Đọc truyện Kỷ Nguyên Máu – Chương 43: Dò Xét thế giới bên ngoài
_Được, ngoài sức mạnh, tốc độ, thính lực, thị lực của tôi đều vượt người bình thường thì tôi còn có khả năng cảm nhận quái vật và người thức tỉnh.
Trần Phong nói ra những điều này. Năng lực cảm nhận tầng hai và giác quan thứ sáu kì lạ kia thì hắn giữ lại, dù sao bản thân cũng cần có thêm lá bài tẩy. Năng lực cảm nhận tầng hai hắn không thể dùng lâu, cộng với giác quan thứ sáu kì lạ lại là một năng lực bị động, vì vậy cũng không cần tiết lộ.
_Thể trạng vượt người bình thường? Là vượt bao nhiêu? Thính lực và thị lực tăng cường đến thế nào? Cảm nhận quái vật và người thức tỉnh trong phạm vi bao xa? Tôi cần số liệu chính xác nhất có thể.
_Đại khái thể trạng của tôi có thể so với Dũng sau khi biến thân người sói. Thính lực có thể nghe rõ mọi người trong tòa nhà này đang nói gì, thị lực thì trong hai trăm mét có thể nhìn rõ. Còn về khả năng cảm nhận…
Trần Phong ngập ngừng, từ lúc tỉnh lại hắn vẫn chưa thử kích hoạt năng lực cảm nhận hết mức có thể nên không biết được phạm vi tối đa là bao nhiêu.
Trần Phong nhắm mắt lại, âm thầm mở ra năng lực cảm nhận tầng một. Phạm vi quan sát của hắn giống như một quả bóng không ngừng phình ra. Năm mươi mét, một trăm mét, hai trăm mét… đến ba trăm mét thì không tiến thêm được nữa.
_Ba trăm mét là mức tối đa.
Trần Phong rút lại năng lực cảm nhận. Hắn thở dài nói cho Lê Thành biết. Phạm vi ba trăm mét là đã gấp đôi lúc trước, cũng tiện thể bao trùm tòa nhà còn lại nơi hắn gặp phải quái vật nhuyễn thể. Hắn buồn bã, là vì ở đó đã không còn khí tức sinh mạng nào nữa.
Trong lúc Trần Phong đang suy tư, Lê Thành lại đang cố che giấu sự kinh ngạc trong lòng. Tốc độ, sức mạnh ngang với một người thức tỉnh đã biến thân. Thị lực tốt nhất của con người được ghi nhận từng là 50/10. Tức là một người có thể nhìn rõ ở khoảng cách hai mươi, ba mươi mét đổ lại. Trần Phong lại có thể nhìn rõ trong khoảng cách hai trăm mét vậy suy ra gấp người bình thường cả chục lần. Còn cái năng lực cảm nhận thần kì kia nữa. Phạm vi ba trăm mét có thể thay đổi rất nhiều thứ, giảm đi nguy hiểm rất nhiều.
Ánh mắt Lê Thành nhìn Trần Phong càng lúc càng sáng, giống như đèn pin làm Trần Phong có chút sởn gai ốc. Hắn vội vã kiếm cớ rời đi để khỏi phải đối mặt với tên này.
Hai giờ trưa, mọi người tụ tập ở nhà Trần Phong. Ai nấy đều đã chuẩn bị sẵn sàng, trang phục gọn gàng, dắt thêm một số vũ khí tự chế. Trần Phong đã nhờ người lấy lại thanh đao mà tên Thanh tịch thu của hắn mấy hôm trước. Tất nhiên là đối phương cũng không làm khó dễ vì lần ra ngoài dò xét này là vì lợi ích chung.
Hôm nay Lê Thành mặc một bộ quần áo khá kì lạ, nai nịt gọn gàng, bên hông hắn dắt vũ khí cận chiến làm mọi người đều rất ngạc nhiên. Trong suy nghĩ của mọi người hắn tạo cảm giác giống người ở đằng sau hỗ trợ hơn là nhân viên chiến đấu.
Trần Phong nhìn liếc qua chất vải, thấy được bộ quần áo này đã khá cũ, thậm chí có vài chỗ còn nhìn được vết chỉ vá. Lê Thành bắt được ánh mắt của hắn, nở một nụ cười rồi nói:
_Bộ trang phục may mắn của tôi. Hôm nay chúng ta ra ngoài dò xét, không biết sẽ phải đối đầu với cái gì. Tốt nhất là cầu ông trời cho thêm chút may mắn.
Nói xong câu này hắn liền trải ra bàn một tấm bản đồ, trên đó đã có ghi chú chi chít.
_Chúng ta đang ở chỗ đánh dấu x, từ khu vực này đâm thẳng hướng Bắc xuống tới Thanh Xuân Bắc khoảng hai cây số. Mục tiêu của chúng ta là đây.
Lê Thành đưa tay vạch vạch một hồi, cuối cùng chỉ vào một điểm được hắn khoanh tròn.
_Siêu thị Cát Long?
Trần Phong lên tiếng hỏi, đây chính là chỗ siêu thị mà hắn đặt mua hàng lần trước.
_Đúng rồi, đây sẽ là chốt nghỉ đầu tiên của chúng ta. Mục tiêu là tìm ra một con đường an toàn để tiến đến đó, khi đến nơi thì tiện tay lấy về một ít vật tư, ngoài giao cho đám tên Thanh một phần thì chúng ta cũng cần chuẩn bị lương thực cho hai ngày sau. Vì không biết phải đối mặt với cái gì nên chúng ta sẽ không tách ra mà hành động theo nhóm.
_Lên đường.
Đám người Trần Phong thông báo cho đám tên Thanh, sau đó rời khỏi tòa nhà. Lê Thành đã tiết lộ về năng lực cảm nhận quái vật của Trần Phong vì vậy cũng làm cho những người trong đội đỡ lo sợ hơn rất nhiều.
Thương thế của Trần Phong vốn dĩ chưa có tiến triển nhiều, thế nhưng đủ để có thể đi lại. Hắn bắt buộc phải tham gia lần dò xét này vì ngoài việc giảm thiểu thương tổn cho phe bên mình còn vì hắn cũng tò mò về thế giới bên ngoài đã biến ra thế nào. Hơn nữa, lý do quan trọng nhất chính là nếu cả nhóm có thể giết được một vài con quái vật để sách cổ hút lấy chúng thì thương thế của hắn sẽ càng hồi phục nhanh hơn.
Bầu trời vẫn là một màu tím mờ ảo, không khác gì chục ngày trước. Có lẽ điểm khác biệt duy nhất chính là không còn nghe thấy tiếng xe cộ đi lại hay tiếng con người giao tiếp.
Không khí bốc lên một mùi hôi tanh tởm lợm như mùi chuột chết và xác thối. Ruồi nhặng bay vo ve ở khắp nơi, bu kín vào xác người nằm la liệt trên mặt đất. Vừa nhìn thấy những cái xác đầu tiên, Huy, Dũng và My không kiềm chế nổi mà nôn thốc nôn tháo. Trần Phong cũng cảm giác được thứ gì đó trào lên cổ họng. Hắn cố gằng kìm chế bản thân, cuối cùng không chịu được mà quay người sang phải nôn ra một bãi.
Ở đây bình thường nhất chỉ có Lê Thành. Hắn đeo trên mặt một cái khẩu trang, ánh mắt hết sức điềm tĩnh giống như đã quen thuộc với những thứ như thế này. Trần Phong nhịn không được quay ra hỏi một câu.
_Anh làm công việc gì đó liên quan đến xác chết hả.
_Cũng có thể nói như vậy.
Lê Thành nheo mắt, Trần Phong có thể tưởng tượng được đằng sau cái khẩu trang kia là nụ cười ẩn ý quen thuộc của đối phương. Hắn đưa tay chùi miệng, sau đó hít vào một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh. Mọi người khác sau biến cố này cũng im lặng hơn. Họ bắt đầu thấy được sự nguy hiểm và chết chóc của thế giới bên ngoài. Người chết nằm la liệt khắp nơi, nghĩ đến đay ba người Dũng, Huy và My không khỏi đưa mắt nhìn Trần Phong và Lê Thành có ý cám ơn. Phải biết nếu như không phải Trần Phong giết chết quái vật nhện, sau đó cùng Lê Thành và mọi người lập kế giết tiếp ba con quái vật nữa thì có lẽ bọn họ và những người trong khu tập thể kia đã giống như những cái xác đang nằm đây rồi.
Không gian âm u không có âm thanh nào ngoài tiếng gió thổi vù vù. Trần Phong kích hoạt năng lực cảm nhận, mở ra vòng quan sát trong phạm vi ba trăm mét.
_Một, hai… ba con quái vật ở cách đây hai trăm mét. Đường này không đi xa được, bọn chúng gần nhau quá, nếu tiến vào sẽ dễ dẫn đến bị vây giết.
Trần Phong mở mắt, báo ra những gì mình thấy cho Lê Thành. Tên kia hí hoáy viết xuống cuốn sổ tay của hắn cái gì đó, sau đó đưa ra quyết định.
_Vậy chúng ta tiến vào phạm vi một trăm năm mươi mét rồi tính tiếp. Đây là con đường duy nhất để ra đến đường cái. Chúng ta bắt buộc phải tiến vào khu vực này rồi sẽ xem xét tình hình để làm ra lựa chọn khác.