Bạn đang đọc Kỷ nguyên xem mắt – Chương 32
Chương 32
Làm thế nào để hình dung chàng trai này nhỉ?
Đẹp trai? Vô cùng đẹp trai?
Không phải, mặc dù mắt của anh ta rất đẹp, ngũ quan cũng cơ bản là chẳng có khiếm khuyết gì cả, nhưng mà cũng chỉ có thể nói là cũng được. Nhưng khi anh ta chậm rãi bước qua đây, cứ thế tự nhiên bộc lộ ra một phong cách riêng, một kiểu khí phách lớn mạnh hơn Lý Vĩ Trạch nhiều, “Đây chắc là bạn trai của La Lợi.”
Mặc dù chưa có bất kỳ sự giới thiệu nào, nhưng mà tôi đã biết là như thế. Quả nhiên, anh ta đi thẳng đến trước bàn của chúng tôi, gật đầu cười cười với La Lợi, sau đó nhìn qua chúng tôi: “Ngại quá, tôi đến trễ.”
Một bộ vest màu xanh đen, áo sơ mi màu trắng, phối hợp với chiếc váy hoa nhỏ li ti của La Lợi đang mặc bây giờ đây, thực sự giống như đang diễn một vở kịch về thần tượng. Mẹ kiếp, nó lại còn đóng vai con nhà giàu thật nữa chứ!
Anh Hai hiển nhiên cũng không thể nào ngờ được vai diễn này, hơi do dự một chút, La Lợi ở bên kia đã giới thiệu: “Đây là Joseph. Joseph, đây là Hoàng Phiêu Phiêu, đây là anh Hai.”
Joseph giơ tay ra: “Thường xuyên nghe Lợi Lợi giới thiệu về hai bạn, tôi cũng luôn muốn gặp mặt các bạn một chút, đều tại tôi cả, bận quá, mãi cho đến ngày hôm nay mới có cơ hội. Đã chọn món chưa? Đừng khách sáo làm gì cả nhé.”
Tôi bắt tay với anh: “Không khách sáo, em đã chọn tất tần tật các món có trên thực đơn rồi, lát nữa Joseph tiên sinh có thể chọn món mình chưa từng ăn để ăn thử xem sao nhé.”
Khóe môi của La Lợi và anh Hai giật giật, Joseph sững sờ, cười ha hả: “Phiêu Phiêu, em thật biết đùa.”
“Không đùa đâu ạ, lát nữa anh nhìn hóa đơn là biết ngay.”
Joseph hiển nhiên bị sự vô sỉ của tôi làm cho ngơ ngác, La Lợi nói: “Đúng thế đấy.”
Joseph ngước mắt lên, giơ ngón tay cái ra với tôi: “Phiêu Phiêu, em đã làm một việc mà tôi luôn muốn làm, được, lát nữa tôi sẽ chọn món nào chưa từng ăn để ăn thử.”
Mặc dù trước khi gặp người này, tôi đã cảnh giác với anh ta, mặc dù rất chán ghét việc anh ta vừa đến đã gọi tôi Phiêu Phiêu như đã quen biết từ lâu, mặc dù tôi không vui bởi vì rõ ràng người Trung Quốc đang ở trên đất nước Trung Quốc lại tự đi giới thiệu một cái tên tiếng Anh, nhưng tôi không thể nào không thừa nhận rằng cái phong độ của anh Joseph này, mẹ kiếp chứ lại có thể làm cho phụ nữ thích đến như vậy! Mấy kiểu chiêu trò này, đối nhân xử thế lanh lẹ kiểu này, tôi và anh Hai cộng lại cũng không phải là đối thủ của anh ta.
Quả nhiên, sự việc tiếp theo xảy ra chính xác là như thế. Mặc dù anh Hai đã giở ra đủ chiêu trò, thăm dò nhiều thứ, nhưng Joseph vẫn đề phòng và không tiết lộ bất kì điều gì, đã không lộ ra điều gì, ngược lại còn hỏi tường tận về gia đình của anh Hai. Anh ta cũng định hỏi tôi, nhưng mà tôi cứ giơ cái mặt bánh đúc của tôi ra, ậm ậm ừ ừ cho qua chuyện, anh ta hỏi hai ba lần rồi thôi.
Nói chuyện khoảng hai ba chục phút, bánh ngọt, cà phê, trà cứ ra liên tục, xếp đầy một bàn, Joseph nhìn đồng hồ, dựa theo kinh nghiệm mai mối nhiều năm của tôi, đây là phản ứng về việc anh ta muốn rời khỏi nơi đây, tôi đặt dao nĩa xuống: “Joseph tiên sinh, tôi có thể hỏi anh một câu không?”.
La Lợi nhíu mày, Joseph nói: “Đừng gọi kiểu khách sáo như thế, trực tiếp gọi tên tôi là được rồi. Phiêu Phiêu, em nghĩ cái gì, cứ việc hỏi đi.”
“Anh định lúc nào mới kết hôn với La Lợi?”.
“Phiêu Phiêu!”.
Đôi lông mày của La Lợi nhíu lại càng chặt hơn, còn đá tôi một cái dưới bàn, tôi làm ra vẻ chẳng có cảm giác gì, tiếp tục giơ mặt bánh đúc ra hỏi: “Sao thế? Không có sự chuẩn bị này à? Chủ tịch nước đã nói rồi, tình yêu không lấy hôn nhân làm mục đích, đều là những người muốn giở trò lưu manh.”
Anh Hai hình như không chịu nổi nữa ngoẹo đầu qua, Joseph muốn nói gì đó, tôi đã đi trước một bước: “Anh muốn giở trò lưu manh hả?”.
La Lợi có chút chịu không nổi: “Phiêu Phiêu, mày đừng có như thế được không hả?”.
“Sao thế? La Lợi, mày muốn tìm một tình yêu chân chính, tình yêu chân chính không phải cứ yêu như thế rồi xong. Tình yêu là gì? Tình yêu là muốn chiếm hữu, nếu như mày yêu anh ta thật thì phải làm cho anh ta hạnh phúc, nhưng nếu như mày có thể cho anh ta hạnh phúc, tại sao lại phải đi nhường cho người khác? Nếu như hai người có thể sống với nhau đến đầu bạc răng long, tại sao chỉ đi lướt qua nhau rồi thôi? La Lợi, tao rất thô thiển, tao không hiểu lắm tình yêu của mày, tao cũng không biết thế nào là một tình yêu thuần túy, càng không thể nào cảm nhận được cảm giác chỉ cần anh ấy sống tốt, cho dù cuối cùng anh ở bên người khác cũng chẳng sao đó là cảm giác gì! Tao chỉ biết mày yêu anh ấy, thì phải lấy anh ấy, muốn mày và anh ấy sống đến đầu bạc răng long, muốn cùng anh đồng cam cộng khổ, muốn anh ấy quan tâm, yêu thương một mình mày, chẳng lẽ không phải thế hay sao?”.
La Lợi trừng mắt nhìn tôi, khóe mắt đỏ lên, sau đó bỗng nhiên đứng dậy bỏ chạy ra ngoài. Joseph vội vàng đứng dậy theo, định nói gì đó, tôi đã nói trước: “La Lợi đã bị mụ mẫm đầu óc vì tình yêu, cô ấy thích anh thật, xin anh hãy có lương tri một chút.”
Joseph vứt bỏ phong thái lúc nãy, bực bội nói: “Tôi không biết em đang nói gì, tôi chỉ biết em chẳng nể mặt cô ấy chút nào, em có thật là bạn của cô ấy không?”
“Chính bởi vì là bạn của cô ấy, nên tôi mới có thể không nể mặt cô ấy.”
Joseph cười lạnh lùng, không nói gì nữa, quay người đi luôn, tôi bĩu môi, mắt lại nhìn theo bóng lưng anh ta, anh Hai thở dài ngay bên cạnh tôi: “Lúc nãy em cực đoan quá.”
“Nếu không thì phải làm sao, cứ nói kiểu như anh tiếp à, nếu thế thì chắc nói cả chuyện anh tám tuổi vẫn còn đái dầm ra giường luôn hả?”.
Anh Hai vội vàng lấy tay bịt miệng tôi, nhìn ngang nhìn dọc, thì thào: “Em hứa là không bao giờ nhắc chuyện này nữa mà!”.
Tôi kéo tay anh ra: “Được rồi, không ai đưa chuyện của anh Hai hơn mười năm về trước ra để cười anh nữa đâu.”
“Người khác thì không nhưng em thì có… Ôi chao, Phiêu Phiêu, em nói đi, tại sao tự nhiên em lại nói những câu đó, không phải chúng ta đã nói hôm nay chỉ thăm dò tình hình thôi sao?”.
“Đúng, đến bây giờ chúng ta vẫn chưa làm rõ xem tên này rốt cuộc là thần thánh phương nào đây này, nhưng dựa vào việc anh ta ậm ừ lúc nãy, có thể xác định được anh ta đã có vợ hay chưa?”. Mặc dù lúc nãy chưa nói rõ ra, nhưng mỗi khi anh Hai hỏi về gia đình, hỏi về tương lai, Joseph đều cố ý lờ đi. Đương nhiên, nếu như chỉ có điểm này vẫn chưa thể nào xác định được, tay này đúng là cao thủ trong giao tiếp, nói chuyện cứ lấp lửng, nhưng mà chúng tôi và La Lợi thực sự quá quen nhau rồi, quen đến nỗi chỉ cần nhìn thái độ của cô ấy, đã có thể nhận ra sự khác biệt trong đó.
Những sự khác lạ này, kết hợp với những lời nói của Joseph, và cả thái độ của La Lợi trong thời gian trước, đã đủ để chúng tôi đưa ra một phương án mà chúng tôi đều không thích – Joseph, tám mươi phần trăm là một người đàn ông đã có vợ, cứ cho là không phải như thế, giữa anh ta và La Lợi, hình như đang có một tình yêu không có tương lai.
Chỉ yêu thôi có gì sai không? Không, nhưng nếu như làm người thứ ba, thế thì có chuyện rồi đấy. Hơn nữa, La Lợi là bạn của chúng tôi, từ một góc độ nào đó, chúng tôi đều không hy vọng cô ấy bị tổn thương.
“Em nói như thế, không biết La Lợi sẽ phản ứng như thế nào nữa đây.”
“Kệ mấy cái phản ứng của nó.”
“Phiêu Phiêu…”
“Anh đừng có nói nữa được không!”. Tâm trạng tôi rối bời, mặc dù trước khi đến đây đã chuẩn bị kĩ lắm rồi, nhưng mà thật sự là tôi không hy vọng kết quả sẽ như thế này, nhưng mà La Lợi thay đổi đến nỗi làm tôi không thể nào chấp nhận được. Tôi và La Lợi quen nhau gần tám năm, chúng tôi cùng tốt nghiệp một trường, cùng dắt tay nhau vào xã hội làm việc. Ngày xưa khi công việc của tôi không ổn định, đã không ít lần đến nhà nó ăn uống, khi tôi đi phỏng vấn, đã không ít lần nhờ nó trang điểm, tư vấn cách ăn mặc.
Chúng tôi cùng trêu ghẹo anh Hai, cùng nhau đi ăn bánh kem, cùng nhau bàn luận về cơ bắp của đàn ông, cùng nhau đi từ thời con gái qua thời thiếu nữ… Tôi và anh Hai không có gì phải kiêng kị, tôi và nó, còn hơn như thế nữa, có người nói tình bạn giữa phụ nữ không chắc chắn, nhưng mà tôi và nó thật sự như chị với em.
Đúng thế, thời gian này chúng tôi không liên hệ gì nhiều, đúng thế, thậm chí một hai năm gần đây, chúng tôi không dính lấy nhau như trước đây nữa.
Nhưng mà điều này không hề làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng tôi, tình cảm có được từ thời xưa của chúng tôi tuyệt đối vượt qua được thử thách của thời gian. Nhưng mà, không chịu được thử thách của tình yêu?
Tôi lại không lo vì việc này tuyệt giao với La Lợi, nhưng mà, thật sự tôi không muốn gây gổ với nó đến mức như vậy.
“Lúc nãy, đúng là em hơi xúc động.” Tôi nghĩ là như thế, đúng lúc đó lại nghe thấy một tiếng kêu ai oán của anh Hai.
“Được rồi được rồi, em sai rồi, lần sau sẽ không như thế nữa, đợi mấy ngày sau tâm trạng của La Lợi ổn định lại, em sẽ tìm La Lợi nói chuyện cho rõ ràng, xem thử rốt cuộc là chuyện gì.”
“Không phải đâu, Phiêu Phiêu…”
“Còn phải làm sao nữa?”.
Mặt mày anh Hai khổ sở: “Trước khi nói những điều này, tại sao nghĩ không ra để Joseph tính tiền xong cái đã?”.
……
………
…………
Mẹ kiếp chứ chứ chứ chứ chứ chứ!
Người ngoài hành tinh xâm nhập vào rồi, trái đất bị hủy diệt rồi, dải Ngân Hà biến mất, trong giây phút đó, trong lòng tôi sục sôi, đó không phải là ngày tận thế của thế giới là ngày tận thế của vũ trụ! Trong giây phút đó, tôi không biết bề ngoài tôi trông như thế nào, nhưng mà tôi rõ ràng biết được rằng, trong lòng tôi đã bị đâm thủng hàng trăm lỗ rồi.
Vào lúc này đây, tôi cuối cùng cũng đã biết được rằng, thế gian này việc gì bi ai nhất, không phải việc bạn nghe bạn trai mình vẫn đang trả nợ cho người yêu cũ, không phải việc cuộc đời bạn không có điểm dừng, không phải việc bình thường nhỏ bé, mà là việc bạn đã chọn cả bàn thức ăn ở Tử Kinh, mà người phải đứng ra trả tiền, mẹ kiếp, bỏ chạy rồi!!
Chiều hôm nay, tôi thật sự sống trong đau khổ, suýt nữa thì bị nổ tan ra thành bã, sở dĩ có thể đủ tay đủ chân sống sót trên cõi đời này, trước hết phải cảm ơn đầu bếp ở Tử Kinh không nhanh tay nhanh chân, chưa kịp làm hết những món trên thực đơn, tiếp đó phải cảm ơn anh Hai giao lưu rộng rãi, có quen biết với một người trưởng nhóm ở Tử Kinh, thứ ba phải cảm ơn anh Hai có thói quen mang kè kè thẻ ngân hàng ở trong người, nếu không, mẹ kiếp, tôi phải nhờ Lưu Thụy Căn đến giúp đỡ, nếu không tôi sẽ bị giữ lại ở Tử Kinh rửa chén bát rồi.
Nhưng cho dù người trưởng nhóm đó đã giúp tôi hủy những món trong thực đơn chưa kịp làm kia, cho dù anh Hai đã giúp tôi quẹt thẻ trả tiền cho những đồ ăn mà tôi đã chọn, nhìn một đống bánh ngọt, trà, cà phê, nước trái cây ở trên bàn, tôi khóc không ra nước mắt.
“Ăn đi, ăn được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.” Anh Hai khích lệ tôi.
“Ăn không hết cũng phải mang về.” Tôi nghiến răng nghiến lợi.
“Em không giảm béo nữa à?”.
“Sáu ngàn tệ đó, bà già đây có béo đến chết cũng phải ăn cho sạch sẽ mới thôi!”.
Nước mắt tôi tuôn trào, mẹ kiếp, một miếng bánh kem phô mai, bên ngoài đắt nhất cũng chỉ bán bốn mươi đồng, tại sao ở đây lại bán đến những chín mươi tám đồng hả hả hả hả hả hả hả?
“… Sáu ngàn tệ này cứ để anh trả cho.”
“Đừng đùa nữa.”
“Thật đó, Phiêu Phiêu, sáu ngàn này…”
“Em nói rồi, anh đừng đùa nữa.” Tôi ngẩng mặt lên từ đống bánh kem đó, nghiêm túc nhìn anh, “Mấy thứ này do em chọn, em chọc tức cho La Lợi bỏ đi, cho nên, cứ để em trả. Được rồi, việc này chỉ bàn đến đây thôi, chị lấy máu mời mọi người, hôm nay anh phải cố hết sức mà ăn cho em.”
Tôi nói với khí thế ngất trời, nhưng mà thật sự muốn phun ra máu. Khoảng thời gian này tôi tiết kiệm ăn uống, tiết kiệm chi tiêu, tính toán từng li từng tí một, không ngờ một lần lại phải chi ra nhiều đến ngần này, quả nhiên, cái sự xúc động đường đột này, mẹ kiếp, như một con quỷ ấy! Đêm hội giao thừa mùa xuân vẫn phải xem chứ!