Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 15: BBQ thời Trung cổ


Đọc truyện Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ – Chương 15: BBQ thời Trung cổ

Bầu trời tháng chín trong xanh, trên trời lơ lửng vài đám mây từng mảng mờ mịt liên tục đổi hình. Dưới bầu trời lá rụng bay múa, dòng nước lạnh nhạt trang điểm từng góc mà nó trôi qua.

“Bắn cung quan trọng là nhẹ nhàng, tinh chuẩn, hung ác. Không có hùng hồn khí thế, nhưng lại vô tung vô ảnh. Không mang theo máu tanh sát khí, nhưng lại phong hầu chí mạng……” Âm thanh trong trẻo của Arthur vang vọng trong sơn cốc.

Lâm Linh cẩn thận nghe, dựa vào chỉ dẫn của hắn kéo dây cung.

“Tư thế không đúng, đồ ngốc!” Arthur tức giận vỗ vỗ cây cung của nàng, từ lần Mặc Lâm nói cho hắn biết lần đó hắn bị nàng đùa giỡn nên giờ càng xem nàng không để vào mắt.

Được rồi, còn có… hai cái que chết tiệt kia nữa, hắn vừa nghĩ tới là lại muốn bùng nổ.

“Như vậy đúng không?” Lâm Linh thấy tâm trạng hắn không tốt, hôm nay địa điểm luyện tập lại chuyển đến sâu trong rừng, Khải cũng không ở chỗ này, nếu chọc giận người kia thì người thiệt hại nhất chính là mình.

“Tay thả lòng ra một chút, như vậy……” Hắn đi một lèo ra sau lưng nàng, vươn tay nắm tay nàng chỉ, sửa đúng tư thế của nàng.

Lâm Linh cảm thấy một trận cỏ xanh tươi mát mơ hồ quen thuộc kéo tới, thân nhiệt của hắn từ từ truyền vào phía sau thân thể của mình, tiếp xúc gần gũi như vậy không khỏi làm cho nàng cảm thấy có chút đầu váng mắt hoa. Vừa định cựa quậy thân thể thì truyền đến một tiếng mắng,“Đừng lộn xộn, nhắm vào chính giữa hồng tâm, đừng nghĩ gì hết cả, bắn ra!”

Kỳ quái, mặc dù bình thường Arthur có chút lạnh lùng cao ngạo, nhưng đối xử với mỗi người ở đây đều rất nho nhã lễ độ, sao lại hết lần này tới lần khác đều trưng một bộ dáng hung ác trước mặt nàng.


Cuối cùng, trứng gà chính là đại boss đi……

“Bắn a, sao lại ngập ngừng!” Tiếng thúc giục của hắn làm nàng vội vàng bắn mũi tên, chỉ nghe vù một tiếng, mũi tên cư nhiên cắm vào chỗ gần sát với hồng tâm.

“A, Arthur, ngươi xem, ta bắn trúng!” Nàng hưng phấn kêu lên.

Hắn lẳng lặng nhìn nàng, màu vàng tóc bay bay theo gió, ánh sáng mặt trời chiếu hai bên chói lọi, phảng phất vũ động tinh quang (ánh mắt lưu động), bên môi nở nhẹ một nụ cười hiếm thấy, ngay lúc Lâm Linh còntưởngrằng hắn sẽ phá lệ tán dương nàng vài câu thì nghe được thanh âm lạnh lùng của hắn vang lên,“Đắc ý cái gì, còn chưa bắn trúng hồng tâm đã dương dương tự đắc, nông cạn.”

Một chậu nước lạnh tạt xuống làm nụ cười của nàng cứng đờ, tên này lời nói toàn là ác độc chứ chả bao giờ có được câu nói hay nào…… vẻ mặt ôn nhu lại nói ra những lời khủng bố đáng hận……

Sau bữa cơm chiều, Lâm Linh như thường lui tới chuồng ngựa, nhờ mấy ngày nay chà rửa sạch sẽ, thái độ của Triel rốt cuộc cũng bắt đầu chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, cũng miễn cưỡng cho nàng đến gần, nhưng vẫn không cho nàng sờ vuốt nó.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Lâm Linh lại muốn thử muốn sờ vuốt nó, không nghĩ nó dùng đỉnh đầu đem nàng thoáng cái đạp trở lại trên mặt đất. Chỉ nghe ầm một tiếng, nàng ngã vào trúng xô nước bẩn!

Cố gắng nhiều ngày như vậy vẫn không được…… Nàng cúi đầu nhìn cả người ướt sũng, đột nhiên cảm giác bị thất bại, quả nhiên nàng vẫn không trở thành được cô gái hoa Cosmos, có lẽ nên bỏ cuộc để……

Đang lúc này, nàng cảm giác có cái gì cọ vào đỉnh đầu nàng, không khỏi nôn nóng tiện tay đánh một chút,“Đừng để ý tới ta, phiền quá!” Một tát đi xuống, ngón tay đột nhiên đụng phải cái gì mềm mềm nong nóng, tâm lý đột nhiên nghĩ tới điều gì, khó tin ngẩng đầu lên, phát hiện cái kẻ đang làm phiền trên đầu nàng cư nhiên đúng là Triel!

“Triel……” Nàng khó tin hô một tiếng, Triel trầm thấp tê rợn một tiếng, trong đôi mắt to màu rám nắng hoàn toàn không có địch ý, nó hạ đầu cọ cọ cái trán của nàng, ngứa, tê tê ……

“A a! Triel, ngươi không ghét ta!” Nàng kích động nhảy dựng lên, mừng rỡ như điên ôm cổ nó, làm được! Nàng thật sự làm được!

Nguyên lai chỉ cần cố gắng không bỏ cuộc là có thành công! Tâm tình làm xong được một việc trước giờ cũng không có thoải mái như thế này!

Bên ngoài chuồng ngựa một vị thiếu niên đang dựa vào tường, bóng của lá cây che khuất hắn vào bóng tối, thiếu niên bên môi vung lên một chút cười khẽ như tỏa ra ánh sáng lung linh của các vì sao, đẹp không sao tả xiết.

Lúc nàng có thể khống chế Triel tài bắn cung của nàng cũng đã tiến bộ không ít, ma pháp của nàng cũng đã có chút thành quả nho nhỏ, đúng là hiệu ứng kỳ diệu.

Đương nhiên điều này không kể đến: Không cẩn thận thổi đi mấy bộ quần áo mới giặt trong tòa nhà, bị tì nữ giặt quần áo oán hận đủ mười ngày; không cẩn thận thổi đứt vài gốc đại thụ, thiếu chút nữa đè chết Arthur vương tương lai; không cẩn thận đem mấy đóa hoa ở trong hoa viên trong vòng một đêm bay hết không còn một bông, làm cho bá tước phu nhân cũng nhịn không được khó chịu……


Không cẩn thận……

Tất cả chỉ là không cẩn thận…….

Tuy nhiên mọi người vẫn thấy may mắn vì ma pháp nàng học không phải hệ hỏa……

Cuộc sống thoáng qua một cái, đảo mắt đã tới rằm tháng mười một.

Tiết trời chiều cuối thu, lửa hoàng hôn như phảng phất cháy lan tới chân trời, sáng ngời làm bỏng rát mắt người. Mấy đám mây hồng vàng dần về phía chân trời, làm cả bầu trời phủ lên một tầng màu sắc sặc sỡ hỗn tạp, biến thành một vẻ tươi đẹp âm trầm.

Lâm Linh nằm trên đám cỏ thưởng thức phong cảnh xinh đẹp, trong khoảng thời gian này thật sự là quá mệt mỏi, khó có thể tranh thủ được một ngày nằm sải lai mà không phải làm gì cả, không cần phải nghĩ gì cả.

Tuy nhiên, nàng hình như đã quên trên thế giới này chả có cái gì là đúng với ước nguyện…

“Này này, còn có tình nhân của tỷ tỷ họ hàng của bạn của vị nhị nữ nhi của bá tước Vice, gần đây hình như cùng người khác bỏ trốn, nghe nói nàng cực kỳ thương tâm.” Khải đang ở bên cạnh nàng khí thế hăng hái bừng bừng bàn chuyện phiếm.

Lâm Linh nghiêng người đưa lưng về phía hắn, lộ ra vẻ mặt vẻ mặt thống khổ, thật vất vả để tìm một chỗ nghỉ ngơi a…… Tại sao hắn cứ lải nhải bên nàng, giờ trong đầu của nàng toàn là cái gì mà quyết đấu, rồi cái gì bỏ trốn, rồi cái gì yêu đương vụng trộm……

A a! Điên mất rồi……

Vịkỵsĩtiên sinh tương lai này thật là Bà Tám quá đi —


“A, đúng rồi, cô có biết là sắp đến sinh nhật Arthur rồi không.”

Nàng hừ một tiếng không cho là đúng, sinh nhật của cái tên kia nàng quan tâm làm gì.

“Hàng năm chúng ta đều tổ chức mừng sinh nhật hắn, tuy nhiên thấy chẳng có ýtưởnggì mới cả, không bằng cô cũng phụ nghĩ xem có thứ gì hay không?”

“Chỗ chúng tôi chỉ đơn giản là ăn bánh sinh nhật, rồi mọi người cùng nhau ăn một bữa ăn chúc mừng mà thôi.”

“Bánh sinh nhật?”

“Là một loại điểm tâm ngọt, bất quá tôi sẽ không làm……” Nàng vội vàng bổ sung một câu, lại nghi hoặc hỏi,“Khải, không phải quan hệ giữa cậu và Arthur……”

“Tên kia đúng là chẳng biết tốt xấu,” Khải khẽ cười lên,“Nhưng tuổi còn nhỏ như vậy mà mẫu thân đã mất, cũng khó trách ý thức bảo vệ bản thân của hắn cao hơn người khác, phải bảo vệ chính mình, không được đem toàn bộ cảm xúc ý nghĩ của mình đều hiện hết lên mặt cho người khác biết.”

Nghe hắn nói như vậy làm tim Lâm Linh có chút đồng cảm, nhưng sao người kia trước mặt của nàng không hề che giấu vẻ khó chịu vậy……

Vậy tìm biện pháp nào mới tốt đây? Nàng sờ sờ đầu, trong ấn tượng của nàng, sinh nhật chính là ăn nhiều hơn và nhận lễ vật, dân dĩ thực vi thiên (lấy thức ăn mà nuôi dân, hình như ko liên quan


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.