Đọc truyện Ký Sự Những Năm 80 – Chương 12: Việc làm đầu tiên
Editor: Jann.
Beta: Xiaoxi Gua.
“Đây là khu để xe đạp của xưởng chúng ta.” Tiểu Lương chỉ vào những hàng xe đạp được sắp xếp ngay ngắn rồi giới thiệu, hơn nữa còn rất tự hào mà chỉ ra một chiếc xe đạp mới tinh hiệu Vĩnh Cửu ở trong số đó chính là của anh ta.
Dương Tịnh nghe vậy thì không nhìn Đinh Đinh, Đang Đang nữa, mà đưa mắt về phía khu đỗ xe đạp.
“Cô có xe đạp không?” Tiểu Lương quan tâm hỏi.
Dương Tịnh thật thà lắc đầu: “Không có.”
“Nếu đi làm thì phải có phương tiện đi lại mới được.” Tiểu Lương nhíu mày nói.
Dương Tịnh xấu hổ cười gượng hai tiếng.
Tiếp theo Tiểu Lương lại giới thiệu tình hình chung của nhà máy thực phẩm Lợi Dân cho Dương Tịnh biết. Sau đó mới để cho Dương Tịnh đến phòng chú Trương báo cáo một lát, cuối cùng Dương Tịnh mới đi theo Tiểu Lương đến văn phòng tài vụ.
Lúc này, Tiểu Lương rất tốt bụng nhắc nhở: “Một lát nữa tôi phải gặp kế toán Trương, bà ấy chính là vợ của Trương tổng, là người thành phố, tính tình không tốt cho lắm, nếu bà ấy nói không nhận cô thì Trương tổng cũng không có cách đâu.” Trương tổng ở đây chỉ chú Trương.
Dương Tịnh gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Hai người đi ra một trước một sau, qua một khúc ngoặt là đến văn phòng tài vụ. Trong văn phòng tài vụ rất yên tĩnh, trước bốn cái bàn gỗ đều có người đang vùi đầu vào làm việc.
“Kế toán Trương.” Tiểu Lương cười đi tới gọi một tiếng.
Người phụ nữ hơi mập người ghế cuối cùng ở bên trong, đeo mắt kiếng, trước mặt đặt một đống giấy tờ, một cái bàn tính* và một cái máy tính đơn giản, ừm một tiếng, đầu cũng không nâng lên, đang nhíu mày lật bảng biểu.
“Đi.” Tiểu Lương dẫn Dương Tịnh đến trước mặt kế toán Trương, nói: “Kế toán Trương, đây là người mà Trương tổng mới tuyển, đồng hương Dương Tịnh, cô ấy biết tính toán sổ sách.”
“Chào kế toán Trương.” Dương Tịnh không kiêu ngạo cũng không xu nịnh mà chào hỏi.
“Lại tuyển, lại tuyển, ngày nào cũng tuyển mấy đồng hương này kia!” Kế toán Trương không vui phàn nản: “Cho rằng biết viết chữ thì sẽ biết tính sổ sách sao, rồi lại làm cho mọi thứ rối tung lên, đưa tới đây thì có ích lợi gì chứ! Còn không bằng trực tiếp đến phân xưởng làm việc!”
Dương Tịnh sững sờ, đến phân xưởng làm việc sao? Mỗi ngày đều mệt không nói, mà còn không có thời gian trông hai đứa nhỏ nha? Chẳng lẽ cô còn chưa được nhậm chức thì đã bị đuổi xuống phân xưởng hay sao?
“Vậy kế toán Trương, tôi sẽ mang Dương Tịnh đi…” Tiểu Lương không biết phải nói tiếp như thế nào.
“Bận muốn chết!” Kế toán Trương không vui nói, sau đó trực tiếp bỏ qua Tiểu Lương và Dương Tịnh ở một bên, phủi phủi tay để máy tính sang bên cạnh, rồi lại lấy bàn tính ra gảy “cạch cạch”, càng gảy thì mày càng nhíu chặt lại.
Tiểu Lương không dám nói gì nữa, chuẩn bị dẫn Dương Tịnh đến phân xưởng, để cô đi làm từ tầng lớp dưới cùng làm lên.
Những người khác cũng không dám nói gì.
Nhưng Dương Tịnh vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn mấy bảng biểu trong tay Kế toán Trương, nhịn không được nói: “Kế toán Trương, hình như số liệu cuối cùng của dòng thứ ba sai rồi.”
Dương Tịnh vừa nói xong, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô. Ngay cả Kế toán Trương cũng nhịn không được chuyển sang nhìn Dương Tịnh, sau đó tập trung tính lại dòng thứ ba, quả nhiên dòng thứ ba tính sai rồi, bà quay đầu giật mình hỏi: “Làm sao mà cô nhận ra được?”
Dương Tịnh bình tĩnh giải thích: “Bởi vì khi tính toán sổ sách cần chú ý nhất chính là vay và cho vay, nên việc vay và cho vay phải bằng nhau. Kế toán Trương đã hạch toán tờ này nhiều lần, vậy chắc chắn các mục trong này có vấn đề, các dòng dữ liệu khác đều tương đương nhau, chỉ có đoạn cuối cùng của hàng thứ ba là dao động hơi lớn, có lẽ là lỡ bút viết sai.”
Nghe Dương Tịnh nói xong, Tiểu Lương lập tức quay sang nhìn tờ giấy viết những con số chi chít trong tay Kế toán Trương, hoàn toàn không nhìn ra manh mối gì. Nhưng Dương Tịnh chỉ vừa liếc mắt đã nhìn ra, thế mà vừa nãy anh ta còn ghét bỏ Dương Tịnh không có xe đạp, lúc này chợt phát hiện mặc dù cô không có xe đạp nhưng cô có năng lực.
Ba người ở trong văn phòng đều nhìn về phía Dương Tịnh, cô gái nhỏ này trông có vẻ khá trẻ, lớn lên xinh đẹp lại có chút năng lực, dĩ nhiên Kế toán Trương sẽ không nổi giận được.
Lúc này, Kế toán Trương cũng đứng dậy hỏi: “Cô biết tính sổ sách sao?”
“Biết một ít ạ.” Dương Tịnh ngay thẳng nói.
Đây đâu chỉ là biết một ít, đây rõ ràng là rất nhạy cảm với con số mà. Trong lòng Kế toán Trương mừng rỡ, khác hoàn toàn với thái độ lạnh nhạt nóng nảy vừa rồi, thay vào đó thân thiện đánh giá Dương Tịnh. Lúc này mới phát hiện khuôn mặt của Dương Tịnh rất xinh đẹp, thân hình nhỏ nhắn, cười rộ lên còn mang đến loại cảm giác tươi sáng rạng rỡ khác hẳn lúc bình thường.
Tiểu Lương thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật sợ Kế toán Trương không nhận Dương Tịnh thì nhiệm vụ của anh ta sẽ không hoàn thành. Nhưng không nghĩ tới Dương Tịnh cũng có tài năng, thực sự phải nhìn cô với ánh mắt khác.
Dương Tịnh cũng không nghĩ sẽ lọt vào mắt của Kế toán Trương một cách dễ dàng như vậy, cũng không nghĩ tới vừa lọt vào mắt đã phải làm việc. Tuy nhiên, tốt xấu gì Dương Tịnh cũng là tinh anh của bộ phận tài vụ ở thế kỉ 21, chút công việc này không tính là gì. Vậy nên cô hoàn thành nó một cách rất nhẹ nhàng.
Đến gần giữa trưa, mọi người trong văn phòng đều tan ca.
Dương Tịnh chờ tất cả mọi người ra khỏi văn phòng, mới lao thật nhanh ra ngoài.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm nên không dám chạy ra chỗ cửa sổ nhìn lung tung, nhưng cô vẫn lấy danh nghĩa đi WC để nhìn Đinh Đinh, Đang Đang vài lần, không biết giờ phút này bọn nhỏ đã chạy đi đâu rồi.
Dương Tịnh chạy nhanh đến khu đất trống của xưởng.
“Mẹ…” Đinh Đinh, Đang Đang đứng dưới một tán cây ngô đồng ở đối diện, vừa mới gọi đã thấy Dương Tịnh đến “hừm” một tiếng, hai đứa nhỏ mới vội vàng che miệng lại.
Dương Tịnh xua tay rồi chỉ vào cổng lớn, sau đó tự mình đi nhanh ra ngoài.
Đinh Đinh, Đang Đang chân ngắn bước nhỏ, chạy nhanh đuổi theo.
Dương Tịnh đi thật nhanh.
Đinh Đinh, Đang Đang cũng đuổi sát theo.
Chờ đến chỗ xung quanh không có người, Dương Tịnh mới đi vào một ngõ nhỏ, Đinh Đinh, Đang Đang theo sau đi vào.
“Mẹ!”
Dương Tịnh ngồi xổm xuống, ôm Đinh Đinh, Đang Đang khắp người đầy mồ hôi vào lòng, hôn xuống: “Hôm nay có mệt không?”
“Không mệt, bọn con đâu phải làm việc.” Đinh Đinh lại hỏi: “Vì sao sẽ mệt ạ?”
“Có ai hỏi bọn con là ai không?”
“Có ạ, con nói bọn con đến đây chơi đùa.” Đinh Đinh trả lời.
Dương Tịnh nghe xong mỉm cười: “Hôm nay các con giỏi lắm!”
“Mẹ, mẹ cũng rất lợi hại.” Đinh Đinh tươi cười trả lời mẹ.
“Mẹ, mẹ kiếm được tiền rồi sao?” Đang Đang ngọt ngào hỏi.
Dương Tịnh bật cười: “Một tháng mới phát lương một lần, sao có thể phát trong một ngày.”
“Ồ.”
“Có đói bụng không?” Dương Tịnh đau lòng hỏi.
Đinh Đinh, Đang Đang cùng gật đầu: “Dạ.”
“Đi, về nhà nấu cơm ăn thôi.” Hai tay Dương Tịnh dắt tay hai đứa nhỏ, từ ngõ nhỏ đi về phía khu nhà trọ, trong lúc đó Dương Tịnh hỏi Đinh Đinh, Đang Đang xem lúc cô không có ở đây hai đứa đã chơi những gì.
Đinh Đinh, Đang Đang anh một câu em một ríu rít kể lại, tổng hợp lại là hai đứa đã chạy khắp toàn bộ xưởng một lần.
“Chắc khát nước rồi đúng không?” Dương Tinh yêu thương nói.
“Dạ.” Hai bạn nhỏ cùng nhau gật đầu.
“Mẹ, con khát đến mức có thể uống một thùng nước luôn.” Đinh Đinh phóng đại.
“Con có thể uống hai thùng nước.” Đang Đang cũng không chịu thua.
Dương Tịnh cười: “Các con rất giỏi, đều là những đứa bé giỏi!”
Nói chuyện một lúc đã về đến nhà trọ, Đinh Đinh Đang Đang thực sự rất khát, tay nhỏ cầm bình sứ màu trắng, uống hết một bình sứ trắng đựng đầy nước sôi để nguội, bụng nhỏ tròn vo lên.
Trong lòng Dương Tịnh áy náy, vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Đinh Đinh Đang Đang: “Cố gắng nốt buổi chiều hôm nay, ngày mai mẹ sẽ nghĩ cách cho bọn con mang theo siêu nước đi, khát thì uống, có được không?”
“Được ạ.”
“Đi chơi đi.”
Đinh Đinh, Đang Đang nhặt được không ít giấy gói kẹo ở Xưởng Thực Phẩm. Lúc này, Dương Tịnh đang ở trong bếp nấu cơm, nên hai đứa ra đường chơi đùa với giấy gói kẹo. Chơi được một lát thì Đang Đang nghe thấy phía đối diện có tiếng nước chảy, cô bé đứng dậy, ghé vào trên lan can nhìn. Tuy nhiên cô bé vẫn chưa cao bằng lan can, nên chỉ có thể ngồi xuống ngó sang qua chỗ trống, ngay sau đó đã nhìn thấy Trần Chính.
Lúc này Trần Chính đang rửa mặt ở bên cạnh hồ nước nhỏ đối diện, vắt khô khăn lông sau đó đưa lên lau mặt.
Đang Đang mở to hai mắt nhìn phía đối diện, nhỏ giọng ngọt ngào lẩm bẩm một câu: “Chủ nhiệm.”
Bên này Trần Chính đã cất khăn mặt vào chậu, vuốt từ trên trán xuống cằm rồi xoay người vào phòng.
“Chủ nhiệm.” Đang Đang gọi.
“Chủ nhiệm ở đâu?” Đinh Đinh nghe thấy thì hỏi.
“Bên kia!” Đang Đang đưa tay nhỏ ra chỉ, sau đó buông lan can ra, đi vòng qua hành lang “lõm”**, chạy đến nhà đối diện gõ cửa gọi: “Chủ nhiệm, chủ nhiệm.”
(**) Lõm: hành lang hình “凹”.
Vừa lúc Dương Tịnh đi ra ngoài, thấy Đang Đang gõ cửa nhà người ta thì vội vàng chạy đến. Lúc này cửa phòng được mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi đi ra ngoài, nhìn Đang Đang hỏi: “Cháu tìm ai?”
“Cháu tìm chủ nhiệm.” Đang Đang nói một cách rành mạch.
“Ai là chủ nhiệm?” Người đàn ông trẻ tuổi lại hỏi.
Dương Tịnh thấy vậy thì cười làm lành: “Thật ngại quá, có lẽ đứa nhỏ nhận nhầm người rồi.”
Người đàn ông trẻ tuổi cũng không để ý: “Không có gì, không có gì.”
Lúc này Dương Tịnh mới dắt Đang Đang về phòng.
Cùng lúc đó, Trần Chính ở phòng cách vách với người đàn ông trẻ tuổi đang cầm gương cạo râu, nghe thấy giọng nói của trẻ con thì buông gương ra mở cửa. Anh đưa mắt nhìn tầng trên tầng dưới bên trái bên trái nhưng lại không thấy cái gì, vì thế mà đóng cửa một lần nữa.
Mà lúc này, Dương Tịnh đã dắt Đinh Đinh Đang Đang vào trong phòng.
“Nhận nhầm người rồi à?” Dương Tịnh hỏi Đang Đang.
Đang Đang đưa tay nhỏ lên gãi đầu: “Thật sự, thật sự là chủ nhiệm mà.”
“Mới không phải!” Đinh Đinh phản bác.
Dương Tịnh ôm Đang Đang hỏi chuyện: “Vì sao con vừa nhìn thấy chủ nhiệm là lập tức đi tìm vậy?”
“Chủ nhiệm là một người tốt.” Đang Đang nhỏ giọng nói thêm: “Chú ấy giống ba.”
Dương Tịnh vuốt ve đầu nhỏ của Đang Đang, mặc dù Đinh Đinh Đang Đang là long phượng thai nhưng tính cách hai đứa lại cách hẳn nhau. Đinh Đinh cởi mở dũng cảm thông minh, Đang Đang ngoan ngoãn nhát gan nhưng không kém phần tinh ranh. Có thể là do Đang Đang mang tính cách của một bé gái, khát khao được bảo vệ. Lần trước khi cô xảy ra xung đột với Tôn Đại Hồng, Đang Đang đã đi tìm Trần Chính đến giúp đỡ. Trần Chính không chỉ giúp đỡ mà còn trả lại công bằng cho Dương Tịnh, từ đó đã xay dựng được hình tượng ở trong lòng Đang Đang, cảm thấy Trần Chính chính là một bến đỗ an toàn.
Đây là sự nhạy cảm của đứa nhỏ không có cha.
“Chủ nhiệm không phải ba của con.” Dương Tịnh sửa lại.
“Vậy ba của con đâu?” Đang Đang ngây ngô hỏi.
Lúc này Đinh Đinh cũng quay đầu lại nhìn Dương Tịnh.
Dương Tịnh cảm thấy có một áp lực vô hình và cả sự chua xót. Tuy nhiên, từ trước đến này cô vẫn luôn cho rằng thành sự do người, vì thế mỉm cười nói: “Ba có việc gấp cần phải làm, chờ chúng ta kiếm được nhiều tiền, chắc cũng là lúc ba quay trở về.”
“Thật vậy sao?” Đang Đang chờ mong hỏi.
“Thật sự, cho nên hai đứa phải ngoan ngoãn.”
“Được ạ.” Đinh Đinh, Đang Đang cùng đồng thanh trả lời.
“Trước tiên chúng ta ăn cơm đã, sau khi ăn xong thì ngủ trưa một giấc rồi đi làm với mẹ, được không?” Mọi việc Dương Tịnh đều bàn bạc với Đinh Đinh, Đang Đang.
“Vâng ạ.” Đinh Đinh, Đang Đang đồng ý.
Mặc dù nghèo, mặc dù thiếu thốn vật chất, nhưng Dương Tịnh vẫn chú ý dinh dưỡng, hôm nay cô làm món khoai tây thái sợi, hâm nóng hai chiếc bánh và nấu hai bát súp trứng gà.
Đinh Đinh, Đang Đang ăn hết sạch, sau đó rất nghe lời mà đi ngủ trưa.
Dương Tịnh ngồi ở mép giường kiểm đếm lại toàn bộ gia sản. Mười cân bột mì mười quả trứng gà thì đã bắt đầu ăn rồi, trên tay cô lại chỉ còn mấy đồng, tiền lương thì phải đợi một tháng nữa mới phát, hai đứa nhỏ đều cần dinh dưỡng… Vậy phải làm sao bây giờ?
Dương Tịnh cực kỳ đau đầu, xuyên thì cũng xuyên rồi, vì sao ông trời không trang bị cho cô một không gian đầy đủ cho bọn nhỏ ăn uống chơi đùa, ít nhất như vậy Đinh Đinh, Đang Đang sẽ không bị đói.
Trong lúc cô còn đang sầu lo thì đã đến thời gian đi làm chiều, Dương Tịnh nhanh chóng đánh thức Đinh Đinh, Đang Đang, ba mẹ con vội vàng rửa mặt. Dương Tịnh lại cầm hai viên kẹo nhét vào túi của Đinh Đinh Đang Đang rồi dặn dò: Hai con xuống tầng trước đi, mẹ xuống ngay bây giờ, nhớ đi chậm thôi.”
“Vâng ạ.” Đinh Đinh chạy đến đầu cầu thang trước, bám vào tường chậm rãi đi, vừa đi vừa nói: “Em gái, em cũng đi chậm chút, để anh đến đỡ em.” Kết quả Đinh Đinh xoay đầu lại nhưng không thấy Đang Đang đâu.
Đinh Đinh chạy nhanh lên tầng, lại nhìn thấy Đang Đang chạy đến đối diện, đến gõ cửa một căn phòng: “Chủ nhiệm, chủ nhiệm.”
“Em gái.” Đinh Đinh tức giận nói: “Em lại không ngoan rồi, anh sẽ tức giận.”
Lúc này, Dương Tịnh cũng đi ra khỏi phòng, đang định đi lên dắt Đang Đang đi thì cửa phòng đối diện mở ra, Trần Chính từ bên trong đi ra ngoài.
“Chủ nhiệm.” Đang Đang ngọt ngào gọi.
– ——————–
Purple: Nhà mình sẽ chuyển hẳn sang WordPress, mình không đăng truyện lên Wattpad nữa. ( Nếu đăng thì chỉ là bản Edit thô chưa được Beta.)
Truyện mình đăng lên WordPress sẽ được Edit và Beta kĩ.
Mọi người qua wordpress ủng hộ mình nha