Kỷ nguyên xem mắt

Chương 19


Bạn đang đọc Kỷ nguyên xem mắt – Chương 19

Chương 19
Vừa nghe thấy tuổi tác của Đặng Linh Linh, Thường Hữu ngẩn người ra, sau đó khuôn mặt biến sắc thấy rõ, sau đó nữa thì trong lòng như có một cuộc đấu tranh đau khổ, qua một chốc, cậu ta mới lẩm bẩm một câu: “Trông có vẻ… chẳng giống chút nào.”
Tôi điềm nhiên uống trà.
“Chị Hoàng, chị không lừa em đấy chứ?”.
“Chị lừa em làm gì? Điều kiện của em đâu có kém cỏi gì đâu, cô ấy lại chưa kết hôn, đến bạn trai còn chưa có, nếu như em không đưa ra một loạt yêu cầu kia, thì chị đã giới thiệu cho em từ lâu rồi.”
“Cô ấy chưa có người yêu?”.
Mắt của Thường Hữu lại sáng rực lên, tôi vừa giận vừa cười nói: “Đúng thế, chưa có người yêu, thậm chí là chưa yêu ai bao giờ, nhưng mà thật sự là đã hai bảy hai tám tuổi rồi. Sinh ngày nào thì chị không biết, nhưng mà vừa qua sinh nhật hai mươi bảy tuổi.”
Tuổi tác của phụ nữ thường phải được bí mật, mặc dù hai mươi bảy hai mươi tám tuổi tuyệt đối không được chê già, đối với những người phụ nữ chưa kết hôn, cũng coi như là đã đến thời kì mắc cỡ rồi, nhưng vấn đề này, Đặng Linh Linh chẳng có ý giấu giếm gì tôi, nhưng tôi lại rất để ý đến điều này.
Đúng thế, Hoàng Phiêu Phiêu tôi đây không chú ý đến vóc dáng, không chú ý đến ngoại hình, thậm chí không chú ý đến dáng vẻ của mình, nhưng mà từ nhỏ tôi đã rất để ý đến tuổi tác của mình. Còn nhớ một lần bị bệnh năm lên mười tuổi, bác sĩ hỏi bao nhiêu tuổi, thái hậu nói luôn mười một tuổi, tôi kiên quyết khẳng định mười tuổi rưỡi!
Hồi mười tuổi đã chẳng muốn lớn thêm nửa tuổi tẹo nào, bây giờ đương nhiên là già thêm một ngày cũng chẳng muốn. Bởi vì liên quan đến công việc, tôi nhất thiết phải biết Đặng Linh Linh sinh vào năm nào, nhưng cụ thể là ngày nào thì tôi chẳng hỏi.
“Thực ra, cô ấy cũng đâu lớn hơn em bao nhiêu đâu…”

“Ừ, không phải chúng ta thường nói gái hơn hai, trai hơn một đấy sao?”.
Thường Hữu không nói gì, hồn xiêu phách lạc ngồi ở đó một lúc rồi mới đứng dậy, khi đi về thậm chí còn quên mất chào hỏi tôi. Tôi đứng đằng sau nhìn theo bóng cậu ấy chỉ biết nhún vai, có chút ác ý nghĩ rằng, cứ để cho thằng bé này đề ra tiêu chuẩn này tiêu chuẩn nọ, đi mà tìm theo tiêu chuẩn, tìm đi, tìm đi xem nào!
Những ngày tiếp theo, tôi đột nhiên vừa rảnh rỗi, mà lại vừa bận rộn.
Rảnh rỗi là vì, La Lợi và Đặng Linh Linh đột nhiên biến mất, công việc lại chẳng có gì gấp gáp làm mình sốt ruột phải xử lý ngay. Còn bận rộn là vì, mỗi ngày tôi đều đi ra ngoài, mỗi ngày đều đi gặp Lưu Thụy Căn.
Chúng tôi đi xem hết các bộ phim mới ra, bất kể nó có hay hay không, rồi ngồi ngâm mình trong các quán cà phê, bất kể đồ ăn trong đó ngon hay dở. Cho đến tận lúc này, tôi mới phát hiện ra, cái thành phố chúng tôi đang ở đây đúng là chẳng có chỗ nào để mà đi chơi cả, còn cái thời tiết lạnh lẽo này cũng có thể làm ảnh hưởng đến việc đi chơi nữa.
Nếu như bây giờ thời tiết tạm được, chúng tôi có thể tùy tiện đi lang thang trên đường, cho dù đi từ khu Tây đến khu Đông cũng chẳng sao. Nhưng giờ đây, chỉ cần ở bên anh, tôi không sợ gió lạnh, nhưng mà bị lạnh cóng đến nỗi răng đánh cầm cập vào nhau chẳng phải việc gì tốt đẹp cho cam.
Trong trường hợp này, chúng tôi bắt đầu đi dạo các siêu thị, cửa hàng, nhưng những nơi này chẳng thích hợp cho việc nói chuyện, cứ cho là chẳng phải phút giây nào chúng tôi cũng nói chuyện với nhau đi, nhưng mà vừa nói một hai câu đã phải lo tránh đường cho người khác… Cảm giác đó, chẳng kỳ diệu chút nào cả.
Hơn nữa của hơn nữa, mẹ kiếp chứ! Chị đây cũng biết mắc cỡ vậy!
Cứ cho là bây giờ tôi đã cầm tay với Lưu Thụy Căn đi, khoác tay nhau đi, những việc làm đó cũng chỉ tiến hành vào những lúc trời tối, đèn mờ, trăng lu, gió to thôi, chứ dưới ánh sáng rực rỡ chiếu rọi đất trời… Chị đây thật sự không dám thật mà mà mà mà!
Mỗi ngày đều gặp nhau, nhưng vẫn có cảm giác thiếu thiếu cái gì đó; mỗi ngày đều nói chuyện với nhau, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ.
Tinh thần có chút thiếu thốn, tiền bạc cũng có chút gì đó chịu không nổi nữa rồi.

Một vé xem phim nếu mua theo đoàn cũng phải mất hai mươi lăm đồng, ngồi chơi trong quán cà phê ít nhất phải mất bốn năm chục đồng, đi taxi ít nhất cũng phải mất hai mươi đồng, chi phí ít nhất của một ngày cũng khoảng một hai trăm đồng. Một ngày hai ngày chẳng sao, một tháng mất hơn ba ngàn đồng!
Đây là còn chưa tính những số tiền khác. Đương nhiên, trong ba ngàn này tôi bỏ ra không đến một ngàn tệ, đa phần đều do Lưu Thụy Căn trả, nhưng cũng chính vì vậy, tôi mới cảm thấy chịu không nổi. Lương anh một tháng đâu có nhiều nhặn gì, mỗi ngày lại chi ra ngần ấy, lấy đâu ra mà thuê nhà? Lấy đâu ra mà trả tiền điện nước? Lấy đâu ra mà ăn? Lấy đâu ra mà mua quần áo? Cứ cho là trước đây anh có chút tiền tiết kiệm đi, nhưng mà cũng đâu có được là bao?
Cuối cùng, lúc này đây, tôi mới hiểu được tâm tình của những cô gái đa đoan đã từng xuất hiện trên diễn đàn kia.
Một cô gái ngon lành thế kia, công việc tốt gia thế tốt dung mạo tốt, bạn trai lại không nhà không xe không tiền, thế là con gái nhà người ta liền mang xe, mang nhà, mang tiền tiết kiệm đưa ra hết, xong việc lại bị bạn trai bới móc đủ kiểu, gặp đủ các kiểu cực phẩm.
Khi tôi đọc những kiểu bài viết như thế, tôi đều suy nghĩ mãi mà không ra, luôn cảm thấy đầu óc cô gái đấy hình như có vấn đề. Các bạn nói xem, bạn trai mình cái gì cũng không có, bạn thích anh ta là được rồi, lại còn nói chẳng hiểu tại sao lại thích cơ!
Nhưng tại sao lại cần phải trợ cấp?
Bây giờ tôi hiểu rồi, không phải trợ cấp, mà là không muốn để anh ta phải khó xử, không muốn để anh ấy chịu cực khổ.
Hóa ra, không chỉ có con trai mới biết xót xa cho con gái, con gái đối với con trai, còn xót nhiều hơn nữa.
Ngày hôm nay, cuối cùng chúng tôi cũng đã coi hết toàn bộ phim chiếu ở rạp, đứng ở rạp chiếu phim, thật sự là khó xử chết đi được. Đi về nhà thì sớm quá, hơn nữa lại không đành lòng; không về nhà thì lại chẳng có chỗ nào để đi.
Sau này La Lợi cứ cười tôi suốt: “Cái gì mà không có chỗ nào để đi, phòng trà quán bar, mấy chỗ đi chơi cũng nhiều lắm chứ, mày muốn đến nhà người ta thì cứ nói thẳng đi, Hoàng Phiêu Phiêu, mày dở ở điểm này, đến chết rồi mà còn già mồm.”

Tôi từ chối bình luận về lời đánh giá của La Lợi, nói tóm lại của nói tóm lại, tôi đến nơi ở của Lưu Thụy Căn, vừa bước vào cửa, tôi bỗng hóa đá.
Khu dân cư nhỏ theo phong cách cũ, căn hộ được xây lâu đời lắm rồi, những việc này, tôi đều đã chuẩn bị trước tư tưởng, hơn nữa, tôi cũng chẳng phải tiểu thư xuất thân trong gia đình giàu có, trong hoàn cảnh như vậy, hoàn toàn không có áp lực gì. Nhưng mà căn nhà của Lưu Thụy Căn… Mẹ kiếp! Thế mà cũng gọi là nhà à?
Nói là bãi rác thì cũng hơi quá, nhưng mà nói là đống rác, tuyệt đối sẽ không có người phản bác. Khắp phòng là vỏ hộp mì tôm, túi ni-lông vứt đầy trên mặt bàn, khăn giấy xài rồi quăng đầy trên nền nhà, không khí trong căn phòng cũng có mùi, mùi đủ kiểu quyện lại với nhau, cũng may là mùi thuốc trong căn phòng này đủ nhiều, nếu không, cho dù là mùa đông, cũng chẳng ai ở nổi trong căn phòng này.
Tôi hồ nghi nhìn Lưu Thụy Căn, Lưu Thụy Căn ngại ngùng sờ vào một bên khuôn mặt mình: “Không ngờ là em đến, nên không dọn dẹp gì, nếu không… Em vào trong phòng anh ngồi một chút đi?”.
“Trong phòng anh có ngồi được không?”.
“… Chắc là được.”
Dưới sự hướng dẫn của anh tôi đi đến phòng ngủ, thực sự là sạch hơn phòng khách một chút, nhưng mà cũng có giới hạn, tôi vứt túi xách lên giường anh, cởi áo khoác ra: “Anh có túi đựng rác chứ hả?”.
Lưu Thụy Căn ngớ người ra, tôi lại tiếp tục nói: “Chổi cũng có chứ, cây lau nhà cũng có chứ hả?”.
Sự thật chứng minh, Lưu Thụy Căn thực sự là một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình nghèo khổ, mặc dù trong nhà bừa bộn như thế này, nhưng mà chắc là cũng có những món đồ này.
“Cởi ra đi.”
“Hả?”.
“Không cởi áo ra làm sao mà anh làm việc được?”. Tôi tự tin nhìn anh. Từ trước đến nay tôi luôn có chút sợ anh, kiểu sợ này không phải là khiếp sợ, mà là bởi vì quá thích cho nên mới đâm ra sợ hãi, sợ anh không vui vẻ, sợ anh không hạnh phúc, sợ anh cảm thấy tôi không tốt, sợ anh không cần tôi nữa.

Cho nên tôi cực kỳ rụt rè, cho nên tôi cực kỳ thận trọng, cho nên tôi cực kỳ bị gò bó khó chịu. Giống như Diệp Tiểu Mỹ trong phim hoạt hình “Ong và cỏ bốn lá”, trước mặt mọi người đều thể hiện mình tự do tự tại, vui vẻ yêu đời, nhưng trước mặt Sâm Điền lại luôn gò bó đến khó chịu, gò bó… Thậm chí muốn đi toilet cũng ngại chẳng dám mở miệng nói.
Có điều khi đã thích một người, thì sẽ vô hình trung xem người đó như thần thánh, mặc dù cái tên Lưu Thụy Căn nghe quê chết đi được, không nhà không xe, nhưng mà trong mắt tôi, anh đáng yêu chết đi được, ghê gớm không chịu nổi, nhất cử nhất động, đến cả việc ngẩng đầu lên, mẹ kiếp chứ, cũng thu hút chết đi được!
Bởi vì cảm thấy anh quá được, cho nên cũng luôn cảm thấy mình quá tệ, cho nên dù nhiều khi những đề nghị của anh tôi không hề thích cũng không muốn phản bác, càng không dám mặt nặng mày nhẹ. Nhưng giây phút này đây, những ánh hào quang quanh người Lưu Thụy Căn biến mất, tôi bỗng ý thức được rằng, à, hóa ra anh cũng là một người bình thường. Mặc dù tôi thích anh, vô cùng vô cùng thích anh, nhưng anh cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Anh có tình cảm và ham muốn, ăn đủ loại ngũ cốc, hơn nữa, cũng sẽ có lúc phạm phải sai lầm!
Lưu Thụy Căn hiển nhiên chẳng ngờ được tôi sẽ nói như thế, nhất thời ngẩn người ra, nhưng tôi đã nhét cây chổi vào trong tay anh: “Nào, ngoan, quét hết những hộp mì và túi ni-lông xuống đất, sau đó quét gom lại thành một đống. Làm đi thôi, cuộc hành trình ngàn dặm cũng phải đi bằng chân, mặc dù căn phòng này bẩn và bừa bộn, nhưng, chỉ cần anh quét, thể nào cũng trở nên sạch sẽ.”
Lưu Thụy Căn ngơ ngơ ngác ngác, nhưng vẫn làm theo lời tôi. Tôi vứt anh ở phòng khách, còn mình vào phòng bếp, ở đây sạch sẽ hơn ở ngoài kia nhiều, nhưng rõ ràng rằng, Lưu Thụy Căn rất ít khi sử dụng nơi này – đoán rằng cũng chỉ nấu nước sôi gì đó mà thôi. Có điều mặc dù như vậy, trên tường vẫn dính những vết bẩn lớn, có lẽ là người thuê trước anh làm bẩn. Tôi tìm quanh một vòng, không tìm thấy nước rửa chén, cũng chẳng tìm thấy miếng kẽm chùi nồi, suy nghĩ một lúc rồi bước ra ngoài, Lưu Thụy Căn đang quét túi ni-lông xuống nền nhà, khuôn mặt đăm chiêu.
“Cởi áo khoác ra đi, đừng để đến khi quét dọn nhà cửa xong phải đi giặt áo khoác, em đi ra đây một lát, chút nữa quay lại.”
Lưu Thụy Căn gật gật đầu, cũng chẳng hỏi tôi đi đâu, còn tôi cũng chỉ chạy vào một siêu thị nhỏ gần đấy mua một ít đồ dùng cần thiết. Hai ba tiếng đồng hồ sau, khoảng thời gian đó trôi qua nhanh như bay, nói tóm lại, cảm giác của tôi lúc đó, vừa mới dọn dẹp được phòng bếp cho ra hồn, thì đã đến nửa đêm. Rác rưởi cuối cùng cũng đã được gom lại thành một đống, nền nhà cuối cùng đã nhìn thấy được màu sắc vốn có của nó, dùng hết cả thảy tám túi đựng rác. Bạn Lưu Thụy Căn, người có thể đi lang thang dạo phố với tôi hai ba tiếng đồng hồ mà mặt không đỏ, không thở dốc, giờ đây phải ngồi tựa vào ghế sofa.
“Mệt không?”.
Lưu Thụy Căn không nói, chỉ liếc mắt nhìn tôi.
“Dậy ăn cơm đi.”
Lưu Thụy Căn ngẩn người ra, tôi đã quay người đi vào bếp. Ở chỗ anh đây chẳng có gì cả, mà cái siêu thị nhỏ xíu kia cũng chẳng có nhiều đồ đạc gì, cho nên món tôi có thể nấu được, cũng chỉ là một nồi mì, một nồi mì mà đến hành lá cũng chẳng có, nấu bằng nước lã, một màu sắc nổi bật nhất, đó chính là cái món trứng chiên ở bên cạnh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.