Đọc truyện Ký Sự Những Năm 80 – Chương 25: Nghi Ngờ
Ở siêu thị lúc này có Trần Chính, Lý Vân cùng Đinh Đinh Đang Đang đang đứng.
Giữa trưa hôm nay mới lấy thêm bánh ngọt quai chèo ở chỗ nhà máy Lợi Dân, bởi vì đã bán hết trơn, lúc này trong thùng đựng bánh chỉ còn lại giấy bọc bánh và một ít vụn bánh còn sót lại.
“Thím Lý, thật sự đã bán hết rồi sao?” Đinh Đinh hỏi.
Lý Vân vui vẻ mà nói: “Đúng vậy, đều bán hết rồi.”
“Tuyệt quá đi!” Đinh Đinh vui vẻ vỗ tay, cúi đầu thì nhìn thấy Đang Đang đang ngồi xổm trước thùng giấy, lấy tay nhỏ ăn vụn bánh.
“Đang Đang.” Đinh Đinh giậm một chân hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
Đang Đang nâng khuôn mặt nhỏ, nhìn Đinh Đinh, nhanh nhảu nói: “Anh ơi, ngọt lắm, ăn ngon quá!” Đôi tay nhỏ vẫn tiếp tục duỗi tay đến thùng giấy.
Đinh Đinh tiến lên một bước, dùng bàn tay nhỏ khẽ đập vào tay Đang Đang, nói: “Đừng ăn nữa, đây là để bán.”
Trần Chính vẫn luôn trong tình trạng thất thần, nhìn thấy liền hồi phục tinh thần, tiến lên bế Đang Đang nói: “Đinh Đinh đừng đánh em gái chứ!”
Ông cụ non Đinh Đinh nhăn mày nói: “Đang Đang không nghe lời, không ngoan, vẫn cứ thích ăn.”
Đúng lúc này, Dương Tịnh xách bao tải vào tới, Lý Vân vội vàng chạy đến hỗ trợ: “Ai da, cẩn thận, cẩn thận, sao lại không gọi chị đến giúp hả.”
“Mẹ ơi, con tới giúp mẹ!” Đinh Đinh nhiệt tình chạy tới.
Dương Tịnh cười nói: “Đinh Đinh, không cần đâu, con xem, bên ngoài có một cô bé muốn mua kẹo đó, con ra giúp đi.”
Đinh Đinh lập tức chạy ra sân, cô bé này chắc bằng tuổi mình, hỏi: “Cậu muốn mua cái gì?”
“Tớ muốn mua kẹo.”
“Cậu mua mấy cái?”
“Hai cái.”
“Hai cái hai xu, cậu đưa tiền cho tớ, tớ sẽ đưa kẹo cho cậu.” Đinh Đinh duỗi tay nhỏ ra, nhận lấy hai xu, vui sướng chạy vào trong cửa hàng, lấy hai viên kẹo sữa đưa cho cô bé, sau đó nhanh chóng chạy về phía Dương Tịnh, tay nhỏ duỗi ra nói: “Mẹ, cho mẹ tiền này!”
“Giỏi quá!” Dương Tịnh cầm tiền, bỏ vào trong hộp đựng, cúi người hôn Đinh Đinh một cái.
Đinh Đinh lập tức hăng hái mười phần, thấy có người đến mua đồ liền nhiệt tình nghênh đón, so với Dương Tịnh và Lý Vân chuyên nghiệp không kém.
Dương Tịnh và Lý Vân bắt đầu sắp xếp hàng hóa vào các vị trí thích hợp, chờ đến khi sửa sang hết thảy, mới phát hiện ra Trần Chính vẫn còn ôm Đang Đang đứng đó.
Dương Tịnh lau mồ hôi trên trán, nhìn về phía Đang Đang nói: “Để chú ôm mãi như vậy không tốt đâu Đang Đang.”
Đang Đang hì hì cười, lộ ra má lúm dễ thương, sau đó nói: “Chú, con muốn xuống.”
Lý Vân đứng một bên nói: “Ở đây, người có thể thân thiết với cảnh sát Trần như vậy cũng chỉ có mình Đang Đang, vài ngày không gặp rồi nên nhớ, cứ ôm cảnh sát Trần mãi không buông.”
“Đang Đang càng ngày càng làm nũng.” Dương Tịnh nói.
“Con gái làm nũng một chút cũng không sao.” Trần Chính nói.
Dương Tịnh cười, tán đồng với Trần Chính, đối với Đinh Đinh và Đang Đang cô sẽ có cách dạy khác nhau, tỷ như cô thường giáo dục Đinh Đinh trở thành một tiểu nam tử hán, chăm sóc, bảo vệ em gái, trở thành một người độc lập tự tin, bắt đầu từ những việc nhỏ nhất như tự mình mặc quần sao, tự mình rửa tay..
“Mẹ, con xuống rồi.” Đang Đang từ trong lòng ngực Trần Chính tụt xuống dưới, chạy lại chỗ Dương Tịnh báo cáo.
“Ngoan, đi chơi đi.” Dương Tịnh nói xong liền nhìn Trần Chính nói: “Cảnh sát Trần, hôm nay cảm ơn anh, đợi hôm nào tôi rảnh, sẽ mời anh một bữa cơm và xem phim.”
“Ừm.” Trần Chính gật đầu, nhưng cũng không có ý định rời khỏi cửa hàng, tựa hồ có chuyện muốn hỏi, hơi chau mày suy nghĩ một lát, sau đó mới mở miệng: “Dương Tịnh, cô biết thôn Hồng không?”
Thôn Hồng?
Dương Tịnh lắc đầu: “Không biết.”
“Không biết?” Trần Chính hoài nghi hỏi.
Biểu cảm hoài nghi của Trần Chính làm Dương Tịnh hơi lo lắng, nguyên chủ có biết thôn Hồng sao, thôn Hồng là ở đâu, cô thật sự không biết, suy nghĩ một hồi thì trả lời: “Thôn Hồng là thôn nào vậy?”
“Còn thôn Hồng là thôn nào nữa? Đương nhiên là thôn Hồng là thôn bị trận đại hồng thủy đó.” Lý Vân nói tiếp: “Chuyện này ai mà không biết, 4-5 năm trước, mùa hè nhưng trời mưa liên tục cả tháng, vào một buổi tối mưa to như trút nước, trực tiếp làm con đê vỡ ra, lũ lụt cứ thế ào ào đổ xuống, thôn Hồng địa hình lại thấp, gặp tai họa nghiêm trọng nhất, nhà cửa vườn tược thì không nói, người chết vô số kể, vô cùng thảm khốc.
Chị còn nhớ lúc đó lúc đó cảnh sát Trần cũng tham gia quân ngũ ở đó phải không?”
Trần Chính gật đầu: “Đúng vậy.”
“Đợt đó rất nhiều người đến cứu tế hỗ trợ, nhưng mà trời vẫn luôn mưa không ngừng, nước mãi không rút, rất nhiều người thiệt mạng vì trận lũ này.”
Dương Tịnh nghe xong thì trầm mặc, thiên tai đổ xuống thật đáng sợ, nhưng mà cô cũng không biết liệu nguyên chủ và thôn Hồng có mối liên hệ gì không? Nhà cô ấy ở thôn Sơn Loan mà?
“Cô không biết trận lũ lụt năm đó?” Trần Chính hỏi, nhìn Dương Tịnh bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
Dương Tịnh hơi hoảng hốt, không biết, thật sự không biết.
“Trần Chính! Trần Chính! Ăn cơm!” Đúng lúc này, giọng Uông Lệ Mẫn vang lên ở trong sân.
Lý Vân nói: “Ai da, cô chủ nhà cũng đã nấu cơm xong rồi, chị cũng phải nhanh về chuẩn bị bữa tối đây.
Ăn xong chị quay lại.”
“Dạ được.” Dương Tịnh gật đầu.
Trần Chính còn định nói nữa thì tiếng của Uông Lệ Mẫn lại vang lên: “Trần Chính! Trần Chính! Về ăn cơm!”
Trần Chính đành thôi, hỏi Dương Tịnh: “Có muốn đến ăn cùng không?”
“Không cần đâu, lát nữa tôi sẽ nấu cơm.” Dương Tịnh từ chối.
Trần Chính gật đầu, đi ra khỏi cửa hàng.
Uông Lệ Mẫn bưng bát cơm kêu: “Trần Chính! Trần Chính!”
Lúc này, Tiểu Đang Đang bước nhỏ chạy tới nói: “Bà Uông ơi, chú sẽ ở nhà con.”
“Ở nhà con làm gì?” Uông Lệ Mẫn cười hỏi.
“Ừm, là chú muốn ăn bánh quai chèo.” Đang Đang nghiêng đầu nói.
Uông Lệ Mẫn nhìn cô bé mà cười ha ha, bà còn nhớ lúc Dương Tịnh lần đầu tiên đến đây, dẫn theo Đinh Đinh Đang Đang, hai đứa nhỏ gầy tong teo lại còn hơi đen, nhưng mà mới qua có hơn một tháng, khuôn mặt nhỏ của hai đứa đã có chút thịt, trắng trắng mềm mềm khiến người ta muốn nựng không thôi.
“Đang Đang đã ăn cơm chưa?” Uông Lệ Mẫn ngồi xổm xuống thân thiết hỏi: “Có muốn đến nhà bà ăn cơm tối không?”
Đang Đang cúi đầu nhỏ nhìn vào chén cơm của Uông Lệ Mẫn, hỏi: “Bà Uông, bà ăn cơm gì?”
“Con nhìn xem, nhà bà ăn cơm với trứng rim, muốn ăn không?”
Đang Đang nhìn chằm chằm vào cái trứng, chu miệng nói nhỏ: “Con không ăn đâu, mẹ nói là không được tùy tiện ăn đồ ăn của người khác.” Sau đó quay người hướng về phía siêu thị mà chạy.
Vừa lúc thấy Trần Chính trở về, Uông Lệ Mẫn cười nói: “Con xem Tiểu Đang Đang vừa hiểu chuyện vừa nghe lời, ngoan ngoãn hết sức, con bé nghe mẹ dặn không được tùy tiện ăn đồ ăn của người khác, con bé nhất quyết không ăn là không ăn.”
Trần Chính nhìn bóng dáng nhỏ nhỏ đang chạy vội của Đang Đang, cười cười dịu dàng.
“Đi ăn cơm, nhanh.” Uông Lệ Mẫn nói.
“Con biết rồi.” Trần Chính đi vào nhà bếp.
Một lát sau, Lý Vân bưng bát cơm đến canh cửa hàng, Dương Tịnh liền mang Đinh Đinh Đang Đang lên lầu hai, bắt đầu nấu cơm.
Hai đứa nhỏ ngồi chỗ bàn nhỏ học tính số.
Bởi vì Đinh Đinh vô cùng đam mê việc bán hàng giúp Dương Tịnh, nhưng chỉ biết đếm đếm, không biết thêm giảm, cho nên Dương Tịnh bắt đầu dạy Đinh Đinh tính toán cộng trừ những số đơn giản, Đang Đang cũng ngồi một bên học theo.
Dương Tịnh nhìn Đinh Đinh, bắt đầu hỏi: “Ba cộng thêm sáu bằng bao nhiêu?”
Đinh Đinh Đang Đang cùng nhau ngồi đếm ngón tay, sau đó cùng nhau trả lời: “Chín!”
“Vậy sáu cộng ba bằng bao nhiêu?”
Đinh Đinh Đang Đang vẻ mặt suy tư, cảm giác như biết đáp án nhưng lại không biết đáp án, Đang Đang lập tức đưa các đầu ngón tay bắt đầu đếm, Đinh Đinh thì hỏi: “Mẹ, ba cộng sáu với sáu cộng ba không phải là giống nhau sao?”
“Đúng vậy.” Dương Tịnh cười.
“Đinh Đinh thật thông minh, lại đây mẹ thơm một cái nào.”
Đinh Đinh vui vẻ mà nhón chân, đưa khuôn mặt nhỏ lên, Dương Tịnh cúi người hôn một cái, Đang Đang chạy tới nói: “Mẹ, là chín ạ.”
“Đang Đang cũng thật thông minh, lại mẹ hôn một cái.”
Hai đứa nhỏ đều vui vẻ.
Dương Tịnh nhìn Đinh Đinh Đang Đang nhảy qua nhảy lại, cười theo.
Nuôi con rất mệt nhưng khi nhìn thấy con vui vẻ thì mệt mỏi dường như tan biến hết.
Hoàn cảnh ở đây thật sự rất khác so với thế kỉ 21, cô không phải là một người bi quan, cô thích cảm giác được sống, ví như hiện tại, nếu đã không thể quay trở lại thì cứ sống vui vẻ lạc quan như vậy thôi, dù sao cô cũng là người thích ứng cuộc sống mới khá tốt.
Ở lầu hai, một góc nhỏ ánh đèn mờ nhạt, âm thanh tràn đầy sức sống và vui vẻ, Tần Khả Khả, Tào Quân Lượng, Tôn Tiểu Hồng một lần nữa quay trở lại nhà trọ.
Tần Khả Khả lập tức nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ mà nói thầm: “Đã nói đừng cho thuê, trẻ con suốt ngày ồn ào ầm ĩ, vậy mà chủ nhà vẫn cố tình cho bọn họ thuê, cả ngày ríu ra ríu rít đau hết cả đầu.”
“Đúng vậy, mỗi ngày đi làm về mệt mỏi muốn chết, vừa về còn phải nghe bọn trẻ con quấy rầy ầm ĩ, đúng là điên luôn.” Tôn Tiểu Hồng nói tiếp.
Tào Quân Lượng không lên tiếng, vừa rồi còn nghe tiếng vui vẻ hò reo của bọn nhỏ, bây giờ đã im bật không thấy âm thanh nào, hắn ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ tầng hai, thì ra Dương Tịnh ở căn phòng kia.
“Đi thôi, lên lầu đi.” Tần Khả Khả nói.
Tôn Tiểu Hồng kéo Tào Quân Lượng lên lầu.
Lúc này, cửa phòng lầu một mở ra, Trần Chính trong nhà bếp đi ra.
“Trần Chính.” Tần Khả Khả vui vẻ kêu lên.
Trần Chính gật đầu hỏi: “Ăn cơm bên ngoài sao?”
“Ừm, Trần Chính anh muốn đánh mạt chược không?” Tần Khả Khả hỏi: “Đúng lúc chúng ta có bốn người, vừa đủ một bàn.”
“Không đánh đâu, lát nữa Đại Quân về, cậu ta có thể đánh.”
Tần Khả Khả vẻ mặt không tình nguyện, Trần Chính rời khỏi nhà bếp, trở về phòng mình.
Tần Khả Khả, Tào Quân Lượng, Tôn Tiểu Hồng ba người lên lầu, một lát sau thì Đại Quân đến, vừa đủ bốn người cùng nhau đánh mạt chược, ghé đầu gọi Trần Chính, nhưng Trần Chính không tham gia, vẫn luôn ngồi dưới tầng một.
“Sao hôm nay không lên lầu hai?” Uông Lệ Mẫn tò mò hỏi, trước kia Trần Chính vừa ăn cơm xong là nói muốn lên phòng làm việc, cũng không biết chức cảnh sát nhỏ tẹo vậy mà ngày nào cũng bận bận rộn rộn, hôm nay không hiểu sao, ăn cơm xong liền ngồi luôn ở đây không rời đi.
“Con đang đợi cuộc gọi của dì hai.” Dì hai của Trần Chính chính là Lý chủ nhiệm của thôn Sơn Loan.
“Con bé gọi điện làm gì?” Uông Lệ Mẫn hỏi.
“Có chút chuyện.”
“Chuyện gì?” Uông Lệ Mẫn lại hỏi.
Trần Chính quay đầu nhìn Uông Lệ Mẫn, Uông Lệ Mẫn cười rộ lên: “Nhìn cái gì mà nhìn hả thằng nhóc kia, lớn đầu rồi mà y như lúc nhỏ, không muốn nói chuyện liền dùng ánh mắt đó nhìn mẹ, được, được, mẹ không quấy rầy mày nữa, lão nương đi là được chứ gì? Thằng ắt con này, chờ tới lúc mày cưới vợ rồi còn dám nhìn bằng ánh mắt đó nữa không?” Uông Lệ Mẫn đi về phía trước, lúc đi còn cố ý lấy khăn lông hướng về phía vai Trần Chính đập một phát.
Trần Chính duỗi tay xoa xoa bả vai, nhìn giờ ở chiếc đồng hồ treo tường, xác định giờ này Lý chủ nhiệm có thể nhận điện thoại, sau đó cầm lấy điện thoại, bắt đầu ấn một dãy số.
Chỉ chốc lát sau, bên kia đã bắt máy.
“A lô, xin hỏi ai đó?” Lý chủ nhiệm ở đầu kia hỏi.
Trần Chính ngồi thẳng người, nói: “Dì hai, là cháu, Trần Chính.”
“Trần Chính, sao lại gọi thế, có chuyện gì sao?”
“Dạ, dì hai, cháu có chuyện muốn hỏi dì một chút.”
“Được, nói đi.”
Trần Chính im lặng một lúc, duỗi tay lấy hộp thuốc lá trên bàn rút ra một điếu, cầm trong tay tiêu khiển: “Chuyện là, nhà Dương Hoài Đào ở thôn Sơn Loan có bà con thân thích gì ở thôn Hồng không ạ?”.