Bạn đang đọc Kỷ nguyên xem mắt – Chương 12
Chương 12
Tôi và Lưu Thụy Căn cứ như thế tiếp tục thử gặp gỡ nhau, tôi không biết như thế này có tính là người yêu hay không. Cũng không biết điều này có được tính là đang yêu nhau hay không, hai chúng tôi mỗi ngày đều nhắn tin cho nhau một lần, cách hai ba hôm lại gặp nhau một lần.
Chúng tôi sẽ cùng nhau đi ăn cơm, đi xem phim, sau đó anh liền nghiêm túc tiễn tôi về, tóm lại tiếp xúc được với nhau khoảng mười ngày, cả hai chúng tôi, chẳng cầm tay nhau lấy một cái – tôi không phải nói là tôi muốn cầm tay anh ấy, mà là, tôi cảm thấy rất hoang mang.
Tôi rất chắc chắn rằng tôi thích người này, nhưng mà tôi không biết phải tiếp cận anh như thế nào, không biết phải ở bên anh như thế nào, kinh nghiệm về các đôi tình nhân mà tôi đã giúp họ đến với nhau, vào lúc này đây chẳng giúp tôi được chút nào cả.
Tôi rất hoang mang, trong sự hoang mang đó đồng thời lại có cảm giác rất phấn khởi, một kiểu đủ đầy hư không. Tôi không biết làm sao để hình dung cảm giác của tôi nữa, nhưng mà bây giờ thể hiện ra bên ngoài lại là như thế này, tính nết của tôi trở nên tốt hơn, trạng thái tâm lý cũng ổn định hơn.
Tiền lương, vật giá, trước đây đều là những thứ tôi rất hay tính toán so đo, vào lúc này đây tự nhiên trở nên chẳng quan trọng nữa, giống như việc không có tiền tôi cũng có thể sống được vậy – cũng đúng là như vậy thật, bởi vì gần đây tôi đã lĩnh ngộ một cách sâu sắc một điều, thế nào mà gọi là có tình yêu chỉ cần uống nước cũng thấy no.
Trước đây tôi đã từng xem một bộ phim do Lương Triều Vỹ và Thư Kỳ đóng, hai diễn viên này tôi đều rất thích, mặc dù bộ phim đó chỉ là bộ phim bình thường do thần tượng đóng, nhưng bởi vì diễn viên xuất sắc, nên khi xem cũng thấy rất happy. Tôi luôn nhớ mãi một câu nói trong phim, đó là có tình yêu uống nước cũng thấy no, bởi vì xuất hiện nhiều lần, hơn nữa trước đây chưa từng nghe nói đến, cho nên có ấn tượng rất sâu sắc. Nhưng tôi mãi vẫn không hiểu câu nói đó có nghĩa là gì. Đương nhiên, nhìn mặt chữ thì cũng có thể phân tích ra, chỉ cần có tình cảm, cái gì cũng đều sẽ giải quyết được.
Mặc dù đối với điều này từ trước đến nay tôi có chút coi khinh, nhưng quốc gia của chúng ta luôn luôn thích rêu rao những thứ tình cảm vĩ đại, bạn nói xem hai người chết rồi có thể biến thành những con bươm bướm để bay cùng nhau, thế thì cái việc mà uống nước cũng thấy no thì cũng chẳng có gì để mà không thể chấp nhận được cả.
Mà bây giờ tôi cũng đã biết rồi, đây không phải là sự ca tụng để người xưa giải trí, cũng không phải là sự khoa trương về nghệ thuật, mà là, thật sự là có một thứ tình cảm như vậy, có thể làm cho bạn chẳng màng đến việc ăn uống, thật sự có một người như vậy, có thể làm cho bạn cảm thấy no đủ. Trước mặt người đó, cho dù bày đầy một đĩa lớn bánh bao La Phúc Ký trước mặt, bạn cũng không ăn hết được ba cái!
Không phải gặp nhau hàng ngày, nhưng mà lại nhớ nhung mỗi ngày.
Không phải mỗi ngày đều gọi điện được cho nhau, nhưng mà từng lời anh nói đều làm mình nhớ hết lần này đến lần khác.
Thời gian trôi qua vừa nhanh lại vừa chậm, khi gặp mặt lại cảm thấy không được tự nhiên, khi không gặp mặt lại mong ngóng sao cho thời gian trôi qua thật nhanh, giống như sự chờ đợi của một ngày chỉ vì một tin nhắn vào buổi tối, một cú điện thoại, cũng chỉ vì một câu nói đó, nghỉ ngơi sớm một chút, chú ý giữ ấm cơ thể…
“Chị Hoàng, chị gầy đi ư?”. Hôm nay Đặng Linh Linh hẹn tôi ra ngoài uống nước, trước đây với những lời mời như thế này tôi chỉ thấy có cũng được mà không cũng chẳng sao. Mặc dù tôi luôn thích được ăn uống miễn phí như thế này, nhưng bình thường vào buổi tối, thật sự tôi không muốn đi ra khỏi nhà.
Thực sự là thế mà, ban ngày công việc bận rộn, cho dù không phải là mỗi giây mỗi phút đều có việc để làm, nhưng mà trong thời gian làm việc cũng không được lạm dụng làm việc riêng quá, càng không thể nào vẽ tranh hoạt hình của tôi. Cho nên sau khi tan tầm, nếu như không có việc gì, tôi luôn muốn ngồi ôm máy vi tính, nhưng mà gần đây thực sự tôi chẳng có tâm trạng để vẽ những cái thứ chẳng để làm gì đó, cho nên vừa nhận được điện thoại của Đặng Linh Linh, tôi liền đồng ý ngay. Mà câu nói đầu tiên của Đặng Linh Linh khi vừa gặp tôi, chính là câu nói này.
Tôi ngớ người, bất giác giơ tay lên sờ khuôn mặt mình: “Thế à? Tại sao chị lại không có cảm giác gì nhỉ?”.
“Có chứ, chị Hoàng, khuôn mặt của chị gầy đi nhiều lắm, chị giảm cân có hiệu quả thật đấy.”
Tôi cười hắc hắc, cũng không biết phải nói tiếp như thế nào. Nói thật là tôi đã từng nghĩ đến việc giảm béo, nhưng mà lại sợ Lưu Thụy Căn không muốn tôi giảm béo, theo lời anh ấy nói thì là, nguyên nhân mà anh muốn ở bên tôi là vì tôi có thể làm anh ấy yên tâm, thế thì nếu tôi giảm béo còn có thể làm anh yên tâm được không? Đương nhiên là tôi không nói nếu tôi giảm béo tôi sẽ trở thành mỹ nữ ngay lập tức, nhưng mà, tôi sợ anh ấy hay suy nghĩ. Nhiều lúc tôi nghĩ thật sự tôi chẳng ra gì cả, tự nhiên lại đặt mình vào vị trí thấp kém như thế!
Tôi biết rằng, tình hình này của tôi phải quăng lên cái diễn đàn mà tôi hay lên kia, nhất định sẽ nhận được nhiều lời bình luận như thế này, hơn nữa người ta lại không khách sáo, nhưng những người miệng lưỡi ghê gớm kia không biết là nói tôi đến nước nào nữa: “Thích một người đến mức như thế này, chủ thớt cũng quá là khác thường nhỉ. Theo những lời chủ thớt nói, điều kiện của người đàn ông này thuộc dạng tốt, chủ thớt nghĩ rằng mình sẽ không có được trái tim anh ấy? Cho dù có được trái tim của anh ấy, chủ thớt có thể có được anh ấy cả đời không? Bây giờ anh ta chưa có sự nghiệp, cho nên muốn tìm một người như chủ thớt, trong tương lai nếu ăn nên làm ra, chủ thớt phải làm thế nào? Cái tinh thần mạo hiểm vì tình yêu của chủ thớt thật sự làm người ta cảm động, nhưng mà tôi vẫn phải nói, phải suy nghĩ nhiều hơn về bản thân mình, bình tĩnh lại một chút! Không được yêu một cách không có tôn nghiêm như vậy!”.
Tôi không cần phải viết suy nghĩ lên đó cũng đã biết rằng nhất định sẽ nhận được những lời bình như thế, mà đối với những lời bình này, tôi cũng chẳng có bất kỳ một cơ hội mà phản bác nào. Lưu Thụy Căn nói tôi làm cho anh yên tâm, nhưng mà, anh hoàn toàn không thể nào làm cho tôi yên tâm được.
Cho dù lương của anh thấp, cho dù anh không có tiền cũng không có nhà, nhưng mà anh vẫn là một người đàn ông rất có sức thu hút, người yêu trước đây của anh không thích, La Lợi không thích, không đồng nghĩa với việc không có ai thích anh nữa, có lẽ người ngốc nghếch như tôi đây mới thích anh, lại là có lẽ, thế hệ giàu có thứ hai cũng không thèm để ý đến những điều này!
Cái sự yêu thương này cũng đến một cách quá đường đột, đường đột đến nỗi tôi chẳng có một chút chuẩn bị gì cả, trong khi tôi chưa suy nghĩ kĩ phải ứng phó như thế nào, thì tôi đã đụng đầu vào rồi, đã không cách nào khống chế được để bản thân mình rớt xuống vực sâu rồi!
Chỉ số thông minh, sự bình tĩnh của tôi vào lúc này đây đã hoàn toàn không thể nào phát huy tác dụng được nữa, cứ ngây ngô chờ đợi, sau đó, đợi chờ kết quả anh mang đến cho tôi. Điều duy nhất không tệ hại chính là, Lưu Thụy Căn hình như không ghét bỏ gì tôi thật.
“Chị Hoàng, thực ra ngũ quan của chị rất đẹp, chỉ cần khống chế cân nặng lại một chút, đảm bảo chị sẽ là một đại mỹ nhân!”.
“Thôi được rồi, đừng nói những lời đó để mê hoặc chị nữa, gần đây em và thầy giáo đó sao rồi?”.
Tôi đang chuyển đề tài nói chuyện, có điều thật sự tôi cũng quan tâm thật, tôi quan tâm thật vì cảm giác của tôi đối với Đặng Linh Linh rất tốt. Khoảng thời gian này tôi cứ mơ hồ, cũng chẳng nói chuyện với cô, nhưng mà… hai bên đều không có tin tức gì cả, thế thì chắc là tin tốt lành rồi.
Làm nghề này của chúng tôi là như vậy, giới thiệu hai người cho nhau rồi sau đó phải hỏi ngay cảm giác của cả hai bên, nếu như đều cảm thấy được thì chúng tôi sẽ tạm gác sang một bên. Xét cho cùng thì việc này không so sánh với việc khác được, hai bên, đặc biệt là phía các cô gái, luôn có chút gì đó ngại ngùng.
Nếu như hai bên qua lại thuận lợi, thế thì sẽ có một khoảng thời gian không có tin tức gì cả. Chỉ khi buổi trò chuyện thất bại mới có tin tức phản ánh ngược trở lại. Đặc biệt là nếu như có một trong hai người là hội viên, thì ngay trong thời gian đầu tiên sẽ nói lại với chúng tôi, không biết là có còn muốn gặp gỡ người khác nữa không, họ vẫn luôn muốn cho chúng tôi biết rằng, sự phục vụ của chúng tôi vẫn chưa hoàn thành.
Đặng Linh Linh và người thầy giáo đó chắc cũng như vậy, cũng được khoảng một tháng rồi còn gì. Đặng Linh Linh không phải là hội viên, lại là con gái nên cũng hiểu được, còn thầy giáo kia là hội viên của chúng tôi. Nếu như tôi không nhớ nhầm, ngay từ ban đầu, thầy giáo đó có ấn tượng cực kỳ tốt về Đặng Linh Linh, cứ nói rằng đang tìm một người như cô ấy suốt, còn sự phản hồi bên phía Đặng Linh Linh hình như cũng được, mặc dù giọng điệu có chút miễn cưỡng, nhưng tôi có thể hiểu được. Con gái mà, nói là được, thực ra cũng đã đồng ý khoảng năm sáu mươi phần trăm rồi.
Một bên vô cùng thích thú, một bên cũng không bài xích, qua lại trong một tháng liền, ít nhất cũng có gì đó rồi.
Nào ngờ khi tôi vừa nói như vậy, trên khuôn mặt của Đặng Linh Linh bỗng trở nên có chút gì đó khó xử, tôi ngơ ngác: “Sao thế? Lại có mâu thuẫn gì à?”.
“Cũng không phải là mâu thuẫn đâu. Chỉ là, chị Hoàng…”
“Hả? Em nói đi…”
“Em cũng không rõ lắm, con trai và con gái hẹn hò với nhau, ai trả tiền thì tốt hơn nhỉ?”.
Cái vấn đề này tôi cũng có chút đau đầu, thực ra thông thường thì đều nói rằng con trai phải trả tiền. Nhưng mà với vật giá hiện nay, mỗi lần bước vào quán cà phê ít nhất cũng phải mất một trăm tệ, xem một bộ phim ít nhất cũng phải năm mươi tệ, một lần hai lần còn không thấy gì, nếu đi nhiều, tầng lớp làm công ăn lương chắc chẳng ai có thể gánh vác được hết.
“Thì cũng phải xem hai người tiến triển đến giai đoạn nào rồi.” Tôi suy nghĩ một chút, rồi nói, “Nếu như rất quen, đã thành người nhà rồi, thế thì chị cảm thấy ai trả tiền đều không quan trọng nữa, nhưng mà khi mới bắt đầu… vẫn là con trai trả thì hay hơn, ít nhất thì người trả phần nhiều phải là anh ấy.”
Nếu là trước đây, tôi đã không chút khách sáo nói rằng, phải để con trai trả tiền! Giống như câu nói của các cụ ngày xưa, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm, vụng trộm không bằng người mà mình không thể nào xớ rớ đến được. Câu nói này nói rõ được tâm lý của đàn ông, khái quát theo kiểu nói bây giờ, chỉ có hai chữ: Đê tiện!
Càng không có được trong tay càng thấy tốt, càng mất nhiều công sức thì càng đáng quý. Bạn thử nói xem, mới bắt đầu mà không trả tiền, sau này có còn hy vọng gì người đàn ông này có thể đội trời đạp đất cho bạn không? Cái gì? Như vậy người con gái có phải là quá coi trọng vật chất không hả?
Đừng giả ngây thơ nữa em gái!
Nếu như nói người đàn ông đó mời Phạm Băng Băng hoặc Lý Băng Băng thử xem, anh ta cũng sẽ kêu gào, khóc lóc đòi trả tiền cho bằng được ấy chứ, không có tiền đi bán thận không chừng cũng đồng ý nữa là. Điều này cũng có nghĩa là, chỉ cần anh ta thích, cho dù bạn có lên trời hái sao, anh ta cũng sẽ cảm thấy bạn ngây thơ đáng yêu lãng mạn, nếu như anh ta không thích, cho dù bạn hái hết sao trên trời đến dâng trước mặt anh ta, anh ta sẽ cho rằng bạn đúng là trơ trẽn.
Nhưng mà bây giờ mỗi lần tôi đi ra ngoài với Lưu Thụy Căn, luôn rất ngại ngùng khi để Lưu Thụy Căn trả tiền, luôn cảm thấy mỗi lần anh trả nhiều tiền hơn một chút cũng cảm thấy không thoải mái. Mỗi khi anh hỏi tôi ăn gì, tôi đều sẽ nói muốn ăn mấy quán bên vỉa hè, không phải tôi thấy mấy quán ăn vỉa hè ngon, cho dù là món ăn ở quán vỉa hè đó rất ngon, nhưng với thời tiết như thế này, tôi cũng thích ngồi ăn cháo trong quán cà phê ấm áp kia hơn. Nhưng tôi lại chẳng muốn anh phải chi nhiều tiền hơn, tôi sợ mỗi lần anh mời tôi đến quán cà phê, rồi hai ngày sau phải ăn mì tôm cả ngày.
Tôi cũng đã từng nghĩ rằng cứ để tôi trả tiền, nhưng vấn đề này anh lại vô cùng kiên quyết: “Đàn ông trả tiền không chỉ là trách nhiệm, còn là một kiểu tôn nghiêm, em hãy cho anh giữ lại cái sự tôn nghiêm đó.”
Câu nói này mang đậm chủ nghĩa của một trang nam tử, nhưng tôi chẳng thấy vui vẻ chút nào… Được thôi, sự thật là lúc đó tim tôi nhảy nhót như một chú nai nhỏ, chỉ cảm thấy con người này vào giây phút này đây thực sự có sức hấp dẫn! Thực sự là những mặt ưu tú của anh đều đã được thể hiện ra hết! Vào giây phút đó, tôi thậm chí thấy mình bị say chếnh choáng, nghĩ rằng, hóa ra tiểu thuyết ảo tưởng đâu có nói tầm bậy, có nhiều khi, phụ nữ đứng trước một kiểu đàn ông nào đó, thực sự là chẳng có sức kháng cự! Thậm chí tôi hoài nghi rằng, nếu như vào lúc này anh nói rằng anh còn có người phụ nữ khác…
Tôi không biết bản thân mình có chấp nhận nổi hay không, nhưng tôi biết rằng, tôi thật sự không đành lòng với anh. Nếu muốn tôi và anh chia tay, để cho tôi từ nay không gặp anh… Chỉ là suy nghĩ thôi, mà đã cảm thấy khó có thể chấp nhận rồi.
Trước đây tôi luôn cho rằng, cho dù có thích một người như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần anh ấy làm trái nguyên tắc thì nhất thiết phải chia tay. Mà cái nguyên tắc đó, mỗi một người đều không giống nhau, cho nên có những nguyên tắc khác nhau, nhưng tôi cảm thấy đối với phụ nữ thì hai điều này giống nhau, một là gian dối, hai là bạo lực gia đình.
Điều đầu tiên có lẽ là bệnh thường gặp của đàn ông, điều thứ hai lại là vấn đề về tố chất. Bất kể là nguyên nhân gì, một người đàn ông có trách nhiệm, có lòng bao dung đều không nên phạm phải hai sai lầm này, mà bất kỳ một người phụ nữ có lòng tự trọng nào cũng không thể cho phép đàn ông mắc vào hai điều này.
Mặc dù Hoàng Phiêu Phiêu tôi đây bề ngoài không đẹp, điều kiện cũng không tốt, nhưng cũng luôn cho rằng trong tương lai nếu như tìm người yêu, anh ấy dám phạm vào hai sai lầm này thì nhất định đá anh ta thẳng cẳng không hề đắn đo. Thậm chí tôi từng nghĩ rằng phải lên lớp môn chính trị cho anh ta mới có thể bớt bực tức được.
Nhưng mà nếu như đặt vào thời điểm hiện tại… đương nhiên, có lẽ tôi cũng sẽ chia tay với anh, nhưng tuyệt đối không làm một cách hoành tráng được.
“Là như thế thật à?”.
Giọng nói của Đặng Linh Linh có chút hoài nghi, tôi định thần lại: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”.
“Thực ra cũng chẳng có việc gì, chỉ là em cảm thấy có gì đó… không nói rõ được…”
Đặng Linh Linh do dự, rồi kể lại quá trình của sự việc. Sau khi cô và người thầy giáo đó gặp nhau, mặc dù cảm thấy vẻ bề ngoài của người ta không phù hợp với tiêu chuẩn của cô lắm, nhưng giống với những lời tôi nói đợt trước, Đặng Linh Linh không chú trọng lắm với vẻ ngoài. Mà so với những người khác, điều kiện của thầy giáo này được xem là rất tốt rồi.
Ở thành phố chúng tôi đây có căn hộ hơn một trăm mét vuông, mặc dù là ở một khu dân cư nhỏ không mấy tốt lắm, nhưng cũng là căn hộ mới gia đình anh ấy mua để dành cho anh ấy cưới vợ. Công việc lại chắc chắn ổn định, mặc dù tiền lương không cao lắm, nhưng mà các thầy cô giáo đều có thể dạy thêm, một tháng ít nhất cũng có thể kiếm được khoảng năm sáu ngàn tệ, hơn thế một hai ngàn tệ cũng chẳng phải chuyện gì hiếm hoi. Hơn nữa người ta cũng tương đối biết nói chuyện, không phải mở miệng ra là ba hoa mình kiếm được một tháng bao nhiêu, khi về còn gọi xe và muốn trả tiền xe cho Đặng Linh Linh, mặc dù Đặng Linh Linh không cho anh trả, nhưng thái độ như thế cũng là tốt rồi. Vì thế Đặng Linh Linh cũng muốn thử qua lại với anh xem thế nào.
Có điều mặc dù cả hai người đều hơi có ý với nhau, nhưng hơn một tháng mà cũng chẳng gặp mặt nhau mấy lần. Nguyên nhân đầu tiên là vì đợt trước Đặng Linh Linh bận với bản thảo; thứ hai là người đó hẹn hò với cô, mà có vẻ không nhiệt tình cho lắm.
Khi Đặng Linh Linh nói đến đây, tôi vốn định chen ngang nhưng suy nghĩ một lúc rồi lại thôi không nói nữa. Tôi không hề biết tình hình cụ thể của lúc đó, nhưng cái hiện tượng này đối với Đặng Linh Linh tại sao xem ra lại có vẻ như rất bình thường? Có lẽ cô cho rằng người ta hẹn cô không nhiệt tình cho lắm, là bởi vì có liên quan đến việc cô bận với mấy bản thảo?
Nói tóm lại một câu, hai người qua lại với nhau, vẫn chỉ dừng ở mức độ xã giao mà thôi.
Một người chuyên hoạt động về lĩnh vực âm nhạc, một người chuyên viết lách, hai người cứ nói về sở trường của mình, e là không sợ buồn vì thiếu nội dung để nói chuyện. Mà vấn đề, lại xuất hiện ở lần hẹn hò vừa rồi.