Đọc truyện Ký Sự Những Năm 80 – Chương 97
Dương Tịnh mỉm cười xoa xoa mặt Đang Đang, đi đến bên cửa sổ nói: “Trần Chính, anh cũng đi tắm đi.”
“Anh biết rồi.” Trần Chính đáp một tiếng, sau đó buông Đinh Đinh ra.
Dương Tịnh nhét Đang Đang vào trong ổ chăn nhỏ, Đang Đang lập tức dang tay ôm lấy Đinh Đinh, cười hì hì, khuôn mặt lộ ra má lúm đồng tiền đáng yêu vô cùng: “Anh, anh khỏe lại chưa?”
“Khỏe.”
Đang Đang đưa tay nhỏ vuốt vuốt má Đinh Đinh, nói: “Vậy là ngày mai chúng ta có thể đi học lại rồi!”
“Ừm.” Đinh Đinh kéo đôi tay nhỏ đang làm loạn trên mặt mình xuống.
“Vậy, vậy, vậy, anh có thể chơi trên cát không?”
“Có thể.”
“Chơi trò bịt mắt bắt dê?”
“Cũng có thể.”
“Vậy anh có thể đấu lại Tráng Tráng không?”
“Có thể.”
“Anh thật sự đấu lại sao?”
“Anh trai em so với Tráng Tráng lợi hại hơn nhiều.”
“Đúng vậy, anh trai giỏi nhất!” Đang Đang vỗ tay với vẻ mặt đầy phấn khích, có thể thấy cô nhóc rất tin tưởng anh trai mình.
Dương Tịnh lấy sổ sách từ trong túi sách ra, chuẩn bị làm việc, vừa làm vừa quay đầu nhìn hai nhóc con nhà mình vui vui vẻ vẻ nằm trong chăn nói chuyện với nhau, Dương Tịnh mỉm cười, sau đó bắt đầu tính toán sổ sách.
Chỉ một lát sau, Trần Chính mặc quần áo ngủ đi vào, đầu tiên là lại giường xoa đầu Đinh Đinh Đang Đang, sau đó đứng dậy đi đến chỗ Dương Tịnh, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, ngay khi thấy anh đến, Dương Tịnh ngay lập tức dừng bút trên tay, hỏi thăm tình hình khai trương siêu thị Đinh Đang như thế nào.
Trần Chính liền tinh tế kể cho cô nghe hết những tình huống đã phát sinh, siêu thị Đinh Đang ra đời như bây giờ phần lớn công lao là nhờ Dương Tịnh, đầu tiên là ý tưởng, lựa chọn địa điểm, tìm nguồn hàng, vật dụng đồ đạc trong siêu thị..
cho tới các hoạt động khuyến mãi, giảm giá của siêu thị, tất cả đều có sự tham gia của Dương Tịnh, và cô gần như cũng tính đến những vấn đề có thể gặp phải cho đến khi siêu thị hoàn thành.
Vì thế, nhờ có những băng rôn, những tờ quảng cáo nhằm thu hút khách hàng, để mọi người biết đến siêu thị nhiều hơn, tình hình kinh doanh cũng thuận lợi hơn rất nhiều, cộng thêm ngày hôm nay được giảm giá 20% cho tất cả các mặt hàng, những cư dân gần đó, thậm chí là người đi đường cũng hứng thú ghé vào xem thử.
Hàng hóa trong siêu thị được bài trí gọn gàng, chuyên nghiệp, tạo cho người xem cảm giác thuyết phục và sẵn sàng bỏ tiền ra mua, hơn nữa giá cả cũng vô cùng hợp lý, thậm chí rẻ hơn so với các cửa hàng tạp hóa khác.
Cứ như thế, không chỉ những mặt hàng thực phẩm cháy hàng mà giấy vệ sinh, bút, sách vở..
cũng lần lượt bán hết, cảnh tượng vô cùng nhộn nhịp.
Dương Tịnh sau khi nghe xong thì vô cùng phấn khích, cô ước rằng mình có thể tận mắt nhìn thấy, mỉm cười hỏi: “Phản ứng của anh Dương Đông thế nào ạ?”
Trần Chính đáp: “Bận lắm, bận không kịp thở thì có phản ứng gì!”
Dương Tịnh cười hỏi tiếp: “Anh ấy không phản đối chuyện giảm giá 20% sao?”
“Anh ấy biết giảm giá 20% rồi thì chúng ta vẫn thu được lợi nhuận.”
“Chẳng trách..”
Lúc này, Trần Chính mới lấy từ trong túi ra một tờ giấy đưa cho Dương Tịnh.
Dương Tịnh hỏi: “Cái gì đây anh?”
“Hôm nay có nhiều khách hỏi mấy loại này nhưng siêu thị chúng ta lại không có bán.”
Dương Tịnh nhận lấy, đọc lướt qua thì thấy viết xà bông thơm, nhang, kẹp gắp than, bát đũa, Dương Tịnh chỉ vào kẹp gắp than, nói: “Cái khác có thể nhập hàng, còn kẹp gắp than này thì không cần đâu, cái này có thể mua ở tiệm tạp hóa, chưa kể chiếm diện tích siêu thị, số lượng người muốn mua cũng ít.”
Trần Chính gật đầu, sau đó lại móc trong túi ra mười mấy đơn hàng và một xấp tiền dày cộp đưa cho Dương Tịnh.
“Cái này là sao?” Dương Tịnh hỏi.
“Đây là danh sách mua hàng, cái này là giấy ghi nợ, anh có ghi lại những mặt hàng tồn kho, còn đây là số tiền đã thu vào ngày hôm nay.”
Dương Tịnh nhướng mắt nhìn Trần Chính: “Anh còn biết theo dõi hàng tồn kho nữa?”
“Anh cũng không biết đâu, bình thường có quan sát em làm việc nên hiểu được một chút.”
“Chồng à, anh đúng là giỏi đấy.” Dương Tịnh cười trêu chọc.
“Thôi đi, người đàn ông của em mà.” Trần Chính khí phách không thể trêu chọc.
Dương Tịnh cười.
“Sau này ngoài việc trở thành bà chủ siêu thị, lại phiền em kiêm thêm chức kế toán đấy.” Trần Chính nói.
“Anh muốn mệt chết em à?”
“Em có thể từ chức ở nhà máy Lợi Dân.”
“Sau đó anh nuôi em?”
“Anh không cần nuôi em, siêu thị Đinh Đang một nửa là của em.”
“Em sẽ suy nghĩ.”
“Ừm, mọi chuyện đều nghe em.”
Sau đó, hai người tiếp tục thảo luận về vấn đề kinh doanh sắp tới của siêu thị, đây cũng là vấn đề được ưu tiên hàng đầu.
Quảng cáo và giảm giá sẽ khiến đẩy nhanh quá trình tiêu thụ hàng hóa, nhưng có lúc lên thì cũng có lúc xuống, phải thường xuyên bổ sung sản phẩm mới, chất lượng và uy tín phải được đặt lên hàng đầu, thỉnh thoảng cần phải làm mới siêu thị, chẳng hạn như vào mỗi dịp lễ trong năm, cần tổ chức một số sự kiện nằm kích cầu tiêu dùng.
Nếu siêu thị bị động thì rất có thể chỉ vài năm trôi qua nếu không trụ được, rất dễ bị đào thải, vì thế cần phải liên tục đổi mới hợp lí, hợp thời.
Trần Chính nghe ý kiến của Dương Tịnh thấy rất hợp với tâm tư của mình, không khỏi khâm phục Dương Tịnh, thẳng tắp mà nhìn cô.
Dương Tịnh cũng nhìn Trần Chính, nói chuyện đã lâu như vậy nên bây giờ có chút mệt, vì thế muốn trêu chọc anh một chút: “Như thế nào? Muốn khen em xinh đẹp đúng không?”
Trần Chính cười rộ lên.
“Nào, mau khen đi, mau khen đi, anh không biết là mỗi ngày soi gương em đều muốn khóc vì vẻ xinh đẹp này đến nhường nào đâu.” Dương Tịnh nói xong, cô nháy mắt với Trần Chính, nở một nụ cười quyến rũ: “Anh yêu, có đẹp không?”
Trần Chính quả thực yêu chết cái dáng vẻ nghịch ngợm này của cô, một tay kéo cô ôm vào lòng, để cô ngồi trên đùi mình, hôn lên mặt rồi hôn lên đôi môi cô một cách mãnh liệt, nói: “Anh luôn tự hỏi tại sao con trai con gái anh lại đáng yêu đến thế, thì ra là từ mẹ cả.”
“Cảm ơn đồng chí đã khen.”
Nói xong, hai người đồng thời nhìn về phía giường ngủ, phát hiện Đinh Đinh Đang Đang đều đã ngủ say rồi.
Trần Chính duỗi tay kéo tấm rèm ngăn cách giường ngủ và bàn làm việc lại, xoay người hôn Dương Tịnh, hai bàn tay lớn xoa xoa vòng eo thon, một lúc sau, Trần Chính từ từ cởi bỏ từng thứ đồ trên người Dương Tịnh ra, tách đôi chân, để cô ngồi trên người mình.
Chưa bao lâu sau, Trần Chính vội vàng kéo Dương Tịnh, bất ngờ tiến vào, Dương Tịnh hít sâu, đưa tay đánh anh một cái: “Tên đàn ông xấu xa, không thể nhẹ nhàng chút sao?”
“Được.” Vì thế Trần Chính ngồi im bất động.
Dương Tịnh: “…”
“Vợ à, em chê anh thô lỗ vậy thì tự mình động đi.”
“…”
“Đừng rên to quá, nếu không sẽ đánh thức bọn nhỏ.”
“..
Trần Chính, tên hỗn đản nhà anh!”
Trần Chính quần áo chỉnh tề, chỉ có Dương Tịnh áo quần xốc xếch, bàn tay thô ráp không ngừng xoa nắn khiến Dương Tịnh không kiềm được rêи ɾỉ, nhưng đối với Trần Chính như vậy vẫn chưa đủ, anh liền bế cô lên, đứng thẳng người dậy, đôi chân trắng nõn co quắp trên eo anh, hai người chìm đắm trong cuộc yêu, khung cảnh cực kỳ ái muội..
Buổi sáng ngày hôm sau, Trần Chính cảm thấy một mình Dương Tịnh chăm sóc hai đứa nhỏ quá vất vả, muốn để bọn nhỏ theo mình đến Nam Châu.
Kết quả là cả hai đều không muốn xa Dương Tịnh, Trần Chính cũng bất lực đành thỉnh thoảng quay về.
Thứ nhất là do buổi tối xe buýt không làm việc, thứ hai là do siêu thị Đinh Đang vừa mới khai trương không bao lâu, công việc bận rộn không thể rời.
Trần Chính cũng cần phải học hỏi kinh nghiệm ở nhiều nơi, vì chuyện này mà lòng phát sầu.
“Không sao đâu, em có thể chăm sóc bọn nhỏ.” Dương Tịnh nói: “Trước kia không phải là một mình em chăm sao?”
“Vậy có anh để làm gì?” Trần Chính hỏi.
Dương Tịnh cười thành tiếng, ghé sát vào tai anh thì thầm: “Anh rất hữu dụng ấy chứ, nhất là khi ở trên giường.”
Trần Chính lập tức cảm thấy nơi nào đó muốn ngóc đầu dậy, tiểu yêu tinh này, thật là thiếu đòn mà, anh trừng mắt nhìn cô, cô cười nói: “Được mà được mà, yên tâm đi, em có thể mà, anh thường xuyên về nhà là được.”
Dương Tịnh kéo tay Trần Chính trấn an hồi lâu, lúc này Trần Chính mới miễn cưỡng đồng ý.
Dương Tịnh biết Trần Chính còn vất vả hơn cô nhiều, siêu thị Đinh Đang vừa mới mở cửa kinh doanh, anh còn một khoản vay ngân hàng chưa trả, áp lực trên vai rất lớn, còn có siêu thị Đinh Đang vẫn chưa tuyển được nhân viên, đoán chừng hiện tại Dương Đông chưa muốn tuyển người, cho nên bây giờ toàn bộ siêu thị chỉ có hai người đàn ông, vừa làm nhân viên thu ngân, nhân viên bán hàng, dọn dẹp, lấy hàng..
kiêm cả nhân viên bảo vệ, ngăn những tên trộm vặt.
Sau giờ làm việc, kiểm kê lại hàng, đếm tiền..
chắc chắn là rất bận.
“Anh cầm lại số tiền này đi, trả một ít cho nhà máy.
Em chỉ cần những con số để thống kê là được rồi.”
“Được rồi.” Trần Chính gật đầu, nói: “Nếu bên chị Lý Vân có cần hàng thì em nói người của nhà máy mang thẳng đến đấy, đừng tự mình mang đi, người ta muốn thêm tiền thì cứ đưa thêm tiền, đừng khiến bản thân mệt nhọc, biết chưa!”
“Em biết rồi.”
“Nếu được thì cứ bán máy làm bắp bung cho Phùng Vệ Cường.” Trần Chính nói.
Dương Tịnh cười nói: “Chờ siêu thị ở Nam Châu ổn định một chút rồi em sẽ bán.”
“Được rồi.” Trần Chính gật đầu.
Trần Chính đưa ba mẹ con Dương Tịnh đến nhà máy thực phẩm Lợi Dân, sau đó quay trở lại thành phố Nam Châu, vừa mới đi mà đã mấy ngày trôi qua, Trần Chính và Dương Tịnh lại tiếp tục hình thức liên lạc mỗi ngày một phong thư, thỉnh thoảng Trần Chính sẽ gọi điện thoại trò chuyện với Dương Tịnh, trò chuyện với Đinh Đinh Đang Đang, hai đứa nhỏ luôn hỏi vì sao bố không về nhà, tại sao buổi tối lại không thấy trở về.
Trần Chính cười nói: “Buổi tối không có xe buýt quay về phố Bắc.”
“Vậy sao bố không mua ô tô ạ?” Đinh Đinh hỏi.
“Con muốn bố mua ô tô à?”
“Dạ.”
“Được, con trai đã nói mua ô tô, vậy cuối năm chúng ta sẽ mua ô tô, nhé!”
“Dạ, bố lợi hại quá đi.”
“Cảm ơn con trai đã khích lệ.”
Từ sau ngày hai bố con tâm sự kia, quan hệ của hai người thân thiết hơn rất nhiều, Đinh Đinh cũng thường xuyên hỏi thăm về Trần Chính, ở nhà chờ Trần Chính quay về, mặc dù không thể hiện nhiệt tình giống như Đang Đang, nhưng cũng sẽ vui vẻ phấn khích mà nghênh đón.
Một nhà bốn người cứ trải qua như vậy, tuy rằng có chút vất vả nhưng lại vui vẻ quan tâm lẫn nhau, một gia định nhỏ hạnh phúc, ấm áp.
Tuy nhiên, mấy ngày hôm nay Dương Tịnh đều cảm thấy mệt mỏi và luôn buồn ngủ.
“Mẹ ơi, mẹ ơi, chúng ta bị muộn mất rồi.” Đinh Đinh ghé vào mặt Dương Tịnh gọi cô tỉnh dậy.
Dương Tịnh mệt mỏi mở mắt nhìn đồng hồ mà Đinh Đinh đưa ra trước mặt, cô giật mình, sao lại ngủ quên mất? Hai ngày hôm nay, bất kể là sáng hay trưa, cô đều liên tục nhờ vào Đinh Đinh gọi mới có thể tỉnh dậy, đi làm về thì không có tinh thần, ăn uống không ngon, chỉ qua có hai ba ngày mà cô gầy đi thấy rõ.
“Dương Tịnh, cơ thể không thoải mái sao em?” Chị Hoàng nhìn Dương Tịnh không có sức sống, hỏi.
“Dạo gần đây em hơi mệt trong người, ngoài ra thì không có gì.”
“Có phải do gần đây chồng em bận quá không có nhà, một mình em chăm lo hai đứa nhỏ, quán xuyến siêu thị nhỏ Đinh Đang rồi chuyện nhà cửa, nhà máy cách xa phố Bắc như vậy, vất vả quá phải không?”
“Chắc là vậy ạ.” Thật ra cũng không phải, trước đây khi chưa lấy chồng, để kiếm tiền, cô vừa phải chăm con vừa phải đi làm ở nhà máy, quản lý siêu thị nhỏ, tính toán sổ sách cho nhà máy gạch, bán bánh trung thu, làm bắp bung..
cũng không vấn đề gì.
Còn bây giờ, dưới sự thúc ép và dụ dỗ của Trần Chính, cô gần như chỉ chăm lo cho Đinh Đinh Đang Đang và làm việc tại văn phòng, việc đưa hàng hóa đến siêu thị nhỏ Đinh Đang đều giao cho nhân viên nhà máy làm, căn bản cô không cần làm gì quá nhiều, nhưng không hiểu tại sao cả người lại mệt mỏi như vậy?
Buổi chiều tan tầm, khi Dương Tịnh về đến nhà thì cô chẳng còn một chút sức lực nào, sau khi đun một bình nước sôi, rót vào cốc cho Đinh Đinh Đang Đang, cô nói: “Uống chút nước trước, cẩn thận kẻo bỏng, mẹ đi ngủ một lát, khi nào dậy sẽ nấu cơm cho các con.”
“Mẹ không sao chứ?” Đinh Đinh hỏi.
“Mẹ không sao, chỉ mệt một chút thôi.”
“Vậy mẹ nghỉ ngơi đi, con sẽ trông em.”
“Đinh Đinh thật ngoan.” Dương Tịnh đến giường nằm, rồi ngủ thiếp đi.
Đinh Đinh Đang Đang ở ngoài sân chơi được một lát thì Đang Đang kéo tay anh trai nói: “Anh ơi, em đói rồi.”
“Em uống nước đi là sẽ hết đói.”
“Em uống rồi nhưng vẫn đói.”
“Vậy biết phải làm sao?”
Đang Đang nhỏ giọng nói: “Anh, em đói, em muốn ăn mì sợi.” Đang Đang vẫn ồn ào kêu đói, Đinh Đinh nhớ ra điều gì đó, dưới sự trợ giúp của Đang Đang, hai đứa nhỏ thành công mang được chiếc ghế đến trước tủ đựng đồ ăn, Đang Đang đứng ở dưới vịn ghế, Đinh Đinh từ từ bò lên trên, chậm rãi đứng lên, sau đó đưa tay mở tủ, tìm thấy bánh cuộn thừng*, cầm lấy một cuộn, sau đó chậm rãi leo xuống ghế.
Cầm sợi mì trên tay, bẻ từng chút cho vào cốc nước nóng, sau đó nói: “Nước này còn ấm, anh không thể tự nấu nước được, nước nóng sẽ làm chúng ta bị bỏng.”
“Dạ, em cũng không nấu, nước nóng sẽ làm chúng ta bị bỏng,”
“Ngoan.” Đinh Đinh chạy vào nhà bếp lấy ra hai đôi đũa, khuấy đều mì trong cốc nước, Đang Đang nhiệt tình vỗ tay, không quên hít hà mùi thơm, nói: “Anh ơi, thơm quá đi.”
“Thấy anh hai giỏi không?”
“Giỏi giỏi, anh hai lợi hại nhất.” Đang Đang dựng ngón tay cái.
“Được rồi, em ăn đi, đây cũng là mì sợi.” Đinh Đinh đưa cốc nước và đôi đũa cho Đang Đang, sau đó lấy một cái cốc khác đi vào phòng ngủ, cẩn thận lại chỗ mép giường gọi: “Mẹ ơi, mẹ ơi, ăn cơm, ăn cơm.”
Dương Tịnh bị Đinh Đinh đánh thức, đôi mắt mở to.
Đinh Đinh đưa cốc nước có sợi mì tới trước mặt Dương Tịnh, nói: “Mẹ, mẹ ăn cơm đi.”
Dương Tịnh nhìn thoáng qua, hỏi: “Là con làm sao?”
“Dạ.” Đinh Đinh đưa đầu lưỡi nhỏ liếm liếm môi, bộ dạng rất muốn ăn nhưng lại muốn cho mẹ ăn trước.
Đúng lúc này, ngoài cổng vang lên tiếng đập cửa.
“Là ai?” Đang Đang một tay cầm cốc sứ, một tay cầm đũa, nhìn ra ngoài sân, sau đó hô lớn hỏi: “Là ai, ai gọi cửa nhà con đấy?”
“Đang Đang, là bà nội.” Uông Lệ Mẫn ở bên ngoài nói vọng vào.
“Bà nội ạ, bà nội đợi con, con ra mở cửa ngay.” Đang Đang nhìn đồ trên tay mình mà không biết phải làm sao, vừa muốn ăn nhưng lại phải ra mở cổng, cho nên cô nhóc đặt cốc mì trên tay xuống đất: “Con, con, con ra mở cửa.”
“Tiểu Đang Đang! Sao em lại để đồ ăn dưới đất thế kia?” Đinh Đinh từ trong phòng ngủ đi ra, kêu lên: “Tiểu Đang Đang!”
“Anh, anh, em, em..
Em cầm lên ngay đây.” Đang Đang lại khom lưng bưng cốc lên lại.
Dương Tịnh nhìn hai nhóc con nhà mình mà cười lắc đầu, lập tức đi ra mở cổng cho Uông Lệ Mẫn: “Mẹ, sao mẹ đến vào giờ này?”
“Đã ăn cơm chưa?” Uông Lệ Mẫn bưng theo một cái nồi tới, nói: “Sáng nay mẹ đi mua đồ ăn, thấy có người làm heo, không phải hai đứa nhỏ rất thích ăn giò heo sao? Mẹ cố ý nấu rồi mang đến đây, ăn đi, ngon lắm!” Từ sau khi Đinh Đinh bị ốm, người làm bà như Uông Lệ Mẫn cảm thấy áy náy vô cùng, cho nên thái độ đối với Dương Tịnh rõ ràng tốt hơn rất nhiều, trước kia là giận chó đánh mèo, nay giận mấy cũng đã xuôi, vẫn thường mang chút đồ ăn đến cho ba mẹ con Dương Tịnh.
Uông Lệ Mẫn nói xong, quan sát thì thấy sắc mặt Dương Tịnh không được tốt, tiều tụy đi hẳn, lúc này mới giật mình hỏi: “Dương Tịnh, con sao vậy? Sao sắc mặt kém thế này?”
“Con không sao, chỉ hơi mệt một chút thôi ạ.” Dương Tịnh đáp.
“Có phải tới rồi không? Nhanh vào nhà ăn uống bù lại, chắc là do thiếu máu, ăn nhiều gan heo một chút.” Uông Lệ Mẫn nói.
Ý của Uông Lệ Mẫn tới ở đây chính là tới tháng, có kinh nguyệt.
Kinh nguyệt?
Dương Tịnh ngẩn người, suy nghĩ một hồi rồi mới nói: “Hình như đã lâu rồi chưa thấy đến.”
“Sao?” Uông Lệ Mẫn hỏi..