Bạn đang đọc Kỷ nguyên xem mắt – Chương 40
Chương 40
“Không sao đâu, Linh Linh, việc này không cần phải miễn cưỡng, em không muốn thì thôi vậy.” Tôi vừa nghe cô ấy trả lời với vẻ miễn cường, tôi lập tức nói. Tôi biết cô gái này, thực ra ở một phương diện nào đó có chút tấm lòng bao dung của Đức Mẹ, cho dù là mình có khó xử đi chăng nữa, nhưng bởi vì ngại từ chối người khác cũng sẽ miễn cưỡng đồng ý. Tôi thật sự xem cô là bạn, mặc dù chị Vu nói nếu như kế hoạch này mà có cả cô ấy thì sẽ càng tốt hơn, nhưng cũng không nên vì thế mà ép cô ấy.
“Không phải là không muốn, chị Hoàng, việc này chẳng là gì cả… Haizz, nói ra thì tụi em cũng đã mấy ngày rồi không gặp nhau, em mời chị đi uống trà nhé.”
“Thôi, để chị mời em đi, lúc nào cũng để em trả tiền chị ngại lắm.”
“Hơ, hai chị em mình ai trả mà chẳng được.”
Chúng tôi nhanh chóng xác định thời gian vào buổi tối, nói thật lòng, tôi bây giờ chẳng có hứng thú gì với việc uống trà. Thứ nhất, nhiệm vụ của chị Vu giao cho tôi vẫn chưa hoàn thành, cho dù sau khi hết giờ làm không cần phải dốc hết sức ra mà làm, nhưng tôi cũng muốn ở bên cạnh Lưu Thụy Căn lâu hơn; thứ hai, tôi vẫn đang giảm béo, mặc dù gầy hơn trước đây nhiều, nhưng mà vẫn nặng 60.5 ki-lôgam với chiều cao 1m65! Người ta cao 1m70 cân nặng 60 ki-lô-gam còn bảo mình béo, huống gì tôi chỉ cao có 1m65, không giảm đến được 55 ki-lô-gam, còn mặt mũi nào mà gặp người khác đây?
Bạn thử nói xem, đang trong quá trình giảm béo, mà ngày nào cũng theo người ta uống trà ở đây, uống cà phê ở đằng kia, làm sao không đau khổ cho nổi! Có điều giống như Đặng Linh Linh nói, hai chúng tôi đã lâu không gặp nhau rồi, tôi cũng rất nhớ cô ấy, hơn nữa, tôi cũng nghe ra hình như Đặng Linh Linh có gì đó cần nói với tôi.
Đặng Linh Linh đến sớm hơn tôi, nhưng mà, ở cái bàn đó, ngoài cô ấy ra, còn có Thường Hữu.
Tôi đã có nói, cái cậu Thường Hữu này trông rất có sức sống, Đặng Linh Linh lại là một người đẹp rất có phong cách, hai người ngồi với nhau không thể nói là một sự kết hợp hoàn hảo, nhưng cũng cảm giác có chút gì đó chói mắt, nhưng mà bây giờ, hai người ngồi đối diện với nhau, không khí có chút kỳ cục. Đặng Linh Linh ngồi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, còn Thường Hữu lại không ngừng cắn hạt dưa, vừa cắn vừa nhìn Đặng Linh Linh.
“Chị Hoàng đến rồi à?”.
Thường Hữu nhìn thấy tôi trước, lập tức đứng dậy, Đặng Linh Linh cũng quay đầu lại, tôi kinh ngạc, chẳng suy nghĩ gì cả buột miệng hỏi luôn: “Sao em lại gầy đến thế này hả?”.
Đặng Linh Linh dùng tay ôm vào hai bên má: “Thế à?”.
Tôi nhìn cô ấy không nói gì, cô ấy cười: “Thế thì cũng tốt quá rồi, cuối cùng em cũng đã giảm béo được!”.
Thường Hữu nói: “Chị khuyên cô ấy đi, lại nhắc đến giảm béo, chị nói xem cô ấy có béo không? Cứ hôm nay giảm kiểu này, mai giảm kiểu kia, em và dì Lưu nói cô ấy đều không nghe, bảo cô ấy tập thể dục nhiều vào, cô ấy lại bảo phải viết cho kịp bản thảo. Không phải em nói là không cần viết bản thảo, mà nói chung qui là sức khỏe vẫn quan trọng hơn. Hơn nữa, cô ấy kiếm tiền kiểu này cũng quá vất vả, căn bản là không cần thiết phải như vậy. Cô chú cũng đều đã nghỉ hưu rồi, lương của bên em cũng không ít. Em muốn thế này này, không có việc gì thì cô ấy cứ nghỉ ngơi, ngủ nướng, đi chăm sóc sắc đẹp, khi muốn viết thì viết chơi cho vui, lấy đó làm niềm vui thôi, chị Hoàng nói như thế có đúng không?”.
Đúng không ư? Đúng thế chứ gì nữa!
Đây hoàn toàn chính là ước mơ năm nào của Đặng Linh Linh, nhưng những lời này được nói ra từ miệng của Thường Hữu, tôi nghe mà cứ chối tai làm sao ấy, nhưng mà tôi cũng ngại phản bác, tôi cười ha ha lên hai tiếng: “Sao thế, hai em đã được nghỉ rồi đấy à?”.
“Đâu có chị. Đến cuối năm bọn em cũng bận, hôm nay em còn phải làm ca đêm, có điều em nghe Linh Linh nói đi gặp chị Hoàng, em nghĩ lâu rồi cũng không gặp chị, cho nên cố gắng tìm người làm thay, rồi chạy ra đây.”
“Ôi trời, thế thì phiền phức quá, em cứ đi làm đi, đi làm đi.”
“Thế em đi trước đây, chị Hoàng, chị khuyên Linh Linh giúp em.”
Tôi gật đầu đồng ý, Thường Hữu lại nói với Đặng Linh Linh: “Linh Linh, em ăn nhiều vào, em không mập thật mà, thật đó, cho dù em có như chị Hoàng đây, anh cũng thích em.”
Mẹ kiếp! Tôi thế nào hả tôi thế nào hả tôi thế nào hả?! Chị đây giảm béo rồi! Mẹ kiếp cậu không nhìn thấy hả? Không nhìn thấy hả không nhìn thấy hả không nhìn thấy hả không nhìn thấy hả?
Cái chân phải tôi động đậy, tôi muốn giơ chân lên cho thằng bé này một đạp, cũng may thằng bé này đi nhanh, nếu không, tôi thật khó có thể kiềm chế được bản thân mình.
“Chị Hoàng đừng giận, anh ấy cứ luôn như thế.”
Sau khi Thường Hữu đi, Đặng Linh Linh an ủi tôi, tôi ngồi xuống, lắc lắc đầu: “Chị biết cậu ta trước em, cái thằng bé này…”
Nói ra thì Thường Hữu không phải là người xấu gì, nếu như nói cậu ta có vấn đề gì, thì chắc chỉ có cuộc sống này của cậu ta quá thuận lợi, nếu không ăn nói chắc không đến nỗi này. Mặc dù có chút bực bội, nhưng sau khi uống ngụm nước rồi cũng thôi, dưới sự hướng dẫn của Đặng Linh Linh, tôi chọn một ấm trà: “Nói đi, em gặp chuyện rắc rối gì?”.
Đặng Linh Linh cười, tôi nói: “Em đừng khách sáo với chị, chị còn không hiểu em sao? Mặc dù cũng nói vài tiếng giảm béo, nhưng mà từ trước đến nay em không hành động như vậy.”
Cũng như nhiều cô gái khác, Đặng Linh Linh cũng cảm thấy bản thân mình hơi mập, nhưng mà dáng của cô ấy đã tương đối chuẩn rồi, nếu như nói có gì đo không đẹp, cũng chỉ là thiếu tập luyện cho nên có vẻ yếu ớt, nếu mập thì không mập. Mà cô ấy lại là một cô gái sống khép kín, cũng rất khó có thể mà đi giảm béo – vận động thì không cần nói làm gì, hạn chế ăn uống… cô ấy viết lách suốt, ăn không đủ sẽ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, ngồi xuống thôi cũng đã có vấn đề, còn viết được gì nữa.
Mà tôi mới không gặp cô ấy vài ngày, cô ấy đã, ít nhất gầy đi năm ki-lô-gam! Đặng Linh Linh cười khổ một chút: “Phiêu Phiêu, bây giờ em cảm thấy mình, thật sự rất kỳ lạ.”
“Là thế nào?”.
“… Chị biết ước mơ của em mà.”
Cô ấy do dự một chút rồi nói, tôi gật gật đầu: “Ừ, lúc nãy Thường Hữu có nhắc lại kìa.”
“Đúng thế, sau khi quen biết với anh ấy em mới biết, phúc lợi của ngành điện lực mới nhiều làm sao, trước đây em luôn cảm thấy số tiền bản thân mình kiếm được… cũng không thể nói là nhiều, nhưng so với mức những người cùng tuổi ở thành phố của chúng ta, đã là tốt lắm rồi, nhưng mà đúng là mình như ếch ngồi đáy giếng, trước đây tầm mắt của mình đúng là hạn hẹp quá.”
“Ừ, sau đó thì sao?”.
“Thường Hữu đối xử với em rất tốt… cũng có thể nói là hết lòng, trước đây em nghĩ rằng tìm được một người tốt với em như thế này rất khó, nhưng mà Thường Hữu đối xử với em, còn tốt hơn người đó đối xử với em nữa. Anh ấy vừa kết thúc buổi làm ban đêm là về mua thức ăn sáng cho em, buổi tối nào cũng gọi điện thoại cho em đúng vào mười một giờ, nhắc nhở em ngủ. Bây giờ còn chưa đến sinh nhật của em, nhưng mà những ngày như kỉ niệm tròn một tháng quen nhau, kỉ niệm một tháng xác định tình yêu, cả ngày sinh nhật của mẹ em tháng trước nữa, anh ấy đều nhớ, hơn nữa cũng đều có tổ chức kỉ niệm.”
“Như vậy không phải rất tốt hay sao?”. Mặc dù lúc nãy cái tên Thường Hữu đó đắc tội với tôi, nhưng câu nói này tôi thấy vẫn cần phải nói ra.
“Đúng thế, rất tốt, vô cùng tốt, nhưng mà, Phiêu Phiêu… Chị có biết không? Mới đầu em còn thấy cảm động, nhưng mà bây giờ, em cảm thấy sắp thở không nổi nữa rồi, em thấy bây giờ em đâu cũng như bị trói buộc ấy. Em phát hiện ra anh ấy quản lý từng cử chỉ lời nói của em, từ việc mặc quần áo gì thì phối với giày dép nào, sau đó, đến cả việc mỗi ngày lúc nào phải dậy, lúc nào phải ngủ, lúc nào phải ăn, em biết, em hiểu được, anh ấy làm như vậy là muốn tốt cho em, nhưng mà, thực sự em chịu đựng không nổi kiểu này. Chị cũng biết rồi đó, em sống khép kín thế này, cũng chẳng có bạn bè gì nhiều, thực sự cũng chẳng có nhiều mối quan hệ, thỉnh thoảng có liên lạc với những người bạn học cũ, anh ấy cũng đều đi theo, nếu như có người bạn trai nào ở đó, anh ấy nhất định cứ ngồi ở đó chẳng chịu đi đâu. Đến cả hôm nay đi gặp chị, anh ấy cũng nhất định phải ngồi đó cho đến khi gặp được chị, anh ấy thực ra sợ em hẹn với người nào khác chị.”
“… Cậu ấy chẳng qua là quá để ý đến em thôi mà.”
“Phiêu Phiêu, trước đây em đọc tiểu thuyết lãng mạn, nam chính đối xử tốt với nữ chính thế này em cảm thấy rất tốt, còn nghĩ rằng chàng trai này lo lắng cho người con gái này như vậy, mới thật sự yêu cô ấy. Nhưng mà khi rơi vào trường hợp của em, em lại cảm thấy không thể nào chấp nhận được. Mẹ em còn bắt em và anh ấy xác định ngày cưới đi, nhưng mà em lại hoàn toàn không có ý định này, cứ nghĩ đến việc phải sống như vậy cả đời, em thực sự nghĩ rằng thà xuất gia làm ni cô còn hơn.”
“Ai cha chà…”
“Đương nhiên là em cũng chỉ nói thế mà thôi, bây giờ làm ni cô cũng đâu có dễ, nhưng mà Phiêu Phiêu, thật sự em đã có ý định bỏ đi đến một nơi thật xa. Cho nên, không phải là em muốn giúp chị, mà là tình hình của em hiện nay thật sự không thích hợp với nội dung mà chị đang làm, không cẩn thận tương lai lại làm trò hề cho người ta xem.”
“Bên phía chị thì cũng không sao cả, nhưng mà bây giờ em phải làm thế nào?”.
“… Qua Tết đã, qua Tết, rồi xem tình hình ra sao, nếu thật sự không được, em sẽ bỏ đi một thời gian.”
Tôi chỉ biết gật đầu: “Thế thì em xem lại như thế nào, còn nữa, em cũng không cần phải quá cam chịu, có suy nghĩ gì cứ nói ra. Em không nói ra, không chừng cậu ấy còn tưởng em thích như thế.”
Đặng Linh Linh thở dài một cái: “Đâu phải em chỉ nói một lần đâu cơ chứ, mà thôi, chúng ta nói chuyện khác đi.”
Tình cảm của hai người bạn gái bên cạnh mình không thuận lợi như thế, càng làm cho tôi cảm thấy tình cảm của tôi và Lưu Thụy Căn thật đáng quý, những sự bất an trong lòng, lần nữa bị tôi nhét xuống tận sâu trong tim – những việc mà Lưu Thụy Căn giấu giếm tôi, anh ấy nhất định sẽ nói với tôi, bây giờ anh không nói, có thể là không dễ nói lắm, cũng có khả năng chưa đến lúc để nói.
Tôi tự nhủ như vậy, nhưng trong lòng cũng đã hiểu rất rõ, đến lúc này rồi mà anh vẫn không nói, nguyên nhân lớn nhất có khả năng là vì, anh vẫn chưa đủ yêu tôi, có điều điểm này tôi đã chuẩn bị từ trước, mặc dù có chút gì đó xót xa, nhưng xét cho cùng vẫn chấp nhận được.
Đặng Linh Linh không bằng lòng, thể nào cũng có người bằng lòng, khi biết được chụp hình sẽ được tặng quà tốt hơn, không ngờ đại đa số đều bằng lòng cho chụp ảnh, điều này làm cho tôi cảm thấy rất bất ngờ, nhưng La Lợi giải thích cho tôi khỏi thắc mắc: “Mày đừng có cổ hủ nữa, bây giờ con người ta thoáng hơn nhiều rồi, ảnh nóng còn tung lên mạng được, huống gì là nói về giai đoạn ngọt ngào của người ta, họ muốn còn không được nữa là.”
Người đồng ý nhiều quá, đến cuối cùng lại phải ngồi lựa chọn lại. Trai đẹp gái xinh, công việc tốt lương cao, còn phải mang một ý nghĩa điển hình, hai điều kiện trước thì ổn rồi, còn điều kiện sau, có chút đặc biệt, ví dụ như những người kết hôn lần hai, những người có tình yêu nơi đất khách…
Mà những người kết hôn, tôi tìm Mã Phương, Mã Phương hơi do dự với việc đăng ảnh lên mạng, nhưng Lý Trí lại cực kỳ hân hoan vui mừng: “Đây là một việc tốt đấy, cứ cho lên, cứ cho lên, cứ cho lên, nhất định là phải cho lên, Phương Phương, đây không chỉ ủng hộ cho công việc của Phiêu Phiêu, cũng là đăng quảng cáo miễn phí cho cửa hàng công nghệ thông tin của em mà.”
Tôi nhìn thấy được rằng, Mã Phương có chút không bằng lòng, nhưng Lý Trí lại nhiệt tình như thế, cho nên chị ấy cũng nửa đồng ý nửa không. Thời gian gấp, ở Trung tâm môi giới hôn nhân này của chúng tôi, người có thể làm được việc này cũng chỉ có mình tôi mà thôi, cuối cùng, tôi đành phải mang tài liệu về nhà của Lưu Thụy Căn tăng ca. Lưu Thụy Căn đi làm về, nhìn thấy tôi bận rộn với đống tài liệu đó, liền nói: “Công việc em bận như thế thì không cần phải chạy đến đây đâu.”
“Anh không muốn gặp em à?”.
“Em nói gì thế, có điều không muốn em phải vất vả thế này.”
Tôi vặn vẹo cái eo: “Cố gắng thêm hai ngày nữa là được nghỉ rồi, đến lúc đó em làm món củ sen chiên để ăn nhé.”
Lưu Thụy Căn liếm môi dưới: “Anh chờ đấy nhé.”
“Đến lúc đó anh cũng không được ngồi chơi, anh phải dọn dẹp căn phòng này cho sạch sẽ, cái gì phải dọn dẹp thì cũng dọn dẹp luôn đi, mặc dù nói là nhà thuê, nhưng mà cũng phải dọn dẹp cho sạch sẽ để đón Tết.”
“Được được.” Lưu Thụy Căn vừa nói vừa đi đến chỗ tôi, “Em đi nghỉ trước đi, để anh làm cho em.”
“Cũng còn mấy cái nữa thôi, để mình em làm là được rồi, em để cơm chiên ở trong bát, anh đi hâm lại đi.”
“Không cần phải vội đâu, ủa, người này, là hội viên của bên em à?”.
“Đúng thế, anh ấy là Lý Trí, đúng rồi, làm việc cùng công ty với anh đó!”