Bạn đang đọc Ký Sự Của Bồ Câu Tinh FULL – Chương 16: Gù Gù Gù Gù Gù Gù Gù Gù Gù
Trans: Toffee
Cốc Tắc Minh lại bị mổ tỉnh.
Hắn mở mắt ra, cảm giác cả người đau nhức.
Cốc Tắc Minh dùng ánh mắt nói với Linh Cáp mở ra thư ra cho hắn xem.
Linh cáp không hiểu ánh mắt, vẫn mổ.
Cốc Tắc Minh: “…!Tự mở thư ra đi.”
Linh cáp không hiểu tiếng người, vẫn tiếp tục mổ.
Cốc Tắc Minh: “…”
Thôi, lần thứ một ngàn lẻ ba hy vọng Linh cáp có thần trí lại thất bại.
Hắn gian nan ngồi dậy.
Sư tỷ vẫn ngắn gọn như cũ: “Ma Tôn thích chè hạt sen không thích canh táo…!là những cái quái gì? Đệ hỏi ai mấy cái tin tức nhàm chán thế này?”
Cốc Tắc Minh ngẩn người.
Không phải sư tỷ bảo hắn hỏi thăm tin tức của Ma Tôn à?
Vì thế hắn trả lời: “Ma Tôn mà.
Sao vậy?”
Linh cáp từ cửa sổ lật phật bay ra ngoài, đi về phía ánh sao lấp lánh.
…!Ánh sao? Vực Vô tận có thể thấy được sao à?
Cốc Tắc Minh đang mê mang, một thanh kiếm vụt vào từ cửa sổ, rên rỉ vô cùng đáng thương.
“Thiên Kiếp?” Cốc Tắc Minh lên tiếng, Ma Kiếm vui vẻ đáp lại.
Có người đẩy cửa đi vào: “Tỉnh?”
Cốc Tắc Minh quay qua, là đạo tu lần trước giúp Ma Tôn thử độc.
“Ừm” Cốc Tắc Minh không biết phải nói gì.
“Ngươi mất quá nhiều máu, dẫn ra bản tính thị huyết của Ma kiếm, thiếu chút nữa đã bị phản phệ.” Đạo tu ngồi xuống ghế cạnh mép giường, “Ta phạt nó đi giúp ta xắt thảo dược.”
Cốc Tắc Minh: “…!Vì sao nó thương tổn ta, phạt nó lại là ngươi?”
“Tiểu vô tâm, ta tận tâm tận lực giúp ngươi chữa thương đấy,” đạo tu trợn trắng mắt, “Tự thưởng một chút không được à?”
Cốc Tắc Minh: “…!À, cảm ơn.”
“Ngươi bị thương rất nặng, cần một nơi linh khí sung túc tu dưỡng, tôn thượng mang ngươi đến chỗ này của ta.” Đạo tu nghịch ngợm cây thảo dược trong tay, “Y đi xử lý chuyện Kính Hoa Thuỷ Nguyệt.”
Cốc Tắc Minh: “À.”
“Ngươi không có gì muốn hỏi?” Đạo tu nói.
“Hỏi cái gì?”
Đạo tu: “…”
“Thôi,” hắn ta lơ đãng hỏi lại, “Đúng rồi, nghe nói đệ đệ ta gặp ngươi?”
“Ai?”
“Biệt Phong.”
“Biệt Phong? À!” Cốc Tắc Minh kinh ngạc, “Hắn là đệ đệ ngươi? Ngươi là Bách Vị Độc Biệt Thiên?”
Nghe nói Biệt Thiên từng là đạo tu trong Bách Thảo Cốc.
Sư phụ hắn ta cơ duyên xảo hợp có được một thứ gì đó rất trân quý, nhưng cũng bị trọng thương, hắn ta trong lúc chiếu cố sư phụ vì tham lam mà nhập ma, hạ độc giết sư phụ, đoạt bảo vật, nghênh ngang rời đi.
Nhưng mà tình huống cụ thể ra sao, Cốc Tắc Minh cũng không rõ.
Không ai mua tin tức này cả, Diệu Cơ Tử bọn họ đương nhiên cũng lười đi tra rõ.
“Bách Vị Độc,” Biệt Thiên cười cười, “Không ngờ ta còn rất nổi danh?”
Cốc Tắc Minh: “Ừm…”
(Bản chuyển ngữ chỉ đăng trên wattpad Toffeeincoffee và trang hesmyjade.wordpress.com.
Vui lòng truy cập trang chính chủ để xem truyện)
Thực ra là bởi vì từng có người mang số tiền lớn tới Diệu Cơ Tử mua tin tức Biệt Thiên ở đâu, nhưng Biệt Thiên hành tung bất định, lúc ấy khiến cho một đám sư huynh đệ gấp gáp sứt đầu mẻ trán.
Cuối cùng bọn họ giả bộ thân mang thương tích, nơi nơi hỏi thăm, may mắn đúng lúc gặp được Biệt Thiên đang ở một thôn nhỏ giúp các thôn dân chữa trị bệnh dịch hạch.
Tuy rằng Biệt Thiên dịch dung đổi tên, nhưng sư huynh vẫn hỏi đông hỏi tây xác nhận được thân phận Biệt Thiên.
Cùng ngày hắn ta rời thôn, sư huynh gửi đi địa chỉ thôn đó, tiện tay còn giúp Biệt Thiên loại bỏ mọi thứ khiến người ta có thể lần theo tung tích hắn.
Dù sao, Diệu Cơ Tử chỉ nói quá khứ, không tính tương lai.
Người đi tìm động tác quá chậm, bỏ lỡ, cũng bình thường mà.
“Vậy, đệ đệ ta nhìn qua thế nào?” Biệt Thiên nhìn ngắm cây thuốc trong tay.
“…!Vẫn tốt?” Cốc Tắc Minh nói, “Người xung quanh hắn ta hình như đều rất nghe lời.”
“Vậy là tốt rồi…” Biệt Thiên đường hoàng nói, “Tóm lại, dù là vì nguyên nhân gì mà ngươi không giết nó, ta đều cảm tạ ngươi.”
“À” Cốc Tắc Minh nhìn Biệt Thiên.
“Sao lại nhìn ta chăm chú như vậy?” Biệt Thiên nở một nụ cười, “Coi trọng ta rồi?”
“…!Ngươi cảm tạ mà chỉ nói miệng à” Cốc Tắc Minh thất vọng, “Một chút hành động thực tế cũng không có.”
Biệt Thiên: “…không phải ta đã trị thương cho ngươi à?”
“Vậy ngươi còn muốn bảo Ma kiếm nhà ta xắt rau cho ngươi làm thù lao à” Cốc Tắc Minh suy nghĩ thông suốt, tính sổ rạch ròi rõ ràng.
Biệt Thiên: “…”
Hết chương 16.