Ký Sự Những Năm 80

Chương 20​


Đọc truyện Ký Sự Những Năm 80 – Chương 20​


Trên đường trở về, Dương Tịnh vuốt 30 đồng tiền, kích động không thôi.
Đây là số tiền đầu tiên cô kiếm được ở thập niên 80, kiếm được 30 đồng còn khiến cô kích động hơn là kiếm 3 vạn ở thế kỉ 21, 30 đồng này có thể giúp cô giải quyết được rất nhiều vấn đề.
Tỷ như mua được cho Đinh Đinh Đang Đang vài bộ quần áo mới, tỷ như mua được nhiều đồ ăn ngon cho hai đứa, còn có thể mua quần áo cho bản thân.
Dương Tịnh vừa đi vừa nghĩ, nhanh nhanh chóng chóng mà đã về đến nhà trọ, vừa đến nhà trọ thì nhìn thấy có người ngồi trong sân.
Lý Vân đang ngồi trước cổng bóc đậu phộng.
Bóng dáng nho nhỏ của Đinh Đinh Đang Đang đứng bên cạnh Lý Vân, thỉnh thoảng dùng đôi tay nhỏ bốc lấy hạt đậu bỏ vào miệng, nhai chóp chép.
“Đinh Đinh Đang Đang!” Dương Tịnh quát lớn nói: “Thím ngồi bóc đậu sao hai đứa lại ngồi bốc ăn vậy hả, không ngoan, biết không?”
Đinh Đinh Đang Đang lập tức quay đầu, nhìn Dương Tịnh, nhanh chóng chạy tới: “Mẹ.”
“Không giúp đỡ thím thì thôi, sao lại còn ăn vụng?”
“Không có ăn vụng đâu.” Lý Vân cười nói: “Chị để bọn nhỏ ăn đó.”
“Như thế cũng không được, không làm mà đòi có ăn là không được.” Dương Tịnh nói, tiến về phía Lý Vân, đến gần thì phát hiện tay Lý Vân bị thương, vội hỏi: “Chị Lý, tay chị làm sao vậy.”
“Bị trầy một chút.”
“Sao chị không bôi thuốc vào?”
“Tiền thuốc đắt lắm, con cái còn phải đi học, nộp tiền học phí, rồi tiền học thêm, đồng phục cũng cần phải mua, bố tụi nhỏ đi làm vất vả, chị tiết kiệm được chừng nào thì hay chừng đó.” Lý Vân vừa bóc đậu vừa nói.
Dương Tịnh nghe xong thì trầm mặc, mọi người đều rất nghèo, ai cũng có nỗi khổ riêng cả.

Cô ngẩng đầu đầu nhìn vào nhà trọ hỏi: “Chị Lý, bọn họ đang làm gì thế?”
“À, là gia đình kia không thuê phòng đó nữa, tính dọn đi.” Lý Vân nói
“Phòng đó trông rất tốt mà, sao lại muốn dọn đi?” Dương Tịnh hỏi.
“Tốt cái gì mà tốt? Mùa đông rất lạnh, phía trước phía sau đều có cửa sổ, người đi qua đi lại rất nhiều, mấy hôm trước có mấy đứa nhóc nghịch ngợm, nhìn thấy trên bàn có bánh kẹo duỗi tay lấy cắp luôn.” Lý Vân nói tiếp: “Nhìn đi, căn phòng hướng ra đường lớn lại còn có nhiều cửa sổ nữa.”
Dương Tịnh nghe xong, trong đầu đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng lớn mật, cô nhìn về phía Lý Vân nói: “Chị Lý, bình thường ở nhà chị cũng không có việc gì để làm phải không?”
“Mỗi ngày ở nhà nấu cơm giặt giũ cho anh Lý, cũng rảnh rang, chỉ tại con chị còn nhỏ quá không thể rời được.” Lý Vân nói.

“Vậy chị Lý, chị có định đi làm không?” Dương Tịnh hỏi.
“Có chứ, kiếm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, bất quá sức khỏe chị không tốt lắm, trước kia từng phẫu thuật.” Lý Vân thở dài một hơi.
“Vậy thuê căn phòng này bán đồ, chị thấy sao?” Dương Tịnh chỉ tới căn phòng ven đường.
“Bán cái gì?”
“Thực phẩm.” Dương Tịnh cười nói, càng nghĩ càng thấy ý tưởng này không tồi, càng muốn nhanh chóng hành động.
“Thực phẩm?”
“Đúng vậy.” Dương Tịnh lập tức ngồi xuống đất cùng với Lý Vân sau đó nói ra ý tưởng của mình, cô sẽ thuê căn phòng này, sau đó mở một siêu thị bán thực phẩm, chuyên bán các loại thực phẩm của nhà máy thực phẩm Lợi Dân, kiếm lời từ chênh lệch giá.

Cô hiện giờ đang làm nhân viên cho nhà máy, lại có mối quan hệ rất tốt với bộ phận quản lý cung cấp hàng hóa nên việc nhập hàng giá cả thấp khẳng định không thành vấn đề.

Không nói kiếm được nhiều hay ít, về sau có thể trở thành đại lý bán lẻ hay không cũng chưa bàn tới, ít nhất hiện giờ có thể giúp cho sinh hoạt của gia đình mình và nhà chị Lý Vân ổn định.

Mặt khác có thể trang bị thêm điện thoại bàn công cộng, kiếm tiền từ việc cho thuê gọi nhận điện thoại cũng không phải ý tưởng tồi.
“Có thể không?” Lý Vân nghe xong lập tức kích động, kích động xong lại thấp thỏm, kích động là vì Dương Tịnh đã đưa ra ý tưởng đặc biệt có triển vọng, còn có thể giúp cho gia đình cô có thêm chút thu nhập, thấp thỏm chính là đầu óc cô không đủ dùng, không thông minh, cũng không có tiền.
“Có thể.”
“Nhưng chị không có tiền.” Lý Vân nói thẳng.
Dương Tịnh cười: “Em có, hơn nữa khi nhập hàng cũng không cần phải đưa một lần hết tiền, em còn là nhân viên của nhà máy nữa nên không thành vấn đề.”
“Như vậy là được sao?” Lý Vân nóng lòng muốn thử, Dương Tịnh còn kích động hơn, cô nhanh chóng tìm chủ nhà Uông Lệ Mẫn.
Lý Vân nhìn Dương Tịnh cười, âm thầm khen ngợi, thật là một cô gái vừa có sức sống vừa có đầu óc.
“Mẹ!” Thấy Dương Tịnh chạy đi, Đinh Đinh Đang Đang vội vàng dùng dôi chân ngắn chạy theo.
Lý Vân cũng thu dọn đậu phộng, đi cùng Dương Tịnh đến chỗ Uông Lệ Mẫn nói về việc muốn thuê căn phòng nhỏ này.
Uông Lệ Mẫn lúc đầu có hơi khó xử mà nói: “Con trai dì sợ là không đồng ý, lúc dì muốn đem phòng trong nhà cho thuê nó đã không thích rồi, nói là nhiều người ở thì nhiều phiền toái.”
“Con trai dì?” Dương Tịnh hỏi.

Lý Vân nói: “Chính là cảnh sát Trần.”
Cảnh sát Trần? Dương Tịnh ngạc nhiên, cô bình thường ngoại trừ đi làm tan tầm thì chỉ bận tâm chăm sóc Đinh Đinh Đang Đang, thật tình không hề biết nhà trọ này chính là nhà của Trần Chính, nói ra thì ở thời đại này nhà Trần Chính rất có tiền, lầu trên lầu dưới đều cho thuê, một tháng kiếm được chắc cũng hơn 100 đồng?
“Phải, con trai dì là cảnh sát, chuyện này thật tình dì không tự quyết được.” Uông Lệ Mẫn nói tiếp: “Con muốn thuê phòng dưới lầu, nó nhất định không đồng ý đâu.”
“Chú nhất định đồng ý.” Giọng nho nhỏ của Đang Đang phát ra.
Tất cả mọi người đều cúi đầu nhìn Đang Đang.
Uông Lệ Mẫn cười: “Ôi, con bé vậy mà có thể nghe hiểu người lớn nói chuyện, thế Đang Đang con nói cho bà Uông nghe xem sao con biết chú nhất định sẽ đồng ý?” Lúc trước Đinh Đinh Đang Đang đều gọi Uông Lệ Mẫn là thím, sau này thừa cơ hội Dương Tịnh không để ý, Đang Đang thường xuyên chạy đến tìm Trần Chính, Trần Chính cũng sửa miệng bảo Đang Đang gọi Uông Lệ Mẫn là bà Uông.
“Bởi vì chú rất thích con, con nói, còn nói lớn lên con sẽ vô cùng xinh đẹp.” Đang Đang nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Lập tức chọc cho Uông Lệ Mẫn và Lý Vân cười ha ha.
Dương Tịnh cũng buồn cười nhìn con gái mình tự luyến.
“Vậy, bởi vì lớn lên Đang Đang sẽ vô cùng xinh đẹp, cho nên bây giờ dì sẽ gọi điện thoại hỏi con trai một chút, bằng không nó mà biết chuyện dì tự ý quyết định, sẽ phát giận, nó mà giận lên thì đáng sợ lắm.

Bây giờ còn đỡ, chứ cái hồi chưa đi bộ đội á hả, vô pháp vô thiên, không ai quản được, bây giờ hiểu chuyện hơn nhiều rồi.” Uông Lệ Mẫn vừa nói vừa đi lên phòng khách.
Dương Tịnh trong lòng nghĩ, Trần Chính cũng có lúc như vậy sao? Đúng là không nhìn ra được.
Dương Tịnh, Lý Vân, Đinh Đinh Đang Đang đều đi theo Uông Lệ Mẫn đến phòng khách, nhìn Uông Lệ Mẫn bấm số gọi điện cho Trần Chính.
Đinh Đinh Đang Đang chưa từng thấy điện thoại bao giờ, ghé vào người Dương Tịnh tò mò hỏi: “Mẹ, đó là gì vậy?”
Dương Tịnh trả lời: “Đó là điện thoại.”
“Điện thoại là cái gì?”
“Điện thoại..

Ừm, nói thế nào nhỉ, kiểu như là chú Trần đang ở thôn Sơn Loan, chúng ta ở chỗ này, dùng điện thoại, thì khi chú ấy nói chuyện chúng ta có thể nghe được.”
Đinh Đinh Đang Đang cái hiểu cái không gật đầu.

Uông Lệ Mẫn bên này điện thoại đã thông, nói chuyện với Trần Chính một lúc thì quay đầu nói: “Dương Tịnh, con đến nghe điện thoại này.”
“Con?” Dương Tịnh hỏi.
“Ừ.”
Dương Tịnh đi lên phía trước, nắm lấy điện thoại, âm thanh trầm thấp của Trần Chính truyền tới: “Cô muốn dùng gian phòng kia để mở siêu thị?”
“Phải, chị Lý sẽ hỗ trợ bán hàng.” Dương Tịnh trả lời.
“Ừm, hàng hóa có thể lấy trực tiếp từ nhà máy Lợi Dân, khá tốt, ra ngõ nhỏ hướng rẽ phải, có thể làm một biển hiệu, treo ở dưới lầu tiểu Phòng, đối diện cửa sổ là đại lộ, tương đối ổn.”
Dương Tịnh vui mừng trong lòng: “Cho nên anh sẽ đồng ý?”
“Ừ.” Trần Chính nói.
Dương Tịnh tức khắc thở phào nhẹ nhõm, thật sự rất lo là Trần Chính sẽ không đồng ý, cô cười nói: “Cảm ơn, thật sự rất cảm ơn anh cảnh sát Trần.”
“Không cần khách khí.” Trần Chính âm thanh bình tĩnh nói, sau đó hỏi: “Đang Đang đâu?”
“Muốn nói chuyện với Đang Đang sao?”
“Ừm.”
Vì thế Dương Tịnh bế Đang Đang lên, đặt cô bé lên ghế, đem điện thoại đưa tới bên tai, bảo cô bé nắm lấy.
Trần Chính ở đầu bên kia kêu: “Đang Đang.”
Đang Đang hai mắt mở to nói: “Chú, chú nói chuyện qua sợi dây điện này sao?”
Trần Chính cười giải thích.
Đang Đang cái hiểu cái không nói: “Chú ơi, bao giờ chú mới trở về, hôm nay con được thím Lý cho rất nhiều đậu phộng, chờ chú về sẽ cho chú ăn.”
Lý Vân vừa nghe, quay đầu nhìn Dương Tịnh và Uông Lệ Mẫn nói: “Hèn gì, lúc tôi cho đậu phộng, con bé chỉ ăn một hạt còn lại bỏ hết vào trong túi, thì ra là để dành cho cảnh sát Trần ăn.”
Dương Tịnh bất ngờ.
Uông Lệ Mẫn cười rộ lên ha ha, cảm giác vui vẻ khi có người đối xử tốt với con bà, cười một lúc lại quay đầu nhìn Dương Tịnh nói: “Con mau đi chuẩn bị một chút để còn khai trương siêu thị.”
“Dạ vâng.” Dương Tịnh cao hứng không thôi, xoay người nói với Đang Đang: “Đang Đang, đừng nói nữa, cúp điện thoại đi, chúng ta về nhà.”
Đang Đang nhìn Dương Tịnh, sau đó nói: “Chú ơi, con không nói chuyện nữa, con và mẹ phải về nhà rồi, chú nhanh nhanh trở về nha.”
“Được.” Trần Chính đáp ứng.
Đang Đang lúc này mới chịu cúp điện thoại, từ trên ghế leo xuống dưới nói: “Mẹ, chúng ta đi thôi.”
Dương Tịnh dắt theo Đinh Đinh Đang Đang cùng với Lý Vân đem căn phòng ở lầu một dọn dẹp sạch sẽ, tiền thuê một tháng 3 đồng.
Dọn dẹp sạch sẽ rồi, Dương Tịnh tiếp tục phát huy sở trường đặc biệt của mình, tính toán chi phí cần dùng, tạm thời vẫn chưa thể mua quần áo mới cho Đinh Đinh Đang Đang rồi.

“Vậy không mua.” Đinh Đinh dứt khoát nói.
Đang Đang cũng nói: “Vậy không mua.”
“Chờ mẹ kiếm tiền, liền mua thật nhiều cho các con, được không?” Dương Tịnh nói.
Đang Đang: “Con muốn quần áo.”
Đinh Đinh chẹp miệng nói: “Mẹ, con muốn giò heo, giò heo thật lớn.” Từ lần ăn giò heo của nhà ăn đến bây giờ Đinh Đinh vẫn còn thèm.
“Được, đều mua.”
Dương Tịnh và Lý Vân nói làm là bắt tay vào làm ngay, Dương Tịnh không theo tính toán của Trần Chính là làm một biển hiệu, bởi vì tài chính hạn hẹp, cô làm một bức tranh có chữ màu trắng, bên trên ghi là “Siêu thị Đinh Đang.”
Đứng dưới bức tranh chữ, hai đứa nhỏ vui vẻ nhảy qua nhảy lại.
Đinh Đinh: “Đinh là anh.”
Đang Đang: “Đang là em.”
Dương Tịnh nhìn hai anh em càng ngày càng hoạt bác, vui vẻ không thôi.
Tạm thời như vậy đã, bây giờ Dương Tịnh còn phải làm việc, giao một ít việc lặt vặt cho Lý Vân, cô ấy nhiệt tình mười phần, bởi vì Dương Tịnh nói tiền công một tháng của cô ấy là 15 đồng, 15 đồng đủ để cô trang trải tiền sinh hoạt một tháng, còn thừa 5 đồng có thể tiết kiệm.
Dương Tịnh như cũ đưa Đinh Đinh Đang Đang đến trường tiểu học Lợi Dân, sau đó cô đi đến phòng tài vụ, hôm nay là ngày phát lương cho nhân viên.
Dương Tịnh vừa đến thì các tổ trưởng của các xưởng cũng lục tục đến nhận lương.
Dương Tịnh còn tưởng phải đến tháng sau cô mới được nhận, không nghĩ tới kế toán Trương đã chuẩn bị lương cho cô, bởi vì chỉ làm mới nửa tháng nên cô nhận được 15 đồng tiền công.
Dương Tịnh vừa lòng, cô ngồi trước bàn làm việc bắt đầu phát lương cho các tổ trưởng từng phân xưởng.
Đến lượt Tần Khả Khả, cô ta liếc liếc mắt nhìn tiền lương của mình, 45 đồng, tháng này làm việc hiệu quả, không tồi, sau đó nhìn lương Dương Tịnh 15 đồng, trong lòng Tần Khả Khả lập tức sinh ra cảm giác ưu việt.

Lương của Dương Tịnh chỉ có 15 đồng, hahaha, chỉ bằng một phần ba lương của cô ta, Tần Khả Khả lập tức vui vẻ hồi lâu.
Đến khi tan tầm, Dương Tịnh và Đinh Đinh Đang Đang nhìn tranh chữ “Siêu thị Đinh Đang” vừa lòng gật đầu, Tần Khả Khả mặc một chiếc áo sơmi mới bằng sợi tổng hợp cùng một chiếc quần xanh đen, trên chân đi một đôi giày cao gót màu đen, đây là quần áo thời thượng ở thời đại này.

Cô ta cố tình đến trước mặt Dương Tịnh rồi dừng lại, khoe khoang một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn tranh chữ, phì cười một tiếng, mở miệng nói: “Lương tháng có mười lăm đồng mà đòi kinh doanh, đúng là không sợ mất mặt nhỉ.”
Nói xong cô ta hơi nâng cằm kiêu ngạo đi vào sân.
“Cô nói ai mất mặt?” Lý Vân mở miệng hỏi.
Đôi giày cao gót của Tần Khả Khả dừng lại, quay đầu nhếch miệng: “Nói Dương Tịnh.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.