Bạn đang đọc Kỷ nguyên xem mắt – Chương 55
Chương 55
“Lưu Thụy Căn rất để ý đến mày.”
“Hả?”.
“Mà quan hệ giữa tao và mày lại rất tốt.”
Tôi nhìn La Lợi, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Câu nói sau tao vẫn không biết là xảy ra chuyện gì, nhưng mà câu trước… anh ta làm sao mà nhìn ra được?”.
Tôi và Lưu Thụy Căn cơ bản là rất ít khi xuất hiện trước mặt anh ta, làm thế nào mà anh ta biết được Lưu Thụy Căn để ý đến tôi hay không? Chẳng nhẽ dựa vào việc hôm nay anh gắp thức ăn cho tôi, chỉ thế thôi mà đã xác định được ư?
“Khoảng thời gian này tao với anh ấy có gặp người đó của mày mấy lần, lúc thì anh ta đến một mình, nếu không thì đi đến cùng với trợ lý, chưa từng thấy anh ta đưa theo một cô gái nào.”
Tôi cười hắc hắc: “Đó là đương nhiên rồi, anh ấy biết là sẽ gặp mày, cho nên chắc là không đưa đi theo đó, mày nói xem, nếu như Joseph dám đưa người phụ nữ nào đến, tao nhất định sẽ…” Tôi định nói là nhất định sẽ làm cho Joseph biết mặt, nhưng rồi suy nghĩ lại, nhỡ khi người ta đưa bà xã của người ta đến thì sao? Khó xử quá đi mất, tôi đành phải giả bộ ho lên một tiếng: “Dù sao đi chăng nữa quan hệ giữa hai chúng ta, thể nào họ cũng phải né tránh đi chứ.”
La Lợi cười lắc đầu: “Họ không cần phải né tránh đâu.”
“Cái gì?”.
“Anh ta có ôm người phụ nữ khác trước mặt tao đi chăng nữa, tao cũng chỉ có thể đứng đó gương mắt lên nhìn thôi.”
Đúng lúc ấy, tôi cảm thấy sự phẫn nộ bỗng nhiên trào ra từ các huyệt trên cơ thể, gần như là muốn hét lên một tiếng! Ức hiếp người quá đáng! Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh bây giờ đành phải cố mà nén cục tức xuống, có điều cho dù là như thế, tôi vẫn nhìn chằm chằm vào La Lợi: “Có cần thiết phải như thế không? Bây giờ rốt cuộc là mày vì cái gì hả, đây chính là tình yêu của mày ư?”.
Mặc dù trước mặt Lưu Thụy Căn tôi đã không giữ thể diện, không để ý đến lòng tự trọng nữa rồi, nhưng nếu như anh dám làm như vậy, tôi nhất định sẽ lấy một cái đĩa đập vào mặt anh, từ đó sau này cho dù anh có đứng trước mặt tôi quỳ mười ngày mười đêm tôi cũng không quay lại.
La Lợi cười khẩy một tiếng: “Tình yêu, đó là cái gì? Phiêu Phiêu, mày cảm thấy tao như thế này mà vẫn có chỗ đứng để nói về tình yêu sao? Tình yêu trước đây của tao là vì giận dỗi, tình yêu sau này là vì sĩ diện hảo. Bây giờ, bây giờ tao chẳng có tình yêu.”
“Thế mày vì cái gì cơ chứ?”.
“Vì tiền thôi.” La Lợi nói thẳng luôn, “Không phải vì tiền thi còn có thể là vì cái gì bây giờ? Chắc chắn là không thể nào vì lòng tự trọng, vì có thể diện rồi, cho dù mấy đứa phục vụ bây giờ cung kính với tao như thế nào đi chăng nữa, tao chẳng qua cũng chỉ là một con chó mà thôi. Mày không cần phải an ủi tao, tao rất hiểu vị trí của tao bây giờ. Anh ta tìm một thứ đồ chơi, tao thì vì tiền, hai chúng tao ai cũng có được thứ mình cần, thế cũng công bằng rồi còn gì. Còn tao, cũng xem như là đã giải thoát.”
Tôi nhìn La Lợi, không biết nói gì, mặc dù những lời cô ấy nói đều là sự thật, nhưng trong lòng tôi lại như có dao cứa. Người bạn tốt nhất của tôi, người đã từng ngây thơ mơ rộng rằng bản thân mình nhất định sẽ có được một tình yêu hoàn mỹ, bây giờ lại thành ra như thế này.
Tôi phải nói gì bây giờ đây? La Lợi tự làm tự chịu? Đúng thế, không ai ép buộc cô ấy cả, ngày đó cô không đến nỗi không có cơm để ăn, đáng lẽ cô có thể như bao người khác, chịu khó kiếm một công việc, bị đủ các tầng lớp bóc lột một cách thật thà, rồi thiếu tiền nhưng mà có thể sống những tháng ngày nhẹ nhõm. Dáng của cô ấy chuẩn, bề ngoài lại đẹp, lại có phong thái đẹp đẽ mà tôi không cách nào có được, đáng nhẽ có thể cặp đôi với những anh chàng vô cùng yêu cô – trong cuộc sống của cô, luôn không thiếu những chàng trai như vậy.
Nhưng cô ấy đã lựa chọn con đường này, rõ ràng là biết mình sai, mà vẫn còn cố dấn thân vào cho đến tận ngày hôm nay. Mặc dù đẹp hơn trước đây, có phong cách hơn trước đây, nhưng mà bây giờ đứng đây đã mang theo hơi hướng đồi bại rồi.
Đều là sai lầm của cô ấy, cô ấy không đáng được đồng tình!
Tôi hiểu rõ điều này lắm, nhưng mà, tôi vẫn không kìm lòng được, bước qua ôm cô ấy vào lòng: “Rồi sẽ qua thôi, tất cả rồi sẽ qua cả thôi. Chúng ta sai, chúng ta sẽ sửa, sau này toàn làm những việc đúng thôi, đây có phải là việc giết người phóng hỏa gì đâu, chắc chắn họ sẽ ày một cơ hội để sửa sai. Chúng ta sẽ sửa, sửa nha mày, sửa nha…”
Tôi vỗ vào lưng của La Lợi, không ngừng vỗ về cô, La Lợi dựa vào người tôi, nhưng mà cổ của cô rất cao, tôi có thể cảm nhận được cả cơ thể của cô ấy đang run lên, cũng có thể cảm nhận được suy nghĩ rối như tơ vò trong lòng cô.
“Tao vẫn còn có thể sửa sai được sao?”.
Qua một lúc, cô ấy mới chậm rãi mở miệng nói, tôi vội vàng trả lời: “Được chứ! Chắc chắn là được mà! Thật sự là chỉ cần mày muốn, tất cả mọi người đều ày cơ hội này, mày cũng không cần phải suy nghĩ nhiều quá, cùng lắm thì chúng ta đừng làm công việc trước đây làm nữa, cùng lắm thì chuyển qua thành phố khác, con người bây giờ cũng nhanh quên lắm, hai năm nữa rồi người ta sẽ chẳng nhớ mày là ai. Đến cả kẻ giết người người ta còn quên được nữa là, huống chi là mày?”.
“Nếu như tao không muốn thì sao?”.
Cơ thể tôi cứng lại, La Lợi tự ti cười nhẹ, trái tim của tôi, như rớt xuống vực sâu.
Buổi gặp gỡ tiếp theo đó, tâm trí tôi cứ như bay đến tận đẩu tận đâu, trong đầu không ngừng suy nghĩ một câu nói, tại sao lại như thế này? Tại sao lại ra nông nỗi này cơ chứ?
Mặc dù tôi biết La Lợi làm kẻ thứ ba từ lâu, mặc dù tôi luôn cảm thấy cô ấy làm vậy là không đúng, nhưng mà tôi luôn cảm thấy cô ấy làm như vậy là bởi vì còn ôm mộng tưởng đối với Joseph. Bởi vì Lưu Thụy Căn biết, khi bạn thích một ai đó, những điều kiện, những ràng buộc, những nguyên tắc đều sẽ thay đổi. Còn nhớ ngày xưa khi tôi đọc tiểu thuyết lãng mạn của Đài Loan, những nhân vật nữ chính thường bị nam chính hành hạ, ngược đãi, ngược đãi đến nỗi làm cho tôi khóc lên khóc xuống, mỗi lần đều cảm thấy không cho nam chính này chết vài lần thì không thể hết tức được. Nếu như nam chính không làm những việc như tự đày đọa bản thân mình, hoặc vứt bỏ hết tài sản mà nhận được sự tha thứ của nữ chính, tôi lại càng cảm thấy ấm ức, bực bội hơn nữa, thậm chí là tôi còn có ý muốn nhảy vào tát cho nữ chính hai cái bạt tai luôn.
“Cô khùng hả, cái loại đàn ông như vậy cô không cho anh ta một bài học thì sau này anh ta sẽ chẳng nể nang gì cô nữa đâu. Cô yêu anh ta hả? Cô yêu anh ấy có được cái gì không? Ồ, người ngợm thì tàn tạ, danh lợi mất luôn, còn nuôi không con trai cho anh ta nhiều năm như vậy, lúc này chỉ một câu nói anh sai rồi của anh ta là cho qua được sao? Mẹ kiếp, giết anh ta rồi có phải là cũng chỉ cần một câu xin lỗi là xong chuyện không?”.
Nhưng mà với Lưu Thụy Căn tôi biết rằng, không phải là lòng tự trọng không quan trọng, không phải là đầu óc chưa phân tích, mà là khi bạn thật sự rất muốn ở bên anh ta, cho dù chẳng còn sự rung động hoặc dây dưa ngày xưa, thậm chí cho dù giữa hai người chẳng còn chuyện gì để nói với nhau nữa, chỉ cần có anh ở bên cạnh, ngắm nhìn anh, bạn cũng đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
Bị mê hoặc bởi sắc đẹp ư?
Vẻ ngoài của Lưu Thụy Căn trông rất được, nhưng xét cho cùng anh chỉ là người trong hiện thực chứ không phải nam chính trong tiểu thuyết lãng mạn. Anh chẳng có cơ bụng sáu múi, anh chẳng có làn da căng mịn trắng trẻo, anh cũng biết đánh rắm, cũng biết nấc cụt, khi ăn tỏi, trong miệng cũng có mùi hôi vậy.
Bị người ta mê hoặc, là bởi vì sự hoàn mỹ của người ta. Giống như chúng ta sùng bái các ngôi sao vậy, sở dĩ chúng ta cảm thấy họ luôn tốt đẹp, luôn kì diệu, là bởi vì chúng ta vĩnh viễn chỉ thấy được những mặt tốt nhất của họ, nếu như chúng ta nhìn họ râu ria lởm chởm đầy mặt, hai mắt dính ghèn, quanh mắt đen như gấu mèo, mộng tưởng có đẹp đến thế nào đi chăng nữa cũng sẽ bị xuống hạng – nhưng mà cho dù Lưu Thụy Căn có xuất hiện trước mặt tôi với bộ dạng như thế, tôi vẫn cứ cảm thấy anh rất đẹp.
Cho nên tôi không trách cứ La Lợi nhiều, mặc dù tôi không tán đồng cách làm này của cô, nhưng mà tôi luôn cảm thấy rằng cô ấy cũng không làm chủ được bản thân, nhưng bây giờ như vậy rồi mà cô ấy còn không muốn sửa sai, thực sự tôi không biết phải nói thế nào với cô ấy nữa. Thậm chí tôi còn có cảm giác rằng cô ấy dường như đã trở thành một con người khác, chúng tôi quen biết nhau đã gần mười năm, những năm tháng đó, cho dù là trên giảng đường đại học hay là khi đã bước chân vào xã hội, chúng tôi đều thân nhau đến mức không có khoảng cách, cho dù trong cuộc sống của tôi và cô ấy có những biến động gì, tôi đều cảm thấy chúng tôi luôn hiểu và thông cảm với nhau.
Tôi không biết phải hình dung cái cảm giác đó như thế nào, nếu như thật sự phải diễn tả bằng ngôn ngữ, thì đó chính là người mà bạn vốn cho là bất kỳ lúc nào cũng đều có thể nương tựa, là tri kỉ đột nhiên trở thành một người khác hẳn. Mặc dù có thể những lúc bạn khó khăn cô ấy vẫn có thể giang tay ra giúp đỡ, mặc dù cô ấy có thể là người bạn thân thiết nhất của bạn, nhưng có một vài thứ, thực sự là đã có thay đổi rồi. Mượn một câu nói trong tiểu thuyết lãng mạn của Đài Loan, đó là một phần trái tim tôi bỗng trở nên quá trống trải.
Trong trường hợp này, tôi đành phải chủ động liên hệ với anh Hai, anh Hai nhận được điện thoại của tôi vốn rất hào hứng, nhưng khi nghe tôi nói chuyện của La Lợi thì bỗng nhiên thở dài liên tục, nghe tôi nói xong, anh khuyên: “Phiêu Phiêu, em đừng để ý tới cô ấy nữa.”
“Anh nói cái gì vậy?”.
“Em quan tâm tới cô ấy có tác dụng gì nữa không? Nếu như em nói mà có thể thay đổi tư tưởng của cô ấy, hay là đánh cô ấy một trận thì hãy nói.”
Tôi không biết phải trả lời như thế nào, anh lại nói: “Gần đây em thế nào rồi?”.
“Cũng tàm tạm vậy đó.”
“Em và anh ấy lại về với nhau rồi à?”.
“… Dạ.”
“Nhanh thật đó.” Anh Hai lại thở dài một tiếng ở đầu dây bên kia, “Anh không có cơ hội nào rồi phải không?”.
“Cho dù không có anh ấy, hai anh em mình cũng không có khả năng đến với nhau được đâu.” Câu nói này vừa nói ra khỏi miệng, tôi cảm thấy nhẹ hẳn cả người, mặc dù anh Hai luôn không nói cho tôi biết nguyên nhân anh đi công tác bên ngoài, nhưng mà việc này luôn đè nặng lên trái tim tôi, bây giờ nói ra được như thế này, cũng coi như là giải quyết được một khúc mắc trong lòng.
“Thật thế ư?”.
“Anh Hai, em luôn…”
“Đừng đừng, không cần em phải phát thẻ chứng nhận làm người độc thân tốt bụng cho anh đâu.” Tôi chưa nói xong, anh Hai đã vội vàng ngắt lời, mặc dù rõ ràng biết rằng không nên, nhưng tôi vẫn bật cười khì khì: “Xin lỗi, không phải là em cười anh đâu, chỉ là…”
“Anh biết, chỉ là chân em vừa trúng một mũi tên mà thôi.” Anh Hai đùa giỡn, “Có điều, chọc được em cười, anh cũng thỏa mãn rồi.”
Tôi bỗng cảm thấy trong lòng trĩu nặng, tôi mở miệng ra, định nói mình vừa tham ăn, vừa lười biếng, vừa béo ú vừa ngốc nghếch, muốn nói mình chẳng có gì tốt đẹp cả, trong tương lai nhất định anh sẽ tìm được một người vợ tốt hơn em gấp trăm lần, nhưng mà bỗng nhiên tôi cảm thấy nói những điều này chẳng có ý nghĩa gì nữa, anh Hai không cần kiểu an ủi này, bây giờ tôi chỉ còn biết ngồi than thở tại sao người mình thích không phải là anh? Nếu như là anh, trong tương lai chắc chắn tôi sẽ rất hạnh phúc, yên ấm và thảnh thơi.
“Không cần phải cảm thấy có lỗi với anh đâu, nói thật ra thì cũng tại anh… Thôi, nói những cái này cũng chẳng còn có tác dụng gì, tóm lại, sau này em không cần phải trốn tránh anh nữa đâu, mối gian tình lâu năm của chúng ta không được vứt bỏ kiểu này.”
“Thế anh cũng không được nhìn em kiểu đó nữa, em suýt nữa thì nghĩ hai anh em mình không phải là gian tình mà là bạo hành tình yêu rồi.”
Ở phía bên kia anh Hai bật cười: “Không phải em và La Lợi thường hay nói phải thường xuyên sử dụng bạo hành trong tình yêu mới có thể làm tình cảm sâu đậm hơn sao?”.
“Đồ quỷ, nói cho vui thế thôi, chứ nếu thật sự rơi vào mình, không phải anh bị bạo hành đến phát điên luôn à?”.
Anh Hai bật cười hắc hắc, mặc dù anh không nói gì, nhưng mà tự nhiên tôi lại đỏ mặt tía tai, mặc dù mỗi cọng lông trên người đều cảm thấy xấu hổ, nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy rất vui, La Lợi có vấn đề, nhưng mà cũng may là ở bên anh Hai này ấm lòng hơn một chút.
Mấy ngày sau, anh Hai quay trở về, tôi đặc biệt xin nghỉ phép để ra sân bay đón anh. Anh Hai nhiều lần đi công tác, nhưng mà đây là lần đầu tiên tôi đi đón anh, anh Hai biết tôi có ý định này, kinh hãi kêu lên: “Phiêu Phiêu, em làm như vậy sẽ làm anh cảm thấy xấu hổ đấy nhé.”
“Anh mà còn biết xấu hổ à?”.
“Tự nhiên được quan tâm nên anh bị thất kinh chứ sao, xử lý không tốt là sẽ suy nghĩ không biết bản thân mình có xảy ra chuyện gì không, nếu không tại sao đột nhiên em lại đối xử với anh tốt như thế?”.
“Xùy, anh cứ suy nghĩ lung tung nữa đi, nói thật cho anh biết nhé, chẳng qua là em đi tiễn người khác, nhân tiện đón anh luôn mà thôi.”
“Khéo thế cơ à?”.
“Chứ sao!”.
“Thế… em tiễn ai đấy?”.
“Không nói cho anh biết đâu.”