Kỳ Phùng Địch Thủ

Chương hap 12 + 13 : Hồi Ức


Bạn đang đọc Kỳ Phùng Địch Thủ: Chương hap 12 + 13 : Hồi Ức

Chap 12 + 13 : Hồi Ức
………..
2 người đồng thanh thốt lên nhưng hướng nhìn hoàn toàn khác nhau , Du Lợi đưa mắt đặt lên người Tú Nghiên ,Tú Anh lại hướng người con gái phía sau trong y phục hồng phấn dễ thương cũng theo chủ nhân quỳ cúi đầu phía sau. Mãi ngơ ngẫn ngắm nhìn , mà người được nhìn nào đâu hay biết vẫn đang cúi người hành lễ dưới mặt đất..
– Tú Nghiên con đứng dậy đi đừng hành lễ như vậy..- Tạ ơn hoàng hậu nương nương..
Tú Nghiên đứng dậy ngẫng lên gương mặt vô cùng mỹ lệ , y phục trắng thêu hoa mẫu cúc thủy tiên trắng đồng dạng y phục trong thật thanh cao 1 dáng dấp nữ tử thật thoát tục .. Nhìn đến gương mặt xinh đẹp cùng y phục thanh cao kia nhiêu người lại mơ hồ có thể tưởng tượng ra nàng giống như tiên nữ lạc lối từ trên trời giáng xuống trần gian , hơn là 1 nữ tử bình thường xinh đẹp.- Mẫu hậu nàng ta là ai nga? (Giả ngu hả Đen) Du Lợi thanh âm ngây thơ cùng 1 chút ngơ ngác hiếu kỳ hỏi
– Nàng là con gái của Trịnh tướng quân , Du Lợi ngươi hảo ko được hướng nàng mà khi dễ ah. Nếu ko ta ko dễ dàng hướng ngươi tha thứ.
– Mẫu hậu
……ta nào có ah…ngươi nói quan cho người ta
Du Lợi chu chu cái miệng nhỏ xíu xinh xắn, gương mặt mỹ lệ ko hiểu vì sao lại hơi hơi ửng hồng , Tú Nghiên nghe kia chút thanh âm mềm mại dễ chịu có chút hiếu kỳ dời mắt hướng nàng nhìn lấy. Lại bắt gặp gương mặt ửng hồng vô cùng mị lực tâm vô thức run lên 1 cái ko hiểu sự có chút dao động .
Hoàng hậu thấy có Tú Nghiên trước mặt , nữ nhi mình lại lớn tuổi hơn nàng lại cứ như tiểu hài tử có chút xấu hổ nhìn nàng môi lại mấp máy trách móc .
– Du Lợi đừng hồ nháo nữa.
– Ân…
Rời khỏi Du Lợ Hoàng hậu hướng nơi Tú Nghiên đứng đi tới cầm lấy cánh tay nàng đầy yêu thương.
– Tú Nghiên cùng ta thưởng hoa ta thật cao hứng
– Hoàng hậu nương nương đừng hướng Tú Nghiên chê cười , cùng ngươi thưởng hoa là phước của ta ah.
Tú Nghiên ngươi nhỏ hơn nàng 2 cái tuổi mà còn lớn hơn nàng cái này bộ dạng chững chạc ko như nàng đã lớn như vậy mà vẫn thích hướng ta hồ nháo ầm ỉ sự..có nữ nhi như con thật làm mẫu rất cao
– Mẫu hậu
~ngươi vì nàng khi dễ ta
Du Lợi gương mặt đầy ủy khuất bĩu môi phòng má bộ dạng tiểu hài tử trưng ra trước mặt , hoàng hậu thấy được bộ dáng Du Lợi bị khi dễ kinh hỷ cười ha hả. , Tú Nghiên bên cạnh thấy bộ dáng Du lợi như vậy đáng yêu nhịn ko được cũng cười 1 cái duyên dáng ,Du Lợi thấy Tú Nghiêm vì mình nở nụ cười đáng yêu cũng hoan hỷ ko ít , hướng nàng thanh âm nhão nhẹt
– Ngươi cũng được thế cười ta…thật tức chết ta mà hichic
Tú Nghiên nhìn thấy đôi mắt long lanh hướng mình cầu tình , nhìn 1 cái bộ dạng ủy khuất vô cùng đáng yêu kia môi lại ko tự chủ nhếch lên nụ cười..
– Ta nào có nga…
-Ngươi….Mẫu hậu nàng cũng như ngươi điều khi dễ ngươi ta ah…
Thuận thế chạy tới tước đoạt lại kia cánh tay mẫu hậu ôm lấy, thuận thế chạm 1 cái chút người Tú Nghiên. Tú Nghiên trên người bị chạm vào như có 1 dòng điện chạy qua người , hơi run run mũi lại ngửi thấy 1 mùi hương quen thuộc tâm run lên 1 tiếng suy nghĩ
“Mình đã ngửi thấy mùi hương này ở đâu rồi”
-Thôi ko hồ nháo nữa nơi này chúng ta đi thưởng hoa thôi trời cũng ko còn sớm ah…Hoàng hậu nhẹ nhàng thanh âm đưa mọi người về chủ đề chính , hướng Tú Nghiên cái nhìn như hiểu ý hoàng hậu nương nương muốn gì nàng tiến đến 1 bên tay trái khoác vào tay người. Du Lợi bên kia tay phải khoác kia cánh tay hoàng hậu hơi liếc nhìn qua bên kia Tú Nghiên 1 cái ko hẹn mà gặp 2 mắt vô tình chạm nhau ,cái nhìn tâm run run 1cái hân hoan ko rõ ràng mục đích .

Cứ thế 2 người phía trước đi tới nhìn ngắm hoa đủ màu sắc. , phía dưới hậu cung phi tần đi theo lòng có chút nghi ngoặc mình phải hay ko dư thừa trong lúc này. Duẫn Nhi trong thấy bên cạnh Châu Huyền hướng người đi tới nỉ non
– Huyền nhi vì sau mấy ngày nay ko đến thăm ta cái gì sự tình , có phải hay ko ngươi là chán ghét ta?!
Gương mặt cúi xuống có chút ủy khuất , Châu Huyền nhìn kia 1 dáng ủy khuất tâm có chút dao động nhưng miệng vẫn phát ra thanh âm lạnh nhạt..
– Ngươi ko phải đã có bên cạnh cái kia Phá thiếu gia chăm chút cần gì hướng ta..ta lượng sức mình ko có khả năng hướng ngươi cái kia bảo hộ cùng chăm sóc ah.
Nói xong chân cũng mạnh mẽ bước nhanh về phía trước ko ngó ngàng đến Duẫn Nhi gương mặt ủy khuất đứng 1 đống tại chỗ ngây người nhớ lại cái kia sự tình..
……………
*** Ký ức từ 10 ngày trước ***
Từ sau lần xuất cung vừa rồi , Phá Lôi hướng kia Duẫn Nhi có phần thay đổi sự tình đối đãi nàng. Tuy thân thể có thương tích nhưng khi hồi phục phần nào lại cứ thế hướng Ngân Nguyệt cung hành sự vụ. Dù công chúa đã cấp hắn nghĩ ngơi nhiều 1 chút khỏe , hắn vẫn cứ thế kiên trì sự vụ.Công chúa thấy hắn như vậy kiên định cũng cấp hắn sự tình , những ngày gần đây hắn rất vô cùng thay đổi hành động với Duẫn Nhi khi cấp nàng điểm tâm khi món ăn kẹo ngọt ,ngoài cung như hồ lô đường tiểu đậu rang cùng rất nhiều rất nhiều hướng nàng cấp. Hôm thấy Duẫn Nhi bưng 1 chút khay nặng lại từ tay nàng đợt lấy giúp nàng mang đi , mọi sự như điều hướng nàng cấp hết mọi sự .
1 hôm vì ăn quá nhiều cái kia đồ ăn mà Phá Lôi mang tới lại vui vẻ hướng hắn cười ha hả , đến khi quay lại thấy Châu Huyền tay cầm 1 cái khay chứa thức ăn , ko nhịn được hướng Châu Huyền nỉ non
– Huyền nhi ta thật ko thể ăn nổi nữa rồi , Lôi ca ca cấp ta thật quá no ah….
Cứ thế cười ha hả , hướng 1 bên vai Phá Lôi vỗ vỗ vài cái rồi cùng nhau cười hân hoan. Châu Huyền thấy kia 1 mảnh tâm ý ko hiểu vì sao lòng như có ai đó hung hăng đấm 1 cái đau nhói.
“Hừ” lạnh 1 tiếng cấp bách ly khai , từ đó đến nay ko thèm liếc nhìn Duẫn Nhi 1 cái cũng ko cấp nàng bất cứ điều gì kể cả gặp mặt..
……
…….
Duẫn Nhi sau khi hồi phục tâm tình thì Châu Huyền cũng đã xa 1 đoạn phía trước , mới lật đật chạy theo tới bên cạnh níu níu 1 bên cánh tay nỉ non
– Huyền nhi người vì hôm trước ta ko ăn cái kia thức ăn mà đối với ta như vậy lạnh nhạt ah.. Ta hứa với ngươi sau này chỉ ăn thức ăn của ngươi ko ăn của ai khác cấp cho ta có được hay ko ngươi tha thứ…Huyền nhi ah
~
Giọng nhão nhẹt ko thua gì chủ tử còn có phần nhiều hơn , khiến Châu Huyền 1 màng gai ốc bổng chốc nổi lên. Kia gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn lộ ra trước mắt nàng thật mị lực , nàng đã thương yêu cái con người lớn xác mà tính tình trẻ con này từ lúc nàng còn nhỏ xíu. Vì con người này mà nàng cố gắng hết sức có ngày hôm nay để bên cạnh chăm sóc , vậy mà kẻ ngốc này cứ ngây ngô làm nàng đau lòng.
Có chút oán giận Châu Huyền đưa lên cánh tay nhéo lấy 1 cái đau điếng, Duẫn Nhi bị ăn đau lại ko dám la chỉ biết cắn cắn môi chịu đựng. Thấy người kia bộ mặt đau đớn , Châu Huyền chuyển đổi động tác từ nhéo sang xoa xoa như muốn làm dịu đi cái đau đớn vừa rồi mình tạo ra, môi lại vang lên thanh âm lạnh nhạt..
– Sau này còn như vậy ta hội sẽ ko nhìn tới ngươi nữa
– Ân ta hứa ta hứa..
Huyền Nhi vừa rồi thật sự rất đau ah, mếu máo hướng Châu Huyền kể khổ , Châu Huyền nghe ra cái kia tâm ý nũng nịu hừ lạnh 1 tiếng
– Còn kể lể ta bỏ đi nga
– Hảo ko nói ko nói nữa
Duẫn Nhi cụp xuống gương mặt im lặng ko dám động chỉ biết di chuyển theo bước Châu Huyền . Sau khi khi dễ được Duẫn Nhi cái này sự , lòng ko khỏi hoan hỷ lại thấy gương mặt tiêu ngiểu cũng sủng nịn xoa xoa cánh tay Duẫn Nhi thấy kia bên tay 1 mãnh dễ chịu , ko khỏi vui sướng ngước mứt cái nhìn xăm xeo nhìn Châu Huyền hoan hỷ cười tươi cùng Châu Huyền sánh bước.
………………..

– Vì sao còn đứng ngây ngốc ở đây mà ko đi theo phía trước , bộ ngươi ko sợ bị bỏ lạc sao?
Tú Anh định dời đi cùng mọi người , lại thấy thân ảnh ngây ngốc vẫn đứng ngây tại điểm ko nhịn được lên tiếng hỏi .
Chỉ thấy người kia quay lại nhìn mình gương mặt có chút ngây ngô cùng bỡ ngỡ.
– Ta là Tú Anh.. Ngươi tên gì?
– Lý Thiện Khuê – Tú Anh nghe thấy Khuê Nhi trả lời tức cười nói
– A đầu ngốc ta chỉ hỏi tên đầu cần trình luôn cả họ
– Ngô….vậy cứ gọi ta là Khuê Nhi cũng được..
– Ân mau đi theo ta ko sẽ cùng bị quở trách..
– Ân
“Khuê Nhi cái tên cũng thật đáng yêu”
………………………..
Thoáng chốc cũng hết 1 buổi , quay đi ngoảnh lại đã tới chiều , các phi tần cung nữ cùng nhau quay về hậu cung long ai cũng vừa vui mừng , vừa cảm thấy kỳ lạ vô cùng khi công chúa đại nhân ko hướng ai trong số họ “giải khoay” mà rất yên tịnh thưởng cái này hoa. Ai quay về cũng thân thể chu toàn tâm tình sảng khoái, ai náy đều vui vẻ hoan hỷ quay về…
Tú Nghiên cùng Du Lợi bị hoàng hậu nuơng nương giữ lại bên mình dùng bữa tối tại Phụng Nghi cung , lại sai bảo Châu Huyền đến Đông cung mời thái tử đến cùng dùng bữa.
Tâm ko nghĩ già khác ngoài xây dựng tình cảm cho Tú Nghiên cùng thái tử nhiều 1 chút gặp mặt để dễ dàng nảy sinh tình cảm. Lại nghĩ bụng sau này có con dâu ngoan hiền như vậy , tâm tình thật cao hứng nhất kia tách trà nhã nhặn uống 1 chút tươi cười
Bên này Du Lợi đối diện Tú Nghiên , ko che giấu cái nhìn hướng Tú Nghiên gương mặt tiểu ý cười như ko cười tâm tình suy nghĩ vu vơ
“Gặp lại lần thứ 3 , mỗi lần gặp cảm xúc lại khác nhau. Nghiên Nhi vì sau 1 chút ký ức về ta 1 chút nào cũng ko có tồn tại”
Nghĩ đến đây tâm như ai đó bóp chặt đau đớn..
**** Ký ức của Du Lợi năm 6 – 7 tuổi ****
Lúc nhỏ còn là 1 tiểu hài nữ Du Lợi đã vô cùng nghịch ngợm, phá phách thường làm nhũ mẫu cùng cung nữ & thái giám trong cung ngày nào cũng tất bật tìm kiếm đuổi bắt vì nàng rất thích cái trò chơi trốn tìm .1 hôm mặc trên người bộ đồ tiểu thái giám vừa cướp đoạt từ A Tử “ngốc nghếch” cùng cây hồ lô ngào đường của hắn , mặc vào nhằm mục đích to lớn
” Lần này nhất quyến ko để các ngươi tìm được ta”
Tiểu Du Lợi hân hoan cười ha hả, tay đưa lên cây kẹo hồ lô lạ lùng trên tay ăn lấy 1 trái.
“Thật ngon miệng ah , còn ngọt nữa nhất định tối nay phải bắt nhũ mẫu làm cho ta thật nhiều cái lô lô này new được”
Chân đang rảo bước ngang qua quả hảo sơn giả , được bố trí rất đẹp mắt nhìn vào trong mắt như 1 ngọn núi nhỏ mọc lên giữa thành hồ trong rất vững chải hùng hồn. Tay đưa lên thanh kẹo lạ định ăn thêm 1 cục , lại nghe thấy tiếng thúc thích khóc của ai đó trong hảo sơn giả phát ra. Có chút ngập ngừng ko muốn tiến vào , nhưng cái tính hiếu kỳ từ nhỏ đã hình thành lớn hơn cả thân hình nhỏ bé thôi thúc bước chân của tiểu Du Lợi bước vào 1 cái hốc kia.
Tim có chút đập thình thịch trong lòng ngưc , đưa mắt đảo tìm thân ảnh phát ra âm thanh thút thít kia lại thấy trong mắt xuất hiện 1 thân ảnh của 1 tiểu hài tử nhỏ nhắn hơn cả mình y phục hồng xinh xắn mái tóc dài đen huyền như suối đang úp mặt vào đầu gối khóc thút thít.
– Tiểu xú nha đầu đi lạc sao? Ngươi là cung nữ ở cung nào?

Nghe có tiếng người hỏi, tiểu xú nha đầu ngẩn lên gương mặt lắm lem nước mắt đưa đôi mắt đen lấy ngước nhìn tiểu Du Lợi.
Tiểu Du Lợi thấy kia gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn kia ngước lên nhìn mình to tròn đôi mắt long lanh , tim đập nhanh hơn lúc nãy rất nhiều ngẩn ngơ nhìn gương mặt xinh xắn trước mặt.
– Ta ko phải xú nha đầu , càng ko phải là cung nữ. Ta là Trịnh Tú Nghiên con gái của Trịnh tướng quân.. Ngươi mới là xú tiểu tử..hức hức
Thanh âm tức giận cùng ủy khuất vang lên , nước mắt tức tưởi lại chảy ra. Tiểu Du Lợi thấy cái kia nha đầu khóc nhè nhịn ko được bộ dáng đáng yêu càng muốn hướng nàng khi dễ.
– Ngươi là con Trịnh tướng quân thì đã sao , ko phải cung nữ thì đã sao?Trong mắt ta thấy bộ dáng khóc nhè của ngươi thật giống 1 xú nha đầu ah… Lại nói mỹ nữ ại lại như thế cái bộ dáng xấu xí khóc…hứ
-……..(câm nín toàn tập)
Tiểu Du Lợi thấy gương mặt tiểu Tú Nghiên câm lặng nhìn mình , ánh nhìn đầy ủy khuất bị mình khi dễ lại cảm thấy hả hê kinh hỷ. Móc trong tay áo ra chiếc khăn lụa
( là khăn của nàng ko phải của tiểu thái giám ngốc nghếch A Tử nga)
…đưa đến trước mặt tiểu Tú Nghiên thanh âm uy quyền vang lên
– Lau đi xú nha đầu , lau cho sạch để ta coi còn xú hay ko?
Tiểu Tú Nghiên giật lấy cái khăn hung hăng lau lau gương mặt lắm lem nước mắt , thoáng chốc gương mặt đẹp lại hiện ra trước mặt tiểu Du Lợi.
– Xem ra ngươi ko phải là 1 xú nha đầu ah
Tú Nghiên cười tự đắc..
– Ta đã nói mà..ta ko phải xú….
– Ta chưa nói hết ah…mà là đại xú nha đầu…ngươi vì sao lại xú như vậy nha đầu…phốc hắc hắc hắc…
Tiểu Du Lợi ôm 1 bên hông cười kinh hỷ , tiểu Tú Nghiên thấy người trước mặt hung hăng khi dễ mình tức giận dậm dậm chân tay chỉ thẳng mặt tiểu Du Lợi hét..
– Ngươi hổn đáng…xảo ngôn…
– Ngươi nga…đã xú mà tính còn là con cọp cái ah..hắc hắc hắc…
-…..
Tiểu Tú Nghiên dậm mạnh 1 chút chân đi tới hướng Tiểu Du Lợi chộp lấy cánh tay hung hăng đưa lên chiếc miệng nhỏ nhắn cắn 1 cái đau điếng. Tiểu Du Lợi ăn đau la ôi ối , mắt rướm rướm long lanh nước mắt càng giật càng đau đành đứng im chịu đựng.
Tiểu Tú Nghiên hung hăng cắn 1 hồi cảm nhận có chút tanh tanh trong miệng , kinh hoàng nhả ra cái cắn mắt nhìn đăm đăm vào nơi vừa bị nàng cắn rướm ra chút huyết đo đỏ, kinh hãi ngước nhìn mặt người phía trên mặt trắng bệch cắn răng chịu đựng cái đau.
Tâm ko hiểu sao có chút khó chịu , hướng đến vết thương thổi thổi chút khí vào nhằm xoa dịu chút cái đau đớn mình gây ra…môi mấp máy- Thật xin lỗi…ta ko cố ý gây ra như vậy sự…chỉ là…chỉ là tức giận ngươi khi dễ ta…mới…mới
– Cắn ta chứ gì…. Đúng là cọp cái mà
-……
Thấy tiểu Tú Nghiên cúi gầm mặt xuống , mắt long lanh động nước cắn cắn môi ủy khuất sắp khóc đến nơi. Tiểu Du Lợi tâm hơi loạn nhanh nhẹn thốt
– Ta đùa giỡn, ta đùa giỡn .. Ngươi ko phải là xú nha đầu mà là mỹ nha đầu… Ngươi ko phải cọp cái mà là mêu nhỏ đáng yêu… Hảo hảo đừng khóc ta cấp ngươi kẹo ngon độc nhất thế gian chỉ mình ta có ah
~
Tiểu Du Lợi có chút cấp bách hành động , giơ trước mặt tiểu Tú Nghiên cây kẹo hồ lô ngào đường.. Tiểu Tú Nghiên 1 cây kẹo quen thuộc , mà phụ mẫu thường cấp nàng ăn mà tiểu tử trước mặt lại nói độc nhất…
– Ngươi ba hoa …. Phốc hắc hắc…. Cái này ta đã ăn rất nhiều nga
~ hắc hắc

– Thật ư?… Làm sao có thể ta là lần đầu new ăn ah
– Tiểu tử ngốc…cái này thật bên ngoài rất nhiều 1 hào 1 cây , ta hội đã ăn được rất nhiều cũng rất thích… Phụ mẫu ta cũng cấp ta rất nhiều cái này cùng nhiều nhiều cái khác cũng rất ngon ah…
Tiểu Tú Nghiên vô tư quyên thuyên , vô tư từng cục từng cục ngậm nhai nhai…
Tiểu Du Lợi say sưa nghe nàng kể ngây ngốc nhìn bộ dạng đáng yêu , ko hề để ý đến cái kia hồ lô bị nàng từng cái từng cái ăn sạch. Đến khi tỉnh lại chỉ thấy 1 cây rất nhiều nay chỉ còn 1 cục mếu máo , chỉ chỉ phát khóc..
– Ngươi … Ngươi đò xú nha đầu đồ cọp cái vì sao ăn hết cái kia kẹo của ta…hức hức
Nói đến đây tiểu Du Lợi muốn khóc ré lên , tiểu Tú Nghiên miệng đang ngậm 1 cục hồ lô thấy người kia bộ dạng muốn gào khóc cấp bách ko biết nên làm gì… Hướng tới người trước mặt nhón lên dáng người , môi áp lên môi người kia lưỡi vô thức đẩy viên kẹo trong miệng hướng người kia nhét vào..
Tiểu Du Lợi ngẩn người, nhìn cái kia hành động lạ thường tim hồi hồi đập mạnh mấy cái trong lòng ngực… Lại thấy trước môi có vật gì muốn đưa vào , vô thức hé hé bờ môi lại cảm nhận 1 cái ngọt ngào trong miệng. Trên môi lại chạm vào cái gì đó mềm mại , mũi ngữi thấy 1 mùi thơm thoang thoảng vị ngọt ngào trên môi so với cái kia viên kẹo trong miệng có phần còn nhiều hơn lòng có chút kinh hỷ..
“Thật là ngon ah

( T.T mới tí tuổi đầu mà đã…chắc chắc “chút lưỡi” – lắc lắc chút đầu…. Ta thực bái phục bọn nhỏ ” tuổi trẻ tài cao”….. ta thật lòng bái phục bái phục….)
Tiểu Tú Nghiên thấy người kia ko còn hành động muốn gào khóc mới lùi lại vị trí cũ lại thấy người kia ngây ngốc nhìn mình…
– Sau này ta sẽ hướng ngươi trả lại cái kia kẹo…. Ngươi chớ hồ nháo nữa…ngươi
Tiểu Tú Nghiên đang định nói thêm gì đó lại nghe bên ngoài thanh âm quen thuộc truyền vào..
– Nghiên Nhi….. Nghiên Nhi ngươi ở đâu?
– Ta ở đây…
Tiểu Tú Nghiên nghe ra thanh âm quen thuộc của mẫu thân , vui mừng hồi đáp tức tốc rời đi chợt sựng lại bước chân quay đầu hỏi cái người vẫn ngây ngốc mặt mày.
– Tiểu tử ngốc ngươi tên gì?
Môi hé ra nụ cười đáng yêu , tiểu Du Lợi thấy người kia rời đi tâm có chút loạn quay lại nhìn đúng lúc bắt gặp nụ cười lại ngây ngốc ngắm nhìn môi nở ra nụ cười ngốc nghếch mấp mấy vô thức trả lời..
– Du Lợi…
– Ân ta nhớ rồi , sẽ quay lại cấp trả ngươi kẹo nga…
Tiểu Tú Nghiên mỉm cười quay lưng chạy mấy để lại tiểu Du Lợi vẫn còn đang ” du sơn” đứng bất động tại chỗ nhìn vào khoảng không bóng người đã đi mất , ngây ngẫn thì thầm…
– Nghiên Nhi…
……
……….. Vẫn ngây ngẩn suy tư về hồi ức lúc xưa , Du Lợi cái nhìn vẫn ko rời khỏi Tú Nghiên vô thức thanh âm vọt khỏi miệng
– Nghiên Nhi…
– Ân…
Tú Nghiên khẽ hồi đáp thanh âm gọi tên mình 1 cách vô thức , rồi ngẫn người nhìn lên người đối diện 2 mắt chạm nhau tâm lại vô pháp rung động.
………………………………..
(@_^) Chúc mọi người đọc fic vui vẻ….thanks đã ủng hộ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.