Đọc truyện Kỷ Nguyên Máu – Chương 34: Virus?
Lê Thành vội vã ra mở cửa, khuôn mặt bác Trung lộ ra vẻ lo lắng, nhìn hắn nói gấp.
_Cậu mau xuống dưới xem xét, bỗng dưng có nhiều người lăn ra ngất xỉu, lay cách nào cũng không dậy. Cả người họ nóng rực giống như là lên cơn sốt. Liệu có phải là trúng độc gì từ quái vật hay virus gì nguy hiểm không?
Sắc mặt Lê Thành trầm xuống, vội vã đi theo bác Trung xuống hiện trường, việc này cực kì nghiêm trọng nên hắn không dám chậm trễ chút nào.
Lê Thành xuống đến tầng một, thấy ở hành lang có tầm chục người đang nằm ở chiếu trải trên mặt đất, xung quanh là người thân lo lắng bu kín.
Lê Thành lấy ra một cái khăn tay buộc vào mũi, sau đó mượn một ít rượu đổ lên hai tay rồi mới tiến lại gần xem xét những người ngất xỉu. Hắn ra hiệu cho người thân của những người đang ngất xỉu tạm thời đứng vào một khu vực riêng, sau đó cúi xuống kiểm tra người thứ nhất. Động tác của Lê Thành rất thành thục, rõ ràng là người có chuyên môn làm cho những người đang lo lắng có thêm một phần an tâm.
Lê Thành vạch mắt những người đang ngất, sau đó cậy miệng họ ra kiểm tra lưỡi, đặc biệt còn nhờ vài người chăng kín không gian xung quanh để xem xét cơ thể của họ. Tất nhiên là những bệnh nhân nữ sẽ được một người nữ khác mà Lê Thành chọn ra tiến hành những bước trên.
_Những người thân của bệnh nhân ở đây cho tôi hỏi. Mọi người thử nhớ kĩ lại xem người nhà của mình trước khi ngất xỉu có tiếp xúc bất cứ thứ gì lạ không?
Người thân của đám bệnh nhân cau mày suy nghĩ một hồi, sau đó đều lắc đầu. Một người trong đám lên tiếng:
_Em trai tôi trước đó vẫn luôn ở cùng chỗ với tôi, nếu nó tiếp xúc cái gì đó lạ nhất định tôi sẽ biết ngay, hơn nữa chúng tôi ăn cùng thức ăn, uống cùng bình nước. Nếu có vấn đề gì thì tôi đáng ra cũng bị ngất đi mới phải. Điều này không biết có giúp được gì cho cậu không?
“Tốt, vậy có nghĩa là không phải sự tiếp xúc nhất thời, ít nhất là trong một ngày trở lại đây có thể kết luận những người bệnh không tiếp xúc với gì kì lạ cả. Những người này đều là đám người ở tầng một từ sớm, không có tiếp xúc qua quái vật. Cơ thể của họ không có vết thương nào, suy đoán họ bị nhiễm độc từ quái vật hẳn không cao. Những triệu chứng quả thật giống như đang bị sốt virus. Thân nhiệt của người bệnh tăng rất cao, vùng cổ cứng lại giống như đang nổi hạch. Trên da thậm chí có những nốt nhỏ li ti. Vấn đề là tại sao lại vào lúc này và tại sao lại đồng loạt hơn mười người? Là nhiễm trước rồi giờ mới phát bệnh hay là bỗng nhiên tiếp xúc rồi lập tức phát bệnh? Nếu là loại thứ hai thì quá nguy hiểm, giống như một quả bom nổ chậm ở bên cạnh.”
“Không, không thể nào, nếu là tiếp xúc xong lập tức phát bệnh thì số người bất tỉnh sẽ không chỉ dừng lại ở con số này, hơn nữa…”
Lê Thành ngồi dựa vào tường ở đầu hành lang, không ngừng đưa thuốc lên môi rít. Kiểm tra hết số người bị ngất cũng mất gần hai tiếng đồng hồ. Không có đầy đủ thiết bị y tế, hắn không dám đưa ra chẩn đoán khách quan. Việc duy nhất Lê Thành có thể làm là cách li những người bệnh, đồng thời cho người giám sát những ai đã tiếp xúc với họ. Mệt mỏi vì chiến đấu và hoạt động liên tục, hắn ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Trong lúc đầu óc Lê Thành còn đang mơ màng, bỗng dưng hắn nghe được ai đó gọi tên hắn, thậm chí còn lấy tay lay hắn dậy. Lê Thành tỉnh giấc, hai mắt dường như bị keo dính chặt lại với nhau. Hắn vươn vai một cái, cố gắng tập trung lại tinh thần.
_Thành… Thành… mau tới xem người bệnh. Họ… rất lạ.
“Là giọng của bác Trung, có điều sao bác ta nói nhỏ vậy, dường như sợ người khác nghe thấy?”
Đúng như suy nghĩ của hắn, bộ dáng bác Trung rất khẩn trương, hai mắt không ngừng đảo xung quanh như muốn chắc chắn không ai nghe được mình nói gì.
“Mình ngủ đã bao lâu?”
Lê Thành kiểm tra thời gian, bây giờ đang là gần mười hai giờ đêm, tức là hắn đã ngủ thiếp đi hơn năm tiếng đồng hồ.
_Thành, động tác nhanh một chút…
“Việc gì làm bác ta khẩn trương vậy?”
Lê Thành che giấu vẻ ngạc nhiên, nhanh chóng đứng dậy đi theo đối phương. Hành lang khá vắng người, ngoài một góc được sử dụng làm khu vực cho bệnh nhân thì có người đứng canh gác còn đâu ai nấy đều đã trở về nhà.
Lê Thành vén miếng vải ngăn tiến vào khu vực của những người bất tỉnh. Bác Trung dẫn hắn đi xuyên qua đám người, đến tận chỗ người cuối cùng trong góc mới dừng lại. Bác Trung đưa mắt quan sát xung quanh lần nữa xong mới thì thầm.
_Tôi làm theo lời cậu, kiểm tra tình hình các bệnh nhân liên tục. Cậu xem người đàn ông này…
Bác Trung vén cổ áo người này xuống, Lê Thành sửng sốt phát hiện trên làn da đối phương dường như đang mọc ra một lớp vảy cứng.
Hắn lấy ra một lọ nhỏ đổ một ít rượu ra tay, sau đó đưa tay sờ thử. Quả thật là vảy cứng, giống như vảy của loài bò sát. Lê Thành kéo mi mắt của người này lên kiểm tra, sửng sốt phát hiện ra con ngươi trong mắt đối phương đã thay đổi hình dạng. Chúng thu hẹp lại thành hình con thoi nằm dọc, màu sắc cũng chuyển từ màu đen sang vàng đục, nhìn qua giống hệt như mắt của các loài bò sát.
“Thế này là sao? Nhiễm bệnh? Vi khuẩn chưa biết tên? Hay đây là một loại bệnh nào đó giống bệnh chó dại?”
Lê Thành trầm ngâm, kiểm tra kĩ lần nữa, hắn có thể thấy rõ số vẩy kia rõ ràng là mọc lên từ dưới da người này, hơn nữa tốc độ lan tỏa rất nhanh. Hắn mới chỉ ở đây có khoảng năm mười phút, thế nhưng vảy cứng đã bao phủ cả mảng lưng đối phương.
_Để cho chắc, bác cứ trói hai tay hai chân anh ta lại, nhớ cẩn thận một chút, phủ tạm cái chăn lên người anh ta để che đi là được.
Lê Thành dặn dò bác Trung, sau đó hướng tới người bất tỉnh khác kiểm tra.
“Chuyện gì thế này? Người này thì nóng như lò lửa, người này thì lạnh như băng tuyết, còn người này…?”
Hắn sửng sốt phát hiện ra bọn họ đồng loạt có triệu chứng rất lạ Một người thì có thân nhiệt cực kì nóng, thậm chí quần áo anh ta dường như đang bốc khói. Một người khác thì sờ vào lạnh cóng, làm cả ngón tay hắn tê buốt. Lê Thành còn chưa kịp suy nghĩ tiếp thì dị biến bất ngờ xảy ra.