Bạn đang đọc Ký Sự Của Bồ Câu Tinh FULL – Chương 1: Gù
Trans: Toffee
Nguyên gốc là Cô 咕, tiếng chim kêu.
Thế giới rộng lớn, môn phái vô số kể.
Có Vạn Kiếm Tông theo danh Kiếm tiên mà nổi tiếng gần xa, có Thần Cơ Môn tinh thông luyện khí, lại có Bách Thảo Cốc danh y tụ tập.
Tất cả các môn phái, tên gọi đều khí vũ hiên ngang, không thì lúc xưng danh khó nghe, mất mặt, ai còn muốn tới.
Mà Thần Toán Các, chính là một môn phái bình thường, nho nhỏ ít người biết trong số đó.
Tuy rằng cùng có một chữ “Thần” với Thần Cơ Môn nhưng giữa hai bên không có liên quan gì.
Ít ra các đệ tử của Thần Cơ Môn ra cửa phàm nhân cũng biết mà né tránh, mà danh hiệu của Thần Toán Các lại hiếm người từng nghe.
Mặc dù không hiện thanh danh với phàm nhân, nhưng chưởng môn và quản sự các đại môn phái lại cực kỳ quen thuộc với Thần Toán Các.
Dù sao, môn phái đặc thù của Thần Toán Các – cái mà theo lời giải thích của bọn họ chính là “sở trường nghiệp vụ” – là định chế phương châm quản lý cho các môn phái.
Tuy rằng tu sĩ tu luyện là chuyện cá nhân, nhưng việc quản lý môn phái phức tạp hơn nhiều.
Nhất là môn phái lớn, người nhiều vô kể, đếm sơ cũng phải hơn ngàn hơn vạn người.
Muốn sắp xếp tốt một đại gia tử như vậy, cũng không phải chuyện chưởng môn lắc cái đầu là có thể giải quyết được.
Có cầu ắt có cung.
Lớn từ bố trí nhân sự toàn bộ môn phái, phân chia chức trách, phân phát tiền lương, nhỏ tới lập kế hoạch chức nghiệp của một người, không chỗ nào Thần Toán Các không có mặt.
Môn phái bọn họ xuất bản Thần Toán Bộ, nhận thêm rất nhiều khen ngợi.
“Không tính trời, không tính đất, tính chúng sinh.” Ý nghĩa thực sự của khẩu hiệu môn phái, chính là ở đây.
Tiếng gió về Thần Toán Các cũng rất tốt.
Đám đệ tử đi nhận việc đều che mặt, không rõ dáng vẻ, thanh sắc bất động, cũng không tiết lộ tư liệu khách hàng.
Người Thần Toán Các chưa bao giờ gây chuyện thị phi, luôn chuyên tâm làm việc, việc nào ra việc đó, một thân đồng phục áo bào trắng, cứ như đằng trước viết hai chữ “vô tội”, đằng sau thì là “đáng tin cậy”.
Nhưng thế nhân không biết, Thần Toán Các này cũng chỉ là ngụy trang, sản nghiệp kinh doanh chủ yếu của nhóm đệ tử của nó, là bảng hiệu “Diệu Cơ Tử”.
Thế nhân nói, Diệu Cơ Tử là một trong những tu sĩ thần bí nhất thế gian này.
Hắn (Nàng?) không gì không biết, chỉ cần dùng linh cáp* làm thư, chỉ cần có đủ linh thạch là có thể có được tin tức chi tiết của bất cứ người nào, bất cứ chuyện gì.
(*) cáp: bồ câu
Nhưng thế nhân không biết, đứng sau Diệu Cơ Tử là một nhóm bồ câu tinh, mà những con bồ câu tinh này để tiện làm việc, liền sáng lập Thần Cơ Các.
“Gù –” một con bồ câu bay vào cửa sổ, mổ mổ người trong chăn.
“Đừng ồn.” Từ trong chăn thò ra một cái tay, vo bồ câu thành viên tròn, vò vò ném xuống đất.
“Biết ngay đệ sẽ không để ý Linh Cáp.” Đại sư tỷ đẩy cửa phòng ra, nói.
“…!Hả?” Cốc Tắc Minh hai mắt nhập nhèm buồn ngủ ngồi dậy, nhìn thấy Đại sư tỷ hai mắt long lanh nhìn hắn.
“Còn nhớ chuyện sư phụ muốn đệ xuống núi rèn luyện không?” Đại sư tỷ hỏi.
“À…” Cốc Tắc Minh miễn cưỡng nhớ lại một chút, “Sao vậy?”
“Cho đệ một nhiệm vụ đơn giản thử luyện tay, ” Đại sư tỷ nói, “Dạo này ma tu hung hăng ngang ngược, các môn phái chính đạo tính liên hợp tiêu diệt thế lực Ma tôn, đến hỏi tình báo chỗ chúng ta.
Đệ nghĩ biện pháp thăm dò xem.”
“Hả?” Cốc Tắc Minh dụi mắt, “Tại sao lại là nhiệm vụ đàng hoàng thế? Không phải trước đây cứ lần đầu xuống núi toàn là mua thức ăn hay gì đó sao…”
“Thời kì đặc biệt, ” Đại sư tỷ Anh Nhiên nói, “Trong nhà sắp không có gì ăn rồi.”
“Được rồi…” Cốc Tắc Minh đáp ứng, lại nằm phịch trên giường.
“Bao giờ đệ xuất phát?”
“Để ngày mai đi.” Cốc Tắc Minh nói.
Ngày thứ hai.
Hoàng hôn buông xuống.
Đại sư tỷ lại đẩy cửa phòng ra: “Biết ngay đệ còn ở đây…!Rốt cuộc đệ đến khi nào mới đi?”
“Ngày mai, ” Cốc Tắc Minh lấy chăn che đầu trốn tránh, “Nhất định ngày mai sẽ đi.”
Hết chương 1.