Kỳ Phùng Địch Thủ

chap 44+45+46:Lôi đài định thân....


Bạn đang đọc Kỳ Phùng Địch Thủ: chap 44+45+46:Lôi đài định thân….

CHAP 44
Ngày mới bắt đầu đường phố lại nhộn nhịp cả lên , không phải cái nhộn nhịp của phố chợ rao hàng , không phải cái bàn chuyện của thương gia buôn bán , mà là cái ồ ạt chen chút nhau tụ hợp trước cổng Trịnh Tướng phủ không biết từ khi nào đã xuất hiện một cái lôi đài tuyển rể không khiến nhiều người sửng sốt…
Lan truyền tiểu thư Trịnh phủ đã được chỉ hôn cho Đại hoàng tử sao có thể biến thành lôi đài tuyển rể , lại nói không biết tin tức thế nào lan truyền nhanh đến mức đến nơi đã thấy rất nhiều nam tử đứng đợi từ khi nào .
Trịnh Khanh từ lúc gặp Quyền Trực về không hề ngủ , bình minh vừa lên đã kêu Tú Nghiên đến thư phòng bàn chuyện , cứ nghĩ Tú Nghiên thế nào cũng có ý kiến không nghĩ đến nàng gương mặt không một điểm kinh ngạc chỉ gật đầu như hiểu rõ rồi rời đi . Trịnh Khanh nhìn nữ nhi mình bình thản như nước không khỏi khiến tâm hắn bấn loạn rồi sinh ra khí tức giận lúc nào không hay , làm bọn gia đinh trong phủ một phen hoảng hốt hành động vì thế cũng cẩn trọng hơn rất nhiều .
Lôi đài to lớn kiên cố như vậy một đêm ngắn ngũi không động tĩnh đã hoàn thành cho thấy người Trịnh phủ hiệu quả công việc quả thật rất đáng kinh ngạc , trên lôi đài một bản ghi rõ ràng rành mạch những điểm mà những ứng viên đến đây cần phải có…
“Người đến dự đài không phân giàu nghèo – Phải trên 16 dưới 30 – Chưa thành gia lập thất – Thông thạo kinh thư – Thắng lôi đài lập tức thành thân…”
Trên Lôi đài có một cái bàn lớn hai chiếc ghế sớm đã an bày , Trịnh Khanh nhìn thời khắc thích hợp một độ dáng cương nghị bước vào bàn ngồi phía sau hai cô nương y phục hồng phấn cũng chậm rãi ngồi bộ dáng vô cùng tao nhã , cùng sắc lam đứng phía sau hai người . Lão tổng quản của Trịnh phủ bước lên chấp tay thành quyền , đọc lại một lượt các yêu cầu mời gọi các đại anh hùng phía dưới người nào đủ tiêu chuẩn mời lên lôi đài ứng thí , lời nói vừa dứt lão tổng quản lùi lại bộ dáng đã thấy hai nam nhân một cái hảo công phu thật nhanh nhảy lên lôi đài..
-Tại hạ Lưu Quang thiếu chủ của tiêu cục Lưu Châu xin mạng phép ứng thí
Nam nhân y phục màu nâu phất nhẹ tà áo thủ quyền xưng danh tín trên tay cầm một thanh kiếm sáng bóng cho thấy bản thân thật biết chăm sóc “bằng hữu” của mình , đứng thẳng bộ dáng hướng đến cô nương hồng phấn đang ngồi cùng Trịnh tướng quân nở nụ cười đầy dụ hoặc . Đối diện nam nhân lục sắc tay cũng thủ quyền xưng danh tán bộ dáng , tay cầm trường đao…
-Tại hạ Phan Anh đến từ Giang Nam cũng xin ứng thí…
Lão tổng quản nhìn một cái chủ ý của Trịnh Khanh thấy chủ tử phất tay rất nhanh hô lên thanh âm…
-Nhị vị công tử xin nhớ rõ chỉ phân cao thấp , không phân sinh tử thắng phải rút đao không được cố ý đả thương đối phương…
-Hảo/Hảo
-Mời nhị vị giao thủ…
Trống phía dưới đánh một cái hai bên Lưu – Phan rút ra binh khí của mình xông vào giao thủ , người xuất kiếm kẻ thủ đao thân thủ cùng nhau coi như tương đồng…Bên dưới các bá tánh thường dân xôn xao bàn luận đoán xem hai người bọn họ người nào thắng , những người học võ nhìn vào cũng thấy được ít nhiều mạnh yếu trong lòng cũng đã sớm đưa ra kết quả…
“Haizzz hai kẻ tầm thường nam nhân này cũng bài đặt lên lôi đài của Trịnh phủ ta tranh đoạt thật là ko biết lượng sức…”
Trịnh Khanh nhìn một cái chán chường , tay nâng lên chén trà nhàn nhạt uống mắt rời đi nơi xuống phía dưới xem xét một lượt coi xem có ưng ý nam nhân tuấn tú nào không cũng chả quan tâm đến trên đây lôi đài hai kẻ này xuất thủ tranh nhau…
Xa xa có quán trà nhỏ bên đường , một lão nhân tay cầm tẩu thuốc hihihaha nhai nhai bánh vừng coi náo nhiệt , mắt cũng lướt nhìn một lượt như tìm kiếm ai đó…
“Tiểu tử ngốc này nương tử hắn đang bị người ta tranh nhau đoạt lấy hắn lại mất dạng nơi nào không thấy là sao nha~~”
………..
***Phụng Nghi cung***
Hoàng hậu một thân phụng bào nhàn nhã ngồi dùng điểm tâm sớm gương mặt lộ ra điểm vui vẻ cười , chờ đến giờ lành sẽ mang chiếu chỉ cùng sính lễ đoàn người đến cầu thân , bản thân là vô cùng ưng ý với nữ nhi của bằng hữu mà muốn thật nhanh mang nàng về làm dâu mình . Bên cạnh là Duẫn Hạo gương mặt lộ rõ vẻ hồi hợp chờ đợi ăn cũng có phần lơ đễnh mắt mãi ngó phía cửa chờ cái thời khắc xuất cung .
-Hihi Hạo Nhi con có thể tập trung ăn cùng mẫu hậu hay không ah
~~Hoàng hậu yêu thương gấp vào chén Duẫn Hạo ít điểm tâm , cười dịu dàng nhìn trưởng tử của mình bộ dáng hồi hợp thật đáng thương , từ sớm Duẫn Hạo đã đứng đợi mình trước cửa cung cho thấy đứa trẻ này có bao nhiêu cái sốt ruột bao nhiêu phần háo hức chờ mong . Chỉ biết nhìn hắn cười cười lắc đầu thầm mắng
“Hài tử nuôi lớn rồi chỉ biết nôn nóng rước nương tử mà thôi”
Duẫn Hạo nhìn mẫu hậu ý mắng mình lại không ít phần trêu chọc không khỏi đỏ tai cấm cúi ăn món mà người vừa gấp cũng không dám mở miệng đối đáp lại câu nào , bản thân hắn là vì cái hoan hỷ trong lòng mà hồn phách đã sớm bay đến nơi nào cực lạc…
Châu Huyền bên cạnh hầu hạ chủ tử bọn họ cũng liếc nhìn Duẫn Hạo mà môi điểm nụ cười , nàng cũng không nghĩ có ngày thấy gương mặt có phần “khôi hài” này của thái tử , tâm cũng thay Tú Nghiên mừng thay nàng vì tương lai sẽ có một hảo tướng công yêu thương , tâm cũng như bao nữ nhân khác có chút ganh tị với phúc phần của nàng…
-Bẩm Hoàng hậu phía Trịnh tướng quân có biến , bên ngoài Trịnh phủ không biết lúc nào mở ra lôi đài tuyển rể đã có rất nhiều người đến ứng thí
-Sao?
Duẫn Hạo đứng phất dậy khiến chiếc ghế bị lực động ngã bật ra sau , gương mặt Duẫn Hạo một cái tối sầm thần thái hân hoan vừa rồi vụt mất để lại khắc này chỉ là kinh ngạc tầm trạng phút chốc trở nên hụt hẩng khí giận không biết lúc nào đã dâng trào thành bão , đôi tay siết chặt thành nắm đấm.
Hoàng Hậu bên cạnh chưa kịp phải ứng lại thấy hài tử ngày thường bộ dáng tao nhã nam nhân chưa bao giờ sinh khí với ai nay vì chuyện này mà tỏ ra cái thái độ này cho thấy tình cảm hắn đặt trên người Tú Nghiên không hề nhỏ . Từ chuyện này cũng cho thấy Trịnh Khanh cũng không đặt mình trong mắt , thừa biết Hoàng thượng hôm nay sẽ ban chiếu chỉ đến hắn một cái quý trọng cầu thân , hắn lại dám đi trước một bước dẹp tan thành ý của mình không phải đã thẳng thắng cùng mình đối nghịch . Gương mặt ngày thường luôn điểm nụ cười như hoa sen nay băng lạnh , thanh âm như tuyết trắng tuy đẹp nhưng giá rét…
-Hoàng thượng đã biết chuyện này chưa?
-Bẩm Hoàng Thượng đang cùng các vậy Hầu gia bàn chuyện không ai dám bẩm tấu..
“Rầm”
Hoàng hậu tay hung hăng đập bàn một cái khiến mọi thứ trên bàn run động va vào nhau thành một loạt âm thanh hỗn độn…
-Ngươi đến truyền huynh đệ nhà Tấn gia đến đây cho bổn cung..
-Dạ
Hoàng hậu hướng mắt nhìn Duẫn Hạo thần thái vô cùng tức giận khiến mặt hắn đỏ bừng trong mắt như có lửa , không khỏi thấy chua xót..
“Duẫn Nhi con yên tâm mẫu hậu nhất định sẽ giúp con đoạt bằng được nữ nhi của Trịnh Khanh”

(Huynh đệ Tấn gia ở phụ Thần hầu là hai đại nội cao thủ trên giang hồ được Thần hầu tuyển chọn đặt biệt cho Hoàng hậu để phụng sự , Thần hầu đối với Hoàng hậu cái xưng hô mà trong dân gian gọi một tiếng gọi chị vợ.Nói đến huynh đệ họ Tấn này trên giang hồ được xưng nhị quỷ có tài dịch dung rất giỏi , thân thủ cũng là hàng cao thủ có tiếng tâm , từ lúc về dưới trướng Thần hầu mới biệt vô âm tính.)
………..
“Trời ạ chuyện đời thật là vạn biến , trước đó là chỉ hôn đã khiến bọn ta lao đao ,giờ lại lôi đài tuyển rể thật khiến lòng nhân loạn mà”
Tú Anh nghe tin từ cung Hoàng hậu không khỏi kinh hãi bộ dáng lẫn đi tìm Du Lợi báo tin , thật là về đây chưa nghỉ ngơi đã phải cấp cấp đi giải quyết sự , lần đầu tiên trong đời bỏ qua chỉ tiêu hàng đầu của nàng là ăn uống mà đi như chạy báo tin.
Du Lợi đêm qua không trốn được ra khỏi cung để gặp Tú Nghiên tâm trạng buồn bực thức trắng nguyên đêm chờ đến sáng xuất cung đến gặp “nương tử” , nghỉ đến “nương tử” của mình Du Lợi lại không cần ai chọt cũng cười như điên dại . Trong đầu Du Lợi không khỏi vẻ vời đủ loại kế hoạch nào là cùng nàng hôm nay đi những đâu , ăn những gì nhất là cùng nhau “làm” những gì không khỏi khiến “lão công” như Du Lợi cười đến quỷ dị hihihaha đi lôi đầu Duẫn Nhi cùng mình chuẩn bị . Bản thân nàng cũng không quá sợ hãi trước cái kia chỉ hôn , vì dù gì người chỉ hôn cũng là Phụ hoàng nàng , người nắm trong tay quyền sinh xác . Trên hết điều khiến nàng tôn sùng yêu quý người chính là dù biết nàng yêu thích nữ nhân cũng không từ bỏ nàng vẫn bên cạnh yêu thương che chở cho nàng và điều gì người đã hứa nhất định sẽ luôn thực hiện .
Duẫn Nhi rên rỉ oán than thân thể nàng sớm cũng sẽ bị vị chủ tử này hành hạ mà chết mất , thật muốn khóc ầm lên cho bớt tủi thân mà…
“Thiên lý nơi đâu ? sao để con chịu khổ sở thế này!!!”
Nước mắt lưng tròng chỉ biết cắn răng chịu đựng , đứng dậy lê từng bước thê lương đến bên tủ mở ra ngăn bí mật lấy ra những vật dụng cần thiết mà lần trước trước khi xuất cung đã chuẩn bị sẳn . Thâm tâm tự an ủi bản thân dù sao ra ngoài để Du Lợi nàng muốn đi đâu làm gì tùy ý mình sẽ mang Tú Anh về Quyền gia trang ăn một bữa thật ngon , nghỉ một ngày thật sảng khoái . Nghỉ chỉ bấy nhiêu thôi cũng khiến Duẫn Nhi vui vẻ nụ cười , tiếp tục “sống tốt” hoàn thành công việc giao..
“Rầm”
Tú Anh như bảo táp xong vào phòng Du Lợi , trên trán mồ hôi lấm tấm thanh âm như lần trước hốt hoảng vang lên
-A Quyền ,nương tử ngoài phủ đấu lôi đài tuyển phu quân kìa
-…….
Câu nói vừa dứt chỉ thấy không gian trong phòng Du Lợi như đóng băng , hành động cũng vì thế mà ngưng trọng , gương mặt nảy giờ vẫn bộ dáng tươi cười như hoa phút chốc chỉ còn là kinh hãi mà biến hóa . Duẫn Nhi đầu óc mơ mơ màng màng được một cái sét đánh ngang tai cũng không còn “trầm mê bất ngộ” nữa mà là kinh hãi không kém Du Lợi , Tú Anh bên này đối diện nhìn một màn chủ tớ hóa đá không khỏi phát tiết la ầm trời.
-CON BÀ NÓ , GIỜ NÀY CÒN TRƯNG RA CÁI MẶT NGU NGỐC NÀY LÀM GÌ ? MAU ĐẾN CƯỚP NÀNG KHÔNG MẤT NƯƠNG TỬ KHÔNG AI MANG NƯƠNG TỬ VỀ ĐƯỢC CHO NGƯƠI ĐÂU…
Tú Anh một cái cấm kỵ cũng không kiên nể , ký lên đầu Du Lợi “cốc” , chỉ thấy thoáng một cái Du Lợi lam sắc biến mất dạng , không khỏi chửi thành tiếng “chết tiệt” nhất chân muốn đuổi theo , lại quay nhìn cái đồ ngốc ngếch Duẫn Nhi vẫn còn “chết đứng” không khỏi điên tiết nắm lấy vành tai nhéo một cái lôi đi .
………..
Các trang tuấn kiệt vẫn rất hăng hái tranh nhau ứng thí người tới sau càng ngày càng mạnh , khiến cho kết quả thay đổi liên tục , đến giờ đã trên 10 trận đấu người đang đứng vững trên lôi đài là Cao Khải Quý . Là thành chủ của Cao gia phía Bắc , giang hồ cũng danh tiếng là một trong những cực phẩm nam nhân khiến không ít nữ nhân mê mẫn . Khải Quý tay thu trường kiếm vừa đặt ở yết hầu đối thủ , tay chấp quyền bộ dáng tao nhã mỉm cười…
-Tạ huynh đài đã khiêm nhường.
-…
Nam nhân té trên đất lồm cồm ngồi dậy nhặt lấy đôi đoản đao trên đất , gương mặt cúi gầm xuống đất rời khỏi lôi đài , lướt qua những đôi mắt kẻ cảm thông người khinh miệt không khiến bản thân có phần hổ nhục .
-Còn vị nhân huynh nào chưa phục với kết quả này xin mời lên lôi đài tiếp tục , Cao mỗ rất vinh hạnh cùng các vị đàm đạo cùng nhau…
Bộ dáng tuy một dáng dấp nhã nhặn nhưng thanh âm phát ra mang theo vẻ cao ngạo nam nhân , khiến bên dưới lôi đài có người chột dạ bị nói đến có chút ngứa ngáy cơ thể lại không dám động thủ . Thời gian cứ thế trôi qua , Cao Khải Quý gương mặt thoát ẩn nụ cười tự mãn mắt nhất thời lướt nhìn phía tiểu thư mặt che vải lụa y phục hồng phấn vẫn tao nhã bộ dáng ngồi nhìn mình phía lôi đài…
“Pha”
Một cái hão công phu chân đặt trên lôi đài mang theo cường đại sức mạnh tạo thành âm thanh tương đối lớn , chỉ thấy một nam nhân so với Cao Khải Quý còn tuấn mỹ hơn toàn thân một y phục thanh nhạt , nhìn vào cảm giác như bạch mã thư sinh hơn nam tử giang hồ .
-Vị công thử thư sinh này có phải đến sai chổ rồi không? Nơi đây lôi đài tỉ vỏ không phải đàm đạo kinh thư…
-Ta Duẫn Hạo vô danh tiểu tử mạng phép cùng Cao công tử tài mọn so một chút công phu..
-Hắc hắc nếu công tử đây đã muốn thì Cao mỗ đành hướng ngươi thành toàn nha.
Cao Khải Quý vung ra trường kiếm xuất thủ , thấy đối phương mang kiếm trên tay chưa trút ra khỏi vỏ đỡ thấy , xoay thanh kiếm trong tay dùng đầu bao kiếm rất nhanh đánh vào vai mình một quyền , khiến Cao Khải Quý lui lại hai bước. Cao Khải Quý gương mặt lúc này đã hoàn toàn mất đi vẻ tao nhã cười , lộ ra cái nhíu mày khó chịu không nghỉ nam nhân đối diện chưa rút ra kiếm đã dễ dàng đả thương mình có chút kinh ngạc tự vấn có phải mình quá khinh thường người này . Nhíu chặt mày thủ pháp chặt đứt tạp niệm tập trung vào từng chiêu thức của mình Cao Khải Quý buộc Duẫn Hạo rút kiếm hai bên so nhau kiếm thuật nhanh như vũ bão khiến phàm nhân hoa cả mắt chỉ nghe bên tai tiếng binh khí chạm nhau .
“Tiểu tử Duẫn Hạo này võ công so với tiểu tử họ Cao kia cao hơn vài phần ah , hay hảo công phu…”
Lão quái nhân gật gù xem xét trận đấu , thầm một câu khen ngợi từ đầu đến giờ có thể thấy đây là một trận đấu hay nhất mà ông tập trung tầm mắt mà coi , giang hồ tiếng tâm như thế nào ông đều biết rõ . Cao Khải Quý quả thật là một trong những cao thủ về kiếm , cũng từng thấy qua hắn giao thủ vài lần nên khá rõ thủ pháp cùng nội lực do điều đặn rèn luyện mà ngày càng cao ,lại không nghĩ một nam tử vô danh lại so với cao thủ như Cao Khải Quý có thể dễ dàng đả thương chưa đầy 5 chiêu quả thật khiến người khác kinh ngạc . Duẫn Hạo bộ dáng cùng thân pháp vô cùng điềm tĩnh , từng chiêu từng thức so ra điều công tiến mạnh mẽ , so với đối thủ Cao Khải Quý có phần vì tức giận mà thân pháp có chút loạn lực công tiến tuy mạnh nhưng dễ dàng để đối phương thấy được nhược điểm dễ dàng hóa giải . So về thực lực Duẫn Hạo đã nắm trên tay hơn phân nữa phần thắng, dù gì Cao Khải Quý cũng không phải là tầm thường đối thủ , khiến trận giao chiến lên gần trăm chiêu vẫn chưa phân thắng bại . Khác với hàng loạt trận thắng ban đầu , Cao Khải Quý đang mất dần phong độ trước đối thủ có phần mạnh hơn rất nhiều , nhìn thấy Duẫn Hạo lùi lại bộ dáng để đỡ lấy một kiếm của mình rất nhanh Cao Khải Quý chộp lấy cơ hội ngắm ngay tử nguyệt ngực trái lao tới . Tuy biết đây là đòn hiểm nhưng vẫn nên thắng trận trước mất còn hơn bỏ phí cơ hội từ nảy giờ mình đã dầy công dựng nên , Cao Khải Quý nhíu chặt mắt thân pháp như vũ bão tiến về trước chỉ thấy Duẫn Hạo thay vì kinh sợ lại là một cái nhếch mép cười đầy bí hiểm…
“Trúng kế rồi”
Hai nam nhân bên cạnh nhau thầm nói suy nghĩ của mình khẽ lướt mắt nhìn nhau , một bên bạch y tao nhã tóc búi cao trăm ngọc cố định , nhìn đối phương bạc sắc tóc buông thả bên trên cố định một tầng lãng tử….
“Nghiên Nhi / Du Lợi”
Hai người đặt tầm nhìn vào nhau khóa chặt ngắm nhìn đối phương tâm tình không khỏi hân hoan , mới nhận ra nổi nhớ nhung một đêm không gặp quả thật rất nhớ nhung thật muốn đem đối phương ôm vào trong ngực mà yêu chiều.
Du Lợi ngơ ngẫn cái nhìn môi vẻ ra nụ cười chịu ngọt , lướt nhìn Tú Nghiên một thân y phục nam trang so với lần khác có vài điểm khác biệt khi mái tóc dài bình thường buông thả nay búi cao để lộ vùng cổ trắng ngần ẩn hiện so với mình một bộ dáng lãng tử nam nhân thì nàng trong y phục nam nhân vẫn là một thân nam tử tao nhã , bộ dáng tuy nhỏ nhắn vẫn khiến nhiều người phải lướt mắt nhìn . Tầm nhìn đặt im trên đôi môi đỏ mộng ngọt ngào , không khỏi khiến tâm trí hơi buông thả muốn đem nàng hôn lấy nuốt trọn vị ngọt ngào vào môi mình , khao khát mang nàng đi thật xa mà cất giấu kĩ lưỡng .
Tú Nghiên bị Du Lợi nhìn chằm chăm vào môi tâm không khỏi run lên mặt vô pháp đỏ bừng theo từng suy nghĩ trong đầu , không biết vì ngại ngùng mà tránh né quay đi hay tại vì trong tâm cũng đang suy nghĩ điều gì đó mà bộ dáng có chút khẩn trương . Du Lợi hôm nay vẫn là cái kiểu cải trang nam nhân đó không đổi , chỉ khác ở một điểm không biết vô tình hay hữu ý mà điểm quanh khuôn mặt một tần nhạt nhạt như thể râu của nam nhân chưa được cạo sạch so với gương mặt lúc trước đã tuấn mỹ này lại càng cuốn hút đầy vẻ khiêu khích của kiểu lãng tử hái hoa , cái mỹ vị này thật quá là yêu tà mà…
“Phanh”
Duẫn Hạo thân thể ngã về sau , chân phải trụ khụy chân trái đá vào kiếm Cao Khải Quý đâm tới khiến đường đi kiếm đột ngột biến đổi khiến thân pháp náo loạn , lại thấy Duẫn Hạo liên hoàn chiêu thức đánh ra mang Cao Khải Quý liên tiếp đánh tới thân thủ như tia chớp nhanh nhẹ mà trúng đích . Cao Khải Quý một quyền cũng không thể né tránh giống như pho tượng đễ Duẫn Hạo đánh liên hoàn đến khi mình quỳ trên mặt đất thân thể như bị điểm chỉ toàn thân không động dậy , trường kiếm phả hơi lạnh vào thiết hầu…
Duẫn Hạo một gương mặt cười lạnh lùng thu lại trường kiếm hướng phía dưới đài giơ ra một cánh tay như một lời mời dành cho đối thủ ai còn ai muốn lên xin mời , chẳng cần đoái hoài kẻ bại trận như Cao Khải Quý thân hồn đã chết lặng . Vài khắc sau đã có hai người nam nhân lạ mặt đã lên lôi đài đỡ thấy Cao Khải Quý mang đi khỏi lôi đài , bên dưới tiếng bàn luận râm rỉ truyền nhau một cái tò mò không khỏi ngạc nhiên trước nhân vật trên lôi đài kia là thần thánh phương nào mà giao tranh nhiêu đó chiêu thức đã mang vị cao thủ như Cao Khải Quý đánh đến nông nổi như vậy .

Du Lợi nhìn một màn đấu vừa rồi không khỏi kinh ngạc tâm không khỏi bối rối , không nghỉ đến Duẫn Hạo công phu lại cao như vậy ,nếu so với nàng có thể còn cao hơn một bật . Lại cảm thấy có gì đó không đúng , bản thân Du Lợi lại chưa từng thấy Duẫn Hạo chăm chỉ luyện võ công ,dù có cũng là loại rèn luyện thân thể chứ ngay đến bảo vệ bản thân chưa chắc đã được . Nhưng hôm nay những gì nàng nhìn thấy không khỏi khiến tâm nàng bấn loạn , thầm nghĩ mình có phải hoàn toàn không biết gì về Hoàng huynh mình , người trước mặt vẫn thần thái đó nhưng lại có cảm giác như chưa hề quen biết .
Tú Nghiên nhìn thần thái có chút biến đổi của Du Lợi cũng ít nhiều hiểu rõ đối phương đang suy nghĩ điều gì , bản thân nàng còn không tin nam nhân như Duẫn Hạo lại có võ công phi thường như vậy . nhìn quanh những nam tử xung quanh đang xì xào thắc mắc về Duẫn Hạo cũng không ai dám bước lên lôi đài không khỏi làm nàng có chút gấp gáp . Nhìn qua Du Lợi thấy tay nàng bóp chặt thành quyền hơi cắn bờ môi bộ dáng khó xử hiện ra trước mặt mình không khỏi làm Tú Nghiên suy nghĩ vu vơ lý do gì khiến nàng chần chờ như vậy? Lại nhớ đến mối quan hệ huynh muội của họ , cũng hiểu được nàng vì cái gì mà lưỡng lự…
Nghe tiếng dậm chân lại thấy Du Lợi như muốn động thủ , Tú Nghiên nhanh chống chộp lấy vai Du Lợi ấn xuống một cái thân thủ phi lên đạp lên vai vài nam nhân phía dưới tiến lên lôi đài .Đạp chân lên lôi đài một cái nhẹ nhàng đáp xuống , tay thả tà áo thủ quyền gương mặt cười như không hướng Duẫn Hạo chấp quyền lạnh lùng thanh âm.
-Trịnh mỗ xin mạn phép…
-Mời…
“Nghiên Nhi / Tú Nghiên ”
Duẫn Hạo trong mắt cũng lạnh tanh trường kiếm theo người lao về trước chém tới , Tú Nghiên xoay người đem uyển kiếm nơi thắt lưng nhanh như chớp rút ra truy cẩn , uyển kiếm trong tay nàng lùi về chống đỡ . Khi tiến khi lùi uyển kiếm trong tay nàng lúc như nước êm ả đánh trả , khi lại như băng đá tấn công khiến Duẫn Hạo phút chốc lùi về bộ dáng cố thủ thi triển công phu đạp nền phi lên cao hướng trường kiếm từ trên tấn công xuống .
Tú Nghiên xoay tròn khụy chân cố trụ , đem uyển kiếm trong tay mềm mại như vãi lụa uốn lấy trường kiếm cản lại chiêu thức tấn công của Duẫn Hạo , Duẫn Hạo bị nàng háo giải chiêu thức đôi mắt mang lửa trừng to tay trái vận lực hướng đỉnh đầu nàng đánh xuống…
“Nghiên Nhi/Tú Nghiên cẩn thận”
Du Lợi trừng mắt thân thủ muốn lao lên ứng phó chiêu thức của Duẩn Hạo thập phần tàn ác chân đạp đất vận lực lao đi , Trịnh Khanh nhìn một chiêu thức Duẫn Hạo tàn ác không khỏi kinh hãi đập bàn đứng dậy phi tới…
Tú Nghiên môi nhếch mép cười nhạt tay trái từ lúc nào đã vận lực hướng cánh tay tà ác của Duẩn Hạo đang hướng xuống đỉnh đầu mình đáp trả , lực đạo hai bên chạm nhau vô hình tạo thành luồn khí vô hình bao bọc toàn thân không khỏi khiến bụi bay đầy trời.
“Tiểu tử họ Trịnh này nội lực thật kinh người ah~~ thủ pháp này làm ta nhớ đến một người bằng hữu…Hảo…hảo công phu hahaha”
Lão quái nhân khi thấy Duẫn Hạo tung ra chiêu thức hiểm ác cũng bất bình rời khỏi chổ ngồi , luật thi đấu đã rõ ràng chỉ tỷ thí võ công cao thấp vậy mà người này lại ra đòn chí mạng thật không thể ngồi yên . Cũng như Du Lợi bộ dáng gấp gáp lao tới lôi đài , lại kinh ngạc thấy Tú Nghiên bên trên ứng phó linh hoạt không khỏi khựng lại bộ dáng ngơ ngẩn nhìn , Trịnh Khanh nhìn nữ nhi mình đáp trả , cũng ngưng lại hành động đứng bất động tại chổ coi tiếp trận đánh….
Ai cũng kinh ngạc trước một người vô danh trên giang hồ lại có thể dễ dàng đánh bại một thành chủ phía Bắc nay lại thêm một nhân vật lạ mặt võ công so với người kia còn mạnh hơn rất nhiều càng kinh ngạc vô cùng , không nghĩ tầm hiểu biết của mình lúc nào hạn hẹp mà lại bỏ xót nhiều vị cao thủ võ lâm như thế…
Tú Nghiên vận công đem chân khí chuyển dời đợi khi Duẫn Hạo toàn lực tấn công , nàng lấy nhu thắng cương đem công lực của hắn vừa đánh xuống mình đánh ngược lên khiến Duẫn Hạo chịu một chưởng bật té ra xa , trường kiếm trong tay vì lực đánh mạnh gãy làm 3…
Tú Nghiên vận khí đem công lực thu hồi chưởng pháp , tay xoay một pháp đem uyển kiếm cất vào đai lưng ngọc bội ở chui kiếm đung đưa , tay đem tà áo mình kẹp vào bên hông để dễ lúc xuất quyền hạ xuống một bộ dáng thanh nhã lạnh lùng mỉm cười đạp như băng tuyết đầu mùa…
Duẫn Hạo tay ôm ngực trái hộc máu tươi , không nghĩ đến mình bại trong tay một tiểu tử thân hình mãnh dẻ như thế , lại càng không nghĩ đối phương trẻ tuổi như họ Trịnh này công lực quả là cao cường đến mình giang hồ tên tuổi cũng so với hắn nghĩ mạnh lai yếu hơn vài phần . Bên dưới thấy Duẫn Hạo lần hai hộc máu như gió một thân thủ nam nhân phi thân lên lâu đài lướt đi như gió đến bên đở lấy thân hình đanh muốn đổ xụp , điểm lấy nguyệt đạo trên ngực kêu đối phương vận khí để tránh vết thương tổn thương kinh mạch . Bộ dáng đứng dậy hung hăng bước tới đôi mắt chứa đao , sát khí đùng đùng hướng đến Tú Nghiên xuất quyền , lực đạo đưa ra mạnh và hiểm hốc hướng mặt nàng đánh tới .
Tú Nghiên ngã người về sau hai tay đánh chéo đở lấy một quyền hung hăng của kẻ đến vô danh lại mang đầy sát khí có chút khó hiểu , chân lại rất nhanh xuất cước đá vào hông hắn buộc hắn lùi lại bộ dáng . Lại thấy đối phương cong chân thủ cước , vung ra một quyền tay phải hướng ngực nàng đánh tới , Tú Nghiên dùng chân tung cước đá vào chân đối phương làm bàn đạp tự hất mình về phía sau né toàn bộ quyền pháp của đối phương .
Lại thấy đối phương xoay người đem áo khoác bên ngoài cởi ra dùng lực xoay áo khiến nó xoắn lại thành thương hướng Tú Nghiên một màng thương ảo dịu , khiến nàng phút chốc chỉ biết dùng thân pháp né tránh trong đầu xuất hiện vô vàng nghi vấn điểm . Đáng lý người lo lắng phải là Du Lợi vì dù gì Duẫn Hạo cũng là hoàng huynh của nàng , nàng còn chưa động thủ vì sao nam nhân lạ mặt lại hướng mình một cái cuồng sát mà đánh tới trừ phi đối phương không phải là mình biết mà là một người khác . Nghĩ đến đây đầu xuất hiện một điểm sáng xoẹt ngang qua , tay lần nữa hướng đai lưng rút ra uyển kiếm , chỉ thấy một đường sáng của kiếm mềm mại như dãi lụa tiếp thủ .
Thương vải trong tay nam nhân lạ mặt vì hắn đưa nội lực tạo thành mà so với thương sắc coi như ngang ngữa , bộ pháp xuất ra vừa cường đại mang sát khí cùng xảo diệu , khiến Tú Nghiên nhìn mà vẫn không nhận ra đây là thương pháp của vị cao nhân nào . Lúc cương lúc nhu hòa khó thấy lợi điểm mà tấn công đối thủ , Tú Nghiên chỉ biết còn cách vừa đánh vừa thủ tập trung thần thái tìm ra yếu điểm mà hại cái quyền côn này…
“Trịnh công tử hông bên trái nhược điểm không phong thủ”
Bên tai một truyền âm đưa tới Tú Nghiên đảo mắt nhìn đích điểm vừa được nhắc , quả nhiên là không phòng thủ , tay đem uyển kiếm vận lực trở nên cường đại cứng cáp xuất phủ về trước xuất chưởng . Nam nhân lạ mặt thấy Tú Nghiên chưởng kiếm về phía mình , xoay côn vải trong tay đỡ lấy , đánh kiếm bay lên cao , hướng thương về phía Tú Nghiên xuất pháp , lại thấy Tú Nghiên dùng tay không đánh từng quyền trên thương xoay tròn hạ thân xuất một mạnh mẽ vào hông bên trái của mình .
“Hảo công phu”
Thương vải rời khỏi tay thân thể nam nhân trước mắt một cái khôm người bật lui về sau vài bước , rên lên một cái đau đớn…
-ĐẠI CA…
Duẫn Hạo phía sau hét lớn kinh hãi nhìn nam nhân lạ mặt quỳ xuống một chân tay ôm lấy hông hộc máu tươi , mặt cúi gầm hướng sàn nhà nhíu chặt mày thân thể khẽ run động…
“Nam nhân kia không phải Duẫn Hạo , huynh đệ họ là ai? Vì sao lại dịch dung vì hắn đến nơi nay tranh đấu?”
Tú Nghiên thu lại thân pháp bộ dáng lần nữa đứng thẳng bộ dáng , uyển kiếm trên cao lao xuống cánh nàng một đoạn đâm thẳng đứng lây động , Tú Nghiên mắt như có điểm cười đến bên thu lại uyển kiếm vào thắc lưng . Lấy trong ngực ra một cái lọ trắng bỏ ra tay hai viên đan dược hướng hai nam nhân lại mặt nhét vào miệng mỗi người một viên than âm lạnh nhạt truyền đến .
-Vận khí trị thương.
Quay lưng hướng đến giữa lôi đài hai tay chấp sau lưng vững trãi bộ dáng đứng nhìn xuống dưới đảo mắt tìm người vừa rồi truyền đến mình thanh âm , lướt mắt vẫn không thấy vị cao nhân nào quen mặt ngoài Lão quái nhân và Du Lợi . Nhìn một lượt nữa vẫn không thấy ai khác lạ , lại nhàn nhạt thanh âm phong thái hờ hững..
-Còn vị công tử nào muốn tranh tài Trịnh mỗ xin mời .
……………..
“Trịnh công tử”
Mỹ Anh trên kiệu lướt mắt qua nơi đông đút người chen chút nhau đang coi gì đó khiến nàng tò mò lướt mắt nhìn lên , thấy trên lôi đài nam nhân một thân bạch sắc tóc búi cao trâm cài dáng dấp tuy không như nam nhân khác cao lớn nhưng vẫn tỏa ra quanh người khí thế cường đại . Mỹ Anh mắt nhìn tâm không khỏi kinh hỷ hân hoan kêu ngừng kiệu , nam nhân kia chính là Trịnh công tử mà nàng vất vả tìm kiếm đến tận Kinh thành này . Nhưng có phải thế nhân trêu người hay không khi nam nhân trong tim nàng đang đứng trên lôi đài cầu thân của cô nương khác không khỏi làm tim nàng đau đớn . Lại nói đến việc cầu thân , không phải trước kia cũng đã đoạt lấy tú cầu của nàng sao giờ lại còn muốn cầu thân thêm một nử tử khác . Mỹ Anh trong mắt ngập tràng thương tâm , thời khắc này thật muốn bước lên kia lôi đài hỏi rõ đối phương vì sao lại làm như vậy , lại nôn nao muốn một ai đó bước lên lôi đài cùng người kia tranh đấu , đánh bại đi để nàng còn có cơ hội nghe một lời giải thích rõ ràng cùng nàng.
………………..
Ánh mắt lần nữa lướt đến thân thể quen thuộc từ khi nào đã di chuyển đến gần lôi đài trên gương mặt vẫn còn phản phất điểm lo lắng chưa tan , khi cả hai chạm nhau khóa chặt ánh mắt đôi môi như thoái quen vẻ ra nụ cười . Nhìn bộ dáng Du Lợi lúc này chỉ khiến nàng muốn cười ầm lên vài cái , không biết Du Lợi có nhận ra vị trí mình đứng thế nào kỳ lạ hay không , Tú Nghiên nhìn Du Lợi nhướng nhướng mày ra ám hiệu . Du Lợi đảm mắt theo tầm mắt của Tú Nghiên mà nhìn xuống , mới nhận ra tư thế và vị trí đứng của mình thế nào kì lạ , toàn thần mình đang đạp lên đầu và vai của người khác mà cố trụ . Không thấy được gương mặt của đối phương nhưng cũng cảm nhận được nhiệt độ nóng nảy đang dần trào từ dưới lên trên mình…
-TIỂU TỬ THỐI SAO CÒN KHÔNG RỜI KHỎI ĐẦU LÃO TỬ?

Hai nam nhân lạ mặt đỡ lấy nhau thân thể rời đi , khựng lại nhỏ giọng hướng Tú Nghiên một cái tạ ơn rồi khuất dạng , để lại không gian cho các vị khác tranh hùng . Khập khiển đến bên chiếc kiệu nhỏ khuất bống bên con hẻm đối diện , khum người nói gì đó với người bên trong chỉ thấy chiếc kiệu kia vẫn trụ im trên đất tấm màng cửa khẽ lây động .
Du Lợi cười cười hướng Tú Nghiên gãi gãi đầu , lè lưỡi dùng chân dậm lên đầu nam nhân bên dưới thêm một cái nữa phi lên lôi đài , lấy tay phủi phủi lấy tà áo bụi bậm rút ra quạt ngọc được nàng cấm vào sau cổ áo xuống phe phẩy . Bộ dáng cao nhã cười cười ma mị , hướng Tú Nghiên chấp quyền hơi cúi người khoảng cách hai người tương đối gần nhau lại không nhịn được thủ thỉ.
“Nương tử thật là tài giỏi nha~~”
Tú Nghiên nghe bên tai lời nịnh nọt của Du Lợi không khỏi khiến da đầu nàng giật giật , cười cười nhìn đối phương lại thấy Du Lợi mặt mày quỷ dị hướng mình cười cười đầy mưu đồ .
-A Quyền vô danh tiểu tử xin mạn phép hướng Trịnh công tử so một chút quyền pháp ah~~.
-Mời…
………………..
“Rốt cuộc con cũng đã lên lôi đài”
Quyền Trực trên cao lầu chấp tay sau lưng đã đứng đây từ rất lâu nhìn toàn cục sự việc diễn ra , bên cạnh còn có hơn 4 người im lặng đứng bên cạnh , vừa rồi khi Duẫn Hạo bước lên lôi đài không khỏi khiến hắn kinh ngạc . Đến khi thấy Duẫn Hạo giao thủ với Cao Khải Quý tâm nhất quyết khẳng định đối phương không phải là Duẫn Hạo , tâm tình bỗng chốc trầm xuống không biết con mình hay vợ mình là người nghĩ ra đại kế dùng kẻ khác dịch dung thay thế Duẫn Hạo lên đoạt nương tử . Càng nghĩ càng khiến Quyền Trực tâm tình vô cùng khó chịu , khi nghĩ hai người họ thật to gan dám ra cái loại việc dối trá này , khi thấy nam nhân kia đánh thắng Cao khải Quý càng làm Quyền Trực tâm tình càng gấp gáp . Công phu của người này thật sự rất cao khiến Quyền Trực có chút rối bời , hắn biết nếu nam nhân kia thắng Cao Khải Quý thì phía dưới sẽ không ai dám lên tranh đấu . Điều này sẽ buộc Du Lợi phải lên lôi đài tranh đấu cùng người trong dung mạo của hoàng huynh mình , sẽ thật làm khó nàng khi hắn thừa biết Du Lợi rất quý mến hoàng huynh mình . Đến khi nam nhân lạ mặt xuất hiện cùng tên mạo danh kia khởi đấu không khỏi khiến Quyền Trực vui mừng vì có người thay mình gở mắc khó này , đến khi mọi bất biến đã quay lại quỹ đạo , khi Du Lợi bước lên lôi đài là lúc Quyền Trực dõi theo từng hành động của nữ nhi mình không rời khỏi một li.
………………..
Tú Nghiên cười cười giơ ra cánh tay mời gọi Du Lợi xuất chiêu , biết nàng lâu như vậy cũng chưa cùng nàng so cao thấp , lại gặp quá nhiều chuyện lần lượt diễn ra khiến suy nghĩ so tài trong đầu Tú Nghiên cũng bay đi mất dạng phương nào . Cũng tốt coi như nhân cơ hội hôm nay mà cùng nàng một cái so đo , coi Du Lợi “lão công” tương lai của nàng có bao nhiêu cái tài giỏi công phu mà ba lần bảy lượt lấy thân ra bảo hộ nàng.
Tú Nghiên nhanh như chớp xuất quyền đánh tới chỉ thấy Du Lợi nhẹ nhàng tiếp đỡ , uyển chuyển điểm vào tay nàng , lách người tay áo dịu chạm vào eo nàng , âm thanh thì thầm bên tai…
“Nghiên Nhi~~ , nương tử có cần xuất quyền với tướng công của nàng nhanh như vậy không nha~~”
Tú Nghiên cảm thấy một đốm lửa thấp trên má mình nóng hổi , cái người không biết xấu hổ này thế nào cứ mở miệng lại một cái nương tử , hai cái cũng nương tử , đã vậy xuất thủ lại còn đụng chạm những chổ không cần thiết thật là chọc người ta mà…
“Xí… ai là nương tử của ngươi”
Tú Nghiên xoay người xuất cước chỉ thấy Du Lợi lấy tay áo nhẹ nhàng phủi đi , lấy chỏ đánh vào tay nàng , cứ thế Tú Nghiên cứ hăng hái tấn công , Du Lợi như ước uyển chuyển cản lấy đá tảng Nghiên Nhi đánh đến nàng . Tú Nghiên nhìn một cái sơ xuất bên trái chộp lấy xuất cước Du Lợi bị đá một cước vào người hơi lùi lại bộ dáng cười cười lấy tay phẩy phẩy , khẩu hình hướng Tú Nghiên xảo diệu…
“Nghiên Nhi nàng đánh thắng ta cũng không sao nhưng nàng là mất tướng công nha…mà ta thì không muốn mất nương tử nên…”
Du Lợi thi triển thân pháp một bộ quyền kinh công đánh tới liên hoàn , tuy lực đánh không mạnh nhưng chiêu thức rất nhanh và liên tục khiến Tú Nghiên vì bất ngờ mà loay hoay chống đỡ . Bộ pháp này Du Lợi rất ít khi dùng đến đem đánh với kẻ thù thì có thể khiến đối phương phân tâm mà tìm ra điểm chí mạng mà xuất thủ , nhưng đối với kẻ yếu lại giống như trêu nhân .Nhưng Tú Nghiên nàng ko phải là dạng tầm thường nhân kia , lại rất nhanh thấy ra trọng điểm mà hóa giải , chỉ có điều nàng không biết là khi hóa giải cũng chính là lộ ra nhược điểm để Du Lợi nắm bắt . Thấy Tú Nghiên vươn người xuất ra hai quyền hướng mình đánh , Du Lợi chỉ nhẹ nhàng né tránh hướng theo lực đánh của cánh tay mà men theo điểm lấy tam bộ nguyệt đạo tay cổ và ngực nàng khiến Tú Nghiên đứng yên bộ dáng . Tay điểm ngay ngực nàng Du Lợi vẫn cười cười giữ yên vị trí không rút lại , không khỏi khiến nàng đỏ mặt tím tai…
“Du Lợi chệt tiệt dám ăn đậu hủ của ta trước mặt nhiều người như vậy ah~~”
Du Lợi lại lần nữa cười cười nhúng nhúng vai như thể “ta không cố ý mà” , lần nữa giải nguyệt đạo cho nàng cười cười thủ quyền cúi cúi…
-Trịnh huynh khiêm nhường rồi…
Tú Nghiên nhìn Du Lợi cười cười có chút tức giận bộ dáng nhìn nhìn , bản thân lại không nghĩ đến mình dễ dàng thua như vậy , có chút mơ hồ không hiểu rõ lúc nãy mình mắc phải sai điểm gì mà lại thua…thật muốn bước tới hỏi Du Lợi thật ra bộ pháp vừa rồi tên gì nha…
Trịnh Khanh nhìn trận đánh không nhanh không chậm của hai người , lại thấy Tú Nghiên như thể có quên biết với nam nhân trước mặt nên , nên thay gì dùng uyển kiếm nàng lại dùng quyền pháp tranh cao thấp . Thân thủ có gì đó như kiềm chế dùng lực , nhìn vào ít nhiều thấy rõ cả hai người đều không muốn tổn hại đối phương , lại thầm nghĩ phải chăng cả tháng qua nàng mất tích là vì nam nhân trước mặt hay không.
“A Quyền đánh giỏi lắm”
Lão quái nhân cười cười híp mắt bên dưới lôi đài , lúc đầu không nhận ra vị Trịnh công tử trên là người phương nào , nhưng khi thấy Du Lợi cùng người trên giao đấu , nhìn rõ một chút gương mặt thật là không tin vào mắt mình . Là nương tử của A Quyền , Tú Nghiên nha , thật là đôi trẻ tài cao , giang hồ thật có phút khí khi có thêm hai đại cao thủ rất biết hành xử ah. Lão quái nhân cười haha vài cái xoay xoay tẩu thuốc trong tay hihihaha hát câu dân ca như chúc mừng .
……………
Quyền Trực nhìn nhi nữ mình thắng một cách rất nhẹ nhàng và thông minh , tuy hắn vẫn không hiểu vì sao Du Lợi tấn công đối phương hoàn toàn không dùng quá nhiều lực , lại còn có cảm giác đối với người kia vô cùng ôn nhu không khỏi khiến hắn kinh ngạc vô cùng . Một ý nghĩ xẹt qua suy nghĩ
“Không lẽ Du Lợi lại nảy sinh cảm giác với nam nhân kia?”
Càng nghĩ lại càng thấy không đúng , không phải nàng hướng mình sống chết đòi bên cạnh nữ nhân này sao , nhìn Trịnh Khanh bên dưới mặt mày biến đổi liên tục thần thái lúc tiến lại dừng mới lướt mắt nhìn kỹ lại lần nữa . So ra dáng dấp còn thấp hơn Du Lợi , lại có phần nhỏ nhắn hơn , nam nhân dùng uyển kiếm điêu luyện như vậy thật hiếm
“không lẽ”
Nghĩ đến đây Quyền Trực môi vẻ nụ cười quỷ dị , kinh hỷ quay đi Tân Kỳ bên cạnh bộ dáng khó hiểu nhìn nhìn…
-Đại sự đã thành chúng ta quay về cung thôi.
-Dạ
……………
Hoàng hôn buông xuống , có muốn coi thêm kinh hỷ chỉ còn chờ đến đêm diễn ra lễ thành thân kia thôi , lúc Du Lợi đứng trên lôi đài liên tiếp thắng thêm vài trận cũng không còn nam nhân nào muốn bước lên cái lôi đài cao kia mà chuốt lấy nhục nhã , đành ngậm ngùi tiếc nuối cúi người một cái chúc mừng người may mắn bước vào làm rể nhà Trịnh gia .
Mọi người quay đi chưa kịp cất bước đã thấy đoàn người xuất hiện mang theo lễ vật từng rương từng rương mang tới , người ngạc nhiên nhất chính là Du Lợi khi người đúng đầu đoàn người mang đến không ai khác là Tú Anh bước đến trước mặt lại còn cung kính thanh âm.
-Thiếu gia lễ vật đã chuẩn bị mời người tiến vào Trịnh gia hành lễ ah.
Trịnh Khanh không khỏi kinh ngạc mọi thứ cứ liên hoàn diễn ra khiến bản thân có chút giảo hoạt suy ngẫm mọi sự đã được liệu sẳn , phải chăng nam nhân này là người mà Hoàng thường đã chuẩn bị trước nếu có bất biến gì xảy ra , suy nghĩ hỗn độn khiến Trịnh Khanh mày nhíu chặt nhìn chằm chằm vào người con “rể” tương lai của mình xem xét . Cũng có tuấn mỹ bộ dáng , võ công cũng là ngang ngửa Tú Nghiên , lại cùng nàng có quen biết , gộp lại cũng coi là ổn thỏa nhưng có cái gì đó khiến bản thân cảm thấy có chút kỳ lạ . Xoay người thanh âm nho nhỏ dò xét ý kiến Tú Nghiên…
-Tú Nghiên con thấy nam nhân này có ưng ý không?Nếu không ưng phụ thân có thể giúp con bàn bạc lại cùng hắn…
-Dù gì người cũng đã thắng rồi cứ như vậy mà tiến hành hôn lễ thôi.
Nghiên Nhi lạnh nhạt trả lời , gương mặt không rõ là vui hay buồn chỉ thấy bộ dáng nàng như ngày thường đối đáp mình , không khỏi khiến tâm Trịnh Khanh cứ thế mà náo loạn cả lên. Xoay người phân phó gia nhân chuẩn bị phòng cho Du Lợi xong , Trịnh Khanh cùng Tú Nghiên trở về phòng . Trịnh phủ như bị phù phép , chưa đầy 1 canh giờ mọi thứ hỷ sự đã được chuẩn bị chu toàn không một chút sai lệch , không gian vì thế cũng rực rỡ đen lồng đỏ vởi chữ hỷ treo ngập phủ sáng rực cả vùng . Trịnh Khanh vào đến thư phòng đã thấy trên bàn một bộ y phục gấm đẹp đẽ đã được để sẳn , bên trên có một phông thư nhỏ..
“Chúc mừng Trịnh huynh có con rể quý…Không thể đến uống rượu mừng cùng huynh , cũng hướng huynh chu toàn mọi thứ coi như là lễ vật ta chúc mừng Tú Nghiên huynh thành thân viên mãn”
Trịnh Khanh đốt đi thư , môi cười nhạt vậy ra đã có chuẩn bị từ trước , cũng rũ bỏ bộ dáng căn thẳng nảy giờ thở phào một cái ngồi xuống nghỉ ngơi chờ giờ làm lễ…
……
Khuê Nhi giúp Tú Nghiên thay hỷ phục bộ dáng tươi cười hoan hỷ như thể người xuất giá là nàng , miệng không khỏi luyên thuyên về trận lôi đài vừa rồi , như thể người tiếp thủ là nàng chứ không phải Tú Nghiên . Khiến Tú Nghiên nghe đầy một tai chỉ biết cười cười lắng nghe nàng líu lo , nhìn mình trong gương thấy một thân hỷ phục đỏ rực khiến tâm nàng cũng kinh hỷ cực đại . Mấy ngày trước còn rối bời trong lệnh chỉ hôn , nay lại xuất giá cùng Du Lợi như thể là điều hiển nhiên sẽ diễn ra , khiến nàng không khỏi suy nghĩ ý trời là đây sao?

Xoay một vòng nàng vẫn sẽ thành thân với Du Lợi , dù là lúc nhỏ hay lớn số nàng đã ấn định vào người này rồi sao . tiểu hài tử ban đầu phải lòng cũng là Du Lợi , khi trưởng thành động tâm cũng là nàng và giờ đây trong rối bời nhiều chuyện người mình sẽ thành thân cũng là nàng .
“quả thật kiếp này không thể thoát khỏi ma chưởng của nàng sao?”
Tú Nghiên càng nghĩ lại càng rối , chỉ còn biết lắc lắc đầu mỉm cười khi nghe Khuê Nhi đọc loạn ỳ xèo 3 câu trước khi xuất giá , nhìn Khuê Nhi có thể tưởng tượng ra thế nào gương mặt của các vị mẫu thân vui mừng ra sao khi gã nữ nhi mình cho người nam nhân mà họ ưng ý.
-Tiểu thư cô gia nhất định nhìn người đến mê mẫn thần hồn cho coi…
-Khuê Nhi…
-Sao nha….ta nói đúng qua đúng không hehe (J)
-…….
Tú Nghiên nhìn mình chầm chằm trong gương thật không còn nhận ra mình nữa gương mặt nàng bị trang điểm đậm hơn rất nhiều , mắt kẻ sâu , mày châu chuốt má hồng , nhất là đôi môi được đánh đỏ như y phục trên người nàng , trên đầu phụng mão ngọc trai tinh xảo mà bố trí hết sức cầu kỳ vô cùng đẹp mắt , hài hòa cùng hỷ phục trang sức đính kèm .
-Giờ lành đã tới Trịnh tiểu thư đi thôi ah
~~Bà mai thân hình mập ú vận trên người y phục rực rở tay cầm khăn phẩy phẩy đi vào , vội mang khăn đỏ che lên trên đầu Tú Nghiên cùng Khuê Nhi đở lấy nàng đứng dậy dẫn đi.
…………..
-Tú Anh thấy ta thế nào ổn cả chứ?
-……..
-Tú Anh hình như mão trên đầu ta bị lệch.
-………..
-Tú Anh áo có chút cứng ngắt quá đi.
-……
-Tú Anh….
-NÍN….A Quyền ta nói người có cần làm loạn như vậy không nha…ngươi đúng yên đó ta chỉnh lại y phục không dược sao nói nhiều vậy?
Tú Anh hì hụt giúp Du Lợi bên tai lại nghe ngàn vạn câu hỏi “vì sao” của Du Lợi không khỏi làm đầu nàng co giật liên hồi..
“Con bà nó , không nể hôm nay ngươi thành thân ta màng ngươi đi trãm quá”
Tú Anh trong lòng tuy chửi bới , tay vẫn là giúp Du Lợi chu toàn mọi việc , dù chưa có kinh nghiệm trong việc này nhưng bản thân cũng hiểu được thế nào là cảm giác nôn nao chờ đợi này , cũng không nở mắng nàng chỉ cố gắng làm nhanh để tống nàng ra khỏi cửa cho nhanh một chút.
“cốc cốc”
-Công tử đã đến giờ lành mời người.
…………….
Trịnh Phủ bàn tiệc đã đầy khắp nơi từ trong ra đến ngoài , Trịnh Khanh một thân gấm bào tinh sảo ngồi ở chính diện nhìn nhìn Du Lợi cùng Tú Nghiên tay cầm dây có tiểu cầu đỏ nhàn nhã bước vào . Nhìn Tú Nghiên một thân váy phụng hài gấm phụng bào đỏ , y phục lại may cùng bài trí ngọc trai tinh xảo tuy không thấy được mặt nàng vẫn có thể hình dung được nhi nữ mình xinh đẹp đến thế nào . Bên cạnh là hiền tế một thân hỷ phục gương mặt tuấn mỹ bước đi lại cường đại khí thế , khóe môi nở nụ cười hoan hỷ , mắt lại cứ nhìn mãi về phía Tú Nghiên không khỏi khiến Trịnh Khanh nhớ lại cảnh thần thân của mình trước đây khẽ gật đầu thông cảm cho tình cảnh của hiền tế này.
Bà mai từ gương mặt đến thân thể đều mang lại cho người ta cảm giác phúc khí , miệng nở nụ cười đọc một tràng lễ nghĩa cuối cùng cũng dùng lại ở cái cần thiết tam bái.
-Nhất bái thiên địa
Khuê Nhi bên cạnh muốn đỡ lấy Tú Nghiên giúp nàng định hướng , lại thấy Du Lợi rất nhanh cầm lấy tay Tú Nghiên mà dẫn nàng , Khuê Nhi chỉ biết lắc đầu cườ cười bước qua một bên .
-Khuê Nhi nàng an phận đứng bên ta được rồi để mặt bọn họ đi.
Tú Anh không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh Khuê Nhi thì thầm cùng nàng , khoảng cách gần làm Khuê Nhi cảm nhận được nhiệt độ của đối phương không khỏi đỏ mặt định đứng ra xa lại thấy eo mình bị giữ chặt keo mình xác lại cố trụ một điểm không khỏi làm nàng đỏ bừng gương mặt.
-Nhị bái cao đường..Phu thê giao bái..Đưa vào động phòng
Bà mai đỡ lấy tay Tú Nghiên đưa về phòng , chừa lạ i Du Lợi bị người người không rõ quen biết mang đi từng bàn từng bàn chúc mừng , trên mái nhà nhìn xuống thật là một cảnh hoan hỷ vô cùng . Trịnh Khanh cũng bị các đông liêu vây lấy chúc tụng , họ hàng thân thích không biết từ khi nào đã đến chúc mừng khiến cả hai người ngập tràng trong vạn lời chúc tụng , ngàn ly đưa tới tay mời (ép) uống . Tiếng nhạc cứ thế nổi lên đầy hoan hỷ , không biết ai mời đến những tài nữ nổi tiếng của Bảo Nguyệt lâu , mà các nàng đã đến đây đầy đủ góp vui với mỹ khúc cùng vũ điệu đẹp . Bảo Nhi đến bên mang theo ly rượu hướng Du Lợi mời nàng , môi nói lời chúc tụng mong muốn ngàn điều may mắn đều đến với hai người , Du Lợi thấy Bảo Nhi đến bên chúc mừng không khỏi hoan hỷ . Bằng hữu trên giang hồ có nhiều nhưng so với những người ở Bảo Nguyệt lâu thì không thể so sánh nhiều , vì các nàng thân thuộc nhau như tỷ muội có thể sống gió cùng nhau vượt qua.
-Bảo Nhi tỷ đa tạ đa tạ….hôm khác sẽ hướng các tỷ muội bao lì xì mang tới ah~~…hắc hắc Bảo Nhi mời mời…
Cứ thế từng lượt từng lượt bàn tiếp tới Du Lợi vui vẻ tiếp lấy chúc tụng , tiếp lấy rượu mời , tiếp lấy ngàn vạn niềm vui của nàng….Tú Anh bên cạnh cũng mệt mỏi mà uống tiếp Du Lợi tâm cũng có chút oán than , tội cho cái bụng nàng sáng giờ chưa ăn uống gì bây giờ còn ngàn vạn ly ô ô chết mất thôi…
Thời gian cứ thế trôi đi lúc Du Lợi quay lại phòng ngày cũng sắp hết , bước chân đã không còn vững vàng có chút loạng choạng , Tú Nghiên nghe âm thanh va chạm cũng đoán được ít nhiều độ dáng Du Lợi thế nào đã say , lại không thể đứng dậy giúp nàng chỉ có thể chờ nàng vén khăn đem xuống mới có thể đi chuyển. Du Lợi hihihaha đi tới nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Tú Nghiên , đem cái khăn vướng víu che mất khuôn mặt của Tú Nghiên , nhìn mỹ nhân trong mắt đến ngẩn ngơ cười môi vô thức mấp mấy bên tai nàng..
-Nương tử ah
Cái giọng nũng nịu bên tai khiến lông tơ Tú Nghiên dựng đứng cả lên , cười cười nhìn bộ dáng say rượu của Du Lợi vô cùng đáng yêu , gương mặt ủng đỏ đôi mắt mơ màng nhìn nàng môi cười cười kêu cái nhân xưng về sau sẽ trở thành thân thuộc với mình .Tú Nghiên dịu dàng xoa xoa gương mặt đỏ hồng vì rượu của Du Lợi nhìn nàng nhắm mắt vẻ mặt vô cùng hưởng thụ , môi cười cười đòi hỏi.
-Nương tử ah~~ hôn ta đi
Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng vào tim Tú Nghiên là vạn lượng run rẩy , tay khẽ ngưng hành động , đôi mắt đẹp Du Lợi mở ra cái nhìn dụ hoặc , mặt hướng tới tước cách một khoảng nhỏ trước mặt nàng.
-Nghiên Nhi hôn ta đi..
Tú Nghiên toàn thân như thế bất động , chỉ thấy cánh môi mình được Du Lợi che phủ cảm nhận hơi thở của nàng trên da thịt mình , phụng mão trên đầu cả hai được tay Du Lợi gỡ xuống đặt trên bàn , tiện tay rót hai ly rượu mang đến cùng Tú Nghiên quàng tay nhau uống cạn , lại phi ly trong tay tắt đi hai ngọn đèn hỷ trong phòng chỉ để ánh trăng soi vào khe cửa .
Nối lại nụ hôn chuyển nó thành rạo rực chăm lên từng ngọ lửa trong đối phương hòa nhịp , Du Lợi đưa tay gỡ ra từng nút áo đem hỷ phục trên người Tú Nghiên tháo xuống từng tầng gỡ xuống , như cánh mẫu đơn trong đêm từng chút từng chút nở ra . Từng động tác tạo ra nhiệt lượng khiến cái men say trong người như chuyển dời sang nơi khác chỉ còn là say đắm mỹ nhân trước mắt , dịu dàng từng chút mang đến yêu thương cho nàng..Y phục rơi xuống để lộ ra da thịt trắng hồng Tú Nghiên mát lạnh , cái yếm đỏ trước ngực nàng phập phồng theo giai điệu hơi thở có phần ngắt quản. Du Lợi đưa mắt nhìn từng chút , từng chút tỉ mỉ bảo vật của mình , đôi mắt mơ màng nhìn ngắm môi vẻ ra nụ cười yêu mị tay lần nữa vương lên vịnh lấy vai nàng đặt lên môi đẹp nụ hôn nồng cháy…..
Chap sau viết tiếp cái NC giờ thì thanh tĩnh nhé mn…^^


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.