Đọc truyện Kỵ Sĩ Hành Trình – Chương 34: Nhà Locke
Trong lãnh thổ vương quốc Faustin, tỉnh Del, lãnh địa Kedozzi, thôn Phong Diệp, cô gái trẻ tuổi có dây buộc tóc màu trắng đang giặt quần áo ở bờ sông.
Mặc dù đã là cuối thu, nhưng lãnh địa Kedozzi thuộc về phương nam, nhiệt độ không khí còn chưa hạ xuống quá thấp, cho nên lúc này cô gái này còn giặt quần áo, cũng hợp tình hợp lý. Mặc dù tay nàng đã bị đông cứng đỏ bừng.
“Ria ~ Tia gọi ngươi về nhà ăn cơm a ~” Nơi cửa thôn, một người phụ nữ trung niên đội chiếc khăn trùm đầu hướng về nơi đây thét lên.
“Ta biết rồi ~ Mary đại thẩm ~” Cô gái đáp lại một tiếng, nhanh chóng đem quần áo đã giặt sạch cất kỹ, chưa giặt sạch cũng để ở một bên, chuẩn bị ngày mai lúc rảnh rỗi lại tới giặt tiếp.
Sau khi thu dọn xong, cô gái phát hiện Mary đại thẩm còn đứng ở cửa thôn đợi nàng, nàng nhanh nhẹn cầm chậu quần áo chạy tới.
“Mary đại thẩm, chúng ta đi thôi.” Cô gái dùng một tay bưng chậu gỗ đựng quần áo, một tay kéo cánh tay Mary đại thẩm.
“Ai, Tia thật sự là có đứa con gái tốt a, ta thật hâm mộ.” Mary đại thẩm cảm thán nói.
“Mary đại thẩm, bọn Hank cũng không tệ nha, năm nay còn muốn cảm tạ ngài trợ giúp nhà ta việc đồng áng đâu.” Nữ tử nói.
“Mấy tên khốn kia, trừ lại sinh thêm cho lão nương mấy cái miệng ăn cơm, thì đâu còn bản lĩnh khác!” Mary đại thẩm phàn nàn.
“Ha ha ~” Cô gái che miệng cười khẽ.
“Trong thôn chúng ta, vẫn là em trai ngươi có tiền đồ nhất, lúc này mới mấy năm mà hắn đã là tiểu đội trưởng, về sau còn thăng chức cao đến đâu?” Mary đại thẩm tiếp tục cảm thán nói.
Có lẽ là nhớ tới đứa em trai đã lâu không gặp, cô gái trầm mặc một lát, rồi mới cười nói: “Hans cũng rất tốt nha, binh tam đây, mọi người trong thôn cũng đều khen hắn đâu. “
“Tên kia còn không phải phải là dựa vào em trai ngươi sao, từ lúc Locke còn bé ta đã cảm thấy đứa nhỏ này rất cơ linh.” Mary đại thẩm nghe cô gái kia khen con nàng,hết sức cao hứng.
Hai người kết bạn đi vào trong thôn, thôn dân đi ngang qua đều rất nhiệt tình chào hỏi. Trong thôn, người già và phụ nữ chiếm đa số, thanh niên trai tráng phần lớn đều đi tòng quân chưa về.
Sau khi đi đến một ngôi nhà ở phía tây thôn, Mary đại thẩm cùng cô gái kia trò chuyện hai câu, rồi rời đi, nhà các nàng ở ngay sát vách, cách nhau không xa.
Cô gái phất phất tay, đưa mắt nhìn Mary đại thẩm tiến vào nhà mình, rồi cũng đẩy cửa vào nhà. Cánh cổng chỉ là cổng tre bình thường, nhưng nhìn rất mới, hẳn là vừa mới tu sửa không lâu.
“Mẹ, ta trở về.” Cô gái thét lên.
Cô gái này chính là Ria- chị gái của Locke còn căn này này chính là nơi Locke đã từng sinh hoạt 14 năm.
“Áo, con gái trở về nha.” Một ông lão có tóc nâu bạc, ngồi xổm ở trên một gốc cây trong sân, vừa hút thuốc lá, vừa chào hỏi. Đây là lão Locke – cha của Locke và Ria.
Bình dân không có dòng họ, chỉ có tên, ví dụ như Locke, Hạ Thiến. Trong một chút gia đình có trình độ văn hóa thấp và chỉ có một đứa con trai, thì đứa bé sẽ kế tên của người cha, ví dụ như Locke kế thừa tên của cha hắn, người dân trong thôn xưng hô cả hai là, lão Locke, tiểu Locke.
Đương nhiên, hiện tại Locke đã là một thanh niên, mà lại còn có địa vị không thấp, mọi người sẽ không lại gọi hắn là tiểu Locke, mà gọi hắn là Locke.
Quý tộc thì lại khác, mỗi vị quý tộc đều có được dòng họ, gia tộc, và tộc huy của mình. Ba thứ này là tiêu chuẩn quan trọng để bình phán địa vị cao hay thấp trong quý tộc. Người khác xưng hô quý tộc bằng dòng họ, ví dụ như Kedozzi chính là một dòng họ, dòng họ đại biểu cho mặt mũi quý tộc, trong quý tộc chỉ có gia chủ đương nhiệm mới có tư cách bị người tôn xưng bằng dòng họ.
Ví dụ như chỉ có một mình Nam Tước Kedozzi là được xưng là Kedozzi, mặc dù Zoro thiếu gia cũng mang họ Kedozzi, nhưng người khác chỉ gọi hắn là Zoro.
“Cha, ta đã nói bao nhiêu lần, ngươi không nên hút thuốc!” Ria là cô gái hiểu chuyện, nhu thuận, chỉ duy nhất trong chuyện cha nàng hút thuốc, là nàng không nghe theo cha của mình.
“Khụ khụ… Dù sao ta cũng sống không được bao lâu, trước khi chết cũng phải sống cho thoải mái chứ.” Lão Locke ho khan hai tiếng, đem tẩu hút thuốc dập tắt, cột vào sau lưng, đối với lời của con gái hắn vẫn là nghe theo.
Ria bưng chậu quần áo để ở trong sân, nâng một cái ghế đẩu ra, ngồi tại sau lưng lão Locke, đấm lưng cho lão Locke.
“Vẫn là con gái tốt ~” Lão Locke dãn gân cốt một cái, dễ chịu cảm thán nói. Lão Locke tự nhận, đời này hắn làm được hai chuyện thành công nhất chính là, nhận nuôi đứa con gái(Ria) của chị gái hắn, và sinh ra một đứa con trai hiếu thuận- Locke. Đương nhiên chuyện Ria không phải con gái ruột của hắn, chỉ có vợ chồng hắn và một ít người lớn tuổi trong thôn biết rõ.
Không bao lâu, mùi cơm chín truyền ra, một phụ nữ trung niên bưng một chiếc nồi ra từ trong phòng bếp, khóe mắt nàng tràn đầy nếp nhăn, tóc cũng đã hoa râm, người này là Tia, mẹ của Locke và Ria.
Trong nồi chỉ có bánh mì và mấy cái bắp ngô, nhưng đây cũng đã là đồ ăn mỹ vị hiếm thấy, nếu không phải hai năm này,Locke vẫn luôn gửi tiền về nhà thì bọn hắn rất có khả năng ngay cả thứ này cũng không có mà ăn.
Tia đem cái nồi đặt ở trên một tảng đá, rồi lại trở về phòng bếp bưng một bát canh lớn đi ra, canh là nước luộc ngô, Tia bỏ thêm mấy cây rau dại vào, khiến cho bát canh này vừa có vị ngọt của bắp ngô, vừa có vị tươi mát của rau dại. Bữa tối đơn giản này chính là trạng thái bình thường của tuyệt đại đa số bình dân trên thế giới này.
Ba người lấy ghế đẩu ngồi vây quanh xung quanh một cái thớt gỗ, bắt đầu ăn bữa tối. Mặc dù lãnh địa Kedozzi thuộc phương nam, nhưng cuối mùa thu vẫn có gió bắc thổi qua, ba người dùng cơm không khỏi run rẩy một cái, bởi vì hoàn cảnh rét lạnh cho nên mấy người tăng lên tốc độ ăn cơm.
Không phải là bọn họ không muốn ăn cơm trong phòng, mà bởi vì căn nhà gỗ nho nhỏ của bọn họ chỉ rộng 20 mét vuông, không gian nho nhỏ này còn phải chia thành ba phần, một phần là phòng bếp, một phần là gian phòng của lão Locke và Tia, một phần là gian phòng của Ria và Locke, trong nhà trừ bếp lò và hai chiếc giường, thì thậm chí không còn đồ dùng đáng tiền nào khác, khi bọn hắn ăn cơm hoặc là Tia và Ria làm một chút việc thủ công, bọn hắn đều ngồi tại trong sân.
Không chỉ mình nhà Locke như vậy, tại trong thôn Phong Diệp này, tuyệt đại đa số hộ dân đều là như thế. Trong nhà đứng đấy cũng ngại chật, chứ đùng nói chi là ngồi vây quanh ăn cơm.
Trong sân, ba người đang yên lặng ăn cơm, thớt gỗ trống đi một vị trí, đây là đã từng là vị trí của Locke. Lão Locke rất trung thực, tính cách Ria thì giống mẹ Tia của nàng, là người phụ nữ giản dị, chịu được mệt nhọc, người một nhà tụ cùng một chỗ ăn cơm, luôn luôn nhớ tới Locke, cho nên mặc dù bọn họ cũng nói chuyện phiến, nhưng lại không nhiều.
Lão Locke cầm lên một cái bắp ngô, bắt đầu gặm, thỉnh thoảng cúi đầu uống một ngụm canh, Ria học theo mẹ Tia của nàng, chỉ là cắn từng ngụm nhỏ bánh mì, rất nhẹ nhàng.
“Trên trấn, lương thực lại tăng giá.” Lúc ăn cơm Tia nói. Nhà Locke không giống với nhà Hans ở sát vách, nhà hắn không có thanh niên trai tráng, hai mẫu đất trong nhà chỉ dựa vào lão Locke đã ốm yếu và hai mẹ con Tia canh tác, cho nên lương thực thu hoạch được căn bản là không đủ ăn, chỉ có thể cam đoan không chết đói mà thôi, muốn ăn no, còn phải dựa vào mua lương thực.
“Tăng thì tăng thôi, bây giờ nhà ai cũng không còn thừa lương thực.” Lão Locke vừa ăn vừa nói: ” Tiền tháng trước Locke gửi về, còn bao nhiêu?” Lão Locke hỏi.
“Tiền hắn gửi về tháng trước đã bị ta cất đi một nửa, một nửa khác còn thừa lại 30 đồng Diller.” Tia nói.
“Đủ, xem chừng hai ngày nữa thương đội của Nam Tước cũng sẽ trở về…” Lão Locke nói xong, trầm mặc xuống, thương đội của Nam Tước thực sự trở về, nhưng cũng không thể cam đoan con trai của bọn bọn hắn có thể gửi tiền về, bọn hắn thấy nhiều quá nhiều người trẻ tuổi trong thôn đi tòng quân rồi không về được, thương đội của Nam Tước trở về chỉ mang theo tiền đền bù và tin báo tử. Bọn hắn quá sợ hãi có một ngày bọn hắn cũng thu được tin báo tử của Locke, giống như đại đa số người trong thôn, bọn hắn vừa hi vọng thương đội của Nam Tước trở về vừa không hi vọng nó trở về, tâm tình rất phức tạp.
“Đừng nghĩ đến những tin tức không tốt.” Tia biết chồng mình đang suy nghĩ gì trong lòng, nàng hướng chỗ tốt nói: ” Mấy năm này Locke gửi về không ít tiền, ta đã dành dụm lại, cộng thêm năm trước hắn tấn thăng tiểu đội trưởng, gửi về càng nhiều tiền, trong nhà hẳn là đủ tiêu, chúng ta có phải hay không nên tìm cho Locke một nàng dâu.” Tia đối với việc hôn nhân của Locke rất để bụng, hiện tại Locke đã 18, đã sớm đến tuổi tác kết hôn sinh con.
“Ừm, những năm này,tại trong quân đội của Nam Tước đại nhân, Locke lăn lộn không tệ, chúng ta nên tìm cho hắn một nàng dâu tốt.” Lão Locke gật đầu tán thành.
Sau bữa ăn, Ria và Tia thu dọn bát đũa, lão Locke thì là còng lưng, kiểm tra cổng nẻo đã đóng chưa, sắp xếp gọn gàng nông cụ và các loại vật phẩm trong sân, cuối cùng hắn đem ba chiếc ghế ngồi ăn cơm mang về phòng.
Cuối thu, bầu trời luôn luôn tối đặc biệt nhanh, không chỉ một mình nhà Locke, lúc này đại đa số hộ dân trong thôn cũng đều đã vào nhà đi ngủ.
Thu thập xong bát đũa, Ria hướng cha mẹ gửi lời thăm hỏi,rồi trở về phòng. Đó là căn phòng nhỏ rộng bảy tám mét vuông vuông, chỉ có hai chiếc giường đơn bạc, và một cái tủ nhỏ cao nửa thước, chiếc tủ này vừa là tủ quần áo của Ria, vừa là nơi Ria cất giữ một chút món đồ riêng tu của mình, ví dụ như khăn lụa buộc tóc, khăn tay tự đan…
Ria đem chiếc khăn lụa màu trắng buộc ở trên tóc cởi xuống, gấp lại rồi để vào ngăn tủ, trong ngăn tủ trừ chiếc khăn lụa trắng này thì còn có một chiếc khăn lụa xanh, đều là Ria mới vừa mua năm nay, vẻn vẹn bởi vì em trai nàng xin nhờ thương nhân mang về một câu. Ria vuốt ve khăn lụa, ngồi thất thần không biết đang suy nghĩ gì, lúc lấy lại tinh thần, nàng hơi đỏ mặt, đem khăn lụa để về chỗ cũ.
Ria nằm tại trên giường của mình, nhìn xem chiếc giường trống bên cạnh bên cạnh, cảm thấy vắng vẻ trong lòng. Nàng nhớ tới em trai Locke của mình, một đứa bé vừa nghịch ngợm vừa hiểu chuyện, nhớ tới khi còn bé, mình ôm Locke ngủ, Ria đem hai tay vờn quanh, khép lại thành một vòng, tưởng tượng như đang Locke.