyết nói: “Không ra được nữa.”
Hạ Thanh yên lặng nhìn hắn.

Lâu Quan Tuyết vẫn tái nhợt yếu ớt, nhưng trong mắt hắn là sự tỉnh táo xưa nay chưa từng có, nhẹ nhàng nói: “Ngươi nói nơi này là tâm ma của ta, vậy nên ngươi cũng là giả, tất cả đều chỉ là do ta tưởng tượng.”
“Không có trưởng thành, không có sống sót.”
“Con người coi ta là ngoại tộc, giao tộc coi ta là người, đối xử với ta như kẻ thù.”
Hắn đứng dậy, nét mặt trẻ dại vẫn chỉ toàn mờ mịt.

Sau khi niềm tin sụp đổ, xương cốt nát tan, hắn tự hỏi chính mình: “Vậy thì ta rốt cuộc là gì đây?” Hắn nghĩ tới lời Dao Kha, rùng mình trong gió, khó khăn lặp lại từng chữ một: “Ta là…!quái vật?”
Là quái vật không nên sống sót.

Chào đời chính là cái chết, sinh mạng chỉ đơn giản là một lần hiến tế, không có cả tư cách trưởng thành.

Giọng nói của hắn nhẹ gần tan biến: “Ta là quái vật.”
“Không phải vậy.” Hạ Thanh đau lòng muốn chết, đứng trước mặt hắn, ngừng lại chốc lát rồi nói: “Lâu Quan Tuyết, ngươi lại đây với ta.”
Hạ Thanh kéo hắn lên trên bức tường.

Hai đứa trẻ ngồi xếp hàng cạnh nhau.


“Lần đầu tới ta đã muốn hỏi ngươi, ta ngồi ở đây chỉ nhìn thấy khoảng không màu trắng, ngươi thì sao, ngươi thấy điều gì?”
Gió thốc sợi dây cột tóc màu trắng xanh của Lâu Quan Tuyết, hắn không nói lời nào.

Hạ Thanh lại nói: “Ta đoán, ngươi sẽ thấy Ngự hoa viên, thấy cung điện, tường thành, xa hơn nữa là trời và đất.”
Trên tường trải thảm rêu xanh và hoa trắng nhỏ tí xíu.

Hạ Thanh chậm rãi nói: “Khi ta còn bé, viện mồ côi chưa được tu sửa, ta thích nhất là trèo lên bức tường đổ nát ngoài cửa, sau đó ngồi ngẩn người.”
“Bên trong là một đám trẻ nít nghịch xích đu và bập bênh, bên ngoài là máy xúc đất, ồn ào không ngớt.

Viện trưởng cho rằng ta là người quen sống lầm lì, nhưng ông ấy cũng nhanh chóng nhận ra, không phải ta không hòa hợp được cùng người khác, mà ta chỉ đơn giản là muốn yên tĩnh ở một nơi nào đó.”
“Trẻ mồ côi không có cha mẹ, chẳng khác nào không có điểm về.

Tuổi nhỏ ta không hề chờ đợi sự trưởng thành, cũng như không hề có chốn về.

Ngươi bây giờ đã giỏi hơn ta hồi năm tuổi rất nhiều.”
“Tuy không có chỗ đi, không có chỗ về, nhưng cho tới bây giờ ta chưa từng suy nghĩ ta rốt cuộc là ai hay ta phải là ai.

Người ta nói, sinh mạng luân hồi.

Hàng tỉ năm trước vũ trụ nổ tung sinh ra các hạt nguyên tố, trở thành trời và đất, trở thành chúng sinh, trở thành ngươi và ta.

Thế rồi sẽ lại về với đất mẹ, hóa thành vũ trụ.”
Hạ Thanh quay đầu, con ngươi nâu nhạt nhìn hắn nghiêm túc, nhẹ nhàng nói.

“Lâu Quan Tuyết, sống là không cần bị giao phó bất kỳ ý nghĩa gì, sống chỉ là sống.

Những năm tháng cố gắng của ngươi, chưa bao giờ sai cả.”
Nếu số mạng bất công với ngươi, nếu nhiều năm nhọc nhằn cất bước, và cắm rễ lớn lên trên lớp băng mỏng chỉ là một trò đùa không hơn không kém.

Nếu ý nghĩa của việc sống tiếp ầm ầm sụp đổ, để hiện ra đáng buồn đáng thương, trở thành một kích tối hậu phá tan kiên cường của ngươi.

Thì ta muốn nói với ngươi, kỳ thật sự sống không cần phải bị giao phó ý nghĩa, ngươi có thể làm bất cứ chuyện gì, cũng như hết thảy mọi thứ ngươi làm vì nó, đều không nực cười.

Lâu Quan Tuyết cúi đầu, hàng mi run rẩy, bờ môi trắng bệch.

Hạ Thanh thở dài, nói: “Ngươi cũng không phải quái vật.”
Cậu ghé lại gần, thò bàn tay ngắn nhỏ, lau nước mắt cho đối phương, giọng bình tĩnh mà dịu dàng như gió: “Sao ngươi có thể là quái vật được chứ, bà ta sinh ra ngươi, không đồng nghĩa với việc có quyền đánh giá cuộc đời của ngươi.”
Lâu Quan Tuyết ngẩng đầu, khóe mắt vẫn đỏ bừng, mảnh lụa buộc tóc lất phất giữa không trung, nốt ruồi đuôi mắt sáng lên ánh đỏ.

Rất lâu sau, Lâu Quan Tuyết bật cười một tiếng, nói: “Lại là ánh mắt này.”
Hạ Thanh thộn mặt: “A?”
“Ánh mắt ngươi nhìn người khác.” Hắn có vẻ đã bình tĩnh lại, trở về làm một đứa bé tái nhợt ngọc ngà.

Hạ Thanh nhìn hắn chằm chằm, trên đỉnh đầu nhỏm dậy một chùm tóc ngốc, buồn bực cắn cắn môi.

Cậu đang an ủi Lâu Quan Tuyết, thì xem xem Lâu Quan Tuyết đáp lại cái khỉ gì kìa!
Lúc này, đom đóm trong bụi cỏ hoang dưới chân tường bay lên, thành biển sáng li ti, làm cho màn đêm đông đặc cũng trở nên ôn hòa.

“Ta cũng đoán cơ thể ta bất thường.”
Lâu Quan Tuyết mở miệng, âm điệu lãnh đạm, đưa tay bắt một con đom đóm: “Bởi vì ta không chết.

Ngã từ lầu cao không chết, bị người dìm xuống nước không chết, đói nhiều ngày không chết.

Mỗi lần chỉ là gần chết, mạng cứng như sỏi đá.”
“Ban đầu ta còn tưởng cuối cùng ông trời cũng ưu đãi ta một chút.”
Kết quả, lại là chiếc mồm đầy răng nanh chưa há miệng.

Hắn thả đom đóm bay đi, chăm chú dõi theo nó bay lên bầu trời cao, lẳng lặng nhìn hồi lâu, mới nhấc tay tháo dây cột tóc: “Đây là của bà ta cho ta, nói là để cầu bình an, thế nên ta vẫn luôn mang, ngủ cũng không gỡ xuống.”
Nói đoạn, hắn cười một tiếng châm chọc: “Có lẽ chỉ là một phương pháp kiềm chế huyết trận mà thôi.”
Dải lụa cột tóc rơi xuống, mái tóc đứa bé xõa tung.

Lâu Quan Tuyết lại nói: “Hôm nay là mùng năm tháng ba.”
Hạ Thanh sửng sốt: “Mùng năm tháng ba…”
Thì ra là mùng năm tháng ba.

Tiết kinh trập.

Chẳng trách, chẳng trách đom đóm đầy trời, chẳng trách dưới đất rả rích âm vang.

Lâu Quan Tuyết nghiêng đầu, khuôn mặt tinh xảo lạnh lẽo toát ra thứ cảm xúc ưu tư mà người bình thường nên có.


“Thật ra cũng là sinh nhật của ta, mặc dù bà ta luôn nói với người ngoài là mười sáu tháng hai.”
Hạ Thanh không nói nên lời, lúng túng: “Sinh nhật ngươi…”
Lâu Quan Tuyết thả sợi dây xuống, để nó nhẹ nhàng trôi xuống đất, gió đêm kinh trập hong khô nước mắt, cũng thổi bùng nhúm cỏ dại trong con mắt hắn.

Lâu Quan Tuyết nói: “Ta biết phải phá tâm ma thế nào.”
Hạ Thanh không hiểu.

Đứa bé mỉm cười nhìn Hạ Thanh: “Ngươi nói không sai, tâm ma của ta chỉ có thể là chính ta.

Cảm ơn ngươi, ta đưa ngươi ra ngoài.”
Đây là lần đầu hắn nói cảm ơn, Hạ Thanh lại đột nhiên cảnh giác: “Ngươi định làm gì!”
Đứa bé không để ý tới cậu, lấy từ trong tay áo ra một con dao nhỏ, nhảy khỏi bờ tường.

Tóc đen và áo đen lồng lộng trong gió, bầy đom đóm bay lượn xung quanh, cậu nhóc như nhảy vào biển sáng, giẫm trên nền đất phủ đầy cỏ dại, nghiền nát sự sống dưới chân, chạy đi không quay đầu lại.

“Lâu Quan Tuyết———!” Hạ Thanh kinh hãi hô lên.

Thế giới trong chướng lại bắt đầu gợn sóng.

Đom đóm bay rợp trời hóa thành ảo ảnh sặc sỡ, toàn bộ lãnh cung lạnh lẽo thê lương hiện lên màu máu đỏ.

Như dấu hiệu của sự đổ nát.

“Lâu Quan Tuyết!”
Hạ Thanh cũng nhảy xuống, chỉ là chân vừa chạm đất, bả vai đã bị người nắm chặt.

Bàn tay này rất lạnh, rùng mình xuyên qua quần áo thấm đến tận xương.

Giọng nói lạnh lùng trong trẻo từ phía trên truyền tới, hắn nói: “Để nó đi.”
Hạ Thanh quay đầu cứng ngắc.

Chỉ thấy Lâu Quan Tuyết bản lớn đang đứng ngay bên cạnh cậu, chủ nhân của chướng, tóc đen dài như thác, tuyết y không dính bụi trần.

Ánh mắt hắn lạnh lùng bình tĩnh, sâu trầm như biển, nhìn về phía trước với vẻ thờ ơ.

Hắn ở nơi này mới là hắn chân thật nhất.

Không có vẻ biếng nhác thần bí bất thường trong lầu Trích Tinh, cũng không giả vờ chi lan ngọc thụ khi ở tẩm điện.

An tĩnh, lạnh lùng, thanh kiếm sắc vắt ngang xương cốt khi còn bé đã hoàn toàn dung nhập vào xương máu sau khi trưởng thành.

Hắn đứng lặng yên trong một góc kinh trập, nhìn bản thân ngày năm tuổi, cầm dao, bước qua bãi đất hoang vu, đi xóa bỏ nghiệp chướng hồng trần cuối cùng.

Rất lâu sau Hạ Thanh mới tìm lại âm thanh của mình, khó khăn nói: “Hắn muốn làm gì.”
Lâu Quan Tuyết lạnh nhạt đáp: “Làm chuyện ta của thời năm tuổi không dám làm, nhưng vẫn luôn nghĩ tới.”
Chuyện mà năm tuổi không dám làm, nhưng vẫn luôn nghĩ tới.

Khoảnh khắc ánh lửa bùng lên.

Dao Kha lảo đảo, hai mắt vô thần, chạy ra ngoài cung điện.

Nàng giống như người mẹ đáng thương đánh mất con mình, gọi tên “A Tuyết” hết lần này đến lần khác, hốc mắt cạn khô, không thể rơi lệ.

Đơn độc bước đi trong bóng tối, bàn tay hoảng hốt lần mò khắp nơi.

Hạ Thanh nhìn thấy, Lâu Quan Tuyết năm tuổi tiến lại gần, sau đó nắm tay Dao Kha.

“A Tuyết?” Dao Kha đờ đẫn, mừng rỡ còn chưa kịp hiện lên trên khuôn mặt.

Giọng nói lạnh lẽo của đứa bé đã vang lên: “Đưa bà dao, giết ta đi.”
Dao Kha bàng hoàng, sắc mặt tái mét, loạng choạng như sắp ngã, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Con nói gì?”
Lâu Quan Tuyết đỏ bừng hốc mắt, cứng rắn nhét dao vào trong tay nàng.

Cả đời Dao Kha đã giết rất nhiều người, đã cầm rất nhiều vũ khí, nhưng đây là lần đầu nàng bị sự lạnh lẽo của cán dao làm cho run rẩy toàn thân.

Nàng như thể đau thương yếu ớt và mù lòa đến mức không thể làm được cái gì, môi nàng run lên khe khẽ: “A Tuyết, ta…”
Nước mắt chảy xuống trên gương mặt đứa bé.

Lâu Quan Tuyết khản giọng hét lên: “Chính bà nói, bảo ta đừng lớn lên, bảo ta đừng sống nữa.”
“Bà nói, khi Thần giáng thế mọi trừng phạt đều tính lên người ta.

Bà muốn ta không đau không buồn, ta cũng không muốn bị giày vò hành hạ.”
“Giết ta đi! Dao Kha! Giết ta đi!”
Sắc mặt Dao Kha mỗi lúc một thêm trắng bệch, trái tim vốn tưởng đã đau đến chết lặng, ai ngờ lại có thể nát tan thêm một lần nữa, máu đỏ bầy nhầy lẫn lộn.

Nàng há miệng, nhưng không nói được lời nào.

Lâu Quan Tuyết tiếp tục gào về phía nàng: “Dựa vào đâu! Dựa vào đâu ta phải gánh chịu tội nghiệt của giao tộc các người! Ta chỉ là một con người! Dao Kha! Bà giả mù giả ngốc năm năm! Giờ đã nhìn rõ chưa! Ta là người! Ta không muốn trở thành vỏ chứa của Thần, không muốn sống không bằng chết!”
Hắn như con thú non hấp hối, dúi dao vào tay Dao Kha.

“Không phải bà hối hận rồi sao? Không phải bà nói không cần Thần giáng thế chỉ cần ta bình an sao?”
“Vậy thì giết ta! Giết ta đi Dao Kha!”
Nước mắt nhỏ lên mu bàn tay Dao Kha, làm nàng đau đớn bỏng rát, suýt thì không thể cầm được con dao.

Lâu Quan Tuyết nói gần như van nài: “Giết ta đi.”

Xương nát trùng sinh, máu thịt trả về cho mẹ, từ giờ về sau ta không còn nợ bà thêm nữa.

Dao Kha nắm lấy con dao.

Nàng đứng lặng thật lâu như pho tượng đá.

Sau đó ép mình phản ứng lại, gật đầu một cái, như đã mất linh hồn.

Nàng cúi người, giống một người mẹ đồng ý với lời cãi bướng của đứa con mình, đồng tử xanh bạc trống rỗng, bình tĩnh đáp: “…!Được.”
Ánh đỏ sáng rực lãnh cung, ngọn lửa vàng bừng lên từng chút.

Hạ Thanh nhìn Dao Kha cầm dao, giết chết Lâu Quan Tuyết năm tuổi.

Thời khắc cậu bé chết đi.

Chướng rốt cuộc được giải phá.

Dao lăn xuống đất.

Dao Kha không nhìn thấy, cũng không đi nhìn thi thể đứa con trai, nàng chỉ ngây người tại chỗ rất lâu, dường như đã hoàn toàn không còn thất tình lục dục, chỉ sót lại thân xác không biết buồn cũng chẳng biết đau.

Nàng bỗng lắc đầu một cái, vịn tường đi ngược trở về sau, lẩm bẩm: “…!Hôm nay là kinh trập rồi, sinh nhật A Tuyết, ta phải nấu một bát canh trường thọ.

Còn phải đi thêu, phải rồi, ta còn chưa thêu xong nữa, hè sắp đến, nên làm cho A Tuyết một bộ đồ mới.”
Nàng tự lẩm bẩm, bước chân chậm rãi, lần mò trở về cung điện.

Lửa cháy huy hoàng, “ruỳnh”, tiếng vách tường đổ sụp, nát tan thành bụi đá.

Hạ Thanh nhìn Dao Kha lần mò trở về trước bàn ngay giữa ngọn lửa, cúi người muốn lục tìm kim chỉ, nhưng lại chỉ mò thấy một quyển sách, là quyển [Kinh thi] nàng đã từng ôm Lâu Quan Tuyết đọc từng câu.

Nàng không có nước mắt để rơi, giữ nguyên tư thế cứng đờ tại chỗ.

Máu đầu tim đã sớm tiêu hao, đèn đã cạn dầu, khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, nàng nằm rạp xuống nghẹn ngào ôm chặt cuốn sách.

Mái tóc dài phủ trên vai, che lấp toàn thân run rẩy.

Nàng đã chết rồi.

Chết bên trong chướng, tóc đen tan rã, máu thịt tan rã, chỉ còn dư lại một bộ xương trắng toát.

Từ phía trên mọc ra một đóa hoa trùng trùng điệp điệp, mang màu xanh băng.

– — Giao nhân chết đi, thi thể thối rữa tan thành nước, là lúc một đóa hoa linh vi nở trên xương cốt.

Hương hoa lạnh lẽo hoang vu, lan tỏa phảng phất, dẫn theo ký ức ẩm ướt thuộc về biển khơi.

Gió thổi cho xương trắng thành tro, cũng thổi tàn đóa linh vi.

Cánh hoa màu xanh băng nương theo gió trôi vào không trung, tỏa ra ánh sáng màu lam u ám, giống như trong truyền thuyết từng kể, đêm kinh trập soi đường cho người lạc lối trở về với mộ phần.

Chẳng qua là không thể trở về được nữa.

Hái rau vi, vi lan đầy đất.

Lúc trở về, tuổi đã suy tàn.

…!Chiếu lên kẻ lạc lối vĩnh viễn, không bao giờ được trở về quê hương.

Hạ Thanh chua xót, buồn bã nhắm mắt lại.

Lâu Quan Tuyết đứng bên cạnh, sắc mặt lạnh lùng, chờ đến khi hết thảy đều kết thúc, mới tiến về phía trước một bước.

Hạ Thanh kinh ngạc mở mắt, thấy Lâu Quan Tuyết đi tới bên cạnh thi thể chính mình hồi năm tuổi.

Đế vương đưa tay, để lộ cổ tay sau những lớp áo chất chồng như tuyết, bên trên buộc một mảnh vải cột tóc màu xanh lơ.

Hắn cởi dây cột tóc trên tay, đỡ thi thể lạnh lẽo của đứa bé dậy, bàn tay thon dài buộc gọn mái tóc rối bù cho đứa bé.

Buông mi, nét mặt bình thản, giọng nói nhạt như ánh trăng rơi.

“Bà ấy không lừa ngươi, đây đúng là bùa bảo hộ bình an.”
Lâu Quan Tuyết hơi ngừng, rồi lại nói.

“Ngươi hãy sống tiếp.”
“Sống trở thành ta.”
Thi thể đứa bé cuối cùng cũng tan đi cùng chướng.

Hạ Thanh vô thức trở về với thân hình vốn dĩ, đứng cách đó không xa, ngơ ngác nhìn Lâu Quan Tuyết.

Trước khi tất cả tro bụi vặn vẹo mở ra một lần nữa.

Lâu Quan Tuyết ngẩng đầu, nhìn cậu, thoảng như lần đầu gặp gỡ tại lầu Trích Tinh.

Hạ Thanh suy nghĩ rất lâu, giây cuối cùng trong chướng, chợt cất giọng nhẹ nhàng, nói với hắn: “Sinh nhật vui vẻ, Lâu Quan Tuyết.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.