Ký Sự Của Bồ Câu Tinh

Chương 41: Gù


Bạn đang đọc Ký Sự Của Bồ Câu Tinh FULL – Chương 41: Gù


Trans: Toffee
“Đạo tu vì xếp nội ứng trộm Ma kiếm, không tiếc mệnh đệ tử mình tự hủy tu vi, quỷ kế gian tà như vậy càng khiến tâm địa hiểm ác của đám đạo tu kia lộ rõ.” Thương Thương đứng trước mặt Tinh Biến nói, “Lúc trước đạo tu cũng nhiều lần tới vực Vô tận của ta khiêu khích, thật sự khinh người quá đáng!”
Tinh Biến nhướng mày, vẫn không nói chuyện.
Rõ ràng là tự đưa ra ngoài…!Mấy năm nay, bản lĩnh lật ngược phải trái của nàng khá là tiến bộ.
“Rất nhiều ma tu trong lòng oán hận chất chứa, chỉ chờ bùng nổ.” Thương Thương nghiêm mặt nói, “Thỉnh tôn thượng ra mặt chủ trì đại cục, cho đám đạo tu kia biết phải trái!”
“Tên tuổi cung chủ Cực Lạc Cung còn chưa đủ vang dội sao? Tự ngươi ra mặt cũng không phải không được.” Tinh Biến lười biếng nói, “Tội gì một hai phải theo ta quản thúc.”
“Tôn thượng rõ ràng biết…!Ta không có khả năng phục chúng.” Thương Thương nói, “Ta một thân nữ nhi, nếu muốn đứng vị trí này, chắc chắn bị ma tu thiên hạ nhạo báng không biết tự lượng sức mình.”
Cho dù tu vi nàng đã coi như ít có địch thủ, trong mắt thế nhân, nàng cũng chỉ là một con rối bị Ma Tôn sai sử mà thôi.

Đã xinh đẹp, lại còn là nữ tử, liền tất nhiên là đoá hoa yêu kiều yếu ớt leo lên người khác, dỗ người vui vẻ, được ân sủng lên đến tận địa vị “cung chủ”, như tự cho rằng mình tài giỏi lắm, nếu khiến người không vui, sẽ bị tùy ý chà đạp xé nát.
Thứ gọi là thành kiến chỉ là như thế, ăn sâu bén rễ, khó có thể nhổ.
“Muốn biến ta thành rối gỗ giật dây?”
“Tôn thượng, hà tất phải bẻ cong ý ta.” Thương Thương thở dài, “Ngài không có một tia cảm tình nào với Cốc Tắc Minh sao? Hắn bị đạo tu hãm hại đến chết, ngài nhẫn được cơn giận này?”

“Không phải hắn tự sát sao? Ta tìm ai báo thù?” Tinh Biến hờ hững.
“…” Thương Thương cười khẽ lắc đầu, thở dài, “Sao ngài có thể có cảm tình với ai chứ…!là ta nhiều lời, cáo từ.”
Nàng cung kính khom người, tha thướt rời đi.
Tinh Biến không nhìn Thương Thương.
Y cúi đầu cười khổ.
Không cần tìm người.

Báo thù…!không phải chỉ có thể tìm bản thân sao?
Con bồ câu kia vốn bị cắt một cái cũng có thể đau phát ngất, lấy đâu ra dũng khí dùng kiếm nhắm chính mình, nguyên nhân không phải là do bị y khi dễ thành quen sao?
“Không ngờ, Ma Tôn lại yếu đuối vô năng như thế.” Ngoài cửa đi vào một người.
Nơi này là chỗ sâu nhất Cực Lạc Cung, ngay cả thị nữ cũng bị cấm vào.

Huống chi Ma Tôn luôn không thích bị quấy rầy, cũng không ai dám mạo hiểm cả sinh mệnh tự tiện xông vào.
…!Mới vừa đi một tên lại tới một tên, thật phiền.
(Bản chuyển ngữ chỉ được đăng trên wattpad Toffeeincoffee và trang hesmyjade.wordpress.com.

Vui lòng truy cập trang chính chủ để xem truyện)
Tinh Biến thu liễm biểu cảm trên mặt, bình tĩnh nói: “Ngươi quả nhiên không chết.”
Biệt Phong nói: “Ngươi quả nhiên phát hiện.”
Tinh Biến mặt vô biểu tình: “Đạo ma không thể tránh một trận chiến, mục đích của ngươi đã đạt.”
“Ma Tôn không tham chiến, vẫn thấy thiếu một chút ý nghĩa.” Biệt Phong trả lời.
Tinh Biến trầm mặc một lát: “Không ngừng kích thích mâu thuẫn giữa đạo ma trở nên gay gắt, khiến cho thiên hạ đại loạn…!Ngươi đang mưu đồ gì?”
Biệt Phong cúi đầu nhìn: “Ngươi biết ca ta Biệt Thiên vì sao phản bội Bách Thảo Cốc không?”
Tinh Biến ngay cả ánh mắt cũng lười cho Biệt Phong.

“Sư bá hắn—— cũng chính là sư phụ ta —— vì gần tới đại nạn, liền ham muốn quả nhân sâm ngàn năm của sư đệ mình, ám toán sư đệ, lại vu oan ca ta.

Đáng thương ca ta trước nay cẩn trọng cứu người, lại bị vu hãm là ma tu, vạn người phỉ nhổ.” Biệt Phong lẩm bẩm, cười một cái ngắn ngủi, “Một y giả chưa từng tổn thương ai lại đeo trên lưng ô danh Bách vị độc không cách nào tẩy sạch, mà ác nhân táng tận thiên lương lại an ổn ngồi trên vị trí trưởng lão, được người người kính ngưỡng.

Thật đủ hài hước.”
“Oan có đầu nợ có chủ, ngươi nếu vì ca ngươi, giết luôn tên kia không phải bớt việc bao nhiêu.” Tinh Biến ngáp một cái, “Huống hồ, Diệu Cơ Tử được công nhận không gì không biết, muốn tẩy thoát ô danh, tiêu tiền đi hỏi không phải là xong.

Biệt Thiên vốn không muốn liên lụy ngươi mới đoạn tuyệt quan hệ với ngươi, ngươi làm như vậy, hắn càng không thể gặp ngươi.”
“Ai sẽ quan tâm chân tướng của một kẻ vô danh?” Biệt Phong trong mắt là hờ hững, “Ta cũng không phải vì hắn, càng không phải vì gặp hắn.

Chẳng qua muốn nhờ chuyện này, ta xác định…!Cái thế đạo sài lang lộng quyền này, nếu không loạn, rồi sẽ toàn là những kẻ ghê tởm như vậy.”
Tinh Biến “Ồ” một tiếng: “Rất có lý.”
“Tên đã lên dây, không thể không phát.” Biệt Phong nói, “Ngươi là Ma Tôn, không có khả năng đặt mình vào…”
“Thì ra là thế.” Tinh Biến ngắt lời Biệt Phong, tùy ý nói, “Ta tuyên bố thoái vị nhượng hiền, hiện tại ngươi là Ma Tôn.”
“…!chuyện…” Biệt Phong không kịp phản ứng lời Tinh Biến, dừng một chút, mới giật mình kinh ngạc nhìn về phía y.
Trên mặt hắn ta rõ rành rành là: Còn có thể làm vậy à?
Cuối cùng hắn ta nói: “Ngươi nói vậy, cũng không ai tin…”

“Diệu Cơ Tử không gì không biết.

Ma Tôn cũng không tính là người vô danh chứ?” Tinh Biến không kiên nhẫn nói.
Biệt Phong: “…”
“Ngươi có thể cút.” Tinh Biến giơ tay.
Kiếm quang chợt lóe, thân ảnh Biệt Phong tức khắc tản mạn, hóa thành một cây cỏ khô, bị chặt ngang thân.
Tinh Biến “chậc” một tiếng, nhìn phòng trống, nói: “Xem diễn đủ chưa?”
Một thân hình nữ tử xuất hiện.
Dáng người nàng đoan trang, sắc mặt bình thản, không chút hoang mang vái chào Tinh Biến: “Nghe danh đã lâu.”
“Hiện tại ta nhìn đạo tu không thuận mắt lắm.” Tinh Biến sờ chuôi kiếm, “Nể mặt hắn, ta cho phép ngươi nói một lời.”
Sư tỷ Cốc Tắc Minh gật đầu, nói: “Ngươi đồng ý gia nhập Thần Toán Các không?”
Hết chương 41.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.