Ký Sự Cướp Nàng Dâu

Chương 53


Đọc truyện Ký Sự Cướp Nàng Dâu – Chương 53

Diệp tiểu gia cũng không rõ là nên vui mừng hay nên tức giận, vợ hắn cũng quá thành thật, cho dù không thích hắn, thì cũng đâu cần phải nói toạt ra như thế, hắn không rõ, so với việc nhận thức vợ hắn chậm hơn Hứa Minh Chương một chút, thì có thua ở chỗ nào đâu, tiểu bạch kiểm kia có gì tốt, biết mẫu thân hắn phóng hỏa hại người, còn có mặt mũi lấy khuê nữ người ta.

Nha đầu kia thật không biết ngốc hay là ngu xuẩn, nương nàng đã chết, còn tâm niệm nhớ nhung tiểu bạch kiểm, nếu như là hắn, trước tiên chọc tiểu tử kia một đao lũng lỗ rồi nói tiếp.

Mặc dù cảm thấy vợ hắn có chút không phân biệt được thị phi, nhưng nghe nàng muốn gả cho hắn, Diệp tiểu gia ta vẫn nhịn không được nhảy nhót, Tả Hoành nói câu kia quá đúng, làm chuyện gì cũng phải sư xuất hữu danh (có lí do chính đáng để xuất binh | có lí do để làm việc), hôm nay hắn không thể quản nàng, bởi vì nàng vẫn chưa phải là nàng dâu của hắn, đợi nàng thành nàng dâu của hắn, tiểu tử Hứa Minh Chương kia dám đến gần thử xem.

Nghĩ như vậy, Diệp Trì không chút do dự nói: “Lấy, sao lại không lấy, từ ngày đầu tiên, gia đã ngóng trông cưới nha đầu nàng về nhà rồi, nhưng nàng có thể đừng có đả kích ta như vậy nữa có được hay không, nàng nói một chút đi, rốt cuộc nàng ghét ta ở chỗ nào, sao lại kết luận nàng không thích ta, không chừng trong lòng nàng sớm thích ta rồi, nhưng bản thân nàng không biết đó thôi.”

Thấy nước trong khối băng trong tay tan ra chảy lên mặt Thời Tiêu, vội vàng dùng tay áo khác lau lau, Thời Tiêu đẩy ra hắn nói: “Quần áo tốt như thế, dính nước thật đáng tiếc.” Nói xong rút khăn ra lau nướctrên mặt rồi đưa cho hắn, để cho hắn lau tay.

Diệp tiểu gia thấy khăn kia có chút cũ, liền biết nhất định là vợ hắn ngày thường hay sử dụng, trong lòng vui vẻ, nhưng tiếc không nỡ lau tay, nói với nàng: “Nàng dâu, khăn này ta thấy đẹp, cho ta đi.” Nói xong không đợi Thời Tiêu đồng ý đã trực tiếp giật lấy.

Thời Tiêu nhịn không được có chút xấu hổ: “Này, Ai là nàng dâu của ngươi, nói bậy bạ gì đó?”

Diệp Trì cười hì hì một tiếng: “Nàng không biết đây thôi, trước kia gia đã muốn gọi nàng như vậy rồi, chỉ sợ nàng ghét bỏ thôi, hôm nay nàng đồng ý gả cho ta, lúc này gọi nàng dâu chẳng phải danh chính ngôn thuận rồi sao.”

Thời Tiêu chợt thấy Diệp Trì có một chỗ tốt, chính là bất luận trong lòng có bao nhiêu chuyện phiền lòng, chỉ cần ở cùng một chỗ với hắn, không đầy một lát là có thể vui vẻ lại rồi.


Nhưng hắn nói sao mà đơn giản thế, nàng có thể gả vào Định thân vương phủ ư, mặc dù hắn thoải mái đồng ý, nhưng trên còn có trưởng bối, hắn lại là con cháu tôn thất, thê tử của hắn chính là tiểu vương phi, phải ghi vào gia phả của hoàng tộc, không nói tới dòng dõi xuất thân của nàng, còn có trước khi xảy ra chuyện với Minh Chương. Quyên Tử nói với nàng, vì nàng, Minh Chương và Diệp Trì đều đến tai Hoàng Thượng rồi, người bên ngoài không biết nói về nàng như thế nào.

Nghĩ đến đây, không khỏi cảm cảm thấy mình suy nghĩ viển vông, cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: “Nếu như khó khăn, ngươi cứ làm như không nghe thấy những lời ta ta vừa nói.”

Diệp Trì nghe xong, lông mi cũng dựng lên: “Cái gì không có nghe thấy, cũng không phải lão già già bảy tám mươi tuổi, lỗ tai nghểnh ngãng, vừa nãy nghe rõ ràng mà, nàng đã nói rồi, không được phép đổi ý, vả lại, khó xử cái gì, nàng đã quên lời lúc trước gia đã nói với nàng rồi sao, chỉ cần nàng đồng ý gả, ngày mai gia liền có thể lập tức lấy nàng về nhà.”

Thời Tiêu thấy hắn nói có khí phách như thế, nhưng lại sợ ồn ào xảy ra chuyện, vội ngẩng đầu nói: “Ta đã đồng ý với huynh, tất nhiên chắc sẽ không đổi ý, chỉ cần huynh cũng đồng ý với ta là không được phép ầm ỹ với người trong nhà, nói chuyện đàng hoàng, nếu bọn họ không cho phép, cũng không cho nóng nảy, huynh cũng đừng nói cái gì ngày mai, liền ngày mai có thể cưới, ta cũng không thể gả, lập gia đình không phải trò đùa, cần phải tam môi lục chứng phụ mẫu chi ngôn mới ổn thỏa(1), về phần chuyện của ta huynh cũng không đừng nói dối, cứ nói thật thôi…”

(1) Tam môi lục chứng: việc hôn nhân ngày xưa, là do cha mẹ quyết định, còn phải có bà mối giới thiệu, biểu thị sự trịnh trọng. Tam môi cụ thể là chỉ, bà mối cam kết nhà trai, bà mối cam kết nhà gái, còn có một bà mối ở giữa bắt cầu cho hai bên. Lục chứng ý chỉ 6 lễ, lần lượt gồm Lễ Nạp Thái, Lễ Vấn Danh, Lễ Nạp Cát, Lễ Nạp Chưng(Nạp Lệ), Lễ Thỉnh Kỳ, Lễ Thân Nghinh.

1.- Lễ Nạp Thái: Theo tục lệ Trung Hoa thì sau khi nghị hôn rồi, nhà trai mang sang nhà gái một cặp “nhạn”. Sở dĩ đem chim nhạn là vì chim nhạn là loài chim rất chung tình, không sánh đôi hai lần. Tương truyền rằng loài chim nhạn rất thảo ăn, khi chúng nó gặp mồi thì kêu nhau ăn chung, vừa lúc đẻ trứng thì khi nở thế nào cũng có một con trống và con mái mà thôi. Khác với các loại chim khác, chim nhạn khi có một con chết thì một con còn lại cũng buồn rầu mà chết theo. Sau này, người Trung Hoa nào còn theo cổ lễ thì chỉ dùng ngỗng thay thế cho chim nhạn. (Loài ngỗng tuy ngông nghênh, nhưng rất chung tình).

2.- Lễ Vấn Danh: Là hỏi tên và họ của cô gái là gì, được bao nhiêu tuổi, đã có hứa hôn với ai chưa.

3.- Lễ Nạp Cát: Là sắm sửa lễ phẩm đem sang nhà gái cầu hôn. Tùy theo nhà giàu thì lễ quí, còn nghèo thì chút đỉnh gọi là.

4.- Lễ Nạp Chưng: hay là Lễ Nạp Tệ (“chưng” nghĩa là chứng, “Tệ” nghĩa là lụa) là lễ đem hàng lụa hay vật phẩm quí giá đến nhà gái làm tang chứng cho sự hứa hôn chắc chắn, rồi chỉ chờ ngày cưới dâu.


5.- Lễ Thỉnh Kỳ: Là Lễ xin định ngày giờ làm Lễ Cưới, nhưng ngày giờ cũng do bên trai định, rồi hỏi lại ý kiến bên gái mà thôi, song thế nào nhà gái cũng tùy ý bên trai.

6.- Lễ Thân Nghinh: Là đã được nhà gái ưng thuận, ngày giờ đã định của bên trai. Bên trai đem lễ vật sang làm lễ rước dâu về.

Nàng nói từng cái từng cái một, Diệp Trì cũng đáp ứng từng cái từng cái, trả lời vô cùng nhiệt tình, nếu cha hắn nhìn thấy chắc sẽ tức giận đến bất tỉnh nhân sự, thì ra với nàng dâu thì thân thiết như thế, vô pháp vô thiên, cả ngày như con ngựa chứng đá giò láy với ông, thế mà rơi vào tay nàng dâu liền biến thành con lừa, nhưng con trai ông lại chính là như vậy, chưa cưới vợ đã ném cha mẹ ra sau đầu, đợi cưới về rồi càng khỏi phải nói ra, nếu thật sự tức giận, đời này chỉ có thể tức chết.

Vì thế, sau này Định Thân Vương cũng nhìn thấy, không nghĩ thoáng cũng không được, khi còn bé cũng không quản được, lớn hơn thì càng đừng hy vọng, đây là nói sau chứ giờ không đề cập tới.

Lời Thời Tiêu nói, Diệp Trì đều đồng ý hết, không chỉ đồng ý, còn ghi tạc ở trong lòng, lúc trước hắn nói ngày mai liền lấy nàng là hoàn toàn không có khả năng, Diệp Trì hắn cưới vợ, sao có thể ỉu xìu bèo bọt như thế, phải chuẩn bị đàng hoàng tử tế, để người trong kinh thành đều biết, bối tử(2) hắn muốn nàng dâu, càng không thể ủy khuất.

(2) Bối tử là dạng số nhiều của Bối lặc,vốn được dùng để chỉ các vị bối lặc nói chung hoặc những quý tộc bẩm sinh (quý tộc dòng dõi nhà bối lặc) nhưng kể từ năm 1636 cả Bối lặc và Bối tử đều được dùng để chỉ hai cấp độ tước hiệu khác nhau. Bốn tước vị kể trên chỉ được ban cho “tông thất”; hai tước vị đặc biệt “thế tử” và “trưởng tử” đến đời Càn long bị bãi bỏ; người thừa kế được phong tương ứng bối lặc và bối tử. Một Hoàng tử khi đến tuổi trưởng thành sẽ căn cứ theo thứ tự, địa vị của người mẹ, tài năng, công trạng, sự yêu quý của nhà vua mà sẽ sơ phong (phong tước lần đầu) một trong 4 tước kể trên. Thông thường, các Hoàng tử chỉ được ban lần đầu là bối lặc, bối tử sau đó có thành tích mới được phong vương. Việc một Hoàng tử được phong vương ngay lần phong đầu thường là con lớn hoặc do Hoàng hậu, Quý phi sinh ra; một số trường hợp là do Hoàng đế đặc biệt yêu mến như Vinh thuần thân vương Vĩnh Kỳ.

Nghĩ đến đây, trong lòng càng thêm hưng phấn, suy nghĩ Cẩm Thành tầm nhìn xa, biện pháp tốt, chuyện này giao cho hắn nhất định có thể xử lý hoàn hảo, trọng yếu nhất còn phải nhanh, câu nói kia Tả Hoành nói thật có lý mà, đêm dài lắm mộng, sớm lấy về nhà mới an tâm được, lại nói gần đây mới phát hiện, tiểu tử Tả Hoành này thật thông minh.

Tả Hoành nhịn không được hắt hơi một cái, vuốt vuốt cái mũi, giơ lên cây chổi đang dựng trước mặt lên, lau mồ hôi nói: ” Không biết ai đang nhắc tới gia?”

Quyên Tử đang từ trong hầm rượu đi ra, nghe thấy câu này của hắn, tức giận: “Ai nhắc tới ngươi, không chừng là gây thù kết oán nên bị người ta mắng.” Nói xong nhìn hắn từ trên xuống dưới nói: “Không phải ngươi là quan ở trong nha môn sao, quan gì mà rãnh rỗi dữ vậy, cả ngày không có việc gì làm hay sao mà cứ mò tới đây hoài vậy.”


Tả Hoành nghe xong, cũng không biết nên khóc hay nên cười, không ngờ mình giúp đỡ nàng làm việc còn bị ghét bỏ như thế, Tả đại thiếu hắn ấy à, bình thường cũng là chủ nhân quần áo đến tay cơm đến há miệng, ở nhà cũng tựa như tổ tông, ngược ở chỗ này của nàng làm việc lặt vặt như cu li lại không được lợi lộc gì, nhưng không hiểu sao, hễ rảnh rỗi là lại muốn đến tìm nàng.

Tả Hoành suy nghĩ hắn không phải thích bị ngược đó chứ, Nghĩ đến đây, chợt có chút bực bội, mặt liền biến sắc nói: “Gia không rảnh rỗi, gia có rất nhiều chuyện để làm, nàng đã ghét bỏ thì gia đi đây. Nói xong vứt cây chổi trong tay xuống rời đi.

Quyên Tử tức giận suýt nữa đã ném bình rượu trong tay ra ngoài, dậm chân nói: “cái gì thế này, cẩu kiểm, nói trở mặt liền trở mặt, ai bảo hắn đến đây.” Quay đầu nói với mấy tên tiểu tử: “Ngày mai hắn mà đến đánh đuổi ra cho ta, dáng vẻ hắn làm việc không thông thạo chuyên nghiệp như thế, cô nương sử dụng không vừa ý gì hết.”

Phía dưới mấy tên tiểu tử mặc dù đáp lời, nhưng trong lòng thì nghĩ, Quyên Tử tỷ tỷ lần nào cũng nói như vậy, tên đó có tới thì không cho đi vào.

Quyên Tử tất nhiên không biết trong đầu mấy tiểu tử này nghĩ cái gì, ngược lại nghĩ đến Thời Tiêu, vừa nãy hỏi Tả Hoành mới biết được, thật không phải chuyện nhỏ, trách không được cha con Thời Tiêu chuyển trở về, năm ấy nếu không có trận hoả hoạn kia, Tiêu Tiêu vẫn được nuôi dưỡng như thiên kim ở khuê phòng, cũng bởi vì người mẹ bất chấp đạo đức của Hứa Minh Chương, mới bị bao nhiêu đau khổ như thế, nhà cửa bị đốt hết, còn hại nương của tiêu nha đầu mất mạng.

Tuy nói không phải mất do ngọn lửa kia, nhưng rốt cuộc cũng không thoát khỏi liên quan, kẻ thù như vậy làm sao có thể buông được, cũng không biết Tiêu Tiêu nghĩ thế nào, sau này dự định thế nào.

Quyên Tử nghĩ như vậy, Diệp Trì cũng đã hỏi, trong tay hắn bắt Chu Khang, dựa theo ý tứ của Diệp Trì, bắt tên khốn kia đánh cũng không quá đáng, nhưng liên quan đến vợ hắn, vợ hắn là một cái hồ lô cưa miệng, chuyện buồn bực cũng giấu ở trong lòng, buồn bực sinh bệnh, hắn không muốn đau lòng, vì vậy vẫn phải hỏi rõ ràng, lại nói chuyện này cũng không thể tha được.

Diệp Trì vừa hỏi, Thời Tiêu liền nhớ tới trận hỏa hoạn này, nếu không phải may mắn, sợ rằng một nhà ba người nhà nàng cũng đã bỏ mạng trong đám cháy, huống hồ, còn có nương nàng nữa, nhưng việc này rốt cuộc sẽ dính líu đến Minh Chương.

Minh Chương mười năm gian khổ học tập, khó khăn lắm mới đề tên bảng vàng, tiền đồ như gấm, nếu như đưa Chu Khang đến nha môn khai ra nương Minh Chương, công danh tiền đồ của Minh Chương… Đến cùng có chút không đành lòng, huống hồ còn có Hứa thúc thúc, nhưng lại không thể có lỗi với nương nàng, nhất thời lâm vào tình thế khó xử, không biết như thế nào cho phải.

Diệp Trì thấy nàng cả buổi không trả lời, nhìn dáng vẻ nàng cắn môi, biết nàng còn bận tâm Hứa Minh Chương, trong lòng không khỏi chua lè, trong lòng nói phải chặt đứt hoàn toàn suy nghĩ trong đầu vợ hắn mới được, vợ hắn mềm lòng, tiểu bạch kiểm Hứa Minh Chương kia lỡ quay lại nói gì đó, cho dù vợ hắn đáp ứng hắn rồi, nhưng vạn nhất không giữ lời hứa, hắn không phải đã phí bao nhiêu công sức sao.


Nghĩ đến đây mắt đảo lòng vòng, rót nảy ra một chủ ý, nói với Thời Tiêu: “Ta nghe cha ta nói, chúng ta và Hứa gia có quan hệ họ hàng, thân thích này là như thế nào thế?”

Đắc Lộc ở cách đó không xa nghe thấy, nửa bên mặt đều giựt giựt, trong lòng nói, da mặt tiểu gia dày nhà bọn họ có thể làm giấy nháp rồi, nàng dâu còn chưa có lấy về nhà, liền cha ta cha ta rồi.

Diệp tiểu gia cũng mặc kệ nhiều như vậy, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào vợ hắn, Thời Tiêu sắc mặt tối sầm, sau nửa ngày mà mới nói: “Nương ta và Hứa thúc thúc là quan hệ bà con bạn dì, vốn ta nên gọi là cữu cữu, sau lại đính hôn, liền sửa lại xưng hô, nương ta lúc sắp chết, nói với ta, lúc trước sở dĩ đáp ứng cửa hôn sự này là có nguyên do, nương khi còn bé ham chơi, cùng hai cữu cữu hai biểu cữu của ta lén đi ra bờ hồ hái sen, vô ý rơi xuống nước, hai cữu cữu vừa thấy sợ hãi chạy về nhà, hai biểu cữu nhảy xuống cứu nương ta, sau khi được người ta phát hiện cứu lên đưa về nhà, không bao lâu, đại biểu cữu bệnh chết, nhị biểu cữu chính là Hứa thúc thúc, nương nói bà nợ Hứa gia một mạng, cho nên Hứa thúc thúc năm ấy vừa nói đính hôn, nương liền đồng ý.”

Diệp Trì ngược lại không ngờ bên trong còn có duyên cớ này, nhớ tới cái gì, lại hỏi: “Nếu như thế, năm ấy nhà chúng ta cháy, các thân thích chẳng lẽ không giúp đỡ chút nào à, không phải còn có hai cữu cữu sao.”

Thời Tiêu lắc đầu: ” Sau khi bà ngoại mất, hai cữu cữu ầm ĩ phân nhà, lại không biết sống cho tốt, cho nên ngày càng khó khăn, về sau, ngược lại dựa vào nương ta và Hứa thúc thúc tiếp tế mới sống qua ngày, nhà của ta bị cháy, hai cữu cữu ngược lại có thể dung nạp chúng ta, nhưng mợ khó khăn, nương ta lại có cốt khí, liền chuyển đi, dặn ta cho dù có ngàn vạn khó khăn cũng không cho đến nhà, nhưng về sau nương ta bị bệnh, ta vẫn đến đó, hai cữu cữu nói không ở nhà, mợ nói gia đạo khó khăn, cơm cũng khống có ăn, cho ta mấy lượng bạc, rồi đuổi ra ngoài.”

Nói xong dừng lại một chút rồi nhẹ nhàng nói tiếp, nhưng làm Diệp Trì đau lòng muốn chết, trong lòng nói người gì mà kì vậy, cháu gái ruột thịt, muội tử ruột thịt, cũng không quan tâm, lúc bây giờ cho bọn họ sống tốt thêm hai ngày nữa đi, trở về lần lượt chỉnh đốn, cho vợ hắn hả giận.

Nhưng thân thích giống như như vậy, hắn muốn làm chuyện xấu cũng phải kiềm chế chút ít, cũng trách không được vợ hắn khó xử, ai ngờ bên trong còn có sự việc như vậy, con mắt đảo lòng vòng, ngược lại nghĩ ra một chủ ý, rút tranh thủ phân phó vài câu với Đắc Lộc.

Trong lòng Đắc Lộc nói, chiêu này của tiểu gia nhà bọn họ thật chế mỉa mai, nhưng Trạng Nguyên Lang cũng xứng đáng, ai bảo hắn ai cũng không chọc, lại chọc phải tiểu gia nhà bọn họ, nhìn đi, xui xẻo còn ở phía sau.

Minh Chương vừa vào phủ, quản gia liền vội vàng ra đón, đưa qua một phong thơ nói là Định thân vương phủ đưa tới, Minh Chương lúc đầu còn tưởng là Vương Gia, mở ra nhìn một lần, sắc mặt liền thay đổi, hỏi quản gia: “Người đâu?”

Quản gia nói: “Trói Trong phòng rồi, tiểu vương gia người dặn dò, không cho mở trói, nói là kẻ xấu phóng hỏa, phải đợi đại nhân trở về quyết định việc xử án…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.