Đọc truyện Kỵ Sĩ Hành Trình – Chương 73: Trở Về2
Lãnh thổ Faustin có nhiều sông núi và rừng cây, trong bốn hành tỉnh, chỉ có tỉnh Til ở đông bộ dựa vào gần Vương Đô-thành Flor là có bình nguyên, nơi rừng sâu núi thẳm ra điêu dân, ở trong mắt các quốc gia xung quanh, người Faustin rất bưu hãn.
Cho nên, để người Faustin quản lý người Charles? Đừng nói giỡn.
Đại đa số quân đội Fausine đều đối với người Charles áp dụng chính sách lấy bạo chế bạo.
Cũng may, thống lĩnh quân đội Faustin- vương tử Kensell là người hiểu chuyện, cho tới nay, chuyện đại đồ sát còn chưa từng xảy ra.
Kỵ Sĩ Hành Trình Trailer
Trong bộ đội Faustin, các binh sĩ đều gọi người Charles là moi rợ, đứng ở góc độ công bằng, e là người Faustin càng thêm giống moi rợ hơn.
Hạ Thiến rất biết làm người, bây giờ đám du côn lưu manh ở trấn Giza từng ức hiếp nàng đã bị nàng dạy dỗ ngoan ngoãn, có Hans và Kane giúp nàng, lại có một đầu não thông minh, Hạ Thiến sử dụng đám nạn dân Charles như cá gặp nước.
Một tháng qua, ba người Grace, Lafite và Chirstine không hề rời đi, ngược lại còn thỉnh thoảng giúp đỡ Hạ Thiến, Grace thỉnh thoảng để lộ ra khôn khéo khiến Hạ Thiến toát mồ hôi lạnh, nàng cảm giác đầu não của mình là cấp bậc quản gia, còn Grace càng giống là một người quý tộc tài giỏi.
Locke vẫn chưa nói lai lịch của ba cô gái này cho Hạ Thiến, trước đó Hạ Thiến cũng không có tâm tư hỏi nhiều, đây là xã hội chủ nghĩa nam quyền, bình thường, nữ nhân sẽ không hỏi quá nhiều về chuyện mà nam nhân đã quyết định, mặc dù chuyện này có thể là cho nàng tăng thêm mấy vị tỷ muội.
Grace đối với Locke tử vong không biểu hiện ra cảm xúc gì, từ đầu đến cuối nàng cũng chỉ là một người tù binh của Locke mà thôi, sao có thể có tình cảm, mặc dù Locke vẫn luôn rất che chở mấy người các nàng, nhưng Grace đối với Locke nhiều nhất chỉ có một chút cảm kích mà thôi.
Ngược lại, sau khi thu được tin tức Locke tử vong, Christine đã khóc lớn mấy ngày, về sau càng là đỏ mắt liên tiếp một tuần.
Tất cả mọi người đều cho rằng nàng coi Locke như anh ruột, nhưng Christine đến cùng là nghĩ như thế nào trong lòng, thì chỉ có chính nàng biết rõ.
Lafite thì dùng hành động để cho thấy thái độ của mình, nàng là một thị nữ có được đấu khí, có thực lực không thua kém những lão binh đã tòng quân nhiều năm, nàng chỉ khiếm khuyết kinh nghiệm thực chiến, Hạ Thiến có thể dạy dỗ được những tên cứng đầu trong đám nạn dân Charles, công lao của Lafite là không thể bỏ qua, nàng chỉ cần giáo huấn đám lưu manh không có mắt một chút.
Hiện tại là giữa trưa, Ferte đang canh giữ ở cửa doanh trại chống trường thương ngáp một cái.
Mặc dù bây giờ là mùa đông, nhưng gần đây, thời tiết quá kỳ quái, mặt trời vẫn mọc rất cao, một chút mây cũng không có, chớ nói chi là có gió thổi qua.
Nếu như không phải dãy núi xa xa còn phủ lên một tầng tuyết trắng xóa, Ferte đều muốn hoài nghi hiện tại có phải là mùa hạ hay không.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu ở trên mặt Ferte, trong lúc hoảng hốt, hắn giống như gặp được hai sinh vật kỳ quái toàn thân có lông.
Mùa này sao có thể có dã thú ẩn hiện, Ferte tự giễu nghĩ, từ một tháng trước, các huynh đệ trong doanh trại chiến tử hơn nửa, bọn hắn đã nghỉ ngơi đằng đẵng một tháng, chẳng lẽ là buồn ngủ nên gặp ảo giác? Ferte nghĩ vậy, hắn xoa xoa mặt, cẩn thận nhìn lại.
Vừa nhìn qua, Ferte kém chút bị dọa gần chết, hắn thấy được ai? Hắn vậy mà thấy được Locke đã sớm tử vong! Mặc dù Ferte không phải binh sĩ trong trung đội của Locke, nhưng hắn là binh sĩ của trung đội thứ hai- trung đội cũ của Locke, hắn lớn hơn Locke một tuổi, nhưng lúc Locke là tiểu đội trưởng, hắn vẫn chỉ là binh lính bình thường, lúc Locke tấn thăng trung đội trưởng, hắn vẫn chỉ là binh lính bình thường, hắn đối với vị huynh đệ tài giỏi cùng trung đội này chỉ có chút xíu ghen ghét, càng nhiều hơn chính là bội phục.
Mặc dù hai người dã nhân này còn cách hắn hơi xa, nhưng một người trong đó để lộ ra khuôn mặt của mình, Ferte vừa nhìn đã nhận ra, người này chính là Locke.
Sau khi đem mặt vò đến sưng lên, Ferte vẫn nhìn thấy vị dã nhân rất giống Locke mang theo một người khác hướng hắn đi tới, hắn nghĩ thầm, không phải là quỷ hồn của Locke trở lại đi.
Ferte đã tác chiến trên chiến trường mấy năm, từng thấy qua ma pháp vài lần, hắn đối với những thứ thần kỳ này tin tưởng không nghi ngờ.
“A!” Sau khi rít lên một tiếng, Ferte lảo đảo nghiêng ngã chạy về trong doanh trại, hắn cho rằng mình gặp phải quỷ.
Locke lôi kéo tay Angelina im lặng nhìn một màn buồn cười này, hắn nhận biết Ferte, Ferte là người trấn Mine, lớn hơn hắn một tuổi, nhưng đầu óc tên này rất cứng ngắc, đã tòng quân bốn năm, nhưng mới chỉ thoát ly phạm trù phó binh, trước đây, hắn còn đối với việc đầu óc Ferte có bình thường hay không ôm thái độ có chút hoài nghi, hiện tại đã không cần hoài nghi, Locke cảm giác đầu óc tên này chính xác là có vẫn đề.
Nhìn thấy ta chạy cái gì? Locke lúng túng vuốt vuốt mặt, đây là kích động a.
Angelina thì nhịn không được cười ra tiếng, hiện tại cũng chỉ có nàng hiểu được.
Chắc là vị binh sĩ kia coi là Locke sớm đã chết, hiện tại hai người lại mặc một bộ da thú, khó trách sẽ dọa hắn.
“Đi!Chúng ta tiến vào doanh trại!” Locke lôi kéo tay Angelina, nhanh chân đi vào quân doanh.
Locke làm sao cũng không nghĩ tới, sau khi hắn đi ra sơn mạch Bering, đám binh sĩ Faustin đầu tiên mà hắn nhìn thấy lại là doanh đội của hắn.
Hắn và Angelina rõ ràng là theo hướng đông bắc của sơn mạch Bering tiến lên, mà lại thông qua một chút thôn xóm ven đường, Locke và Angelina hoàn toàn chính xác biết được đây là phạm vi của thành Entel, chẳng lẽ vẻn vẹn thời gian một tháng, quân đoàn Hùng Ưng đã đánh tới nơi này rồi.
Đã nhìn thấy là bộ đội của mình, Locke cũng không vội mang Angelina đi tìm vương tử Kensell.
Có binh sĩ của Nam Tước Kedozzi bảo hộ, có cường giả như Kỵ Sĩ Will áp trận, Locke tự tin, cho dù đám binh sĩ giáp đỏ lúc trước lại đến, cũng không chiếm được chỗ tốt.
Angelina cũng đối với doanh đội của Locke rất tò mò, tiếp nhận đề nghị của Locke, đi vào trong quân doanh nhìn xem.
Cũng may binh sĩ phòng thủ cửa ra vào quân doanh không phải chỉ có một mình Ferte ngớ ngẩn, binh sĩ canh giữ trên tháp tên thấy Ferte đang canh giữ cửa vào hốt hoảng chạy vào trong doanh trại, còn tưởng rằng quân địch tấn công doanh trại, chuẩn bị thổi còi cảnh báo, nhưng sau khi thấy hai người tới gần cửa doanh trại, bọn hắn cả kinh há hốc miệng, cái còi rơi xuống khỏi tháp tên, cũng không ai chú ý.
Binh sĩ canh giữ tháp tên chỉ có hai loại người, lính trinh sát và cung tiễn thủ.
Hai loại binh sĩ này có một cái điểm giống nhau, đó chính là đều có ánh mắt rất tốt, năng lực trăm mét nhìn kiến thì không dám nói có, nhưng thấy rõ đại khái khuôn mặt của một người đứng ngoài trăm mét, vẫn là dễ như trở bàn tay.
Locke đã xử lý gọn mái tóc dài, đương nhiên là không đến mức khiến cho người khác thấy không rõ mặt của hắn.
Nhưng thấy rõ là một chuyện, làm ra phản ứng như thế nào lại là một chuyện khác.
Chẳng thế mà, Ferte nhìn thấy Locke bị dọa đến như là gặp quỷ.
Cũng may, trên thế giới này, người lỗ mãng giống như Ferte rất ít, mặc dù đám binh sĩ canh giữ tháp tên cũng không dám tin tưởng con mắt của mình, nhưng bọn hắn không làm ra chuyện khác người gì, chỉ ngơ ngác nhìn xem Locke nắm tay Angelina.
Thấy đám bính sĩ canh giữ tháp tên nhìn chăm chú vào mình, Locke còn tưởng rằng bộ quần áo của mình có phải là quá đặc biệt hay không, dù sao cũng là chắp vá từ một đống da lông dã thú loạn thất bát tao, nào đẹp đẽ bằng bộ giáp nửa người trước kia của hắn.
Nhưng Locke làm trung đội trưởng đã dưỡng thành trầm ổn, hắn hướng về phía đám binh sĩ đang ngây ngốc nhìn mình bình tĩnh gật đầu, xem như biểu thị mình đối với bọn hắn thủ vững cương vị khẳng định.
Ferte hoảng sợ chạy về doanh địa đưa tới động tĩnh không nhỏ, bởi vì trong thời tiết tốt như vậy, đại đa số binh sĩ đều đang nghỉ ngơi, thậm chí một tháng này, doanh đội bọn hắn đều chỉ ăn rồi ngủ, ngử rồi lại ăn.
Những người bị Ferte đánh thức đều nhịn không được chạy ra lều vải, chuẩn bị dạy cho tên không có mắt này một bài học nhớ đời, Ferte bị phân phối nhiệm vụ canh giữ cửa doanh lúc giữa trưa, có chút ít là do mạng lưới quan hệ hỏng bét của hắn.
Nhưng đám người vừa muốn chửi ầm lên, hoặc là chuẩn bị trực tiếp động thủ giáo huấn Ferte, nhìn thấy sau lưng Ferte, Locke đang đi vào doanh trại, bọn hắn lại thu về hành động kế tiếp của mình, mấy người chuẩn bị động thủ càng là như bị chuột rút, để tay giữa không trung, sửng sốt không rơi xuống.
Bọn hắn đều mở to con mắt, há hốc miệng nhìn chằm chằm Locke.
“Làm sao? Nhìn thấy ta mà cả đám đều kích động như vậy?” Có lẽ là không khí xung quanh quá mức quỷ dị, Locke bị không khí kiềm chế này làm cho toát ra một giọt mồ hôi lạnh, các huynh đệ làm sao vậy, Locke bất đắc dĩ mở ra một trò đùa.
…!
…!
…!
Sau khi yên tĩnh một lát, “Rống ” tùy theo mà đến là tiếng kích động hò hét của đám người nhìn thấy Locke.
Nam Tước Kedozzi đang ngồi trong lều của mình, phiền não suy nghĩ, hắn nghĩ tới lịch sử quật khởi của gia tộc mình, tổ tiên Nam Tước Kedozzi xuất thân từ quân đội, nửa đời trước tổ phụ của hắn là dân nghèo, ngay cả bình dân cũng không bằng, kiếm ăn trong ruộng, một trận chiến tranh với nước láng giềng đột nhiên bộc phát, tổ phụ của hắn bị ép tòng quân, mặc dù tổ phụ hắn chưa từng trải qua huấn luyện, nhưng lại có sức lực không tầm thường.
Tổ phụ luôn có thể sống sót sau mỗi trận chiến, chiến công của hắn càng ngày càng nhiều.
Cuối cùng, Faustin thắng lợi.
Sau khi chiếm đoạt nước láng giềng, Công quốc Faustine vốn chỉ có hai hành tỉnh trực tiếp nhảy lên trở thành vương quốc Faustin có được bốn hành tỉnh.
Sau khi thu hoạch được mảng lớn đất đai vô chủ, Quốc Vương Faustin đời thứ nhất ban thưởng rất hậu đãi cho công thần, phân đất phong hầu cho đám quân nhân có chiến công rất cao.
Lúc đó, tổ phụ hắn là đội đội trưởng đại của đội thứ hai thuộc quân đoàn Hùng Ưng được trao tặng tước vị Nam Tước và được ban cho họ Kedozzi.
Nhưng mà có thể là do xuất thân bình dân, trong quá trình lựa chọn lãnh địa, Nam Tước Kedozzi đời đầu không biết rõ những bẩn thỉu trong giới quý tộc, không bày tỏ lòng trung thành, không đút lót cho quý tộc thượng tầng, lãnh địa của hắn bị phân phối ở nam bộ vương quốc, phía tây nam tỉnh Til, nơi này không có đồng ruộng phì nhiêu, không có con sông lớn, chỉ có đất đai cằn cỗi và núi non liên miên.
Chỗ tốt duy nhất chính là lãnh địa của hắn có diện tích rất lớn, lãnh địa của một Nam Tước vậy mà lớn bằng lãnh địa của một Tử tước đứng đầu hoặc một Bá tước hơi kém.
Về sau, các đời Nam Tước Kedozzi đều so với tổ tiên đời thứ nhất tài giởi hơn không ít.
Bởi vì là gia tộc quân nhân, lãnh địa Kedozzi cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu binh sĩ và thống soái có thực lực cao cường.
Các đời Nam tước đều suất lĩnh binh sĩ, tiêu diệt ma thú hoặc dã thú quấy nhiễu bình dân, lấy luật pháp nghiêm khắc hấp dẫn số lớn người tới nơi này định cư.
Mà lại, bởi vì lãnh địa Kedozzi thường xuyên tiêu diệt ma thú và dã thú, cho nên nơi này bắt đầu xuất khẩu ma hạch và da lông, các thương nhân nghe tin lập tức hành động, lãnh địa Kedozzi càng ngày càng phồn vinh.
Nam Tước Kedozzi bây giờ là Nam Tước Kedozzi đời thứ tư, hắn so với tổ tiên của mình càng thêm xuất sắc, bằng vào ưu thế của mình và gia tộc cùng Hầu Tước Sandrew ở Vương đô kết làm thân gia, lấy phong độ thành thục, thú vị hài hước thắng được một vị tiểu thư nhà Hầu Tước Sandrew ưu ái.
Nam Tước Kedozzi bằng vào thế lực nhà vợ và cố gắng của mình, ẩn ẩn có xu thế tấn thăng Tử Tước, lại thêm lần này hai nước chiến tranh kịch liệt, việc tấn thăng tước vị đã là mười phần chắc chín, nhưng đột nhiên lại xảy ra chuyện.
Hắn đã hao tổn đại lượng binh sĩ, hiện tại đừng nói là tấn thăng, sẽ không bị đám quý tộc khác như quỷ hút máu tranh đoạt thành quả của mình cũng đã là cực kỳ may mắn.
Hiện tại, hắn chỉ có thể từ phương diện kinh tế nghĩ biện pháp.
Ngay lúc đang suy tư hướng đi của gia tộc trong tương lai, Nam Tước Kedozzi đột nhiên bị một trận ầm ĩ trong doanh trại làm rối loạn tâm tư, mặc dù tâm tình rất tồi tệ, nhưng Nam Tước Kedozzi vẫn biểu hiện rất bình tĩnh, hắn muốn xem xem đám binh sĩ này là thế nào, hắn đối với binh sĩ mà mình huấn luyện rất có tự tin, dưới tình huống bình thường, trong quân doanh sẽ không xuất hiện chuyện trái với quân kỷ..