Ký Sự Những Năm 80

Chương 93


Đọc truyện Ký Sự Những Năm 80 – Chương 93


Trần Chính im lặng một lúc, sau đó gật đầu.
“Từ chức khi nào?” Uông Lệ Mẫn hỏi.
“Mấy ngày trước.”
“Tại sao lại từ chức?”
Uông Lệ Mẫn đợi một lúc nhưng Trần Chính không trả lời, anh biết dù bây giờ anh có trả lời thế nào thì bà ấy cũng sẽ không chấp nhận, bởi vì bố anh là một cảnh sát chức cao vọng trọng, việc anh cũng trở thành cảnh sát luôn là điều khiến Uông Lệ Mẫn kiêu ngạo, tự hào, bây giờ anh lại đột ngột quyết định từ chức nên lòng bà ấy sao có thể chấp nhận được khiếm khuyết này.
“Mẹ.” Trần Chính gọi một tiếng.
Uông Lệ Mẫn không đáp lại.
Trần Chính cũng không nói chuyện nữa.
Uông Lệ Mẫn xoay người bắt đầu làm cơm sáng, Trần Chính cúi đầu tìm củi nhóm lửa, hai mẹ con cứ như vậy im lặng nấu cơm, không ai mở miệng nói thêm điều gì nữa.
Ngay sau khi cơm sáng đã chuẩn bị xong, Uông Lệ Mẫn cởi tạp dề rồi đi ra khỏi bếp, bà đến kéo tay Trần Kim Linh, người đang chơi ném túi cát với Đinh Đinh Đang Đang ở trong sân, nói: “Đi thôi, về nhà.”
Trần Kim Linh lấy làm lạ nhìn về phía Uông Lệ Mẫn, sắc mặt Uông Lệ Mẫn vô cùng khó coi.

Trần Kim Linh lại quay đầu nhìn Trần Chính, vẻ mặt Trần Chính căng thẳng, cô ấy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mới vừa rồi vẫn còn vui vẻ không phải sao, sao bây giờ lại giống như cãi nhau vậy?
“Mẹ à.” Trần Chính gọi.
Uông Lệ Mẫn nghiêm nghị nói: “Trần Chính, nếu cậu không làm cảnh sát nữa thì đừng bao giờ gọi tôi là mẹ, xem như tôi không có đứa con như cậu.” Uông Lệ Mẫn chưa bao giờ nói nặng lời đến mức này với Trần Chính.
“Mẹ.” Trần Kim Linh cũng lên tiếng.
“Đi, sau này con cũng đừng trông con giúp nó nữa, để xem nó chịu được đến bao giờ.” Nói xong, Uông Lệ Mẫn dùng sức kéo Trần Kim Linh ra khỏi sân.
Đinh Đinh Đang Đang đứng ở trong sân nhìn Trần Chính.
Trần Chính cau mày, nhưng khi phát hiện Đinh Đinh Đang Đang đang nhìn mình thì nhanh chóng thay đổi sắc mặt, vươn tay sờ sờ gáy, sau đó nhẹ nhàng hỏi Đinh Đinh Đang Đang: “Đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn cơm nhé?”
“Vâng ạ.” Đang Đang đáp lời.
Đinh Đinh chạy về hướng nhà chính, nói: “Để con đi gọi mẹ dậy.”
“Đi thôi.” Trần Chính cười.
Đinh Đinh chạy một mạch vào phòng ngủ đánh thức Dương Tịnh dậy, sau đó kể cho Dương Tịnh nghe những chuyện đã xảy ra ở trong sân vừa rồi.
“Bà nội rất tức giận, chú, à không, bố cũng tức giận nữa.” Đinh Đinh vẫn còn nhớ mấy ngày trước mẹ đã sửa cho cậu cách xưng hô, phải gọi Trần Chính là bố mới đúng, nhưng chỉ là hai mẹ con nói chuyện với nhau, chưa từng gọi như thế trước mặt Trần Chính.
“Hai người đều tức giận sao?” Dương Tịnh hỏi.


“Vì sao lại như thế?”
“Con cũng không biết.

Bà nội rất rất giận luôn, còn kéo cả cô Kim Linh đi rồi ạ.” Đinh Đinh ghé nằm trên giường, vung vung tay kể lại.
Dương Tịnh thoáng trầm ngâm một chút, dường như đã đoán ra được nguyên nhân, Trần Chính và Uông Lệ Mẫn cãi nhau gắt như vậy hẳn là vì chuyện kia.
Đúng lúc này, Trần Chính mang cơm sáng đi tới, Đang Đang đi theo phía sau, tay nhỏ cầm theo cái muỗng, vô cùng tự nhiên nói: “Ăn cơm thôi, mẹ, anh trai, ăn cơm thôi.”
Dương Tịnh vừa nhìn thấy Trần Chính thì những cảnh tượng nóng như lửa đêm qua cứ ào ào hiện lên trong đầu, khuôn mặt không kiểm soát được đỏ bừng lên.
Trần Chính nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của Dương Tịnh đột nhiên đỏ bừng, trong lòng có chút động tình.

Cũng may từ trước đến nay anh là người giỏi kiềm chế.
“Không phải anh rất chú trọng sạch sẽ sao? Một lát nữa phòng sẽ toàn mùi thức ăn, như vậy không sao chứ?” Dương Tịnh hỏi.
“Không sao..” Trần Chính nhìn cô nói, thấy cô vẫn còn ngồi trong ổ chăn, đơn giản tìm một chiếc bàn nhỏ mang đến cạnh giường, để Đinh Đinh Đang Đang ngồi trong bếp ăn cơm trước, còn anh múc một chén cháo mang vào phòng cho Dương Tịnh ăn lót dạ.
Dương Tịnh nhận lấy chén cháo, ăn được một nửa thì đặt lên chiếc bàn nhỏ đầu giường, sau đó hỏi: “Anh và mẹ đã cãi nhau sao?”
“Cũng không phải là cãi nhau.” Trần Chính nói.
“Vì chuyện anh từ chức?”
Trần Chính gật đầu.
“Mẹ giận lắm sao anh?”
“Bà ấy bảo rằng sau này sẽ không đến thăm Đinh Đinh Đang Đang nữa.”
“Nghiêm trọng đến vậy?”
“Ừm.”
“Vậy anh định sẽ thế nào?”
Trần Chính ngồi bên mép giường, nói: “Không sao, mẹ nhất thời không chấp nhận được cũng là chuyện bình thường, mọi người đều cho rằng nghề cảnh sát là một cái bát vàng, bố anh từ lúc sống cho tới lúc mất đi vẫn là một cảnh sát, cho nên việc anh quyết định từ bỏ công việc này khiến bà ấy khó mà chấp nhận, nhưng sau này bà ấy sẽ hiểu thôi.”
“Đúng vậy, mặc dù không còn là cảnh sát nhưng chúng ta vẫn có thể vì nhân dân phục vụ, phải không?” Dương Tịnh lạc quan nói.
Trần Chính nắm lấy tay cô, đặt lên đôi tay trắng mịn một nụ hôn dịu dàng.
“Bố ơi, con muốn ăn thêm cháo.” Lúc này, Đang Đang đứng trước cửa phòng ngủ, tay nhỏ cầm chén đợi Trần Chính lấy cháo.

Phản ứng đầu tiên của Dương Tịnh là Đang Đang ăn thật giỏi.
Phản ứng đầu tiên của Trần Chính là Đang Đang gọi anh là bố, anh sửng sốt hỏi: “Đang Đang, con vừa gọi chú là gì?”
“Bố ạ.” Đang Đang nói.
Trần Chính không thể giải thích được ma lực của từ bố này, cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc đến khó tin, nói: “Đang Đang, gọi lại một lần nữa đi.”
“Bố ơi.”
“Lại đây nào.”
Đang Đang một tay cầm muỗng, một tay cầm chén nhỏ đi về phía Trần Chính, Trần Chính từ giường đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt Đang Đang, ôm lấy cô bé nói: “Lại gần một chút, gọi lại một tiếng bố nghe.”
“Bố ơi.”
“Ơi.” Trần Chính đáp lại, sau đó quay sang nhìn về phía Đinh Đinh đang đứng ở cửa.
“Đinh Đinh cũng gọi bố đi con.” Dương Tịnh ngồi trên giường nói, Đinh Đinh rất nghe lời Dương Tịnh.
Đinh Đinh hơi ngẩn ra, hết nhìn Dương Tịnh lại nhìn Trần Chính, do dự trong chốc lát, sau đó mở miệng: “Bố.”
Nội tâm cứng rắn của một người đàn ông trưởng thành như Trần Chính, vậy mà chỉ một tiếng bố thốt ra đã khiến cho lòng anh nhẹ nhàng tựa bông, vừa mềm mại vừa ấm áp từng đợt từng đợt lặng lẽ.

Trần Chính gật gật đầu, cảm xúc hỗn độn một hồi lâu: “Con cũng ăn hết cháo rồi sao?”
Đinh Đinh trả lời: “Dạ, con cũng muốn ăn thêm cháo, và ăn thêm cả bánh bao nữa.”
“Được, bố đi lấy cháo cho các con.”
Trần Chính dắt Đinh Đinh Đang Đang vào bếp ăn cơm.
Dương Tịnh nhìn bóng dáng của ba cha con, nhẹ nhàng tựa đầu vào gối dựng đầu giường, lòng xao xuyến bồi hồi khó tả, ánh mắt từ từ nhắm lại, một lần nữa chìm vào giấc mộng.

Mãi đến khi cô tỉnh dậy một lần nữa thì ngoài sân đã truyền đến tiếng cười đùa chạy nhảy của trẻ con trong sân nhỏ, một số nhà còn vang lên tiếng gọi con về ăn cơm, âm thanh xào nấu, khói bếp nghi ngút bốc lên thoang thoảng mùi thơm của thức ăn, khung cảnh thật yên bình.

Trong lòng Dương Tịnh cảm thấy thật êm ái, đồng thời cái bụng cô cũng réo lên vì đói.
Tinh thần vô cùng tốt mà thay quần áo, mặc dù nơi đó vẫn còn hơi đau nhưng không có gì đáng ngại, cô vào phòng tắm rửa, đánh răng, buộc mái tóc lên, sau đó đi ra ngoài sân.

Lúc nhìn vào phòng bếp thì thấy Trần Chính đang đeo tạp dề bận rộn nấu ăn, lại chuyển mắt nhìn ra ngoài cổng, thấy Đinh Đinh Đang đang cười đùa vui vẻ với bọn trẻ trong phố, cô xoay người đi vào nhà bếp, đúng lúc Trần Chính cũng xoay người lại, nhìn thấy Dương Tịnh liền hỏi: “Tỉnh rồi?”

“Vâng.”
“Đã đói bụng chưa?”
“Em đói.”
“Lại đây nếm thử món mì xào anh vừa làm này.” Trần Chính gắp sợi mì, thổi thổi cho nguội, sao đó đưa lên cho Dương Tịnh nếm thử, Dương Tịnh thử một miếng, lập tức khen ngợi: “Ngon quá.”
Ở thời đại này, việc uống rượu mừng hoàn toàn khác so với thế kỷ 21, ở thế kỷ 21, trên bàn tiệc đồ ăn thừa còn rất nhiều, nhưng ở đây trên bàn tiệc, mọi người đều tập trung ăn uống nên chẳng còn thừa lại bao nhiêu đồ ăn cả, vì thế khi tiệc tàn, Dương Tịnh và Trần Chính cũng chẳng ăn được mấy, chỉ còn vài đồ lặt vặt và xương, hôm qua Uông Lệ Mẫn đã mang cho những người mà nhà có nuôi lợn nuôi gà.
Thế nên, hôm nay Trần Chính lấy mấy rau củ, thịt mà hôm qua vẫn chưa nấu để làm mì xào, còn có canh nóng.
“Đồng chí Trần Chính thật đảm đang.” Dương Tịnh nói.
Trần Chính cười hỏi: “Lấy anh không lỗ đúng không?”
“Không lỗ chút nào.”
Sau khi Trần Chính xào mì xong, Dương Tịnh đi gọi Đinh Đinh Đang Đang về nhà ăn cơm.
Trong hai ngày liên tiếp, Trần Chính, Dương Tịnh, Đinh Đinh Đang Đang chỉ có ăn, chơi, ngủ nghỉ.

Ngày thứ ba là ngày trở về nhà gái, lúc đi còn mang theo thịt và thức ăn.

Khi đến thôn Sơn Loan, người trong thôn đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Dương Tịnh, đầu tiên là do Trần Chính là một thanh niên xuất chúng hiếm có, thứ hai là do Dương Tịnh là người đầu tiên trong thôn lúc kết hôn có hàng dài xe ô tô đưa rước.
Trần Chính và Dương Tịnh lần lượt chào hỏi người dân trong thôn, sau đó đi thẳng đến sân nhỏ nhà họ Dương để gặp Dương Đông, sau khi chào hỏi xong, Dương Đông đi đến bệ cây nhỏ lấy ra một chiếc chìa khóa, sau đó khóa sân lại, mang theo túi hành lý cùng nhau rời khỏi nhà họ Dương, vừa mới ra khỏi sân chưa được bao lâu thì nghe thấy có người phi một tiếng.
Tất cả đồng loạt quay sang chỗ phát ra tiếng động, vừa nhìn liền thấy Hàn Thục Cầm đứng trước đống rơm, vừa kéo rơm vừa khịt mũi về phía Dương Đông và Dương Tịnh: “Ta khinh! Cảnh sát không ra cảnh sát, còn làm màu ngồi ô tô, làm như giàu lắm chắc! Ta khinh! Nếu không nhờ tiền tài của tổ tiên, để xem bọn mày cực khổ đến độ nào, đến cái áo rách còn không có mà mặc cũng nên! Cầu cho các người nghèo kiết xác suốt đời!”
Hàn Thục Cầm chửi rủa dữ dội, chửi xong liền ôm bó rơm chạy biến.
Dương Đông tức điên muốn chạy tới nói lý lẽ nhưng bị Dương Tịnh cản lại: “Anh hai, mặc kệ đi, chúng ta không quen không biết bọn họ.” Hàn Thục Cầm vẫn cắn mãi không buông đến tận lúc ăn cơm tối.
“Nhưng bà ta..” Dương Đông tức giận nói.
“Chẳng lẽ bị chó cắn, chúng ta quay sang cắn lại nó hay sao?” Dương Tịnh nói.
Dương Đông không còn cách nào khác, nhưng vì những lời nguyền rủa kia của Hàn Thục Cầm khiến lòng anh có chút bất an, anh và Trần Chính còn chưa bắt tay vào làm ăn, khi nghe Hàn Thục Cầm nói những lời đó làm anh thực sự rất bực bội và có chút lo lắng, nhỡ đâu làm ăn thua lỗ thì biết làm sao.

Nhưng khi quay sang nhìn Trần Chính và Dương Tịnh, hai người dường như không hề để tâm chút nào nên Dương Đông cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Họ rời khỏi thôn Sơn Loan, đi thẳng đến phố Bắc ở Huyện Thành, vừa đến nơi thì nhìn thấy một người đứng đợi ở trước cổng, là Trần Kim Linh.
Dương Đông khựng lại.
Khi Trần Kim Linh nhìn thấy Dương Đông, cơ thể cô ấy căng cứng dễ dàng phát hiện ra.
Trần Chính và Dương Tịnh có chút mất tự nhiên.
“Cô ơi.” Vẫn là Đinh Đinh Đang Đang giải vây giúp tình huống khó xử này.
“Cô ơi, sao cô lại ở đây thế ạ?” Đinh Đinh hỏi.

Trần Kim Linh cúi đầu, giọng nói êm ái: “Cô đến thăm Đinh Đinh Đang Đang, còn mang theo cả bánh quy đến này.” Nói xong, liền đưa bánh quy cho Dương Tịnh, nói: “Đây là bánh mẹ gửi đó, nói là ở Huyện thành rất khó mua nên bảo em mang đến cho bọn trẻ một ít.”
“Thật ngại quá, cảm ơn nhiều ạ.” Dương Tịnh nhận lấy.
Trần Kim Linh nhìn về phía Trần Chính, nói: “Anh à, mẹ vẫn còn giận đấy.”
Trần Chính gật đầu tỏ vẻ đã biết.
“Vậy em đi trước đây.” Trần Kim Linh ôm Đinh Đinh Đang Đang, sau đó xoay người rời đi.
Dương Đông vẫn luôn cúi đầu không nói, đến nhìn Trần Kim Linh một chút cũng không dám nhìn, mãi đến khi cô ấy đi xa thì mới ngước mắt lên nhìn theo bóng dáng dần khuất kia.
“Anh hai, vào nhà đi.” Dương Tịnh nói.
“Ừm.” Dương Đông giật mình hoàn hồn.
Dương Tịnh sớm đã chuẩn bị cẩn thận phòng ngủ cho Dương Đông, căn phòng nằm ở phía tây, đối diện với phòng ngủ của Dương Tịnh và Trần Chính, thực ra là cách nhau một cái phòng khách, ngoài ra ở phía tây không phải chỉ có một phòng mà là hai phòng, có nhà tắm riêng và là phòng kép.
Dương Tịnh để Dương Đông sống ở phòng trong, Đinh Đinh Đang Đang tạm thời sống ở phòng ngoài trước, khi bọn nhỏ lớn hơn một chút thì sẽ cho mỗi đứa sống ở phòng riêng.
Dương Đông không có ý kiến, điều kiện ở phố Bắc quả thật tốt hơn rất nhiều so với khi ở thôn Sơn Loan.
Sau khi Dương Đông yên tâm ổn định, Dương Tịnh và Trần Chính phát hiện một vấn đề nữa, những thành viên trong nhà đều ăn rất khỏe.
Trần Chính thuộc tạng người mặc quần áo thì trông có vẻ gầy nhưng khi cởi ra thì lại cơ bắp, khỏe mạnh, lượng cơm anh ăn so với ba mẹ con Dương Tịnh nhiều hơn rất nhiều.
Khi còn ở thế kỷ 21, Dương Tịnh là người kén ăn, mỗi lần ăn được rất ít, nhưng từ khi đến đây, cô ăn rất nhiều, do không bị tăng cân nên rất khó nhận ra.
Còn Đinh Đinh Đang Đang thì khỏi cần nói, hai nhóc con càng ngày ăn càng giỏi, khuôn mặt nhỏ tròn mập mập, trắng mịn, lượng cơm bọn nhỏ ăn có khi gần bằng Dương Tịnh, hơn nữa ngày nào cũng ăn vặt.
Dương Tịnh và Trần Chính thấy thức ăn, gạo, thịt trong nhà cũng đã sắp hết, nhiều nhất chỉ đủ cho hai, ba ngày sắp tới.
Trần Chính nói: “Nếu anh không làm việc thì cả nhà sẽ phải chịu đói mất.” Đây là lời thật lòng, không kể đến số tiền lớn anh bỏ ra để tổ chức đám cưới, hiện tại anh không có thu nhập, ngày trước có Uông Lệ Mẫn quản lý, không cho anh tiêu quá nhiều tiền, vì thế mới có một khoảng tiền tiết kiệm.

Lần này dùng số tiền tiết kiệm cho đám cưới, còn cho Dương Đông mượn 500 đồng, số tiền mừng cưới thu lại cũng không bao nhiêu.
“Chúng ta phải nhanh chóng kiếm tiền.” Dương Tịnh nói.
Trần Chính gật đầu: “Ừm, trước tiên phải nghĩ cách kiếm tiền đã.” Trần Chính nói xong, liền bế Đinh Đinh Đang Đang đi đến phòng ngủ của bọn nhỏ ở phía tây, sau đó quay về ôm Dương Tịnh ngủ.
Sáng sớm hôm sau, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm lại của Dương Tịnh sau khi kết hôn, Trần Chính đạp xe đưa cô và Đinh Đinh Đang Đang đến nhà máy.

Vừa đến nơi liền bắt gặp cảnh các phân xưởng sắp xếp hàng hóa lên các xe vận tải nhỏ, trên xe chất đầy thực phẩm, loại nào cũng có.
Trần Chính hỏi: “Những cái này sẽ được vận chuyển đến đâu?”
Dương Tịnh nói: “Được gửi đến nhiều nơi lắm.” Sau khi Dương Tịnh trả lời xong, cô nhận ra Trần Chính hỏi câu đó là có ý tứ, vì thế quay sang nhìn anh.
Trần Chính cũng nhìn cô.
Cả hai người họ dường như đều nghĩ đến một câu trong đầu, làm thế nào để kiếm tiền đây?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.