Đọc truyện Kỷ Nguyên Máu – Chương 5: Ảo giác
Thời tiết Hà Nội hôm nay rất dễ chịu, hắn rảo bước trên đường, hai tay xách ba bốn túi đồ vừa mua ở siêu thị gần nhà. Trần Phong vừa đi đưa mắt quan sát cảnh vật hai bên đường.
“Nhanh thật, vậy mà đã sang thu, không biết lần tới gia đình họp mặt là khi nào!”
Trần Phong nghĩ thầm, hai chân không tự chủ mà bước đi nhanh hơn một chút. Bố mẹ hắn thường xuyên bận rộn, vậy nên ít khi có mặt đầy đủ các thành viên trong nhà để sum vầy cùng nhau.
“U… U…”
Bất chợt âm thanh gì đó nghe như tiếng tù và đập vào tai Trần Phong. Hắn nghi ngờ đưa mắt nhìn xung quanh. Lạ một chỗ là hình như không ai khác hành động giống như hắn. Mọi người vẫn đang làm công việc của họ. Thậm chí đến cả mấy đứa bé vẫn đang chơi ở góc đường như bình thường.
“U… u… u…”
m thanh càng lúc càng to, kéo dài rền rĩ. Trần Phong cau mày, không khỏi dừng một người đi đường lại để hỏi.
_Bác ơi, tiếng gì kêu nãy giờ mà ồn ào quá vậy?
_Hả? Đâu có âm thanh gì đâu?
Người bị Trần Phong dừng lại hỏi không khỏi nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ khó hiểu.
Trần Phong thả đống đồ trên tay xuống đất, đưa tay lên bịt tai, hai mắt nhắm chặt, lông mày co lại. m thanh càng lúc càng to, vậy mà dường như ngoài hắn ra không còn ai khác có thể nghe thấy cả.
Vào lúc tưởng như Trần Phong sắp không chịu nổi nữa. m thanh kì lạ kia bỗng dưng chấm dứt, không gian chợt chìm vào yên tĩnh. Gương mặt đang nhăn nhó của Trần Phong thả lỏng. Hắn mở mắt, sững sờ nhìn khung cảnh trước mặt.
Đập vào mắt hắn là một dãy phố đổ nát, nhà cửa đã không còn hình thù. Phố phường tấp nập bỗng dưng biến mất, tất cả mọi người một giây trước vẫn còn ở đây, mà nay giống như bốc hơi không tung tích.
Trần Phong sợ hãi nhìn xung quanh, nơi hắn đang đứng tựa như một phế tích cổ đại. Vẫn là con phố ấy, thế nhưng gạch đá ngổn ngang, Trần Phong bước vài bước, lôi từ dưới một đống đất đá ra một cái biển sắt đã hoen gỉ.
Ngón tay Trần Phong miết trên tấm biển, lau đi lớp bụi dày. Hắn căng mắt ra nhìn, cố hết sức mới mơ hồ nhìn rõ được mấy chữ mờ trên tấm biển.
“Bún… bún đậu… bún đậu bà Ba”
Đây chính là quán bún ở ngay gần nhà hắn. Thế nhưng tại sao lại thế này? Trần Phong hoảng loạn đánh rơi tấm biển xuống đất. Nơi đây là đâu? Mọi người đi đâu rồi? Tại sao hắn lại ở đây?
Hàng trăm câu hỏi ngổn ngang, Trần Phong ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời. Dường như thấy thứ thì đó, cả người hắn bất chợt run lẩy bẩy, khoé miệng giật giật nói chẳng nên lời.
_Bầu… bầu… Bầu trời… bầu trời tím…
Cả bầu trời nơi đây bị bao phủ bởi thứ gì đó khiến cho nó bị đổi thành màu tím mờ mờ. Từ tầng mây trên cao mơ hồ có sấm sét chạy ngang dọc, ngẫu nhiên lộ ra cảnh tượng rợn người. Mây mù cuồn cuộn, khó có thể phân biệt đêm ngày. Khung cảnh của cả thế giới chỉ còn là tàn tích đổ nát giống như tận thế.
Gió rít bên tai, Trần Phong vẫn đang không ngừng run. Giấc mơ! Cảnh tượng nơi đây giống hệt trong các giấc mơ quen thuộc của hắn. Thế giới của tàn tích và quái vật.
Đúng vào lúc này, chiếc nhẫn cổ trên ngón tay Trần Phong bỗng dưng loé ra ánh sáng nhẹ. Trần Phong chợt nghe có tiếng ai đó gọi phía sau.
_Này, cậu không sao chứ? Này!
Trần Phong giật mình quay lại, chủ nhân giọng nói chính là người mới bị hắn dừng lại giữa đường lúc nãy. Ông ta đang nhìn Trần Phong với ánh mắt ái ngại. Cảnh vật bỗng dưng trở lại bình thường, Trần Phong hốt hoảng xoay đầu nhìn xung quanh. Hắn vẫn ở chỗ cũ, không hề bị dịch chuyển đi đâu cả.
Trần Phong lắc đầu trả lời người đàn ông, sau đó vội vã xách mấy túi đồ của mình chạy về nhà. Gió nhẹ thổi qua, Trần Phong có cảm giác lạnh sống lưng, hắn vậy mà chảy mồ hôi ướt đẫm chiếc áo đang mặc từ lúc nào không hay.
Trần Phong chạy về nhà, hắn vội vã chốt cửa, ngồi phịch xuống ghế run rẩy. Cảnh tượng vừa rồi quá chân thật, lẽ nào hắn đã bị điên rồi chăng?
Trần Phong ôm đầu suy nghĩ, hắn bỗng dưng có linh cảm bất an, giống như có chuyện gì đó khủng khiếp sắp xảy ra. Trái tim của hắn đập càng lúc càng nhanh, mồ hôi chảy ra càng lúc càng nhiều. Trần Phong vò đầu bứt tóc, càng suy nghĩ càng cảm thấy mệt mỏi, đầu hắn bỗng dưng nhức như búa bổ, từ vết sẹo giữa trán truyền đến cảm giác bỏng rát. Trần Phong cứ vật vã như vậy cả tiếng đồng hồ, cho đến khi hắn mệt quá mà ngủ thiếp đi mất.