Ký Sự Những Năm 80

Chương 88


Đọc truyện Ký Sự Những Năm 80 – Chương 88


Những người hàng xóm vây quanh bình phẩm cũng dần ngộ ra ý tứ trong lời nói của Dương Tịnh, lần lượt gật đầu đồng ý, bởi vì những chuyện xấu trong nhà có ai mà suốt ngày mang ra rêu rao bêu xấu hết lần này đến lần khác đâu, rõ ràng là muốn kiếm chuyện để nói.
Hàn Thục Cầm nhìn người xung quanh bắt đầu chỉ trỏ mình, vì thế không màng thể diện, đứng bật dậy, chỉ tay vào Dương Tịnh nói: “Cô còn tư cách đứng đây trách móc tôi sao? Những chuyện dơ bẩn mà cô đã làm chưa đủ mất mặt hay sao?”
Chuyện dơ bẩn? Là chuyện gì vậy?
Hàng xóm nghe xong thì hít một ngụm khí lạnh.
Đại Hổ kinh ngạc nhảy dựng lên, dù sao thì những lời nói này đối với một cô gái thật sự quá khó nghe.
Dương Đông lập tức phẫn nộ, muốn tiến lên thì Dương Tịnh nhanh chóng đưa tay ngăn anh lại, nhỏ giọng nói: “Anh hai, em không sợ.”
Anh hai, em không sợ.
Chỉ một câu nói đơn giản đã khiến cho trái tim Dương Đông ngũ vị tạp trần, từ khi nào mà Dương Tịnh lại trở nên kiên cường như vậy, từ khi nào mà việc hắn ẩn nhẫn chịu đựng đã trở thành gánh nặng, điều này khiến Dương Đông cảm thấy áy náy tột cùng, đôi mắt phiếm hồng, khi nhìn lại Dương Tịnh thì Dương Tịnh đã đi đến trước mặt Hàn Thục Cầm hỏi: “Tôi đã làm chuyện gì dơ bẩn?”
“Không phải chính cô là người rõ ràng nhất hay sao?”
“Tôi không rõ.” Dương Tịnh nghiêm mặt nói.
Hàn Thục Cầm đưa tay vuốt mặt, sau đó nói: “Mới bây lớn chưa bao nhiêu tuổi đã biết trèo lên giường ngủ với đàn ông, ngủ đến lòi ra hai đứa kia đấy, thật kinh tởm, không biết xấu hổ?”
Chuyện nguyên chủ Dương Tịnh chưa kết hôn đã có con, Dương Đông đã từng tìm mọi cách để che giấu chuyện này, nhưng Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng nào thể nhịn được cái miệng ngứa ngáy, vì thế từng chút từng chút thêm mắm dặm muối kể ra, cả thôn bắt đầu nhìn Dương Tịnh bằng ánh mắt kì lạ, sau lưng âm thầm nói những lời khó nghe.
Sắc mặt của Đại Hổ và Dương Đông đều thay đổi.
Dương Tịnh đã chuẩn bị tâm lý thật tốt sẵn sàng đón nhận tất cả những chuyện này, cô không hề tức giận mà khóe miệng ngược lại còn lộ ra nụ cười lạnh khiến Hàn Thục Cầm lạnh toát sống lưng, Tôn Đại Hồng thì sinh ra cảm giác sợ hãi.
Ánh mắt sắc bén của Dương Tịnh nhìn thẳng vào Hàn Thục Cầm, nói: “Hẳn là thấy mất mặt vì tôi nhỉ?”
Hàn Thục Cầm ngẩn ra.
Dương Tịnh nhìn quanh những người hàng xóm đang đứng thành một vòng tròn, sau đó nhìn chằm chằm vào Hàn Thục Cầm, nâng cao giọng, nói: “Khi tôi còn rất nhỏ thì mẹ ruột qua đời, bố cưới Hàn Thục Cầm, vài năm sau đó thì ông mất, khi đó tôi còn quá nhỏ, anh Dương Đông vì thế mà sớm bỏ học ra đời làm công kiếm tiền nuôi tôi, tôi ở nhà gặt lúa, cắt cỏ, chăn dê chăn cừu, giặt giũ nấu ăn đều đến tay, nào có giống như những gì họ nói tôi đây không làm gì? Hàn Thục Cầm đi cùng làng cuối xóm nói chính tay nuôi anh em tôi lớn lên như bây giờ, xem chúng tôi như con ruột con đẻ, vậy cho tôi hỏi, tôi làm việc cho các người, anh tôi đi làm mang tiền về cho các người thì được tính là gì? Xem tôi như con gái ruột sao? Ha, vậy lúc tôi mười bốn mười lăm tuổi, bà muốn gả tôi cho đứa cháu trai ngốc nghếch của bà nên mới đem nó đến ngủ chung với tôi? Đây là biểu hiện của một người mẹ dành cho con mình sao?” Đây là những gì mà Dương Tịnh mơ thấy đêm qua, cô tin chắc đây là hiện thực từng xảy ra chứ không phải là mơ, quả nhiên, sắc mặt Hàn Thục Cầm lập tức thay đổi.
Dương Đông kinh hãi.
Hàng xóm ồ lên kinh ngạc.

Dương Tịnh chỉ vào Hàn Thục Cầm nói: “Còn có, ngày trước anh trai tôi đang cùng bạn gái sống rất tốt ở Nam Châu, thậm chí đã gặp mặt gia đình bên kia để bàn chuyện kết hôn, vậy mà lại bị bà phá khiến anh ấy phải cưới Tôn Đại Hồng, có phải bà đã nói với cô gái kia rằng Tôn Đại Hồng đang mang thai không? Bà đã đến nhà họ Thẩm làm loạn lên có phải hay không?”
Hàn Thục Cầm lập tức đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ.
Tôn Đại Hồng bắt đầu phát run.
Dương Đông nắm chặt bàn tay, gân xanh nổi lên.
Hàng xóm cũng bị tin tức mà Dương Tịnh nói ra làm cho chấn kinh.
Nhưng Dương Tịnh vẫn chưa nói xong, cô nghiêm mặt chất vấn: “Đây là tấm lòng của người mẹ sao? Nếu bà xem tôi là con gái thì khi tôi mắc sai lầm, đã không che chở ngược lại còn đem ra rêu rao cho thiên hạ bàn tán, cười cợt? Nếu Dương Đông là con trai ruột của bà thì liệu bà có đồng ý để anh ấy cưới một người phụ nữ đanh đá như Tôn Đại Hồng không? Sẽ dung túng cho họ hàng thân thích đánh anh ấy đến mức nhập viện không?”
Dương tịnh kéo Dương Đông đứng bên cạnh, chỉ vào cánh tay còn đang bó bột, hỏi Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng: “Nói đi chứ!”
Sắc mặt của hai người đàn bà trở nên tái nhợt, vài lần mở miệng định phản bác nhưng lại không biết phải phản bác như thế nào, bị Dương Tịnh nói trúng tim đen nên một câu cũng không thể cãi lại.
Hàng xóm xung quanh bắt đầu thay đổi thái độ với hai anh em Dương Đông Dương Tịnh, từ bất mãn chuyển thành khó hiểu, còn bây giờ nghiễm nhiên là thương cảm.

Ngày thường bọn họ cũng biết Hàn Thục Cầm không phải dạng hiền lành gì, nhưng không ngờ bà ta lại có thể làm ra những chuyện vô đạo đức như vậy.
Không khí lúc này dường như đóng băng.
Hành vi của nguyên chủ Dương Tịnh quả thật là trái với luân thường đạo lý.

Nhưng Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng không chỉ vô đạo đức, đã vậy còn làm tổn thương người khác, tham lam, vô liêm sỉ khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Nhiều người đã quá mệt mỏi và chán ghét với những chuyện mà Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng đã làm.
“Còn gì để nói nữa không?” Dương Tịnh hỏi Hàn Thục Cầm: “Tôi có nói sai, nói oan uổng gì cho các người không?”
Hàng xóm bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ, ánh mắt thập phần chán ghét, Hàn Thục Cầm hoảng loạn không biết phải phản bác thế nào.
“Vậy thì phân gia đi.” Dương Tịnh nói.

Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng đồng loạt hoảng sợ.
Hàng xóm đứng bên cũng ngây người.
*Phân gia: Tách ra ở riêng
Một lúc sau Hàn Thục Cầm mới phản ứng lại, hít một hơi, nói: “Dương Tịnh, cô..

cô, một đứa con gái như cô dựa vào đâu mà lại mở miệng ăn nói hàm hồ như vậy?”
“Dựa vào con bé là em gái của tôi, tôi đồng ý với những gì con bé đã nói.” Dương Đông nãy giờ vẫn không nói gì bây giờ bắt đầu lên tiếng: “Việc ly hôn là tôi nói ra, cho nên lời Dương Tịnh nói chính là tôi nói.”
Hàn Thục Cầm mất tự tin.
Tôn Đại Hồng mặt cắt không còn giọt máu, cô ta không muốn ly hôn, cô ta thích Dương Đông, nhưng Dương Đông lại muốn ly hôn với cô ta, ngày hôm qua Hàn Thục Cầm nói với cô ta, nếu Dương Đông nhất quyết bắt ly hôn thì hãy đánh cho anh ta một trận, không chỉ bắt anh ta đưa nhà, đưa đất mà còn phải bồi thường thêm cho cô ta 3000 đồng tiền tổn thất ly hôn, có như vậy thì cô ta mới có thể kết hôn với người sau một cách dễ dàng mà không bị khinh thường.
Nhưng mà Tôn Đại Hồng không muốn ly hôn với Dương Đông, cô ta thật sự không muốn, lúc này hai mắt đảo qua đảo lại, bao nhiêu suy nghĩ cứ xung đột trong đầu, cuối cùng Tôn Đại Hồng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Dương Đông nói: “Em sẽ không ly hôn, là do bà ấy một mình làm chuyện xấu, vì sao anh lại muốn ly hôn với em, em không có làm gì sai cả, anh muốn ra riêng liền ra riêng, chúng ta sẽ không có bất cứ quan hệ gì với bà ấy nữa, chúng ta vẫn là vợ chồng, như vậy có được không?”
Hàn Thục Cầm ngẩn ra.
Dương Tịnh, Dương Đông, Đại Hổ cùng với tất cả những người có mặt ở đây đều bất ngờ, bọn họ không ai nghĩ đến việc Tôn Đại Hồng lại đột nhiên trở mặt, trực tiếp phản bội Hàn Thục Cầm ngay tại chỗ để theo phe của Dương Đông.
Hàn Thục Cầm dường như bị đả kích nặng nề, toàn thân phát run, lập tức đưa tay kéo Tôn Đại Hồng lại, vừa đánh vừa mắng: “Tôn Đại Hồng, mày có còn là con người không, đúng là đồ ăn cháo đá bát không có lương tâm, tao đối xử với mày chưa đủ tốt sao? Đồ ngu, đồ ngu! Sao mày dám đối xử với tao như vậy!”
Tôn Đại Hồng bị đánh cho la oai oái, tóc bị Hàn Thục Cầm túm giật, cô ta đưa tay đẩy Hàn Thục Cầm ra, đứng một bên nói: “Mẹ, tại mẹ làm ra những chuyện vô liêm sỉ đó nên bây giờ liên lụy cả con rồi đây này.

Người muốn chiếm hết tài sản nhà họ Dương đem về nhà mẹ đẻ là mẹ mà, là mẹ xúi giục con làm cho tên ngốc kia ngủ với Dương Tịnh, Dương Tịnh không chịu thì mẹ không cho nó ăn cơm, chính mẹ cũng là người đuổi Dương Tịnh đến thôn Hồng, nếu nó không bị đuổi đến thôn Hồng thì cũng đâu có mang thai, sau này mẹ còn muốn đem Dương Tịnh gả cho lão già khú trong thôn để đổi lấy tiền còn gì, mọi chuyện đều là mẹ làm, không liên quan gì đến con hết.”
Nếu những lời mà Dương Tịnh nói vừa rồi vẫn còn khiến người ta nghi ngờ thì những gì thốt ra từ chính miệng Tôn Đại Hồng như một lời khẳng định, không còn nghi ngờ gì nữa, tất cả mọi người đều đã tin đây là sự thật.
Nhóm hàng xóm nãy giờ im lặng xem tình hình cũng đã bắt đầu lên tiếng nghị luận.
“Quả thật không ngờ Hàn Thục Cầm lại có thể làm ra những chuyện tày đình như vậy.”

“Trời ạ, không thể tin được, nếu lúc đó Dương Tịnh ngủ với đứa cháu trai ngốc của Hàn Thục Cầm thì chẳng phải Đinh Đinh Đang Đang sẽ trở thành mấy đứa ngốc cả sao?”
“Đúng là vô liêm sỉ, độc ác, độc ác quá!”
“Dương Đông cũng không biết những chuyện này sao?”
“Chắc là không biết rồi, Dương Đông quanh năm suốt tháng đi làm công kiếm tiền, Dương Tịnh trước nay vui buồn không hé răng.

Hình như lúc Đinh Đinh Đang Đang hai tuổi thì Dương Tịnh mới đem bọn nhỏ từ thành phố Nam Châu về đây, chắc cuộc sống ở Nam Châu tiêu tốn nhiều chi phí, Dương Tịnh đem về quê nuôi lớn một chút rồi mới ra ngoài kiếm tiền.”
“Đúng là quá thất đức, hóa ra chuyện Dương Tịnh chưa chồng đã có con một phần cũng do mẹ kế gây ra, đã vậy còn bị Hàn Thục Cầm ngày ngày mang ra mắng, nói Dương Tịnh còn nhỏ mà đã không biết kiềm chế, tôi thấy người không biết kiềm chế là bà ta thì đúng hơn, Dương Tịnh lúc đó mới mười sáu mười bảy tuổi chứ mấy, không có mẹ dạy dỗ thì hiểu cái gì? Không chừng lúc đó bụng lớn mới biết mình có thai ấy, bọn trẻ không có mẹ thật sự đáng thương.”
“Mẹ kế chính là mẹ kế, cho dù bề ngoài có tốt đẹp thế nào thì cũng không thể che giấu được lòng dạ hiểm độc ở bên trong.”
“…”
Nhóm người rôm rả bàn luận, chỉ trích, Hàn Thục Cầm trợn tròn con mắt, lúc này chỉ muốn khâu cái miệng của Tôn Đại Hồng lại, làm mọi cách ngăn Tôn Đại Hồng đừng nói nữa, vội vàng chạy đến che miệng của Tôn Đại Hồng.
Tôn Đại Hồng không muốn ly hôn với Dương Đông, cho nên đổ hết mọi trách nhiệm lên người Hàn Thục Cầm.
Hàn Thục Cầm nóng nảy, mắng: “Con con tiện nhân này, con sói mắt trắng, mày là cái đồ vong ân bội nghĩa, mày thì hiền sao, là đứa nào bắt Đinh Đinh Đang Đang làm việc nhà, bắt chúng nó chăn dê, đuổi vịt? Mày quên rồi sao? Trước mặt Dương Đông thì diễn trò, sau lưng thì mắng chúng nó là con hoang, không phải mày thì là ai?”
Tôn Đại Hồng bị Hàn Thục Cầm chọc đúng chỗ đau, nóng nảy đưa tay lên đánh bà ta.
Mười lăm phút trước, cô ta còn tính tính toán toán cách đối phó với Dương Đông, Dương Tịnh, mười lăm sau đã nhào vào đánh nhau, những ngôn từ tục tĩu, bẩn thỉu nhất thốt ra khỏi miệng mà không chút ngượng mồm.
Quả thực khiến hàng xóm mở rộng tầm mắt.
Dương Đông giận đến không thở nổi, anh không biết Dương Tịnh phải chịu đựng những chuyện kinh tởm này..

Áy náy, khổ sở, phẫn nộ chất chồng, lúc này lại nhìn thấy Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng đánh nhau, chỉ nhìn bọn họ thôi cũng đủ khiến anh cảm thấy buồn nôn, đột nhiên xoay người, đi thẳng vào trong nhà.
“Anh.” Dương Tịnh gọi một tiếng.
Dương Đông không lên tiếng, nổi giận đùng đùng mà đi.
“Cậu ơi.” Đinh Đinh Đang Đang đang vui đùa trong nhà tranh, nhìn thấy Dương Đông đi vào sân thì vui vẻ gọi.
Dương Đông quay đầu, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Ở đây chơi nhé, một lát nữa mẹ các con vào.”
“Vâng ạ.” Đinh Đinh Đang Đang cùng nhau gật đầu.

Dương Đông đi vào nhà chính, vào phòng ngủ bận rộn một hồi, lúc đi ra mang theo một chiếc rương da không mới không cũ, đi ra ngoài sân, ném ra đường, đồ đạc trong rương quần áo, giày dép rơi hết cả ra ngoài, Dương Đông kiềm giọng nói: “Cút, cút hết đi, ngay bây giờ cút khỏi nhà tôi.”
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng vẫn đang nắm đầu đánh nhau, nghe tiếng hét giận dữ của Dương Đông thì ngẩn ra.
Hai mắt Dương Đông đỏ đậm nhìn chằm chằm hai người đàn bà trước mặt, hít thở có chút không thông, đôi chân của Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng như nhũn ra.
“Phân gia! Ly hôn!” Dương Đông hung hăng nói.
Hàn Thục Cầm đứng ngơ ngốc.
“Dương Đông, em không muốn ly hôn, đừng ly hôn được không, về sau em sẽ không như thế nữa, sẽ đối tốt với Dương Tịnh, không đánh mắng Đinh Đinh Đang Đang Đang nữa, Dương Đông, em không ly hôn đâu.” Tôn Đại Hồng lập tức chạy tới cầm cánh tay Dương Đông.
Dương Đông ghét bỏ hất ra, Tôn Đại Hồng lảo đảo ngã phịch xuống đất.
Dương Đông chỉ tay vào Tôn Đại Hồng nói: “Được, nếu thương lượng ôn hòa không giải quyết được vậy thì ra tòa! Bây giờ tôi đến tòa án khởi tố! Cô và Hàn Thục Cầm cứ ở đây chờ đi!”
Hàn Thục Cầm? Lần đầu tiên Dương Đông dám nói thẳng cả họ tên của bà ta ra như vậy.
Cả người Hàn Thục Cầm cứng đờ.
Dương Đông quay đầu nhìn Đại Hổ, nói: “Đại Hổ, lấy xe đạp của Dương Tịnh chở tôi đến tòa án Huyện Thành, nếu tòa án Huyện Thành không mở cửa thì chúng ta đến tòa án thành phố Nam Châu, dù sao giấy tờ đều đã chuẩn bị đầy đủ, tôi không tin không thể ly hôn.”
“Được!” Đại Hổ lập tức gật đầu, quay sang nói với mẹ mình: “Mẹ, con với Dương Đông đi xử lý chút chuyện, mẹ ở lại giúp đỡ Dương Tịnh với hai đứa nhỏ.”
“Được, con cứ đi đi.” Mẹ Đại Hổ là người tình cảm: “Yên tâm, con gái thôn Sơn Loan làm sao có thể để người khác ức hiếp được.”
“Vâng.” Đại Hổ nói xong, chạy vài bước vào trong sân lấy xe Dương Tịnh, dắt đến được con đường đất, không nói hai lời sải bước ngồi lên xe, Dương Đông cũng lập tức ngồi vào ghế sau, lúc này Tôn Đại Hồng đang nằm lăn lốc trên mặt đất lập tức bật dậy, duỗi tay kéo Dương Đông lại, mẹ Đại Hổ nhanh tay hơn một bước, cúi người lấy dép dưới chân phi chính xác vào tay đang nắm của Tôn Đại Hồng, Tôn Đại Hồng bị dép đập vào tay đau điếng nên thụt nhanh về.
Dương Đông ngồi vững trên xe, Đại Hổ dùng sức giẫm bàn đạp, ra sức đạp nhanh rời đi.
“Dương Đông! Dương Đông!” Tôn Đại Hồng kiên trì đuổi theo, mẹ Đại Hổ còn định tiến lên ngăn cô ta lại, Dương Tịnh đưa tay cản, nói: “Không cần đâu dì, cứ để cô ta đuổi theo, cũng không phải chuyện gì xấu, nếu có thể đuổi đến thì ly hôn luôn hôm nay càng tốt.”
Lúc này mẹ Đại Hổ mới không đuổi theo Tôn Đại Hồng nữa.
“Dương Đông! Dương Đông!” Tôn Đại Hồng chạy đến đường lớn, mặc dù biết sẽ không đuổi kịp Dương Đông nhưng cô ta vẫn tiếp tục chạy.
Dương Tịnh nhìn Tôn Đại Hồng khuất khỏi tầm mắt thì mới quay sang nhìn Hàn Thục Cầm.
Hàn Thục Cầm lúc này mặt đã cắt không còn giọt máu, nằm dài ra đất, ánh mắt đờ đẫn.
Xong rồi, xong rồi! Tất cả kết thúc thật rồi!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.